Băng Ngưng lại tỉnh táo hơn, nhìn vết máu trên mặt đất, lập tức hỏi: “Có phải đã gặp chuyện gì nguy hiểm không?”.
Tôi nói: “Mới vừa rồi gặp phải nguy hiểm, may mà được Vương gia cứu”. Tôi kể lại sơ lược tình hình ban nãy một lần.
Tiết vương gia nói: “Ta cũng chỉ tiện đường đi qua, vừa đúng lúc mà thôi, Dung phi nương nương không cần phải để trong lòng”.
Băng Ngưng nhoẻn miệng cười: “Vừa đúng lúc, Vương gia, cái ‘vừa đúng lúc’ này của người đúng là rất vừa khéo đấy nhé. Thật sự là không dễ dàng gì, lần nào người cũng vừa khéo như vậy, sao người khác lại chẳng được vừa khéo đến một lần thế nhỉ?”.
Lời Băng Ngưng chọc cho Minh Nguyệt Hân Nhi bật cười ha ha, tôi và Tiết vương gia đều có phần xấu hổ. Tôi cũng hiểu Tiết vương gia cố tình bảo vệ mình, nhưng nếu phá hỏng tấm giấy dán cửa sổ này, nói ra ngược lại lại không đẹp, có đôi khi lòng hiểu mà không nói là được rồi.
Đang nói thì Hải Đông Thanh đã lôi Lưu Nhị tiến vào.
Tiết vương gia hỏi: “Rốt cục kẻ nào đã mua chuộc ngươi, bảo ngươi hãm hại Dung phi nương nương? Nếu ngươi nói thật, bản vương sẽ để lại cho người một con đường sống”.
Lưu Nhị vừa muốn nói điều gì đó thì đột nhiên “á” lên một tiếng rồi ngã phịch một cái xuống đất. Hải Đông Thanh bước lên phía trước một bước, dò thử hơi thở của hắn, phát hiện ra hắn đã chết.
Hải Đông Thanh lắc đầu: “Vương gia, Lưu Nhị tắt thở rồi, vật này đã giết chết hắn”. Nói xong y lấy một món đồ từ trên lưng Lưu Nhị xuống, vật này nằm bên trong cơ thể của Lưu Nhị, đâm vào rất sâu, hầu như không thể phát hiện được. May mà Hải Đông Thanh thông minh nên vẫn phát hiện ra.
Tiết vương gia nhận lấy, nhìn một chút, phát hiện ra thứ giết chết Lưu Nhị là một cây trâm ngọc nữ nhân cài đầu.
Tiết vương gia tự nhủ: “Kẻ này là ai? Sao lại dùng trâm của nữ nhân để giết chết Lưu Nhị? Kẻ này ở ngoài đã lâu như thế mà không bị chúng ta phát hiện, khinh công của hắn nhất định là rất cao cường”.
Hải Đông Thanh đưa mắt nhìn Tiết vương gia, nói: “Vương gia, thật ra không phải. Kẻ giết chết Lưu Nhị không phải ai khác mà chính là Tà Phong Khúc Khúc Lân Linh. Không biết Vương gia có chú ý tới cây trâm này không, đây chính là cây trâm vừa nãy Công Tôn Vũ Nương cài trên đầu”.
Tiết vương gia nhìn kỹ càng cây trâm mấy lần, nói: “Ta lại không nhớ ra”.
Tôi thoáng nhìn, nói: “Hải thống lĩnh nói đúng, cây trâm này đúng là thứ Công Tôn Vũ Nương cài trên đầu”.
Sắc mặt Tiết vương gia càng tái nhợt đi, y nói: “Ý mọi người là, cây trâm này vốn là của Công Tôn Vũ Nương? Thế nhưng Tà Phong Khúc Khúc Lân Linh kia, chịu vạn lần đau đớn, sao lại tiếp tục quay lại để hại người? Ta thật sự nghĩ mãi mà không rõ”.
Hải Đông Thanh lắc đầu: “Vương gia, người tính sai rồi, thật ra Khúc Lân Linh kia rốt cục có phải thật sự đau lòng hay không, hay là làm ra một kế sách để chạy trốn thì quả tình còn phải suy xét lại”.
