• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong nháy mắt Thanh Dao thấy hoảng hốt, thiếu chút nữa nàng tưởng rằng hắn từ trong bức họa đi ra, thế cho nên nàng đã quên trả lời hắn. Nàng dọc theo thạch bích chậm rãi bước đi, đầu ngón tay phải lướt qua mỗi bước họa. Nhiệt độ lạnh lẽo của thạch bích theo ngón tay của nàng lan tràn vào thân thể, khơi dậy kí ức nghìn năm qua vẫn dấu sâu trong nội tâm của nàng. Vô số mảnh nhỏ chậm rãi tích tụ thành một, biến thành những hình ảnh đầy đủ, rất mơ hồ rồi lại thật rõ ràng.

Khi đầu ngón tay của nàng dừng trên bức tranh cuối cùng, giống như có có những tia chớp vô hình mãnh liệt tràn vào cơ thể, nàng run lên, những sự trói buộc trong lòng nàng như thành lũy trong khoảnh khắc ầm ầm sụp đổ. Mà thân thể của nàng giống như một đóa lê hoa héo rũ, gió thổi qua, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.

“Thanh nhi.”

Cẩn Dật nhanh chóng tiến lên phía trước, trước khi Thanh Dao ngã xuống tiếp được nàng.

“Thanh nhi, nàng không sao chứ?”

Thanh Dao sớm đã lệ rơi đầy mặt, nàng mở miệng, thanh âm yếu ớt như muỗi kêu: “Thần ca ca.”

Nước mắt theo hai má của nàng rơi xuống, trong nháy mắt tan vào nước biển, biến mất không dấu vết.

Một tiếng “Thần ca ca” nhỏ đến không thể nghe thấy lại như sấm sét bên tai Cẩn Dật, hắn không thể tin: “Thanh nhi, nàng, nàng nhớ lại?” .

“Nhớ lại, nhưng mà lại không nhớ rõ .” Thanh Dao cả người vô lực, mơ mơ màng màng.

Vừa rồi trong nháy mắt giống như nàng tìm về được tất cả kí ức của nàng và Ngao Thần trước kia, trong lòng nàng như sóng lớn quay cuồng, nước mắt không tự giác tuôn trào. Nhưng mà trí nhớ này trong nháy mắt lại hoàn toàn biết mất, đồng thời còn lấy đi tri giác của nàng. Cái loại càm giác này giống như. . . . . . giống như linh hồn trong thân thể bị cứng rắn kéo ra.

Trong lòng Cẩn Dật vừa lóe lên một tia hi vọng lại biến mất ngay lập tức. Nhưng mà vẻ kích động cùng hưng phấn của hắn vẫn còn trên mặt, rốt cuộc Thanh Dao cũng nhận ra hắn , rốt cuộc nàng cũng nhớ ra hắn là Ngao Thần!

“Bát muội nói Lăng Ba đem nàng đến đây, ta qua nhìn xem nhưng lại không thấy nàng trong phòng. Sao nàng lại muốn đến nơi này?”

“Ta cũng không biết. Ta nghe giao nhân ca hát, rồi bước đến nơi này.”

Thanh Dao miễn cưỡng đứng dậy, dù sao nam nữ khác biệt, nàng không hy vọng cùng Cẩn Dật có quá nhiều tiếp xúc. Cẩn Dật hiểu được tâm tư của nàng, cũng vội vàng buông tay, đồng thời nhìn nàng nhợt nhạt cười.

“Thần ca ca, sao huynh lại ở chỗ này? Chẳng lẽ những bức tranh này. . . . . .”

“Phải” .

“Từ khi nào mà lại có những bức tranh này?”

“Ba trăm năm, khi đó nàng rời đi, chính ta lại nhớ ra hết mọi việc.” Trên mặt Cẩn Dật hiện lên nụ cười khổ, hắn nói, “Nàng biết đấy Thanh nhi, ta không quên được quá khứ của chúng ta, với ta mà nói đoạn trí nhớ này không phải chỉ một vị trí Thiên Tôn là có thể đánh đổi. Ta muốn nàng trở về, muốn cho thời gian quay lại, trở lại đoạn thời gian chúng ta vô ưu vô tư kia. Khi đó nàng là Phù Vân linh chủ, ta là Tây Hải thái tử. . . . . . Nhưng mà ta bất lực, Thanh nhi, cái gì ta cũng không làm được.”

