Thẩm Tề nói: “Băng Ngưng, muội muốn làm gì? Chẳng lẽ muội đã quên thân phận của mình rồi sao?”.
Băng Ngưng cười nhạt nói: “Ca ca ta tên là Sở Thiên Khoát, đương nhiên ta cũng tên là Sở Băng Ngưng. Ta vốn không phải người họ Thẩm. Tất cả những gì ta làm , đương nhiên không liên quan đến Thẩm gia, càng không liên lụy đến Thẩm gia. Nhi nữ giang hồ coi trọng nghĩa khí, đạo lý này ngay cả ca ca ta và Minh Nguyệt Hân Nhi còn biết, lẽ nào Băng Ngưng ta lại không biết!”, khi Băng Ngưng nói chuyện, không hề dừng động tác. Cô bé rút thanh bội kiếm trong tay, cùng chiến đấu với đám bổ khoái. Tuy rằng Băng Ngưng thoạt nhìn chỉ là nữ tử yếu đuối, nhưng rất có bản lĩnh, nhiều bổ khoái như vậy cũng không làm gì được cô bé. Tiết Bạch Y lạnh lùng cười, cũng phất chiếc quạt trong tay, gia nhập trận chiến. Nhất thời dài thi đấu đao quang kiếm ảnh, lộn xộn không thôi. Minh Nguyệt Hân Nhi và Tiêu Tiếu trốn sang một bên, vừa la hét cổ vũ Băng Ngưng và Tiết Bạch Y, vừa tránh né đao kiếm của bổ khoái. Những người đứng xem bên ngoài đài cũng kinh hồn khiếp vía.
Đám bổ khoái này võ nghệ vốn xoàng xĩnh, đánh mất cung nỏ rồi thì cũng trở nên vô dụng, chẳng mấy chốc đã bị Băng Ngưng và Tiết Bạch Y đánh cho úp sấp dưới đất. Nhưng càng lúc càng có nhiều bổ khoái được thông báo liên tục đến đây, không tới nửa canh giờ, đã có thêm bốn, năm mươi người. Mặc dù Băng Ngưng và Tiết Bạch Y rất giỏi võ công, song nhất thời cũng không địch lại bọn họ.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một người kêu to: “Huyện thái gia đến!”. Bởi vậy, những người vây xem bèn tới tấp nhường đường.
Người vừa xuất hiện vận bộ quan phục màu xanh lục, không mang ngư đẫy [1], mặt bẹt dài, râu hình chữ Bát, nhưng lại là huyện thái gia của Duy huyện. Kỳ lạ nhất là, bên cạnh ông ta còn có một người vận quan bào màu đỏ, mang ngư đẫy bạc, thiên đình [2] nở nang, râu dài rủ xuống, thể hiện rõ ràng là một vị quan ngũ phẩm trở lên. Phía sau hai người có rất nhiều tùy tùng đi theo. Những tùy tùng theo sát phía sau lưng vị quan phục áo đỏ kia, có mấy người mặc quan phục thị vệ lục phẩm.
[1] Là một chiếc túi có đựng thẻ ấn hình con cá làm bằng vàng hoặc bạc bên trong, được các vị quan lại thời Tống, Đường giắt bên thắt lưng vào triều để xác định thân phận.
[2] Phần trán người, tượng trưng cho trời gọi là thiên đình. Theo nhân tướng học, người nào có thiên đình rộng, nở nang thì có phúc tướng, vận mệnh suôn sẻ
Thấy người đó, Thẩm Hồng khẽ khẽ nói: “Đây chẳng phải là Đỗ Duyên Sùng sao? Sao lão ta lại ở Duy huyện?”. Thẩm Hồng vừa nói câu này, tôi biết ngay vị quan áo đỏ đó là Phủ doãn Sơn Đông Đỗ Diên Sùng. Con gái lão ta là Đỗ Linh Nhược, vốn có hôn ước với Thẩm Hồng. Sau này Thẩm Hồng yêu Liễu Vũ Tương, sống chết đòi từ hôn với Đỗ gia. Việc này hiển nhiên là đắc tội với Đỗ Diên Sùng, thảo nào chàng vừa thấy Đỗ Diên Sùng đã sợ rằng lão đến để bắt tội Thẩm gia.
Đỗ Diên Sùng kia lại nhìn thẳng về phía trước, không liếc nhìn người Thẩm gia lấy một cái. Đi thẳng đến trước đài thi đấu, lão ta chỉ nhìn thoáng qua, sắc mặt lập tức biến đổi, nói với huyện thái gia: “Đúng thế!”.
Sắc mặt huyện thái gia Mai Mặc cũng thay đổi, không biết là biens thành khó coi hơn Đỗ Diên Sùng bao nhiêu nhưng quả thật mặt như gan lợn, cắt không còn hột máu. Ông ta ngơ ngác đứng đực ra, nhất thời quên mất mình phải làm gì.
Đỗ Diên Sùng quát: “Mai Mặc, ngươi thật to gan, còn không mau bảo thủ hạ của mình dừng tay! Chẳng lẽ ngươi không muốn sống nữa à?”.
Lúc này Mai Mặc mới hoàn hồn, vội kêu lên: “Dừng tay! Mau …dừng tay lại hết cho ta!”.
