Quả nhiên giống như ngày trước nàng nghe nói. Cẩn Dật Thiên tôn mày kiếm mắt sáng, dáng vẻ phi phàm, trên người hắn là loại khí vương giả bẩm sinh cho dù ai thấy cũng sẽ không hoài nghi hắn nhất định là người cao cao tại thượng, được chúng sinh ngưỡng mộ. Ánh chiều tà chiếu trên người hắn, cả người như được bao bởi một tầng kim quang, nhưng Thanh Dao lại thấy trên người hắn có một loại cô đơn vốn không nên thuộc về hắn.
Một cái tay khoác lên vai Thanh Dao, nàng quay đầu lại, chỉ thấy trên mặt Hoắc Kỳ đã không có cái loại ngạo mạn trước đó, dường như hắn cũng chịu phục. Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân**, nếu so với hắn thì Cẩn Dật Thiên tôn đương nhiên cao hơn một bậc.
**Bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn
“Như thế nào, tự ti đi?” A Vi không quên đả kích Hoắc Kỳ.
Hoắc Kỳ đẩy đầu A Vi một cái: “Nha đầu chết tiệt kia, ngươi bị Thanh nhi làm hư rồi.”
Nụ cười trong mắt Thanh Dao dường như sắp tràn ra, lúc này nàng nghe thấy trên không trung truyền đến thanh âm hùng hậu của nam tử.
“Thiên tôn điện hạ, ngài lại nhanh hơn ta một bước.”
Là thanh âm này —— nguy rồi!
Hoắc Kỳ chỉ cảm thấy bên cạnh có một cơn gió nhẹ thổi qua, bóng trắng bay vòng, chờ hắn kịp phản ứng chuyện gì xảy ra cũng đã không thấy bóng dáng Thanh Dao đâu rồi.
“A, sao Thanh nhi lại đi nhanh như vậy?” A Vi cau mày khó hiểu.
Hoắc Kỳ cũng buồn bực, nhưng chờ hắn chú ý tới chủ nhân thanh âm vừa rồi là ai, hắn lập tức sáng tỏ thông suốt.
Trong đám người lại một trận xôn xao, có vài tiên tử càng phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Nam tử áo trắng cao ngạo giống như tùng bách trên vách đá dựng đứng, lạnh lùng giống như hàn thạch(đá lạnh) trên đỉnh núi, mặt mũi anh tuấn, phong thần tuấn lãng, cùng Cẩn Dật Thiên tôn là hai loại hình hoàn toàn bất đồng. Hắn không phải là người nào khác, chính là đối thủ cường đại gặp ở phàm trần lúc trước —— Chiến thần Minh Thiệu. Cũng khó trách Thanh Dao vừa nghe thấy thanh âm của hắn liền bị dọa sợ đến nỗi không thấy đâu.
Hoắc Kỳ cười cười, nghĩ thầm, thì ra Thanh Dao cũng có khắc tinh.
Hai nhân vật truyền kỳ đứng đầu Thiên giới đồng thời xuất hiện ở tiên sơn Phương Trượng, những tiên tử tinh linh kia đều kích động đến nổi điên, đem bọn họ ba tầng trong ba tầng ngoài vây đến nỗi một giọt nước cũng không lọt qua, nhưng không có một người nghĩ tới, tại sao bọn họ lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này.
A Vi hỏi: “Hắn là ai?”
“Minh Thiệu Tướng quân, hiện là Chiến thần đương nhiệm trên Thiên giới.”
“Chiến thần Minh Thiệu? Hắn tới nơi này làm gì? Không đúng nha, Phương Trượng từ trước đến giờ cùng Thiên giới là nước giếng không phạm nước sông, Chiến thần cùng Thiên tôn đồng thời xuất hiện ở nơi này, nhất định có chuyện kỳ quái.”
Hoắc Kỳ nghe A Vi nói vậy, lộ ra nụ cười tán dương: “A Vi ngươi xứng đáng đi theo ta, quả nhiên không giống với nhóm tiên tử thấy nam nhân là mơ tưởng hão huyền.”
A Vi liếc hắn một cái, nàng biết tiên tử trong miệng Hoắc Kỳ chính là Bạch Linh, trong lòng hắn là vì chuyện vừa rồi nên mang thù đây mà. Những lời này A Vi không nói ra, so với hiện tại thì nàng càng thêm tò mò đến tột cùng Minh Thiệu và Cẩn Dật tới nơi này có mục đích gì, dường như nàng cảm thấy có chuyện gì đó sẽ xảy ra.