Tiết vương gia giờ mới biết vừa nãy mình đã bị mắc lừa, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Hải Đông Thanh ở bên cạnh nói lời nhắc nhở: “Vương gia, hạ quan nghe người ta nói Khúc Lân Linh lòng dạ hiểm ác, chuyện gì cũng có thể làm được, sau này người phải cẩn thận một chút mới được”. Tiết vương gia vội gật đầu đồng ý.
Thế là, đoàn người xuất phát đi về hướng kinh thành, trên đường đi, mặc dù là ban đêm, song cũng vẫn bình an vô sự. Tới khi trời sáng chúng tôi đã về đến hoàng cung.
Tiết vương gia không tiến cung, tự mình quay về vương phủ nghỉ ngơi. Những người khác cũng đi nghỉ. Suốt dọc đường, tôi cảm thấy rất mệt mỏi nên cùng với Minh Nguyệt Hân Nhi, Băng Ngưng và Thư Vũ đi nghỉ cả.
Nhưng thật không ngờ mới ngủ một giấc lại ngủ một mạch đến tận lúc chạng vạng tối. Khi tôi tỉnh dậy, Thư Vũ đang hầu hạ bên giường, còn Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng vẫn chưa tỉnh lại.
Tôi nhìn Thư Vũ, nói: “Thư Vũ cô cô, dọc đường đi bôn ba, cô cũng vất vả rồi, sao không nghỉ một lúc cho khỏe?”.
Thư Vũ mỉm cười: “Nương nương, nô tỳ không thấy mệt. Trong lòng nô tỳ có một số việc cho nên không ngủ được, muốn tìm đến nương nương để tâm sự”.
Thư Vũ vừa dứt lời thì Tiểu Lục Tử đến báo tin: “Vạn tuế gia giá lâm”. Tôi vội
đứng dậy, rửa mặt chải đầu qua rồi ra nghênh đón Hoàng thượng. Tôi vừa mới ra khỏi cửa phòng thì đã va ngay phải Hoàng thượng.
Tôi vội hành lễ: “Dung Nhi khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”. Tôi vốn cho rằng Hoàng thượng nhìn thấy tôi sẽ rất vui mừng, dù sao ai ai cũng nói tiểu biệt thắng tân hôn, nhưng nhìn vẻ mặt hầu như không có bất cứ biểu cảm nào của người, tôi lại không thể lý giải nổi. Trong lòng tôi chùng xuống, ý thức được đã xảy ra chuyện.
Quả nhiên, Hoàng thượng ngồi xuống ghế tựa, cũng không bảo tôi đứng dậy, chỉ hỏi: “Dung phi, lần này nàng hồi hương thăm người thân, mọi việc đều tốt chứ?”.
Tôi cười đáp: “Đa tạ long ân cuồn cuộn của Hoàng thượng, mọi việc đều tốt cả”.
“Vậy lần này nàng hồi hương đã gặp cha nàng chưa? Còn gặp những ai nữa? Gặp
những chuyện gì thì cứ kể cho trẫm nghe một chút. Nàng đứng dậy đi.” Hoàng thượng nói.
Tôi giờ mới đứng dậy, nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, Dung Nhi hồi hương gặp cha rồi, còn gặp cả người của Thẩm gia nữa. Hết thảy đều rất tốt, cũng không có chuyện gì đặc biệt phát sinh”.
“Vậy sao?” Ngữ điệu của Hoàng thượng lạnh lùng: “Nàng chỉ gặp bấy nhiêu người hay sao? Không còn gặp ai khác? Nhưng theo trẫm được biết, lần này nàng hồi hương, người nên gặp lẫn không nên gặp, nàng đều gặp được, không phải sao?”.
Trong lòng tôi ớn lạnh, thử thăm dò: “Dung Nhi ngu muội, không biết Hoàng thượng nói thế là ý gì, xin Hoàng thượng hãy chỉ rõ”.