Mai Nhiêu Phi lại không nhận ra Đỗ Diên Sùng, nàng ta kêu lên một cách bất mãn: “Cha! Cha làm gì vậy? Trương bổ đầu đang tróc nã khâm phạm triều đình, cha có biết bảo vệ khâm phạm triều đình là tội lớn thế nào không?!”.
“Ngươi…” Mai Mặc chỉ tay vào con gái, nửa ngày không thốt lên được một lời. Ông ta bỗng nhiên đi đến bên cạnh Mai Nhiêu Phi, vươn tay ra, hung dữ tát nàng ta một cái, làm cho nàng ta lảo đảo cả người, ngã xuống mặt đất. Thẩm Phúc vội đỡ lấy thê tử.
Mai Mặc trách mắng: “Thứ súc sinh nhà ngươi! Ngày thường khi không gây chuyện thị phi ở nhà chồng thì cũng đã rồi! Lại còn dám can thiệp vào chuyện của huyện nha! Đã thế còn dám tự mình làm chủ, ép bổ khoái bắt bớ giết người. Ta thấy ngươi đã không còn muốn sống nữa rồi!”. Nói xong, ông ta lại chỉ vào Thẩm Phúc mắng: “Cả ngươi làm trượng phu cũng vậy nữa! Ngày ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, cũng không chịu trông nom thê tử cho tốt! Nhìn nó xấc láo thành cái dạng gì rồi!”. Mắng Thẩm Phúc xong, ông ta lại quan sát Lão phu nhân: “Bà thông gia, ta thấy bà đúng thật là lão hồ đồ rồi! Để mặc cho đám trẻ ranh ở đây làm xằng làm bậy!”.
Mai Nhiêu Phi xem chừng từ bé đã được yêu chiều thành thói, không ngờ lại bị phụ thân vừa đánh vừa mắng trước bao nhiêu người, vẻ mặt nhất thời vừa lơ ngơ vừa thẫn thờ. Thẩm Phúc đành phải bênh thê tử, thấp giọng nói: “Nhạc phụ đại nhân giáo huấn rất phải. Sau này con sẽ chú ý”. Lão phu nhân uy phong lẫm liệt quen rồi, chưa từng bị ai trách móc như thế, tức điên đến nỗi mặt mày trắng bệch, không nói ra lời.
Đỗ Diên Sùng lạnh lùng lên tiếng: “Mai Mặc! Ta không đến xem ngươi diễn kịch. Tự ngươi nhìn đám thủ hạ của ngươi đi, không nghe lời ngươi thế này, vậy còn giữ chức quan huyện của ngươi lại làm gì?”. Mai Mặc ngẩng đầu nhìn lên, giờ mới phát hiện ra đám bổ khoái và Băng Ngưng, Tiết Bạch Y vẫn đang say sưa đánh đấm, hoàn toàn không ai để ý đến mệnh lệnh của ông ta. Ông ta lập tức trở nên chán nản hét to: “Đám thùng cơm các ngươi! Bảo các ngươi dừng tay có nghe thấy không ?”. Trương bổ đầu kia giờ mới nhìn thấy Mai Mặc, vội kêu lên: “Các huynh đệ, Đại nhân có lệnh, tất cả dừng tay!”. Thế là đám bổ khoái kẻ thì đi, kẻ thì bò, kẻ thì lăn, đều tránh sang một bên, tình trạng nhếch nhác không chịu nổi.
Giờ Đỗ Diên Sùng mới nở nụ cười, bước nhanh đến trước mặt Tiết Bạch Y, quỳ rạp xuống đất, dập đầu nói: “Tiểu nhân Phủ doãn Sơn Đông Đỗ Diên Sùng tham kiến vương gia! Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế! Liên lụy vương gia kinh sợ, tiểu nhân thật là tội đáng muôn chết!”. Lúc này, Mai Mặc cũng chạy đến, ông ta gần như úp sấp xuống đất, dập đầu như gà mổ thóc, nơm nớp run run nói: “Tiểu nhân tội đáng muôn chết, xin vương gia tha tội, xin Vương gia thiên tuế tha tội!”. Một lời vừa nói ra, sắc mặt những người xung quanh liên đổi hoàn toàn.
Tôi thầm thở dài, nhìn y vận bạch y như nước, sớm biết rằng người này không đơn giản, nhưng không ngờ rằng y lại là một vương gia. Tôi nghĩ đến Băng Nhi si mê y khôn nguôi, nhất thời đâm ngơ ngẩn.
Lúc này, người đứng trên cả con đường đã quỳ xuống, phát ra câu: “Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế” như tiếng núi rền, kêu lớn đến mức làm thức tỉnh người u tối. Tôi cũng liền quỳ xuống theo.
Tiết Bạch Y cười khẩy, cánh tay vẫn còn đang chảy máu, không biết là máu của kẻ khác hay máu của bản thân y. Y vẫn dùng ánh mắt bễ nghễ nhìn đời, nói: “Đỗ Diên Sùng, trị an dưới sự chỉ đạo của ngươi quả nhiên là vô cùng khủng khiếp!Truy bắt đạo tặc, còn truy bắt đến tận đường lớn thế này!”.