“Ai nói ta thích ngài?”
“Ừ. Ai cũng chưa từng nói, nhưng ta biết.” Hắn nắm tay Thanh Dao, ánh mắt vô cùng thâm tình, như ánh sao lấp lánh trong bầu trời đêm, chỉ cần một chút là có thể đem nàng hòa tan, “Thanh nhi nàng thích ta, bất luận kiếp trước hay là kiếp này, ta biết.”
Đáy lòng Thanh Dao là một mảnh mềm mại, ngay cả khí lực tránh thoát hắn cũng không có. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, trong lúc đó giống như là có một gợn sóng biển vô hình, càng không ngừng sôi trào. Trong con ngươi đen như bầu trời đêm của hắn có phản chiếu bóng dáng nàng, chỉ có vào giờ phút này, bọn họ mới là duy nhất trong mắt nhau. Kiếp trước cũng tốt, kiếp này cũng được, bất luận luân hồi mấy đời, bất luận nhớ lại cái gì, quên mất cái gì, có một số chuyện vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi.
Không khí như vậy mập mờ vô cùng, đủ để đem hàn băng cứng rắn nhất trong ngày mùa đông hòa tan. Chỉ tiếc không kéo dài bao lâu, mọi chuyện đều bị cắt đứt.
“Tướng quân, Tướng quân. . . . . .” Thiên binh nói lắp gấp gáp đẩy cửa ra, xông vào, “Đã xảy ra chuyện!”
“A. . . . . . Cái đó. . . . . . Ty chức. . . . . . Ty chức thật sự chưa nhìn thấy. . . . . . Không nhìn thấy.” Vừa đúng lúc bắt gặp một màn mập mờ này, hắn lập tức cúi đầu, làm bộ như như không có chuyện gì xảy ra.
Minh Thiệu bất đắc dĩ thả tay, hỏi hắn: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Thiên binh nói lắp xèo xèo ô ô, ánh mắt vẫn nhìn trên người Thanh Dao, muốn mở miệng lại có chút khó xử. Thanh Dao vừa định tránh đi, một câu nói của Minh Thiệu làm nàng thật sự bị dọa sợ.
Minh Thiệu liếc nàng một cái, thản nhiên nói với thiên binh: “Không có gì đáng ngại, ngươi nói đi, đây là Tướng quân phu nhân.”
Vẻ mặt Thiên binh so với Thanh Dao cũng không tốt hơn bao nhiêu, thật lâu vẫn chưa phun ra một chữ. Chờ Minh Thiệu thúc giục hắn, hắn mới hé ra gương mặt khổ qua, “Tướng. . . . . . Tướng quân, ty chức quên những gì cần nói rồi.”
Thanh Dao thiếu chút nữa cười đau cả bụng, nghĩ thầm vị thiên binh này cũng thật là hài hước. Nhưng rất nhanh nàng không dám cười ra ngoài. Bởi vì ngoài cửa truyền đến một hồi thanh âm đánh nhau, còn có giọng nói nàng thấy quen thuộc.
“Ngươi thật to gan, lại dám đến Thiên giới giương oai!”
“Ơ, Sương Linh tiên tử cũng quản nhiều việc a, lão nhân gia ngài còn chưa cùng Thiên tôn thành thân nha, còn chưa phải là chủ nhân của nơi này nha, ngài gấp cái gì.”
“Ngươi. . . . . .Ngươi nói ai là lão nhân gia!”
“Lão nhân gia là nói ngươi đó. Ngươi lớn hơn ta chừng trăm tuổi nha, nếu ở phàm trần ta cũng có thể gọi ngươi là bà nội.”
“Xú nha đầu, ta phải giết ngươi!”
“Bà nội bớt giận, cứ từ từ đánh, ngài cũng đừng mệt muốn chết.”
“Ngươi. . . . . .”
Sau đó thanh âm binh khí lần lượt vang lên, chỉ chốc lát sau bùm một tiếng nổ, cửa sổ đánh gãy. Chỉ thấy một nữ tử áo lam cùng một nữ tử áo vàng song song nâng kiếm căm tức nhìn đối phương, nếu không phải Minh Thiệu quát, sợ rằng các nàng nhất thời còn không dừng được.
“Hai người làm cái gì vậy? Sương Linh thân muội vừa mới khá hơn một chút, tại sao không ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.”
Sương Linh vừa thấy Minh Thiệu, lập tức chạy vào nhà vô cùng ủy khuất kêu khổ với hắn: “Minh Thiệu ca ca, huynh phải giúp ta dạy dỗ nàng ta cho thật tốt. Ta tới Ngự Thiên cung tìm huynh, ai ngờ đụng phải nàng ta ở cửa, ta. . . . . .” Nói được một nửa, ánh mắt của nàng bay tới trên người Thanh Dao, lông mày lại nhíu, “Hả, tại sao là cô? Làm sao cô lại ở chỗ này?”
“Tướng quân. . . . . . Ty chức. . . . . . Ty chức nhớ ra rồi, chuyện ty chức muốn bẩm báo là. . . . . . Sương Linh tiên tử cùng Phi Yên linh chủ đánh nhau.” Thiên binh nói lắp vỗ đầu, vẻ mặt như trút được gánh nặng.
Nữ tử tiến vào cùng Sương Linh, chính là người từng đối đầu với nàng ta tại núi Côn Lôn, Tuyết Kiều.
Tuyết Kiều cười khanh khách, nói với thiên binh: “Đúng là chậm chạp, người ta cũng nhìn thấy, việc này còn cần ngươi nói sao!”
Thiên binh gãi gãi đầu, ảo não đi ra ngoài.
Sương Linh nhìn về phía Thanh Dao trong mắt tràn đầy địch ý: “Minh Thiệu ca ca, làm sao huynh cùng nàng ở chung một chỗ, chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ những lời đồn đãi kia đều là thật, huynh thật thích nàng?”
Minh Thiệu thản nhiên trả lời: “Những chuyện kia không phải lời đồn, là sự thật.”
“Hai người. . . . . .” Lần này đến phiên Tuyết Kiều trợn mắt líu lưỡi.
Duy chỉ có Thanh Dao không nói một từ. Bích Cẩn để nàng buông tha cho cừu hận, đúng là nàng vẫn lựa chọn buông tha. Chỉ cần Dương Tuyền Đế quân không hề tới Tê Phương thánh cảnh tiếp tục quấy rầy các nàng, ân oán ba ngàn năm, sẽ để cho nó theo gió phai đi. Chờ Cẩn Dật và Sương Linh thành hôn, có lẽ mọi chuyện sẽ tốt hơn. Trong lòng nàng có chút ngọt ngào.
Nàng hỏi Tuyết Kiều: “Ngươi tới đây tìm ta?”
Tuyết Kiều gật đầu một cái, nàng hung hăng trợn mắt nhìn Sương Linh, cắn răng nghiến lợi nói: “Ngươi đi một lúc thì người kia đã tới, sau đó. . . . . .”
“Sau đó cái gì?” Tâm Thanh Dao thót lên tới cổ họng, “Phong Ngâm thảo? Thần ca ca huynh ấy. . . . . .” Lời còn chưa dứt nàng lập nhấc váy chạy như điên ra ngoài, không chút nào để ý tới Tuyết Kiều và Minh Thiệu ở phía sau gọi tên nàng.
Tuyết Kiều vội vàng đi theo: “Thanh nhi ngươi chờ ta một chút, Ngao Thần không sao, gặp chuyện không may chính là cô cô. Cô cô không thấy người đâu. . . . . .”
Minh Thiệu không lập tức đuổi theo, ở trong lòng hắn lặng lẽ lặp lại cái tên này —— Ngao Thần. Một loại cảm giác kỳ quái không nói ra được xông lên đầu. Hắn biết đại thái tử Ngao Thần ở Tây Hải đối với Thanh Dao mà nói rất quan trọng, thậm chí so với mình còn quan trọng hơn. Nhưng hắn lại đoán không ra, Ngao Thần đối với Thanh Dao đến tột cùng là có ý nghĩ như thế nào, chỉ là ân nhân, hay là một tầng quan hệ sâu hơn.
“Minh Thiệu ca ca, huynh làm sao vậy?”
“Không có gì, Sương Linh thân thể muội còn chưa hoàn toàn khỏe mạnh, về Thanh Yêu Sơn trước đi.”
“Nhưng là ta có việc tìm huynh, Thiên đế ngài ấy. . . . . .”
“Có chuyện gì chờ ta trở lại rồi hãy nói.” Minh Thiệu cắt đứt lời nàng. Nhưng là hắn mới vừa bước ra cửa phòng, lại thấy thần quan bên cạnh Thiên đế đáp mây bay đến.
“Tướng quân xin dừng bước, ” Thần quan đáp xuống bên cạnh hắn, nghiêm túc nói, “Thiên đế có chỉ, lệnh Tướng quân lập tức chỉ huy đến Ma giới, lùng bắt Phong Thần Trọng Minh Tinh quân.”