“Ngu muội?” Hoàng thượng bỗng chốc nổi đóa, rít lên: “Ngươi ngu muội? Từ trước đến giờ ta chưa từng gặp nữ nhân nào có lòng dạ thâm trầm, lắm tâm cơ giống như ngươi! Ngươi nói ngươi hồi hương thăm người thân, nhưng theo ta được biết, ngươi chính là đã hẹn hò với hoàng đệ của ta trong trà quán”.
Tôi cả kinh, vội vàng hỏi: “Không biết Hoàng thượng nghe được những lời đồn tiếng nhảm này từ đâu?”.
“Lời đồn tiếng nhảm?” Hoàng thượng càng thêm nổi giận: “Đây là lời đồn tiếng nhảm sao? Ngươi dám nói ngươi chưa từng gặp Tiết vương gia trong lộ trình của ngươi không? Chưa từng gặp gỡ y trong trà quán không? Nếu ngươi dám thề là
không, trẫm sẽ tin tưởng ngươi. Có điều lúc ngươi thề, phải thề với trời cao, nếu lời ngươi nói có nửa câu dối trá, hoàng đệ của trẫm sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm,
không được chết tử tế!”.
Đố kỵ thật sự là một thứ rất đáng sợ, bất kể là người ở vị trí nào, một khi bị đố kỵ
làm cho váng đầu hoa mắt, thì chuyện gì cũng có thể làm được.
Tôi nói: “Hoàng thượng, đúng là trên đường thiếp có từng gặp Tiết vương gia, nhưng giữa chúng thiếp vô cùng trong sạch. Lúc ấy trên đường có mưa, vì tránh mưa nên thiếp mới vào trà quán đó. Ai mà biết kẻ mở trà quán đó lại là hai kẻ xấu xa tội ác tày trời trên giang hồ, bọn chúng muốn đưa thiếp vào chỗ chết. Một
mình Hải thống lĩnh không phải là đối thủ của bọn chúng, mà những người khác lại bị trúng thuốc mê, đúng lúc này Tiết vương gia xuất hiện giúp Hải thống lĩnh đánh đuổi kẻ địch, cứu thiếp. Sau đó, chúng thiếp liền cứu thị vệ tỉnh lại, rồi chạy về cung. Nếu lời Cửu Dung nói có nửa câu dối trá, thiếp bằng lòng bị vạn tiễn xuyên tâm, không được chết tử tế”.
“Vô ích thôi, vô ích thôi”. Hoàng thượng lặp lại: “Ngươi lấy bản thân ngươi ra thề, vô ích thôi. Trừ phi, ngươi lấy Tiết vương gia ra để thề độc, ta mới tin là ngươi nói thật. Ngươi nói Tiết vương gia gặp lại ngươi chỉ vì cứu ngươi, vậy thì sao Tiết vương gia lại xuất hiện đúng lúc như thế? Ngươi còn dám nói các ngươi không có tư tình?”.
Dưới tình thế cấp bách, tôi cũng không biết phải giải thích thế nào mới tốt, buột miệng nói ra: “Những điều thiếp nói đều là sự thật, nếu Hoàng thượng không tin có thể hỏi Hải thống lĩnh hoặc bất cứ một thị vệ nào cũng được, bọn họ đều có thể làm chứng”.
Hoàng thượng không thèm nghe lấy một lời: “Trẫm không hỏi ai hết, rốt cục chuyện là thế nào, trong lòng trẫm đều biết rõ. Những người kia đều đã bị các ngươi mua chuộc, cho dù trẫm có hỏi thì có thể hỏi được điều gì đây? Lãnh Cửu Dung, trẫm đối xử với ngươi tốt như vậy, nhưng ngươi lại làm ra chuyện có lỗi với trẫm”, Hoàng thượng vừa nói vừa tiến lại gần tôi. Ánh sáng lóe lên trong đôi mắt người rất đáng sợ, trong chốc lát, làm cho lòng tôi rối loạn vô cùng.
Hoàng thượng trừng mắt nhìn tôi, không nói không rằng, lửa giận trong mắt dường như sắp phun trào. Tôi chưa bao giờ thấy người phẫn nộ như vậy, thật sự rất sợ người giận dữ quá rồi sẽ làm ra chuyện gì đó.
Đúng lúc này có thái giám hô to: “Hoàng quý phi nương nương giá lâm”.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, Minh quý phi đã đi vào chính đường, nàng ta thấy tôi quỳ trên mặt đất, chỗ tôi cũng đầy một phòng người đang quỳ, liền lạnh lùng “hừ” một tiếng, đi đến bên Hoàng thượng, miệng nói: “Hoàng thượng, thiếp vừa mới nghe có người nói người đang tức giận ở đây, sợ người bị chọc giận nên vội vàng chạy đến. Mặc dù hiện giờ trong cung đang lan truyền tin đứa con trong bụng Dung nhi muội muội không phải là của người, mà là của Tiết vương gia, mọi người đều nói không có lửa làm sao có khói, chưa chắc đã không phải, nhưng thiếp trước sau vẫn không tin. Hoàng thượng, thiếp còn cảm thấy Dung phi muội muội sẽ không làm chuyện có lỗi với người. Nếu có kẻ nhàn rỗi nhàm chán nào đó nói lung tung, thì cứ mặc chúng nói cho đã miệng. Hoàng thượng cần gì phải chấp nhặt với những kẻ nhàm chán đó”.
Hoàng thượng nghe xong lời Minh quý phi nói, thân mình gần như tức giận đến độ run rẩy, người trừng mắt nhìn Minh quý phi, hung tợn hỏi: “Ngươi nói! Ngươi nói đi, kẻ nào nói đứa bé trong bụng Dung phi không phải là của trẫm? Là kẻ nào nói?”.
Minh quý phi thấy dáng vẻ của Hoàng thượng cũng hoảng sợ, vội vàng đáp: “Hoàng thượng, có lẽ người còn chưa biết, hiện giờ việc này đã truyền khắp hoàng cung rồi, nhưng thần thiếp trước sau vẫn không thể tin. Cửu Dung muội muội xem ra không có gì với Tiết vương gia đâu, mặc dù Tiết vương gia là một người đa tình, nhưng dù có hoang đường hơn nữa cũng không thể làm vậy với tẩu tẩu của mình được”.
“Ngươi câm miệng cho ta!” Hoàng thượng quát Minh quý phi, sau đó quay lại nhìn tôi, chậm rãi nói: “Tiểu Tam Tử, lấy đồ ra, ban cho Dung phi nương nương”.
Ban đầu Minh quý phi bị dáng vẻ của Hoàng thượng dọa cho nhảy dựng, nhưng nghe thấy Hoàng thượng bảo Tiền Tam công công lấy đồ ra, trên mặt liền nở nụ cười đắc ý.
Tiền Tam công công đi đến trước mặt Hoàng thượng, quỳ xuống nói: “Hoàng thượng, lão nô vẫn một mực cảm thấy Dung phi nương nương không phải người như vậy. Xin Hoàng thượng hãy nghĩ lại, để tránh làm ra chuyện khiến bản thân hối hận”.
“Lão nô tài khốn kiếp này, ngươi không muốn làm phải không?” Hoàng thượng hét lớn: “Mau lấy đồ ra đây. Bố Bố, Tiểu Bạch, hai người các ngươi lại đây cho ta, lấy thuốc trong tay Tiền Tam công công cho Dung phi nương nương uống”.
Lập tức, có hai thái giám tiến bước lên, nhận thuốc từ tay Tiền Tam công công, đi đến trước mặt tôi.
Tôi nói: “Không cần các người, tự ta uống”. Nói xong, tôi nhận lấy viên thuốc từ trong tay thái giám cao gầy nọ, tuyệt vọng đưa mắt nhìn Hoàng thượng, đưa viên thuốc vào miệng. Sau khi uống viên thuốc vào, tôi chỉ cảm thấy trong bụng quặn đau, khó chịu không nói nên lời. Loại cảm giác này, cả đời tôi chưa từng trải qua. Tôi chỉ hận không thể chết đi ngay lập tức, để không bao giờ phải chịu đựng được sự đau khổ như thế nữa.