“Cho nên huynh dùng cách này để tưởng niệm hết thảy?”

Cổ họng Thanh Dao khô khốc, cãi mũi cũng bắt đầu chua xót, lại không phát hiện nước mắt của chính mình đã ngừng, lại như hạt châu từng giọt từng giọt rơi xuống.

Cẩn Dật dùng tay lau nước mắt cho nàng, một bên cười nói: “Thực đáng tiếc.” . “Đáng tiếc cái gì?”

“Đáng tiếc nàng không phải giao nhân, nếu không nhiều nước mắt như vậy đều biến thành chân trâu, giá trị không nhỏ đâu.”

Thanh Dao phì cười, sự lo lắng trong lòng cũng theo tiếng cười mà tiêu tan.

“Thần ca ca, không không không, kỳ thật ta không nên gọi huynh như vậy, hẳn ta nên gọi huynh là Cẩn Dật thiên tôn, Long thần cũng đã nói cho ta biết.”

“Hắn nói cho nàng cái gì ?”

“Cái gì nên nói đều nói.” Thanh Dao thiên chân vô tà nháy mắt với hắn mấy cái, tỏ vẻ đây là chuyện nhỏ nhặt đối với nàng, giống như truyện ăn cơm, đi ngủ hàng ngày..

Trong lòng Cần Dật lại trầm xuống, đương nhiên hắn không cảm thấy việc này là việc nhỏ, nhớ tới mấy ngày trước Thượng đế đưa ra đề nghị kia, hắn không thể cam đoan lần sau hắn còn có thể đúng lý hợp tình cự tuyệt như vậy. Có dũng khí giống như Minh Thiệu không phải lần nào hắn cũng làm được.

“Cẩn Dật.” Lúc này đây, Thanh Dao gọi là “Cẩn Dật” mà không phải là “Thần ca ca” , nàng nói, “Những việc đó cũng không phải huynh có thể quyết định, thời điểm năm đó Thượng đế đem hồn phách của huynh gửi nuôi trong Long Châu cũng là lúc huynh trở thanh Ngao Thần, đúng không?”

“Có lẽ, ta tình nguyện làm Ngao Thần. Thiên gia có rất nhiều việc không thể tránh được, thân là đích tôn của Thiên gia, thậm chí ta không có quyền được lựa chọn người mình thích, cũng giống như phụ vương của ta.”

Thừa Nguyên điện hạ, Dao Cơ. . . . . . trong lòng Thanh Dao cảm thấy lạnh lẽo.

Sau khi trầm mặc thật lâu, nàng nói: “Ta tốt hơn nhiều, chúng ta rời khỏi nơi này thôi, nhất định Lăng Ba đang sốt ruột chờ.”

Bọn họ rời khỏi thạch động, dọc theo đường đi đều không nói một lời. Trong lúc Thanh Dao vô ý nhắc đến tên Lăng Ba, trong lòng hai người đều xẹt qua một cảm giác kì di, chẳng qua là bọn họ nghĩ đến việc khác nhau.

Khi Cẩn Dật được sinh ra, hồn phách phân li, tuy rằng Thừa Nguyên dùng một nghìn năm tu vi giúp hắn ngưng tụ hồn phách nhưng lại không thay đổi được chuyện ngày tháng của hắn không còn nhiều. Đúng lúc Ngao Thần bị chết yểu, Thượng đế cùng Long thần làm một giao dịch, dùng Long Châu của Ngao Thần để Cẩn Dật dưỡng hồn. Kết quả của việc đó là, di thể của Ngao Thần không thể đồng thời cùng hỏa táng cùng Long Châu, hắn liền mất đi tư cách Bắc Hoang hộ pháp thần long.

Thượng đế công bố với bên ngoài là đế vị của mình trực tiếp truyền cho tôn tử Cẩn Dật nên để cho hắn ra ngoài rèn luyện, bởi vậy bốn nghìn năm trước Cẩn Dật chưa từng xuất hiện trước mặt người khác, không ai biết bộ dáng của vị Thiên Tôn này như thế nào. Kỳ thật bốn nghìn năm kia, Cẩn Dật đều dùng thân phận Tây Hải đại thái tử Ngao Thần mà sống. Thẳng đến một nghìn năm trước hắn vì cứu Thanh Dao mà chết, Thượng đế âm thầm đưa hồn phách của hắn quay về cứu chữa.

Thanh Dao không rõ chân tướng, vì cứu Thần ca ca của nàng liều mình đem một tia hồn phách của Ngao Thần lưu lại trong Phong Ngâm Thảo, lại không đoán được cuối cùng bị người khác lấy hết.

Sau khi Phong Ngâm Thảo bị Dương Tuyền đế quân nhổ tận gốc, kia một tia du hồn cuối cùng về với Cẩn Dật. Đó là một tia hồn phách rất trọng yếu của hắn, lưu lại rất nhiều thứ liên quan đến hắn và Thanh Dao. Vì thế nên ba trăm năm trước, sau khi Thanh Dao ra đi, ngược lại Cẩn Dật nhớ hết mọi việc.

Để bồi thường cho Ngao Thần, Thượng đế đưa cho Tây Long thần nhìn thiên cơ phổ của Ti Mệnh tinh quân, tiết lộ thiên cơ.

Ở 《 Tây Hải kí sự 》trong đó một tờ rõ ràng viết, có một ngày trong tương lai Tây Hải Thất công chúa sẽ gặp tai ương ngập đầu, hơn nữa rất có thể sẽ hôi phi yên diệt (tan thành tro bụi). Thượng đế nhận lời, hắn sẽ để cho Ti Mệnh tinh quan tạo ra một việc không thể ngờ tới. Ai cũng không biết việc này là gì, chính là nó sẽ cứu được tính mạng của Thất công chúa

Khiến cho Thanh Dao giật mình vạn phần chính là, Lăng Ba cùng Thanh Lê đều nói, nàng chính là việc không ngờ tới kia! .

Ba trăm năm trước, là nàng giúp Lăng Ba vượt qua kiếp nạn hồng trần, Lăng Ba mới có thể bình an trở về Tây Hải. Lúc ấy Thanh Lê cùng Hoài Ngọc đều ở đây, chẳng qua các nàng cũng không biết, việc ngoài ý muốn này lại là do Thượng đế cho phép, mà không phải là một mình Thanh Dao đi ngược thiên quy.

Nói cách khác, cứu tính mạng của Lăng Ba không phải Thanh Dao mà là Ngao Thần. Bởi vì mạng của Lăng Ba là dùng mạng của Ngao Thần để đổi lấy!

Thời điểm kể rõ chuyện này, trong lúc vô ý Thanh Lê nhắc đến một cái tên —— Tiêu Dực. Lúc ấy sắc mặt của Lăng Ba thay đổi, ánh mắt của nàng mang vẻ phức tạp cùng bất đắc dĩ.

Sau đó Thanh Lê nói cho Thanh Dao, Tiêu Dực là người mà Lăng Ba thích, hơn nữa là một phàm nhân. Thời điểm Lăng Ba ở nhân gian lịch kiếp, cũng không biết là có phải trùng hợp hay không, mà mỗi một thế đều gặp Tiêu Dực và yêu thương hắn. Mà mỗi một thế Tiêu Dực đều yêu nữ tử bên cạnh nàng. Đây là kiếp hồng trần của Lăng Ba.

Thanh Dao nghĩ trong mười thế luân hồi, Lăng Ba đã chậm rãi có nhân tính. Cho dù đã độ xong kiếp về tới Tây Hải, trong lòng nàng vẫn là không quên được người có tên Tiêu Dực kia đi.

Cùng lúc đó, trong lòng Cẩn Dật lại nghĩ, Thượng đế nhắc tới muốn đem Lăng Ba gả cho hắn. Lý do của Thượng đế rất đơn giản, nếu hắn cùng Sương Linh đã là gương vỡ khó lành, như vậy để cho Lăng Ba làm Thiên Hậu đi, coi như là cho Tây Hải một cái nhân tình.

Cẩn Dật cảm thấy đây là một việc cỡ nào hoang đường cùng buồn cười, hắn cùng Lăng Ba làm huynh muội mấy nghìn năm, cho dù không phải ruột thịt nhưng để cho hắn cưới một nữ tử mà bao nhiêu năm nay hắn đối xử như thân muội muội hơn nữa còn không hề có tình cảm nam nữa, hắn sao có thể làm được.

Hắn không nhắc đến chuyện này với bất cứ ai, hắn cũng tuyệt đối không làm chuyện này xảy ra.

