• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sát ——

Cây kéo sắc bén phá vỡ không khí, ngân quang thoáng một cái, cành trúc theo tiếng mà gãy. Giọt sương từ trên phiến lá lăn xuống, rơi trên ngón tay Bích Cẩn Tiên thù, trong suốt, rõ ràng là nước lại có nhiệt độ so với băng còn lạnh hơn. Đây là Tê Phương thánh cảnh vào đêm trước khi trời chuyển lạnh, không khí không chỉ ngưng kết ở hoa và cây cối, trên cả mặt sông, hồ nước ở Ngọc Bích đầm ban đêm cũng lạnh thấu xương. Vì nguyên nhân này chúng tiên ở Bồng Lai gọi là Dạ Hàn Đàm.

Bích Cẩn Tiên thù cũng không có ý đem giọt sương trên ngón tay phủi xuống, nàng lẳng lặng ngưng mắt nhìn nó, ánh mắt cũng là trong suốt giống như vậy.

Tiên thị Tư U ở bên cạnh nàng, trong tay ôm một bình hoa thủy tinh tinh xảo. Đây là bình hoa Bích Cẩn Tiên thù yêu thích nhất, trên thân bình có khắc hình vẽ phức tạp kỳ quái, giống như là hoa văn, nhưng càng giống như chú ngữ thời cổ xưa. Bích Cẩn Tiên thù yêu trúc thành si, nàng rất thích cắm cành trúc vào bình hoa thủy tinh đặt ở trong phòng mình. Cũng không biết là nàng có làm phép thuật đối với bình hoa hay không, vô luận là hoa cỏ gì, một khi cắm vào đó sẽ sinh trưởng bất bại.

Một lúc lâu, Bích Cẩn Tiên thù đem cành trúc đặt vào bình hoa thủy tinh. Nàng không chút hoang mang, tiếp tục cắt xong một cành, vẻ mặt an tĩnh như sóng biếc đầm hồ, thật giống như nàng hoàn toàn không chú ý ba người Thanh Dao đã ở một bên chờ lâu rồi.

“Cô cô, chúng con. . . . . .” Tuyết Kiều rốt cục không nhịn được mở miệng, lại bị Song Thành kéo ống tay áo, lời nói nhất thời liền dừng lại.

Song Thành hướng Tuyết Kiều nháy mắt, ý bảo nàng bây giờ chưa phải là lúc nên nói chuyện.

Tuyết Kiều ngậm miệng, đơn giản chỉ đem những lời vọt tới cổ họng toàn bộ nuốt xuống. Sau khi trở về từ núi Côn Lôn, các nàng liền trực tiếp đi Vi Lan Các nhận tội, tiên thị giữ cửa nói Bích Cẩn Tiên thù ở rừng trúc, các nàng lại vội vã chạy tới nơi này, yên lặng hồi lâu.

Bích Cẩn Tiên thù vẫn đưa lưng về phía các nàng, lẳng lặng chọn lựa cành trúc, cắt bỏ vài đoạn, đặt trong bình thủy tinh, cứ lặp lại nhiều lần như thế. Rõ ràng đã biết các nàng tới, Bích Cẩn Tiên thù lại ngoảnh mặt làm ngơ, mặc cho các nàng ngây ngốc chờ.

Trời dần dần tối, trên Ngọc Bích đầm, hàn khí ngưng kết thành một màn sương khói, không có gió nhưng Thanh Dao vẫn cảm thấy quanh thân như hàn băng lạnh thấu xương.

Sát ——

Lại một cành trúc bị cắt xong, bỏ vào trong bình hoa thủy tinh. Thân bình vốn trong suốt bây giờ bị một mảnh xanh biếc che dấu, tản mát ra sức sống tràn trề.

Rốt cục đợi đến khi bình hoa thủy tinh được cắm đầy, trong mắt Tuyết Kiều lóe lên một tia thoải mái, chân mày Song Thành cũng thoáng giãn ra. Duy chỉ có Thanh Dao thật giống như bị Định thân chú, không có bất kỳ biểu tình nào, nếu không phải cặp mắt nàng vẫn trong suốt như cũ, mà không phải yên tĩnh cứng đờ, thoạt nhìn giống như là mỹ nhân làm từ sứ.

Thanh Dao biết, mẫu thân nàng không hề bận tâm, bề ngoài che giấu nhưng chính là ánh mắt bén nhọn hiểu rõ hết thảy, ngay từ lúc nàng quyết định đi núi Côn Lôn tìm Tuyết Kiều, nàng liền đoán được sẽ là kết cục như vậy. Bích Cẩn Tiên thù ở Tê Phương thánh cảnh có Huyễn kính ngọc bích xem được mọi việc ở Lục giới, chỉ cần cô cô nguyện ý, không có gì là cô cô xem không được.

Nhưng Thanh Dao vẫn đi theo Song Thành, không chùn bước, không mang theo một chút do dự. Nàng đã mất đi Ngao Thần, mất đi Lăng Ba, nếu như Tuyết Kiều cùng Song Thành lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nàng rất sợ mình vốn là sinh linh nhỏ bé trong thiên địa từ đó ầm ầm sụp xuống, hóa thành đất bụi theo gió tiêu tán.

“Tư U, ngươi trước lui ra đi.” Bích Cẩn Tiên thù xoay người, đem cây kéo đưa cho Tư U.

“Dạ, thần thượng.” Tư U nhận lấy cây kéo, ôm bình hoa trong ngực lẳng lặng rời đi. Cước bộ của nàng rất nhẹ rất nhẹ, ngay cả tiếng vang giẫm trên đất cũng không nghe được.

Đợi đến khi bóng lưng Tư U hoàn toàn biến mất ở rừng trúc, một tiếng thở dài phá vỡ yên lặng mà nàng duy trì hồi lâu, như cơn mưa rào, rồi lại không giống như vậy đột nhiên nhẹ nhàng bay bổng như mây trôi trên trời.

Vậy mà sau khi thở dài, ánh mắt Bích Cẩn Tiên thù chỉ là nhàn nhạt nhìn Thanh Dao, cũng không nói chuyện.

Nếu là ngày trước, Thanh Dao tất nhiên là bình tĩnh nhìn lại, nhưng hôm nay là lần đầu tiên nàng không dám thản nhiên đối diện ánh mắt tĩnh lặng của mẫu thân. Bởi vì nàng vi phạm cam kết tự mình rời đi Bồng Lai, bởi vì nàng len lén bỏ đi đoạn cầm lấy Trấn Thiên Kiếm trong mộng. . . . . . Trong cái nhìn chăm chú của mẫu thân, nàng ra vẻ hết sức bình tĩnh, nhưng không cách nào làm cho tâm của mình tĩnh như gương.

Ào, một đuôi cá chép nhảy ra mặt nước, trên không trung vẽ ra đường vòng cung ưu nhã, lại rất mau rơi vào trong đầm. Tiếng vang của nước hồ như từng viên châu ngọc rơi xuống, thanh thúy tinh khiết. Bồng Lai là ẩn ở trên biển thế ngoại tiên châu, cho dù là trong Ngọc Bích đầm không thu hút cá chép nhưng cũng không giống với phàm trần, bọn họ có tiên khí bẩm sinh, sau khi tu luyện, ngàn năm thành tinh, vạn năm thành tiên. Cũng chỉ có bọn họ mới có thể chịu đựng được hàn khí ban đêm ở Ngọc Bích đầm.

Suy tư hồi lâu, Thanh Dao cuối cùng phất y hướng Bích Cẩn Tiên thù quỳ xuống. Nàng e ngại nhất chính là ánh mắt Bích Cẩn Tiên thù lãnh đạm giống như bóng đêm trên đất Nam Minh hoang dã. Mà ba ngàn năm nay, ánh mắt mẫu thân như thế nàng chỉ thấy qua hai lần, lần đầu tiên chính là thời điểm người kia xuất hiện ở Bồng Lai; lần thứ hai, chính là hiện tại.

“Thanh nhi biết sai, xin cô cô trách phạt.”

“Không, đây hết thảy đều là lỗi của con.” Tuyết Kiều ngã quỵ xuống đất, “Cô cô, người muốn phạt liền phạt con đi, không liên quan đến các nàng.”

“Song Thành cũng có tội, nếu không phải Song Thành báo tin, Thanh nhi cũng sẽ không tự mình rời đi Bồng Lai.”

Ba người lẳng lặng quỳ, chờ đợi trách phạt trên người mình. Tuyết Kiều nóng lòng, Song Thành sầu lo, Thanh Dao nhìn như trấn định, trong lòng lại trống trơn .

Bích Cẩn Tiên thù giơ tay lên, hướng Ngọc Bích đầm nhẹ nhàng vung lên, mặt nước chợt động, tách ra hai bên chảy xuống. Chỉ chốc lát sau, ở giữa lộ ra một lối đi nhỏ không rộng cũng không hẹp, nối thẳng hướng đáy của Ngọc Bích đầm.

“Tỏa linh đài trong Thiên Hương lao, chuyện cũ như khói theo gió. Các con vào đi, chờ đến lúc, nước hồ tự nhiên sẽ tách ra lần nữa.” Lời của từ Bích Cẩn Tiên thù trong miệng nói ra không chứa một tia nhiệt, tựa như ảo mộng.

Thanh Dao kinh ngạc nhìn thủy đạo trong Ngọc Bích đầm, trong mắt kinh ngạc khó có thể nói nên lời. Tỏa linh đài trong Thiên Hương lao, chuyện cũ như khói theo gió bay —— những lời này từ rất lâu nàng cũng đã biết. Thiên Hương lao là nơi Tê Phương thánh cảnh dùng để nhốt tiên tử phạm sai lầm, vừa lên Tỏa linh đài, chuyện cũ theo gió, thời gian thấm thoát, trong nháy mắt chính là trăm năm.

Trừng phạt như vậy quá mức nghiêm khắc, trừ phi phạm vào sai lầm to lớn, nếu không Thiên Hương lao sẽ không dễ dàng mở ra. Thanh Dao ở Tê Phương thánh cảnh ba ngàn năm, chưa bao giờ biết Thiên Hương lao đến tột cùng là nơi nào, nàng thậm chí hoài nghi đây chẳng qua là một truyền thuyết xa xôi, là qua nhiều thế hệ chủ nhân của Tê Phương thánh cảnh vì phòng ngừa tiên tử phạm lỗi lầm để lấy một cái cớ. Nhưng không ngờ, chỗ như thế thật ra là tồn tại, hơn nữa là ở dưới Ngọc Bích đầm.

Tuyết Kiều cả người lạnh như băng, kinh ngạc nói: “Cô cô, người là muốn nhốt chúng con ở Tỏa linh đài?” Nàng nguyên tưởng rằng Bích Cẩn Tiên thù tức giận bế quan các nàng không quá ba, năm năm thôi, đối với thần tiên mà nói, ba, năm năm mặc dù khá dài, lại cũng chỉ là một cái chớp mắt. Nhưng nàng không nghĩ tới, trừng phạt nàng chờ đợi chính là diện bích trăm năm —— vừa lên Tỏa linh đài, không phải là trăm năm tuyệt đối không thể đi ra khỏi Thiên Hương lao.

Không ngờ tới Bích Cẩn Tiên thù chợt cười, rực rỡ như ánh mặt trời phá vỡ tấm màn đen, nàng nói: “Thật là nhanh, cũng mấy ngàn năm đã qua. Lúc ấy ta một mình đợi ở Thiên Hương lao, chưa bao giờ biết thì ra thời gian lưu chuyển, có thể trôi qua nhanh như vậy.”

Thân thể Thanh Dao cứng đờ.

“Cô cô, thì ra là người. . . . . . Thì ra là người cũng trải qua Thiên Hương lao.” Tuyết Kiều ngạc nhiên.

Các nàng cũng không hi vọng Bích Cẩn Tiên thù sẽ trả lời, nhưng Bích Cẩn Tiên thù lại gật đầu một cái: “Đúng vậy, ta cũng ở nơi đó đợi qua. Sau khi đi vào ta mới hiểu được mình phạm lỗi lớn thế nào, ta không nên. . . . . .” Lời nói tới đây liền ngưng rồi, Bích Cẩn Tiên thù không cần nhiều lời nữa, nàng nhìn Thanh Dao một cái: “Về sau con sẽ rõ, ta cũng là vì muốn tốt cho con.”

“Dạ, Thanh nhi hiểu.” Thanh Dao đứng dậy, từng bước một đi về phía Ngọc Bích đầm.

Thủy đạo hai bên nước hồ yên tĩnh như trước không có sóng, thật giống như trong con đường kia căn bản cũng không tồn tại. Thanh Dao bạch y phiêu phiêu đi ở giữa con đường, giống như hoa bạch liên nở rộ, xinh đẹp không gì sánh được.

Cho đến khi thân ảnh Thanh Dao hoàn toàn biến mất ở Ngọc Bích đầm, Song Thành rốt cục không do dự nữa. Nàng đứng lên hướng Bích Cẩn Tiên thù khẽ khom người, sau đó cũng không quay đầu lại đi về phía trước, Tuyết Kiều vô tri vô giác cũng đi theo. Đợi đến khi các nàng đi vào đáy Ngọc Bích đầm, nước hồ lập tức hướng ở giữa tụ lại, không tạo nên một tia rung động.

Bích Cẩn Tiên thù nhìn bích thủy trước mắt, sóng mắt lưu chuyển, một cỗ bi thương lan tràn ra, đem nàng bao vây thật chặt. Kể từ ba ngàn năm trước ở trong Thiên Hương lao sinh hạ Thanh Dao, Ngọc Bích đầm không có mở ra. Nàng cho rằng nơi này sẽ vĩnh viễn là cấm địa, sẽ không có người phát hiện Thiên Hương lao tồn tại. Nhưng không ngờ sau nàng, bị giam vào Thiên Hương lao chính là nữ nhi ruột thịt của mình.

Trăng sáng dần dần ra khỏi tầng mây, ở trên Ngọc Bích đầm rải đầy ngân quang, xinh đẹp an tĩnh. Ảnh ngược của ngân quang ở trong mắt Bích Cẩn Tiên thù, nàng yên lặng xoay người, chợt cảm khái thì ra mình đã rất già rất già .

Thiên Hương lao không hề giống Thanh Dao tưởng tượng là bóng tối đáng sợ, rõ ràng là ban đêm, bên trong lại sáng như ban ngày, đó là trên vách tường treo hạt châu đang chiếu lấp lánh.

Trước mắt là một gian thạch thất không lớn, bốn phía vách tường lồi lõm, cùng sơn động không sai biệt lắm. Chính giữa thạch thất có ba thạch đài màu xanh, bốn phía thạch đài là khắc đường hoa văn. Thanh Dao nghĩ, đây chính là Tỏa linh đài .

“Đây là hạt châu gì, thật là sáng a.” Tuyết Kiều đến gần vách tường, buồn bã lúc đi vào cũng biến mất, “Cùng Dạ Minh Châu bình thường không giống nhau.”

“Là ‘Nhật Nguyệt Tinh’.” Thanh Dao nhàn nhạt trả lời.

(chính là mặt trời, mặt trăng và ngôi sao)

Tuyết Kiều đang muốn sờ hạt châu lập tức dừng lại: “Nhật Nguyệt Tinh thành! Đây mới thật là thượng cổ di châu Nhật Nguyệt Tinh?”

Thanh Dao gật đầu một cái: “Phải, đây chính là thượng cổ di châu trong truyền thuyết có thể nuốt nhật nguyệt che đi sao, người Lục giới thần tiên yêu ma đều tha thiết ước mơ ‘ Nhật Nguyệt Tinh ’.”

“Nhưng là. . . . . .” Song Thành vẫn nghi ngờ, “Làm sao ngươi biết?”

“Là cô cô nói cho ta biết, cô cô từng nói qua, mỗi chủ nhân đảm nhiệm Tê Phương thánh cảnh đều là trông coi Nhật Nguyệt Tinh.”

“Thì ra là như vậy.”

Thanh Dao là nữ nhi duy nhất của Bích Cẩn Tiên thù, dĩ nhiên là là chủ nhân kế nhiệm tiếp theo của Tê Phương thánh cảnh, khó trách nàng biết “Nhật Nguyệt Tinh” tồn tại. Chỉ là một món bảo bối bao người ở Lục giới khát khao lại ở Tê Phương thánh cảnh, đối với người nào mà nói đều không phải là chuyện tốt. Một khi bị ngoại giới biết, Tê Phương thánh cảnh thậm chí cả Bồng Lai cũng sẽ gặp đại nạn.

Thanh Dao hiểu, Bích Cẩn Tiên thù phạt các nàng vào Thiên Hương lao, trừ muốn trừng phạt các nàng ra, mục đích cuối cùng là hy vọng các nàng có thể thấy rõ ràng mình phải làm gì.

Đang lúc ba người các nàng đắm chìm đối với Nhật Nguyệt Tinh tại sao ở bên trong, trên Tỏa linh đài phát ra ba đạo cường quang, như nước xoáy đem các nàng hút lên trên. Tuyết Kiều kêu thành tiếng, đợi thân thể nàng ổn định, lại phát hiện mình ở giữa không trung, không chạm đất, dưới chân là thạch đài màu xanh.

Tuyết Kiều không phục, nàng liều mạng vùng vẫy xông phá tầng trói buộc này. Ai ngờ mới vừa đưa tay liền đụng phải một cỗ lực lượng cường đại đem nàng cản lại. Đầu ngón tay nàng đau nhói, kêu lên: “Đây là cái đồ quỷ gì, tại sao có thể đem chúng ta vây ở không trung!”

“Đây chính là Tỏa linh đài, chúng ta một khi đi lên, không phải là trăm năm thì không thể đi xuống. Tuyết Kiều ngươi không nên lộn xộn .” Thanh Dao bình tĩnh nói, “Chung quanh có kết giới, chẳng những chúng ta không ra được, ngoại nhân cũng là không vào được. Chỉ có chờ kết giới tự động tiêu trừ, chúng ta mới có thể khôi phục thân tự do.”

“Trời ạ, muốn cho chúng ta giống như quỷ treo cổ ở phía trên đợi một trăm năm? Tỏa linh đài Tỏa linh đài, ta còn tưởng rằng chẳng qua là thạch đài bình thường thôi!”

Thanh Dao trừng mắt, mỉm cười: “Thật ra thì, một trăm năm cũng trôi qua trong nháy mắt.” Nàng đã ngủ say bảy trăm năm trong nơi u tối, bây giờ một trăm năm đối với nàng mà nói thật không tính là cái gì.

“Ai, thật là xui xẻo, sớm biết như vậy ta không đi trêu chọc Sương Linh .”

“Ngươi còn biết lỗi a!” Song Thành liếc Tuyết Kiều một cái, “Chúng ta bây giờ như vậy, còn không phải là ngươi làm hại.”

“Ta cũng vậy không muốn . . . . . .”

Nghe Song Thành cùng Tuyết Kiều ngươi một lời ta một câu, Thanh Dao cũng không cảm thấy bị giam ở trong Thiên Hương lao là một chuyện thống khổ cỡ nào. Ít nhất còn có các nàng phụng bồi mình, ít nhất nàng không phải cô độc. Điều duy nhất làm nàng cảm thấy tiếc nuối chính là trong tương lai một trăm năm sau nàng không được thấy Phong Ngâm thảo, không nhìn thấy Ngao Thần

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK