Nơi này không có mặt trời mặt trăng, không có ngày đêm, chỉ có bóng tối vô tận. Thanh Dao không biết nàng ở chỗ này đợi bao lâu, từ lúc vừa bị Càn Khôn hút vào ban đầu còn liều mạng vùng vẫy càng về sau tâm lạnh như tro tàn, so với việc nàng ngủ say bảy trăm năm còn dài hơn, giống như bên ngoài là một ngày, trong kính đã ngàn năm. Hiện tại một chút khí lực nàng cũng không có, suy yếu giống như trẻ con mới sinh.
Cũng không biết trải qua bao lâu, ánh mặt trời đột nhiên chiếu vào, hai mắt của nàng đau nhói. Nàng quay mặt qua chỗ khác, nhất thời vẫn không thể thích ứng ánh sáng bình thường lúc này. Chờ cảnh tượng trước mắt dần dần rõ ràng, Thanh Dao mới phát hiện mình ở trong một cái sân hoa và cây cảnh sum suê, có vài điểm giống như hậu viện Vi Lan Các của Bích Cẩn.
“Tiên tử, đắc tội.” Thanh âm bình thản như nước của Dương Tuyền Đế quân ngay bên cạnh Thanh Dao.
Thanh Dao lười ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Tốt nhất ngài nên giết ta.”
“Ta sẽ không giết cô, chờ Cẩn Dật cùng Sương nhi thành thân, sau đó ta liền thả cô ra ngoài.”
“Cô cô ta đâu, ngài nhốt cô cô ở đâu?”
“Ta không biết cô đang nói gì, chuyện Bích Cẩn mất tích cùng ta không liên quan.”
“Cùng ngài không liên quan? Hừ, ngài đi qua Tê Phương thánh cảnh, ngài vừa rời đi thì cô cô mất tích, ngài dám nói chuyện này cùng ngài không liên quan?”
“Bất kể cô tin hay không, hôm nay đúng là ta đi qua Tê Phương thánh cảnh, nhưng mục đích của ta là tìm cô, không phải là Bích Cẩn.”
Cả người Thanh Dao vô lực, nàng không muốn nói thêm gì nữa, “Thả ta, hoặc là giết ta.”
“Nơi này là nơi ở trước đây của ta, trước tiên cô cứ ở chỗ này nghỉ ngơi mấy ngày, ta sẽ đúng hẹn thả cô ra ngoài .”
Trước khi rời đi Dương Tuyền Đế quân phất tay, ánh xanh bốn phía lóe lên, ngưng kết ra một tầng kết giới vô hình.
Mấy lần Thanh Dao cố gắng chạy trốn đều bị kết giới này cản lại, mà nàng cũng bởi vì hao tổn quá lớn, ngay cả khí lực đứng yên cũng không có. Tựa vào trên đất lạnh như băng, nàng nhắm mắt lại, lòng như dao cắt.
Nghe được Dương Tuyền Đế quân nói nơi này đã từng là chỗ ở của hắn, Thanh Dao dường như có thể khẳng định, Bích Cẩn quả nhiên còn yêu hắn, bằng không cô cô sẽ không bố trí Vi Lan Các giống như nơi này. Có lẽ ở chỗ này, bọn họ đã từng có một đoạn hồi ức ngọt ngào. Cũng chỉ là hồi ức. . . . . .
Ánh mặt trời rơi trên hoa cỏ trong sân, chiếu loang lổ trên đất. Bởi vì gió lên, tơ liễu như hoa tuyết bay lên đầy trời, như suy nghĩ nhấp nhô lên xuống. Thời gian như nước chảy nhỏ giọt, không để lại bất cứ dấu vết gì.
Thanh Dao nghiêng người tựa trên cây khô, ánh mắt hơi nhắm. Dao Cơ từng nói, đối với thần tiên mà nói thời gian thật không coi vào đâu, một trăm năm, một ngàn năm, cũng chỉ là trong chớp mắt. Nàng lẳng lặng chờ, lúc nào thì đoạn thời gian trôi nhanh trong chớp mắt thuộc về nàng.
Một cái bóng dần dần bị kéo dài, chặn lại ánh sáng rơi trên người Thanh Dao, mang theo mùi thơm nhàn nhạt. Thanh Dao tưởng rằng mình đang nằm mơ, nàng mở mắt, phụ nhân hoa phục kim trâm đang cùng nàng mặt đối mặt, ánh mắt phức tạp, lại mang theo ưu sầu vô hạn. Phụ nhân thở dài một tiếng, “Đứa nhỏ, con chịu khổ.”
“Người là Thiên hậu?” Thanh Dao hỏi nàng.
Phụ nhân mặc hoa phục gật đầu một cái.
Dường như ở trong một khắc đó Thanh Dao tràn đầy sức sống, nàng quỳ xuống: “Thiên hậu, giúp con ra ngoài, cầu xin người, con muốn đi tìm cô cô, cô cô không thấy . . . . . .”
“Ta cũng biết.” Thiên hậu sờ sờ đầu nàng, thấp giọng nói, “Tuyết Kiều cũng nói với ta, ta sẽ giúp con tìm được Bích Cẩn, nhưng hiện tại ta không thể thả con ra ngoài.”
Thanh Dao ngẩn ra, hi vọng bùng cháy lúc trước lại lần nữa tan thành mây khói.
“Cẩn Dật đứa nhỏ này tính khí bướng bỉnh, vì con mà nó và Thiên đế cãi nhau nhiều lần, kiên quyết không chịu cưới Sương nhi. Ta cùng Thiên đế mặc dù là phu thê, nhưng hắn mới là chúa tể chân chính của Lục giới, hắn quyết định chuyện gì ai cũng không thể thay đổi, ngay cả ta cũng không được. Hắn muốn Cẩn Dật cưới Sương nhi, chính phi của Cẩn Dật cũng chỉ có thể là Sương nhi, con hiểu không, đứa nhỏ.”
“Ta cũng muốn giúp con, nhưng ta không thể để cho bất kỳ điều gì phát sinh. Con yên tâm đi, Bích Cẩn là đệ tử mà tỷ tỷ ta thương yêu nhất, ta sẽ không để cho nàng lại gặp khổ nạn lần nữa.”
Thanh Dao trầm mặc, giờ phút này lòng của nàng giống như sóng nước đầm Ngọc Bích ban đêm, không có một chút nhiệt độ, cho đến khi thân hoa phục kia biến mất khỏi tầm mắt của nàng, nàng vẫn như pho tượng ngồi liệt trên mặt đất.
Tơ liễu bay xuống mái tóc nàng, cùng với mái tóc đen tương xứng, đen trắng rõ ràng.
Thanh Dao cứ ngồi lẳng lặng ngẩn người như vậy, cho đến khi nam nhân áo đen không biết từ chỗ nào xuất hiện. Nàng mới ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lạnh lùng cười một tiếng, một chút kinh ngạc cũng không có, giống như nàng đã sớm đoán được hắn sẽ đến.
“Hiện tại cô đã thấy rõ? Ngay cả Thiên hậu từ bi đến Như Lai phật tổ Tây Thiên cũng kính nể ba phần cũng không chịu giúp cô, cô còn có thể trông cậy vào ai? Minh Thiệu sao?”
“Đây không phải là chuyện mà một Ma Quân như ngươi phải quan tâm. Nếu như ngươi tới giết ta, vậy thì ra tay đi.”
Phá Thiên cười ha ha: “Nếu thật sự ta muốn giết cô,cô cho rằng cô có thể sống đến bây giờ? Ta là tới giúp cô.”
“Giúp ta? A, ta không nghe lầm chứ, có phải ngươi đập đầu vào đâu rồi?”
Đối với chê cười của Thanh Dao, Ma Quân không thèm quan tâm chút nào, tay hắn nhẹ nhàng vung lên, trong khoảng không xuất hiện một vòng sáng, giống như gương phản chiếu mọi chuyện bên ngoài.
“Mẫu thân của cô bị giam ở nơi âm u nhất, còn bọn họ đang hưởng thụ hạnh phúc không nên có, chẳng lẽ cô không hận sao?” Giọng tà mị thấu xương ba phần, dần dần gợi lên hận ý chôn giấu ở đáy lòng Thanh Dao.
Ở bên trong vòng sáng, Sương Linh mặc hỉ phục đỏ thẫm, cười nói tự nhiên, đôi mắt đẹp ẩn tình, lộ ra hạnh phúc cùng ngọt ngào không gì sánh kịp. Thanh Nữ dựa trong ngực Dương Tuyền Đế quân, cùng trượng phu liếc mắt nhìn nhau, đồng thời quay đầu lại, mỉm cười nhìn nữ nhi sắp xuất giá. Hạnh phúc lớn nhất thế gian hẳn là như vậy.
Cảnh vật đung đưa, mọi chuyện vừa rồi đều biến mất, giờ phút này xuất hiện ở trước mặt Thanh Dao chính là một sơn động âm u, khắp người đầy máu nằm ở bên trong chính là mẫu thân Bích Cẩn Tiên thù nàng luôn luôn nghĩ đến.
Hai khung cảnh qua lại xen kẽ nhau, đung đưa, chợt hiện trước mắt. Bất tri bất giác móng tay thật dài đã cắm sâu vào bàn tay đầy huyết nhục, nhưng Thanh Dao hoàn toàn không biết, trong mắt của nàng có ngọn lửa như có như không đang bập bùng, một dấu vết màu đỏ như hoa mai ở mi tâm của nàng càng ngày càng rõ ràng.
“Nhìn thấy không, Dương Tuyền Đế quân nói Thanh Nữ mất tích, đều là giả, hắn chỉ là muốn tìm cớ để giành Phong Ngâm thảo của cô thôi. Cả nhà bọn họ ba người hạnh phúc cỡ nào, cô cùng mẫu thân của cô chỉ có thể rơi vào bóng tối cùng thống khổ. Trừ ta ra không có người nào có thể giúp cô, bọn họ đều chờ đợi xem chuyện cười. Cô muốn báo thù, cô muốn giết Dương Tuyền Đế quân, giết Thanh Nữ, giết Sương Linh. . . . . .”
“Báo thù? Ta muốn báo thù, ta muốn giết bọn họ?” Ánh mắt Thanh Dao dần dần mơ hồ.
“Đúng vậy, bọn họ đáng chết, giết bọn họ.”
Từng chữ từng câu chậm rãi từ trong miệng Phá Thiên phun ra, hắn cười đem một thanh kiếm đưa cho Thanh Dao: “Vị Hi, còn nhớ rõ thanh kiếm này không? Đây là Lưu Vũ Kiếm của nàng, nàng đã từng dùng nó chĩa vào người ta. Hiện tại, mang theo nó tới tìm kẻ thù của nàng đi, giết bọn họ!”
Dấu đỏ ở mi tâm Thanh Dao càng ngày càng sâu, nàng như tượng gỗ nhận lấy kiếm Phá Thiên đưa tới, hận ý hoàn toàn bao trùm tâm trí nàng. Phá Thiên vung tay lên, kết giới rách như trang giấy, trong nháy mắt giống như chung quanh bay theo gió mở ra. Thanh Dao cầm Lưu Vũ Kiếm ngự phong bay lên, đảo mắt liền biến mất ở phía chân trời.
“Vị Hi, nàng là Vị Hi của ta, nàng sẽ không làm ta thất vọng, đúng không.” Phá Thiên hài lòng cười, chậm rãi thưởng thức ván cờ hắn tỉ mỉ sắp đặt, chờ đợi trò vui bắt đầu.