• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần này Thanh Dao thật sự sốt ruột: “Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, Minh Kính mỗ mỗ tới bắt ta. Nếu sư phụ biết ta chạy tới phàm trần chơi, ta chết chắc. . . . . .”

“Thanh nhi nàng đừng vội, chưa chắc Minh Kính mỗ mỗ tới tìm nàng, có lẽ, có lẽ. . . . . .”

A Vi vốn muốn an ủi Thanh Dao, nhưng nói đi nói lại ngay cả nàng cũng không thuyết phục được bản thân mình. Minh Kính mỗ mỗ ngàn vạn năm tới chưa từng bước ra khỏi Phương Trượng một bước, lần này bà đột nhiên xuất hiện ở phàm trần, làm sao có thể không phải là vì Thanh Dao chứ !

“Hoắc Kỳ ngươi nói gì đi !” A Vi quay đầu lại nhìn Hoắc Kỳ, chờ hắn quyết định.

Hoắc Kỳ không nói một từ, hai tay hắn khoanh ở trước ngực nhìn ngoài cửa sổ tựa như xem kịch vui.

Minh Kính mỗ mỗ tóc bạch kim đang ở trên một cái cầu đá cách Bách Vị Cư không xa, rất bình tĩnh quan sát mọi chuyện xung quanh. Dựa vào mấy vạn năm tu vi của bà, phát hiện ra Thanh Dao là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Hoắc Kỳ mới vừa bị Thanh Dao bắt nạt, trong lòng vẫn còn đang mang thù, hắn nhìn có chút hả hê trả lời: “Nói gì bây giờ? Tìm thì tìm, lão thái bà coi nàng như bảo bối, làm sao chịu để cho nàng chết! Cùng lắm thì cấm túc ba, năm ngàn năm, đúng không Thanh nhi? Ngươi đừng gấp gáp, ba hay năm ngàn năm qua đi rất nhanh, thật sự rất nhanh thôi, một cái chớp mắt đã trôi qua rồi.”

“Ngươi!” Thanh Dao nắm chặt hai tay, nàng rất cố gắng đè hỏa khí xuống, nặn ra tươi cười nói, “Đúng vậy, sư phụ ta coi ta như bảo bối, dĩ nhiên không nỡ làm gì ta. Nhưng đối với người lừa ta rời khỏi Phương Trượng thì không cần bàn gì, đúng không Hoắc Kỳ?”

Nghe nói như thế, Hoắc Kỳ thật sự có ý bóp chết Thanh Dao.

Thanh Dao đổi lại thành giọng nói mềm nhũn như lúc chèn ép Thủy Y Nhân, tiếp tục nói: “Ai nha Kỳ ca ca, huynh không nói tiếng nào đã dẫn ta bỏ trốn, sư phụ sẽ rất tức giận nha.”

“Bỏ trốn? Ta?” Hoắc Kỳ hệt như không phản đối, “Này, Thanh nhi, ngươi không được nói bậy, cũng không phải là ngươi không biết, sư phụ ngươi bà ấy. . . . . .”

“Sao nào?”

“Được rồi, chúng ta đừng làm loạn nữa, rời khỏi nơi này rồi nói sau. Nếu không chờ Minh Kính mỗ mỗ phát hiện ra ngươi, mọi chuyện đều không kịp.”

Thanh Dao chỉ chờ đợi câu nói này, nàng hưng phấn nói: “Được, đi mau đi mau, ngươi giúp ta ngăn Minh Kính mỗ mỗ, ta rời đi trước, cảm ơn.”

“Đợi chút——”

“Sao vậy?” Thanh Dao quay đầu lại, khó hiểu nhìn Hoắc Kỳ.

Hoắc Kỳ suy nghĩ một chút, nói: “Tu vi của Minh Kính mỗ mỗ cao hơn chúng ta quá nhiều, nếu không có chuyện gì xảy ra thì chắc chắn bà sẽ lập tức tìm tới đây, nếu ngươi đi như vậy, sẽ trốn không thoát đâu. Ngươi hãy nghe ta nói, chúng ta làm như vậy. . . . . .”

Thời điểm Minh Kính mỗ mỗ phát hiện Bách Vị Cư bất thường, vừa đúng lúc phát hiện hai đạo thân ảnh một xanh một trắng từ trong cửa sổ lầu hai bay ra. Bọn họ ẩn thân nhưng điều này cũng chỉ có thể lừa gạt được người phàm cùng thần tiên có tu vi thấp, đối với bà mà nói căn bản không tính là cái gì.

“Thanh nhi, Hoắc Kỳ, hai đứa đứng lại!” Minh Kính mỗ mỗ đọc pháp quyết, đảo mắt liền biến mất ở trên cầu.

Mặc dù linh lực Thanh Dao không tính là đặc biệt cao, nhưng cũng là do Khê phu nhân thân truyền thụ, mà Hoắc Kỳ lại có vạn năm tu vi, tốc độ như gió kia ngay cả Minh Kính mỗ mỗ đuổi theo cũng phải cố sức.

“Thanh nhi, ta biết là con, ngoan ngoãn trở về cùng ta, nếu không phu nhân trách tội xuống ai cũng không giúp con được!”

Minh Kính mỗ mỗ kiên nhẫn, vừa ngự phong theo sát phía sau vừa cố gắng thuyết phục, mà Thanh Dao từ đầu đến cuối không quay đầu lại. Bà quyết tâm vượt qua, song kiếm từ phía sau lưng bay ra, chia ra hướng về phía Thanh Dao cùng Hoắc Kỳ đi. Hoắc Kỳ thoáng nghiêng người, hắn kéo Thanh Dao quay lại, cứ như vậy tốc độ so sánh với lúc trước rõ ràng chậm hơn rất nhiều.

Thừa dịp bọn họ tránh kiếm, thân hình Minh Kính mỗ mỗ chợt ẩn chợt hiện, trong nháy mắt bay đến trước mặt Thanh Dao. Khi Thanh Dao phản ứng kịp, Minh Kính mỗ mỗ cách nàng chưa tới một tấc, nàng có thể thấy tức giận trong mắt Minh Kính mỗ mỗ.

“Tự mình rời khỏi Phương Trượng, hừ, Thanh nhi con thật to gan!”

“Mỗ mỗ ngài đừng nóng giận, bị chọc tức thân thể cũng không được tốt.”

“A? Ngươi không phải là Thanh nhi!” Minh Kính mỗ mỗ bỗng nhiên hiểu được, “Ngươi là. . . . . .”

“Là con mà mỗ mỗ, ngay cả con ngài cũng không nhận ra nữa?” “Thanh Dao” xinh đẹp cười một tiếng, tầng ảo giác bao quanh biến mất, lộ ra một gương mặt hoàn toàn khác.

Minh Kính mỗ mỗ vặn lông mày: “A Vi? Tại sao lại là con! Thanh nhi đâu?”

“Thanh nhi? Nào có Thanh nhi, không phải Thanh nhi đang ngoan ngoãn ở Thanh Đăng Cốc sao?”

Minh Kính mỗ mỗ biết mình trúng kế, bà quá vội vàng muốn mang Thanh Dao về cho nên không nhìn kỹ, vậy mà nhất thời không tra để bị bọn chúng lừa gạt.

“Trở về ta sẽ tính sổ với hai đứa, hừ!” Minh Kính mỗ mỗ vung ống tay áo, ngự phong rời đi, tốc độ nhanh đến nỗi làm cho người khác không khỏi hoài nghi bà rốt cuộc đã xuất hiện ở đây hay chưa.

“Cứ đi như vậy ư?” A Vi giống như đang nằm mơ.

Hoắc Kỳ liếc mắt: “Vậy ngươi còn muốn như thế nào nữa? Muốn cho bà ấy trở lại thu thập ngươi? Nhờ có ta nghĩ ra kế điệu hổ ly sơn này, nếu không Thanh nhi chết chắc rồi.”

“Chỉ mong Thanh nhi đã trở lại Thanh Đăng Cốc.”

“Nàng? Tự cầu nhiều phúc đi!”

Trở lại tiên sơn Phương Trượng, Thanh Dao mệt mỏi thở không ra hơi, nàng dựa vào đại thụ càng không ngừng thở gấp, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất. Chỉ cần người nàng ở chỗ này, cho dù Minh Kính mỗ mỗ biết nàng chạy ra ngoài chơi cũng không thể làm gì.

Tâm tình khẩn trương của Thanh Dao mới vừa bình phục lại, bạch quang chợt lóe, xẹt qua trước mắt rất nhanh, nàng chớp mắt một cái, khi mở ra đã nhìn thấy Minh Kính mỗ mỗ đứng ở trước mặt mình, sắc mặt tức giận.

“Con còn biết trở lại?”

“Trở lại? Con luôn ở đây mà, mỗ mỗ.” Thanh Dao giả bộ hồ đồ, đánh chết cũng không nhận.

Minh Kính mỗ mỗ cười nhìn nàng một cái: “Sao vậy, còn cùng mỗ mỗ ta chơi tâm nhãn à? Mỗ mỗ nhìn con lớn lên, bao nhiêu tâm tư của con mà ta có thể không biết? Tiểu nha đầu, lại chuồn êm đi chơi đi.”

“Mỗ mỗ~ ” Thanh Dao lôi kéo tay Minh Kính mỗ mỗ làm nũng, “Mỗi ngày con luôn ở Thanh Đăng Cốc buồn sắp chết rồi, con chỉ muốn đi ra ngoài hóng mát một chút. Mỗ mỗ người tốt nhất, người ngàn vạn lần đừng nói cho sư phụ, nếu sư phụ hỏi người, người cứ nói con đi Thanh Mạc Thủy gặp sư huynh, sư huynh nhất định sẽ nói giúp con. Van người đấy mỗ mỗ, Thanh nhi biết người tốt nhất.”

Chiêu này quả nhiên hữu dụng.

Minh Kính mỗ mỗ thấy Thanh Dao mở miệng một tiếng lại một tiếng mỗ mỗ làm trong lòng ngọt ngào, nhất thời tức giận gì cũng biến mất. Bà đưa ngón trỏ đẩy cái trán Thanh Dao một cái, sẵng giọng: “Quỷ nha đầu, cái miệng ngọt của con! Yên tâm đi, phu nhân vào núi hái thuốc rồi, đoán chừng một lát nữa chưa thể về được.”

“Sư phụ không có ở đây? Thật tốt quá!”

“Phu nhân không biết con rời khỏi Thanh Đăng Cốc, là ta phát hiện không thấy con đâu, sợ phu nhân trở về không gặp con thì sẽ trách phạt, lúc này mới tự tiện quyết định đi phàm trần tìm con. Đúng như dự đoán, con vẫn thật sự cùng tiểu tử Hoắc Kỳ kia giả ngây giả ngô. Con nha! Ta nên nói với con thế nào đây, tiểu tử Hoắc Kỳ này tâm địa gian xảo, về sau con nên tránh xa hắn một chút.”

“Con biết rồi. Mỗ mỗ người yên tâm đi, cho dù nữ nhân khắp thiên hạ đều chết sạch, Hoắc Kỳ cũng sẽ không ngó tới con, xem sư phụ không cắt đứt chân của hắn mới lạ!”

Minh Kính mỗ mỗ không nhịn được bật cười, Thanh Dao cũng che miệng cười trộm.

Đang lúc này thanh âm Hoắc Kỳ truyền tới: “Cũng biết ngươi đang nói xấu ta, mất công ta xả thân giúp ngươi! Thanh nhi ngươi lòng lang dạ sói!”

Thanh Dao quay đầu lại, chỉ thấy Hoắc Kỳ cùng A Vi một trước một sau bay tới, vững vàng đáp xuống đất.

A Vi cao hứng khoác tay Thanh Dao: “Nàng không sao là tốt rồi, ta biết mỗ mỗ hiểu nàng nhất, sẽ không trách nàng.”

Minh Kính mỗ mỗ giả bộ tức giận: “Chuyện vẫn chưa xong đâu, Thanh nhi con theo ta trở về, trước khi phu nhân trở lại thì đàng hoàng đợi ở Thanh Đăng Cốc, đừng gây chuyện nữa.”

“Mỗ mỗ người để cho con vui vẻ một chút, Thanh Đăng Cốc lạnh lẽo thê lương, thậm chí cả ngày ở đó con buồn chết mất, con thật sự sẽ buồn chết.”

Hoắc Kỳ cố ý tranh cãi với Thanh Dao: “Ngươi cũng đợi ba trăm năm rồi, nếu thật sự buồn chết thì đã chết từ lâu rồi!”

“Không cần ngươi nói!” Thanh Dao trừng hắn, lại quay đầu tiếp tục nhõng nhẽo với Minh Kính mỗ mỗ, “Con bảo đảm, mỗ mỗ, con bảo đảm trước khi sư phụ trở lại con nhất định ngoan ngoãn trở về, tuyệt đối không gây phiền toái.”

Minh Kính mỗ mỗ bị ánh mắt vô tội của Thanh Dao nhìn mà hết cách, lòng bà mềm nhũn, bất đắc dĩ đáp ứng: “Được rồi, ta đi trước, hai canh giờ sau con nhất định phải về Thanh Đăng Cốc.”

Được sự cho phép của Minh Kính mỗ mỗ, Thanh Dao không còn sợ sệt nữa.

Nàng nhìn về phía Hoắc Kỳ với ánh mắt đầy đắc ý: “Thấy chưa?”

“Ừ, ngươi lợi hại, sớm biết ngươi có thể làm được thế, ta cùng A Vi cũng không giúp ngươi nữa, nếu tính khí của Minh Kính mỗ mỗ giống với lão thái bà sư phụ ngươi, chúng ta chết thế nào cũng không biết.”

“Ngươi còn nói sao, ngươi đã sớm biết người cầm kiếm là Chiến thần Minh Thiệu trên Thiên giới đúng không? Ngươi cố ý, cố ý muốn bêu xấu ta!”

“Là ngươi tự mình đáp ứng, hơn nữa, ta chỉ bảo ngươi đi mượn kiếm, không bảo ngươi đi trộm chém giết, bị người bắt hiện hình ngươi còn nghi ngờ ta?”

Nghe Thanh Dao cùng Hoắc Kỳ ngươi một lời ta một câu, A Vi không thể làm gì khác, chỉ yên lặng lui qua một bên. Nếu nàng mở miệng, chỉ biết càng giúp càng bận rộn, bình thường hai người này một khi gây gổ không tới nửa canh giờ thì sẽ không ngừng lại.

Nhưng lần này lại ngoài dự đoán của A Vi, bọn họ cãi mười câu đã ngừng. Bởi vì cách đó không xa toàn thể các thần tiên tinh linh chạy về một phía, động tĩnh to lớn đến nỗi hai người hết sức chuyên chú gây gổ đã bị mọi người hấp dẫn. A Vi thật buồn bực, tiên sơn Phương Trượng từ trước đến giờ rất yên tĩnh, rất ít khi có thể thấy tình cảnh hỗn loạn như vậy.

“Bọn họ muốn đi đâu vậy?” Thanh Dao thấp giọng lẩm bẩm lầu bầu.

Hoắc Kỳ gọi một tiên tử đang xách váy áo vội vã chạy về phía trước, hỏi nàng:: “Bạch Linh, mọi người muốn đi đâu vậy?”

Vị Bạch Linh tiên tử này mấy trăm năm qua vừa thấy Hoắc Kỳ liền hoa si, vậy mà giờ đây không có nửa phần cuồng nhiệt như trước, nàng khinh thường nhìn Hoắc Kỳ một cái, trả lời: “Ngươi còn không biết ư? Cẩn Dật Thiên tôn tới tiên sơn Phương Trượng rồi, nghe nói ngài ấy còn chưa thành thân đâu, không biết chừng ngài ấy thấy ta sẽ nhất kiến chung tình** với ta, vậy ta chính là Thiên phi tương lai rồi! Aiz, Hoắc Kỳ làm sao ngươi không có mắt như vậy, trước kia ngươi không quan tâm đến ta, về sau ngươi sẽ hối hận!”

**vừa gặp đã yêu

Vừa mới dứt lời, Bạch Linh tiên tử vung ống tay áo lên, tư thái ưu mỹ bay đi. Những lời này của nàng còn cắm trong cổ Hoắc Kỳ chưa có tiêu hóa xong, bên kia Thanh Dao cùng A Vi đã cười đến không dừng được.

Thanh Dao làm chuyện xấu, cố ý châm chọc Hoắc Kỳ: “Thật là đáng tiếc nha, còn kém một chút như vậy là ngươi có thể cưới được Thiên phi tương lai rồi, hối hận đi.”

A Vi vội vàng tiếp lời: “Khẳng định là hắn hối hận rồi, Thiên phi tương lai nghiêng nước nghiêng thành quốc sắc thiên hương, mỹ nhân như thế đi đâu tìm được chứ!”

Nói xong hai người lại không nhịn được cười lớn, không chút nào phát hiện mặt Hoắc Kỳ đen giống như khối than.

Đối với vị Cẩn Dật Thiên tôn đại danh lẫy lừng này, đương nhiên Thanh Dao đã từng nghe qua. Vừa rồi Bạch Linh tiên tử nói hắn chưa thành thân, thật ra thì không hoàn toàn đúng, Cẩn Dật Thiên tôn đã từng thành hôn, chỉ là trong hôn lễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tân nương khóc thút thít tại hôn lễ, thiếu chút nữa mất mạng. Mà mang đến chuyện ngoài ý muốn này chính là nữ tử Cẩn Dật Thiên tôn thật sự yêu —— Nhị linh chủ Phù Vân của Bồng Lai tiên đảo.

Tân nương Sương Linh tiên tử được xưng là mỹ nữ đệ nhất Thiên giới, lại có gia thế tốt đẹp, cùng Cẩn Dật Thiên tôn có thể nói là một đôi trời đất tạo nên. Thanh Dao không nghĩ ra, đến tột cùng là nữ tử như thế nào lại có thể đánh bại Sương Linh, có thể khiến cho Cẩn Dật Thiên tôn vì nàng mà công khai làm trái ý Thiên đế, ba trăm năm tới không hề đến gần bất kỳ nữ nhân nào khác?

“Thanh nhi?” A Vi đẩy bả vai Thanh Dao một cái.

Thanh Dao hồi thần: “Hả?”

“Gọi nàng nhiều lần mà nàng chẳng đáp. Nếu không chúng ta cũng đi xem một chút đi, nghe nói vị Cẩn Dật Thiên tôn này ở thiên giới cùng với Chiến thần Minh Thiệu nổi danh cực đẹp trai đấy.”

“Cực đẹp trai?” Hoắc Kỳ khịt mũi coi thường, “Ta không tin hắn đẹp trai hơn ta!”

Nói đến đây, Thanh Dao cùng A Vi cũng buồn cười.

Hoắc Kỳ rất tự nhiên vỗ vỗ vai các nàng, “Đi, ba chúng ta cùng đi sẽ biết Cẩn Dật Thiên tôn ngay, xem hắn chạy tới tiên sơn Phương Trượng rốt cuộc muốn gì.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK