Tôi liếc mắt nhìn Thẩm Hồng một cái, cúi người nói: “Lão phu nhân, đêm hôm qua khuya khoắt vắng người, con không nhìn rõ thứ gì hết. Mưu toan hại con. Nói không chừng là con chó con báo cũng nên, chứ chưa chắc đã là người. Vì sự bình an trong nhà, xin Lão phu nhân đừng tiếp tục truy xét nữa. Nếu không điều tra ra được điều gì, làm cho cả nhà từ trên xuống dưới ai nấy đều thấy bất an thì cũng không tốt”. Ngụ ý của tôi chính là , nếu điều tra ra được điều gì, điều tra ra được đó là người thân của Lão phu nhân thì lại càng không tốt.
Lão phu nhân nhìn chằm chằm vệt máu ứ xanh trên cổ tôi một hồi, thở dài: “Cũng được cũng được. Làm theo lời Cửu Dung vậy, chuyện lần này dừng ở đây. Nếu còn tái phạm nữa, ta chắc chắn sẽ tra rõ chân tướng, đưa kẻ tiểu nhân cố tình gây chuyện đó lên quan phủ điều tra”. Ý của bà là, trong lòng bà biết rõ có người hại tôi, nhưng vì Thẩm gia, tha cho kẻ đó một lần.
Giờ khắc này, sắc mặt mỗi người từ già đến trẻ của Thẩm gia đều gần như nhau, ngay cả Mai Nhiêu Phi thích thể hiện hỷ nộ ra mặt nhiều nhất cũng không có chút biểu cảm nào. Lão phu nhân lại nói: “Cửu Dung, tuy rằng ta cao tuổi, nhưng cũng không phải một người không biết phân biệt được phải trái đúng sai. Con làm vậy để bảo toàn Thẩm gia, ta nhìn trong mắt, đương nhiên cũng sẽ ghi nhớ trong lòng. Con có yêu cầu gì, đừng ngai nói ra, ta sẽ cố gắng cho con được thỏa lòng”.
Tôi nghĩ một chút, nhân cơ hội nói: “Cửu Dung đúng thật có một chuyện, xin Lão phu nhân tác thành. Hiện giờ tướng công quay về phường rượu làm việc, trong lòng con rất lo cho sức khỏe của chàng, bởi vậy đặc biệt muốn xin Lão phu nhân cho con được đến phường rượu cùng với tướng công, để có thể chăm sóc cho chàng mọi nơi mọi lúc”. Trong lòng tôi nghĩ, đã có người đến cả tôi cũng muốn loại trừ, vậy thì bên cạnh Thẩm Hồng lại càng nguy cơ tứ phía. Chàng là con người ngay thẳng chính trực, không biết đề phòng kẻ khác, nếu tôi không nghĩ cách để ở bên cạnh chàng nhiều hơn, nói không chừng, một lúc nào đó chàng sẽ bị người ta hãm hại.
Lão phu nhân cười nói: “Đây cũng không phải là chuyện gì to tát. Con cứ nghỉ ngơi cho khỏe trước đã, rồi cùng Thẩm Hồng đến phường rượu, theo bên cạnh chăm sóc nó. Hồng Nhi, con có ý kiến gì với chuyện này không?”.
Vẻ mặt Thẩm Hồng lại không thoải mái cho lắm, chàng miễn cưỡng nói ra hai tiwf trong cuống họng: “Không có”.
Cúc ma ma ở bên cạnh nói: “Lão phu nhân, người nhìn đôi vợ chồng son này xem, thật là ngọt ngào như mật, gắn kết như dầu, ngày người bồng cháu xem chừng sắp đến rồi”.
Sắc mặt Lão phu nhân cũng hết sức vui mừng, Bà phất ta nói: “Ta thấy mệt rồi. Các con lui xuống cả đi”. Vì thế tất cả mọi người trong phòng đều hành lễ rời đi.
Dọc đường đi, Thẩm Hồng chỉ chăm chăm bước về phía trước, không hề để ý đến tôi. Tôi cũng hơi giận, bản thân không thèm đoái hoài đến chàng. Đi được một hồi, tôi vô ý vấp phải hòn đá, ngã thẳng về phía trước.
“Tiểu thiếu phu nhân, cẩn thận!” Minh Nguyệt Hân Nhi kêu to, chạy lại đỡ tôi. Lúc này, một bàn tay to lớn từ phía trước vươn tới, giữ lấy thắt lưng tôi. Là Thẩm Hồng.
“Không sao chứ?” Chàng vừa hỏi vừa vội vàng rút bàn tay đang đặt trên thắt lưng của tôi về.
Mặt tôi cũng đỏ bừng lên, tôi cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Không sao hết”.
Trong phút chốc, chúng tôi đều không lên tiếng, chỉ ngẩn ngơ đứng yên đó. Lúc này, Minh Nguyệt Hân Nhi bỗng nhiên chạy lên đằng trước, quát to một tiếng: “Tiểu thiếu phu nhân, đứng im!”. Con bé vừa quát vừa thật cẩn thận bắt lấy cánh hồ điệp vân hổ trên đầu tôi. Thì ra là do đứng lâu, mùi hương liệu trên tóc tôi khiến cho con bướm tưởng là hoa tươi, bèn dừng chân hút mật. Thẩm Hồng không kìm được mỉm cười.
Giờ tôi mới nhìn chàng, bình tĩnh nói: “Thiếp biết trong lòng chàng đang nghĩ gì. Lãnh Cửu Dung thiếp vốn không phải loại người như vậy”. Chàng nhìn vào đôi mắt trong như nước của tôi gật đầu nói: “Ta biết, ta đã sai ròi, Dung Nhi”.
Trong lòng chàng vốn cho rằng tôi sai người đến bẩm với Lão phu nhân về chuyện bị hại ngày hôm qua, hôm nay lại cố ý làm người tốt trước mặt Lão phu nhân. Nhưng chung quy chàng vẫn không phải là kẻ ngốc, xem như có thể hiểu tôi, cuối cùng vẫn nghĩ thông suốt. Đây cũng xem như một chuyện tốt. Có điều tôi và chàng đứng trong vườn quá lâu, dẫn đến chuyện cánh hồ điệp, lại bị coi như là trò cười truyền khắp Thẩm gia. Từ đó về sau tôi đi trong viện nhà họ Thẩm, thường xuyên nghe đám hạ nhân xì xào bàn tán: “ Đại công tử và Tiểu thiếu phu nhân hay lắm nhé, ngày ngày nhì nhau trong phòng vẫn chưa đủ, lại còn đôi bên trông ngóng trong vườn nữa chứ, nhì bao lâu thì không biết, nhưng mà nghe nói còn thu hút cả một đàn bướm đậu trên đầu Thiếu phu nhân, hai người cũng chẳng phát hiện ra!”. Càng về sau này, câu chuyện ngày càng thần kỳ hơn, dám nói tôi và Thẩm Hồng nhìn nhau ba ngày ba đêm, làm cả đàn bướm bay đến rập rờn cả khu vườn này nọ, thật sự là có thể nói làm nhân thành cọp [1].
[1] Thành ngữ, nghĩa đen là, ba người nói có hổ, thiên hạ cũng tin là có hổ thật. Nghĩ bóng là, dù cho một việc có sai lầm đến đâu, nếu nhiều người đã có cùng một nghị luận, thì cũng dễ khiến người ta nghi hoặc rồi đem bụng tin mà cho là phải.
Bắt dầu từ hôm đó, ngày nào tôi cũng theo Thẩm Hồng đến phường rượu giúp việc. Chàng làm việc ngay ngắn gọn gàng, trước là qua lại bạn hàng làm ăn, sau là chỉ huy thợ thuyền vận chuyển, việc lớn việc nhỏ nào cũng đều tự mình làm. Tính cách của Thẩm Tề tuy rằng bụng dạ kín đáo, thâm tàng bất lộ, nhưng đối với việc buôn bán của phường rượu lại không lười biếng chút nào, việc gì cũng tự mình nhúng tay vào, cực kỳ để tâm. So với hai người họ, Thẩm Phúc hoàn toàn khác biệt. Ngày nào Thẩm Phúc cũng mang theo mấy cái hộp đựng dế hoặc xách theo một cái lồng chim tước, chỉ đi một vòng phường rượu cho có lệ, chẳng mấy chốc đã không thấy tăm hơi.
Tôi đưa Minh Nguyệt Hân Nhi, Bảo Bảo, Băng Ngưng theo, giúp làm một số việc trong khả năng cho phép ở phường rượu, có đôi khi cũng giúp hâm trà đưa nước, ăn ở hết sức hào hợp với mấy người. Thoát khỏ sự trói buộc của Đại viện Thẩm gia, tâm tình mỗi người đồ đều như đều hân hoan hơn hẳn.
Hôm đó, Minh Nguyệt Hân Nhi bỗng nhiên tìm tôi, thẹn thùng nói: “Thiếu phu nhân, em muốn xin cô một việc”. Từ sau khi Lão phu nhân cho phép tôi theo Thẩm Hồng đến phường rượu, cả nhà từ trên xuống dưới đã không còn gọi tôi là “Tiểu thiếu phu nhân” nữa mà là “Thiếu phu nhân”. Tôi nhìn thần thái ngại ngùng không thể che giấu của Minh Nguyệt Hân Nhi, cầm lòng chẳng được, trêu chọc con bé: “Em tính xin ta thả em ra khỏi Thẩm gia, để em xuất giá hả? Năm nay em cũng mười lăm mười sáu tuổi rồi, nên gả cho người ta đi thôi”.
Minh Nguyệt Hân Nhi trừng mắt nhìn tôi, hai tay chống nạnh giận dỗi nói: “Người ta đến nói năng nghiêm chỉnh với cô, cô lại cứ trêu chọc người ta, chẳng có dáng dấp chủ nhân nào hết!”.
Tôi cố nén cười, nói: “Rồi rồi rồi, mời Minh Nguyệt Hân Nhi cô nương cứ nói, ta đang nghe đây”.
Minh Nguyệt Hân Nhi lại bắt đầu đỏ mặt: “Thiếu phu nhân, em nghe nói trong phường rượu còn một chức ‘tửu vĩ công’, liệu có thể xin cô nói với Đại công tử một tiếng, để bằng hữu của em làm không?”.
“Hả?” Tôi không ngờ Minh Nguyệt Hân Nhi vốn muốn xin tôi việc này, bèn hỏi: “Bằng hữu của em là ai, ta có quen không? Chức tửu vĩ công này không phải là ai cũng làm được”. Tửu vĩ công trong phường rượu không giống tửu vĩ công truyền thống khác, chuyên môn uống những phần rượu ủ còn thừa lại của phường rượu. Cái chính là, vẫn phải biết thử rượu. Phải thử được số rượu làm ra đó có tồn tại vấn đề gì hay không, sau khi đảm bảo chắc chắn chất lượng rượu, số rượu này mới có thể bán ra. Bởi thế, đối với hoạt động của phường rượu mà nói, chức trách tửu vĩ công này thật sự hết sức quan trọng.