Minh Thiệu hoàn toàn không coi nhóm tiên tử nhiệt tình như lửa bên cạnh ở trong mắt, ánh mắt của hắn lướt qua các nàng, rơi trên người Cẩn Dật.
Hắn gật đầu với Cẩn Dật, lạnh nhạt nói: “Theo bản lĩnh của ngài tất nhiên có thể mời Chân Vũ Đại Đế về Thiên giới, ta đi trước một bước, cáo từ.”
“Đợi đã ——” Cẩn Dật gọi hắn lại, “Chuyện này Thiên đế giao cho hai người chúng ta, ta biết sau khi nàng đi ngài không để ý đến bất cứ chuyện gì, nhưng nửa đường buông tay không phải là tính cách của Minh Thiệu ngài.”
“Xin lỗi, ta có chuyện rất quan trọng.”
Minh Thiệu lòng đầy căng thẳng, đúng vậy, hắn có rất chuyện quan trọng!
Đối với hắn mà nói không có gì quan trọng hơn Thanh Dao. Ba trăm năm rồi, hắn luôn vô tri vô giác ba trăm năm, rốt cục đợi được nàng. Hiện tại vô luận nàng là Phù Vân linh chủ hay là Lê Hoa tiên tử, vô luận nàng ở Bồng Lai tiên đảo hay là Thấm Phương cung của Thanh đế, hắn đều muốn liều lĩnh mang nàng trở về.
Cẩn Dật thấy Minh Thiệu xuất thần, kinh ngạc nhắc lại: “Chuyện rất quan trọng?”
“Thứ cho ta bất tiện không thể nói, cáo từ.”
Minh Thiệu rời đi đưa tới một trận thổn thức, nhóm các tiên tử tinh linh lưu luyến không rời, cuối cùng cũng đem lực chú ý tập trung trên người Cẩn Dật. Mặc dù Cẩn Dật không lãnh ngạo giống như Minh Thiệu, nhưng cũng không có thói quen được các nữ nhân tìm mọi cách tiếp cận.
Hắn cười nhẹ, khiêm tốn lễ độ hỏi: “Các vị tiên tử, có thể cho ta biết nơi ở của Khê phu nhân được không, Cẩn Dật vô cùng cảm kích.”
“Khê phu nhân?” Bạch Linh tiên tử kinh ngạc, “Lão thái bà kia rất hung dữ. Thiên tôn điện hạ ngài tìm bà ấy làm gì?”
“Có chuyện muốn nhờ. Kính xin tiên tử nói rõ, đa tạ.”
Bạch Linh được ánh mắt Cẩn Dật lướt tới, nhất thời hồn cũng bị bay mất. Nàng chỉ chỉ một chỗ ở sơn cốc trước mặt, trả lời: “Khê phu nhân ở tại Thanh Đăng Cốc bên kia, có điều bà ấy không thích gặp người lạ, cả Thanh Đăng Cốc trừ bà ấy ra cũng chỉ có Minh Kính mỗ mỗ và Hàn Nhụy Hoa Lê. Ngày thường chúng ta cũng không dám bước vào đó nửa bước .”
“Đa tạ tiên tử.” Cẩn Dật ôn hòa cười, cũng không nói thêm gì nữa.
Bạch Linh thấy hắn cứ đi như vậy, rất không cam lòng, vừa tức vừa vội. Nàng vốn định đi theo vào trong Thanh Đăng Cốc, nhưng vừa nghĩ tới quy định không cho người ngoài vô cớ bước vào Thanh Đăng Cốc của Khê phu nhân, nàng lại rút lui, trong lòng chứa lệ tạm biệt ngôi vị Thiên phi.
Những tiên tử khác cũng có tâm tình giống như Bạch Linh.
Một đám cò trắng vỗ cánh từ giữa sơn cốc ung dung bay qua. Thanh Sơn như vẽ, cò trắng xa xa, mây mù lúc ẩn lúc hiện, khe suối từ trong núi chảy xuống, phát ra tiếng róc rách thanh thúy. Ngẩng đầu có thể thấy được muôn hoa rực rỡ trên núi, từng loại hồ điệp ở trong bụi hoa lưu luyến bay múa. Nhưng khiến cho người ta say mê nhất chính là từng cụm từng cụm hoa lê trước mắt, những bông hoa túm tụm ở đầu cành, hàn nhụy tỏa ra hương mát lạnh, lộ ra hương thơm trong trẻo lạnh lùng mà thế giới bên ngoài không có được.
Cẩn Dật không khỏi si mê, trừ Bồng Lai tiên đảo ra, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một nơi xinh đẹp kỳ ảo như vậy.
Hắn chậm rãi đi xuyên qua rừng hoa lê, thỉnh thoảng có cánh hoa trắng bay tới trên người hắn, vẫn là mùi thơm trong trẻo lạnh lùng đó. Cùng là hoa lê nhưng nở rộ trong Thanh Đăng Cốc lại đặc biệt thấm vào ruột gan.
Cuối cánh rừng, nước hồ màu u lam dập dờn ánh chiều tà, gợn sóng lăn tăn. Một cơn cơn gió nhẹ thổi qua, cánh hoa như hồ điệp trắng nhẹ nhàng bay múa trên không trung, cuối cùng rơi trên mặt hồ, chao đảo mấy cái, liền theo gợn sóng tản ra.
Bờ đối diện là hai gian nhà trúc lịch sự tao nhã, mấy cây lê lẻ loi đứng nghiêm bên cạnh nhà trúc. Trong đó có một gian cửa sổ đóng chặt, dường như chủ nhân không có ở đây. Mà một gian khác mặc dù đóng cửa nhưng cửa sổ lại mở rộng.
Cẩn Dật cất cao giọng nói: “Vãn bối Cẩn Dật đặc biệt tới Thanh Đăng Cốc cầu kiến Khê phu nhân, xin phu nhân chớ trách tội tự tiện xông vào, được chiếu cố gặp mặt, vãn bối vô cùng cảm kích.”
Bên trong nhà trúc, Thanh Dao đang vô cùng buồn chán, nghe nói như thế không khỏi run rẩy, tim cũng đập thình thịch. Cẩn Dật Thiên tôn tới Thanh Đăng Cốc làm gì? Cẩn Dật Thiên tôn cùng Minh Thiệu hẹn nhau cùng đến tiên sơn Phương Trượng, chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ bởi vì chuyện đoạt kiếm mà bọn họ tới tìm nàng tính sổ ?
Nghĩ tới đây, Thanh Dao vừa vội vừa sợ. Ngộ nhỡ chuyện này lộ ra, cho dù Minh Thiệu không tính toán gì nhưng sư phụ cũng sẽ kiên quyết trừng phạt nàng, giống như Hoắc Kỳ nói, giam nàng ba, năm nghìn năm. . . . . . Đều do Hoắc Kỳ, lần này nàng chết chắc rồi!
Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ!
Lòng Thanh Dao như lửa đốt.
“Vãn bối Cẩn Dật đặc biệt tới Thanh Đăng Cốc cầu kiến Khê phu nhân. Xin phu nhân chớ trách tội tự tiện xông vào, được chiếu cố gặp mặt, vãn bối vô cùng cảm kích.” Cẩn Dật nhắc lại một lần nữa, sau đó nói thêm một câu, “Vãn bối biết phu nhân không thích bị quấy rầy, nhưng có chuyện trọng đại, kính xin phu nhân thông cảm. Nếu phu nhân không chịu ra ngoài gặp mặt, vãn bối cũng sẽ không đi.”
Không gặp được cũng không đi? Thanh Dao nhăn mày, trong lòng vô cùng lo lắng. Lần này phiền phức lớn rồi!
Minh Kính mỗ mỗ vừa mới đi khe suối Thanh Mạc Thủy, nhóm Hoắc Kỳ ít khi bước vào Thanh Đăng Cốc, không có ai có thể giúp nàng. Không lâu nữa Khê phu nhân sẽ trở về, đến lúc đó nếu như Cẩn Dật Thiên tôn còn chưa đi. . . . . .
“Vãn bối Cẩn Dật đặc biệt tới Thanh Đăng Cốc cầu Khê phu nhân, xin phu nhân chớ trách tội tự tiện xông vào, được chiếu cố gặp mặt, vãn bối vô cùng cảm kích.”
Chờ Cẩn Dật lặp lại lần thứ ba, cuối cùng Thanh Dao ném lo lắng sang một bên, nắm cổ họng nói: “Thanh Đăng Cốc không hoan nghênh bất luận kẻ nào, vẫn là mời Thiên tôn trở về đi.”
Nhận được hồi âm, Cẩn Dật nhất thời khôi phục thần thái, hắn cung kính nói: “Vãn bối biết làm khó phu nhân, nhưng chuyện liên quan đến Lục giới, kính xin phu nhân miễn vi kỳ nan**.”
**cố mà làm, gắng gượng làm
Chuyện liên quan đến Lục giới? Nàng chỉ nhất thời cao hứng muốn mượn kiếm của Minh Thiệu vui đùa một chút, làm sao lại liên quan đến Lục giới?
Thanh Dao nhắm mắt trả lời: “Chuyện liên quan đến Lục giới thì thế nào, ta đã không màng đến thế sự từ lâu, thứ cho ta không thể ra sức.”
“Phu nhân. . . . . .”
“Ngài đi đi, về sau cũng đừng trở lại, ta sẽ không can dự vào những chuyện này.”
Ở Thiên giới, Cẩn Dật từng nghe qua về Khê phu nhân trong trẻo lạnh lùng nhưng quái gở, ít cùng ngoại giới lui tới, đúng như dự đoán, lần này cầu xin bà giúp một tay xem ra là không thể nào. Hắn không khỏi có chút cô đơn, suy nghĩ rốt cuộc làm sao mới có thể thuyết phục Khê phu nhân.
Mới xoay người, Cẩn Dật lấy làm kinh hãi. Nữ tử áo đen mái tóc trắng bạc đứng cách hắn không tới một trượng, nàng xách theo một rổ thảo dược, đang cau mày nhìn hắn.
“Không biết cô nương là. . . . .”
Cân nhắc thật lâu, Cẩn Dật quyết định gọi nữ tử áo đen là cô nương. Mặc dù tóc trắng bạc, nhưng da dẻ của nàng lại nõn nà, một thân y phục màu đen càng làm tăng vẻ trắng nõn, mà diện mạo của nàng là loại xinh đẹp tinh xảo hắn chưa từng thấy qua, duy chỉ có đôi mắt kia chứa đựng tang thương theo tháng năm.
Cẩn Dật không nhìn ra tuổi thật của nàng.
Nữ tử áo đen cười mà như không cười: “Ngươi đặt chân lên Thanh Đăng Cốc của ta, lại muốn hỏi ta là ai, đây không phải là rất buồn cười sao?”
Thanh âm trong suốt, như suối nước vỗ bờ.
Cẩn Dật giật mình, không xác định nói: “Ngài là. . . . . . Khê phu nhân?”
Nữ tử áo đen gật đầu một cái.
Khê phu nhân, vị phi tử đã năm vạn tuổi của Viêm Đế, đã vậy lại quá trẻ tuổi xinh đẹp? Trong lòng Cẩn Dật rất khó hiểu, nghĩ lại, đột nhiên cảm thấy có cái gì đó không đúng. Nếu như nữ tử áo đen này là Khê phu nhân, như vậy người lúc nãy nói chuyện với hắn là ai?
“Người phương nào lớn mật như thế, lại giả mạo phu nhân lừa gạt ta!”
Cẩn Dật tức giận, cả người như mũi tên rời dây cung bay về phía nhà trúc. Thanh Dao phát hiện khác thường, không chút nghĩ ngợi liền từ trong cửa sổ bay ra, định chuồn đi. Nhưng làm thì đã trễ, nàng vừa mới ra đã đối mặt với Cẩn Dật, bốn mắt nhìn nhau, nàng lập tức tĩnh tâm.
Trong nháy mắt đó Thanh Dao chỉ nghĩ chạy trốn thế nào, căn bản không chú ý tới trên gương mặt Cẩn Dật có loại cảm xúc cực kỳ bi ai xen lẫn kinh ngạc, khiếp sợ, mừng như điên.
“Thanh Dao?” Cẩn Dật bật thốt lên.
Thanh Dao bị dọa sợ, thừa dịp Cẩn Dật phân tâm liền lướt như chim én bay đến sau lưng Khê phu nhân. Chờ Cẩn Dật đuổi theo, nàng đã sớm kéo cánh tay Khê phu nhân, không còn sợ hãi nữa.
“Sư phụ, hắn tự xông vào, cái gì con cũng không biết.”
“Thanh nhi nàng không biết ta? Ta là Cẩn Dật, không, ta là Ngao Thần.”
Thanh Dao hồ nghi: “Ngao Thần?”
“Đúng, nàng đã nhớ ra ư? Nàng là Phù Vân linh chủ ở Bồng Lai, ta là đại thái tử Tây Hải.”
“Ngài, đang nói chuyện cười với ta đi?” Thanh Dao bật cười, “Ngài không phải là Cẩn Dật thiên tôn sao, tại sao lại biến thành thái tử Tây Hải rồi? Hơn nữa, ta nghe nói đại thái tử Tây Hải ba ngàn năm trước đã chết trên tay Chúc Âm, hình thần câu diệt.”
“Ba ngàn năm trước. . . . . .”
“Được rồi! Bất kể ngài là ai, Thanh Đăng Cốc không hoan nghênh người ngoài.” Khê phu nhân lạnh lùng cắt đứt lời hai người, “Thanh nhi con đi theo ta.”
“Phu nhân dừng bước, vãn bối Cẩn Dật có chuyện muốn nhờ, kính xin phu nhân nghe ta nói xong.”
Khê phu nhân liếc hắn một cái: “Cẩn Dật Thiên tôn? Tôn tử của Đế Hằng?”
“Đúng vậy.”
“Có lời gì nói mau, nói xong ngài có thể đi.”
“Phu nhân có thể nói cho vãn bối biết vì sao Thanh nhi lại ở Thanh Đăng Cốc hay không, rõ ràng ba trăm năm trước nàng đã. . . . . .”
“Người cũng có người giống nhau, Thiên tôn nhận lầm rồi. Đồ đệ của ta vốn là một gốc hoa lê hàn nhụy, ba trăm năm trước mới hóa thành người, cũng không phải là Phù Vân linh chủ gì đó như ngài nói. Nếu như Thiên tôn vì chuyện này mà đến, thứ cho ta không tiếp, Thanh nhi tiễn khách.”
“Phu nhân chậm đã, thật ra lần này vãn bối mạo muội quấy rầy là vì chuyện của Chân Vũ Đại Đế.”
Khê phu nhân mới vừa cất bước, vừa nghe đến bốn chữ Chân Vũ Đại Đế lập tức ngừng lại. Ngay cả Thanh Dao hận không thể lập tức biết mất trước mắt Cẩn Dật cũng dừng bước.
“Nói đi, ngài tìm Chân Vũ có chuyện gì?” Khê phu nhân xoay người.
Cẩn Dật thu hồi ánh mắt từ trên người Thanh Dao, nghiêm mặt nói: “Có chuyện phu nhân không biết, kể từ ba trăm năm trước sau khi Phù Vân linh chủ hôi phi yên diệt, Minh Thiệu Tướng quân vẫn không màng tới bất cứ chuyện gì. Ta cũng không muốn nhúng tay vào những chuyện này. Nhưng những năm gần đây Ma giới bắt đầu rục rịch, muốn rửa sạch nhục lúc trước. Thiên đế đã nhận ra điểm này, liền ra lệnh cho ta cùng Minh Thiệu đến mời Phục Ma thần Chân Vũ Đại Đế hồi Thiên giới, nhận chức Chiến thần.”
“Vãn bối nông cạn, nghe nói Chân Vũ Đại Đế năm đó yêu nữ tử phàm trận, bị chúng thần tiên trên Thiên giới không cho phép, sau lần đó ngài ấy dẫn thê tử quy ẩn sơn dã, không có bất kỳ người nào biết nơi cư trú. Sư phụ của Chân Vũ Đại Đế cùng phu nhân là sư huynh muội đồng môn, phu nhân lại là sư thúc của Chân Vũ Đại Đế, vãn bối nghĩ cũng chỉ có phu nhân có thể giúp. Cho nên lần này vãn bối cả gan tự tiện xông vào Thanh Đăng Cốc, hi vọng phu nhân không nên trách tội. Chuyện liên quan đến an bình của Lục giới, xin phu nhân ngài cố gắng giúp, Cẩn Dật thay mặt chúng sinh Lục giới cám ơn phu nhân.”
Khê phu nhân nghe xong không vội trả lời, bà quay đầu nhìn về nơi xa, sóng mắt như nước, đường mi như núi, muôn vàn suy nghĩ ở trong đầu từng chút từng chút quay về, nhưng không biết điểm cuối ở nơi nào.
Còn Thanh Dao lại thở phào nhẹ nhõm, thì ra Cẩn Dật Thiên tôn tới xin sư phụ giúp một tay mời sư huynh Chân Vũ Đại Đế hồi Thiên giới, vậy thì nàng không có chuyện gì. Có lẽ Cẩn Dật cũng không biết rắc rối giữa nàng và Minh Thiệu, nếu không Minh Thiệu đã theo tới rồi.
Thanh Dao không có chú ý, nhất cử nhất động của mình đều rơi vào mắt Cẩn Dật. Giờ phút này trong lòng Cẩn Dật tràn đầy nghi vấn, như một nắm tơ rối chung một chỗ, không tìm được bất kỳ đầu mối gì.
Một lúc lâu sau, ngoài dự đoán của mọi người Khê phu nhân nói một câu: “Được rồi, Thiên tôn xin mời đi theo ta. Ta dẫn ngài đi tìm Chân Vũ, về phần Chân Vũ có chịu hồi Thiên giới hay không thì phải dựa vào Thiên tôn rồi, ta cũng không thể ra sức.”
“Đa tạ phu nhân, ân đức của phu nhân vãn bối sẽ luôn ghi nhớ trong lòng.”