Cẩn Dật cùng Thanh Dao vừa bước vào nội điện của long cung, Tinh Tinh giống như tên rời cung nhảy lên người Thanh Dao. Thanh Dao bất ngờ không kịp phòng lui về sau vài bước, nếu thân thể Tinh Tinh lớn hơn chút, nàng cảm thấy nhất định chính mình sẽ bị nó đẩy ngã.

Lăng Ba, Hoài Ngọc, Thanh Lê còn có tỷ muội Diệp Tử đều ở đây. Bởi vì Thanh Dao mất tích mà trong lòng mọi người đều lo lắng, nhìn đến cảnh tượng như vậy, giờ phút này các nàng không khỏi mìm cười.

Thanh Dao giống như dỗ tiểu hài tử, xoa đầu Tinh Tinh: “Ngoan, không phải ta đã trở lại sao.”

Tinh Tinh không buông tha, cái đầu nhỏ không ngừng cọ Thanh Dao, chỉ sợ chớp mắt nàng lại biến mất không thấy…

Hoài Ngọc trêu ghẹo nói: “Tiểu hồ ly sợ ngươi bỏ trốn cùng đại ca ta, bỏ lại nó không quan tâm.”

“Nói bậy bạ gì đâu!” Thanh Dao đỏ mặt, sau đó ở tất cả mọi người ở đây đều cười ha ha lên.

“Bát công chúa, ” Thanh Dao nhớ tới chuyện của Minh Thiệu, hỏi nàng, “Ngươi nói với hắn chưa?”

Vẻ mặt Hoài Ngọc lập tức thay đổi, dù sao cũng không giỏi nói dối, nàng ấp úng hơn nửa ngày cũng không biết nên mở miệng như thế nào. May mà Diệp Tử thông minh, nàng nhanh chóng tiếp lời nói: “Bát muội đến Ngự thiên cung, nhưng mà Minh Thiệu tướng quân không ở đó, có lẽ còn chưa trở về đi.”

“Hắn không ở đó?”

“Đúng vậy, có lẽ bận việc nên ra ngoài rồi.”

Trong lòng Thanh Dao có chút lo lắng. Không phải Lăng Ba nói hắn đối phó với Phá Thiên hoàn toàn không có vấn đề gì sao? Hắn nói khi trở lại thiên giới sẽ lập tức tìm nàng, nhưng mà hắn còn chưa trở về? Nàng xoay người, đem ánh mắt nhìn hướng Cẩn Dật, muốn xem hắn có phản ứng gì. Nhưng Cẩn Dật đối với chuyện này cũng không biết gì cả.

Hắn hỏi lại hỏi Thanh Dao: “Như thế nào, hôm qua nàng cùng Minh Thiệu ra ngoài, đi chỗ nào?”

“Chân trời Nam Minh. Khi chúng ta muốn trở về thì đột nhiên Phá Thiên xuất hiện, nói muốn lấy đôi mắt của ta, Minh Thiệu liền động thủ với hắn. Là Lăng Ba đã cứu ta rồi đưa ta đến nơi này.”

Cẩn Dật quay đầu lại nhìn Lăng Ba, Lăng Da gật gật đầu.

“Thanh nhi không cần lo lắng, Phá Thiên đã thua trong tay Minh Thiệu không chỉ một lần, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì khẳng định Minh Thiệu sẽ không có chuyện gì. Nàng ra ngoài cũng đã lâu, Chân Võ đại đế sẽ lo lắng đích. Không bằng trước ta đưa nàng về Phục Ma điện, rồi từ từ chờ Minh Thiệu trở về, nàng cảm thấy thế nào?”

Thanh Dao nhớ tới trước đó Minh Thiệu bảo nàng về Phục Ma điện chớ hắn, vì thế nàng gật gật đầu.

Nghe nói như thế Diệp Tử lại nóng nảy: “Sao hiện tại đại ca lại đưa nàng trở về, chúng ta. . . . . .”

“Tiểu Diệp Tử!” Thanh Lê giữ chặt Diệp tử, ngăn cản nàng tiếp tục nói.

Thanh Dao ngờ vực đánh giá lại các nàng một lần, mày nhíu lại. Nhưng thật ra Cẩn Dật hiểu được ý tứ trong lời nói của Diệp Tử, biểu tình của hắn vừa tức giận vừa buồn cười, trong mắt cũng mang theo sủng nịch.

“Aiz, đám nha đầu các ngươi!” Cẩn Dật bất đắc dĩ lắc đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK