Mục lục
Cửu Dung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Băng Ngưng trở nên hơi kỳ dị, cô bé nói: “Cửu Dung tẩu tẩu, chuyện này, nói ra kể cũng có chút kỳ quái. Tối hôm nay, sau khi muội luyện kiếm xong, vốn đã lên giường ngủ từ sớm. Ai ngờ, nằm ngủ chưa được bao lâu thì thấy Băng Nhi tỷ tỷ đứng ở cửa sổ một mực gọi tên muội. Muội thấy tỷ ấy, trong lòng vui lắm, bảo: “Tỷ tỷ, tỷ về thăm muội à? Sau này sẽ không đi nữa phải không ? Bóng dáng tỷ ấy lúc ẩn lúc hiện, bất định vô chừng, tỷ ấy vẫy tay với muội, nhưng muội không cầm được tay tỷ ấy. Tỷ ấy chỉ một mực nói: Băng Ngưng muội muội, muội muội, mau tỉnh lại đi, đi đến rừng trúc ở khóa viện, cứu Cửu Dung tẩu tẩu. Cứ nói thế mới lần liền. Muội giật mình tỉnh giấc, nghĩ đến tình hình trong mơ, cảm thấy vô cùng rõ ràng, bèn cầm kiếm chạy đi tìm tẩu. Đại ca nói tẩu không có ở trong đó, trong lòng muội hoảng hốt quá, buông ra một câu: Có lẽ Cửu Dung tẩu tẩu đã xảy ra chuyện rồi. Sau đó muội liền chạy thẳng vào rừng trúc. Nào ngờ, quả nhiên thấy có người muốn hại tẩu”.

Nghe xong lời Băng Ngưng nói, tôi ngẩn ra, tự nhủ: “Chẳng lẽ là Băng Nhi thật? Chẳng lẽ trên đời thật sự có quỷ thần?”.

Đúng lúc này, tiếng kêu la của tốp người Thẩm Hồng, Minh Nguyệt Hân Nhi, Bảo Bảo cũng dần dần truyền đến. Bọn họ đang dồn dập gọi tôi và Băng Ngưng. Băng Ngưng vội lớn giọng đáp: “Đại ca ca, bọn muội ở trong này này!”.

Tốp người Thẩm Hồng nghe Băng Ngưng gọi to, cùng nhau xông đến. Minh Nguyệt Hân Nhi đang cầm đèn lồng, thấy dáng vẻ tôi thì hét to một tiếng, đèn lồng trong tay rơi “bộp” xuống đất, Bảo Bảo vội vàng dập tắt ngọn lửa của đèn.

“Dung Nhi, nàng…nàng đã xảy ra chuyện gì vậy?” Thẩm Hồng kinh ngạc hỏi.

Tôi còn chưa kịp trả lời, Băng Ngưng đã đáp: “Có người muốn giết hại Cửu Dung tẩu tẩu, may thay muội tới kịp”. Hơi thở của tôi vẫn chưa ổn định, miễn cưỡng gật gật đầu.

Sắc mặt Thẩm Hồng biến thành kinh sợ, vội nói: “Dung Nhi, nàng không sao chứ?”. Tôi gượng cười lắc lắc đầu.

“Rốt cục kẻ nào xấu xa thế, lại rắp tâm muốn hại chết cô? Tiểu thiếu phu nhân, đều tại em gần đây không chăm sóc tốt cho cô, em… em… em sau này sẽ không chạy lung tung nữa, thời thời khắc khắc đều ở bên cô…”, Minh Nguyệt Hân Nhi nức nở nói.

“Trước tiên đừng nói nhiều như vậy nữa, trở về phòng rồi hẵng nói”. Thẩm Hồng nói xong, bế tôi lên, đi về phía sân trong, nơi chúng tôi ở. Tuy rằng sức khỏe của chàng đã bình phục kha khá, nhưng bế tôi vẫn hơi trầy trật. Thân thể tôi kề sát lồng ngực chàng, một mùi hương nam tính mộc mạc khiến tôi nhất thời cảm thấy an ổn, lại đôi phần mê say. Loại cảm giác này ít nhiều hơi giống như người rơi xuống nước bỗng bắt được một gốc cây cứu mạng. Trong đó có vài phần yêu thương, vài phần tín nhiệm, vài phần là nương tựa, vài phần là cảm kích, tôi không thể phân biệt được rõ ràng.

Trở vào trong phòng, đặt tôi xuống giường, Thẩm Hồng mệt đến nỗi thở hổn hển. Chàng vừa căn dặn Bảo Bảo xoa bóp thư giãn cho tôi, lại vừa dặn Minh Nguyệt Hân Nhi đi nấu canh để tôi uống cho đỡ sợ, vội vội vàng vàng, một lúc sau mới yên tĩnh lại. Chàng ngồi bên cạnh giường tôi, hình như cố dồn hết dũng khí, kéo lấy một bàn tay tôi, hòa nhã nói: “ Dung Nhi, nàng cứ nghỉ ngơi trước đi đã. Những cái khác chờ nàng khỏe lại rồi nói sau cũng chưa muộn”.

Tôi nằm trên giường, nhẹ nhàng gật đầu, nói: “ Kẻ hại thiếp chưa chắc sẽ không hại chàng, chàng nhất định phải cẩn thận”. Thẩm Hồng đáp lại, đi ra ngoài. Một khắc khi chàng đóng cửa phòng, tôi bỗng cảm thấy khóe mắt mình ươn ướt.

Sáng sớm hôm sau, khi tôi tỉnh lại, Thẩm Hồng đã chờ sẵn bên giường. Chàng dịu dàng nói: “Dung Nhi, hôm qua nàng bị hoảng sợ, thân thể yếu ớt, uống chút canh sâm bồi bổ đi”. Chàng vừa nói vừa nhận bát tổ yến từ tay Minh Nguyệt Hân Nhi, sau khi thổi nguội bớt , đút cho tôi từng muỗng từng muỗng. Trong chốc lát đó, thứ tình cảm không lời nào có thể diễn tả được đã phơi phới trong lòng tôi.

Thẩm Hồng, nói: “Dung Nhi, những việc nàng phải chịu đựng đều do ta mà có. Là kẻ nào làm, trong lòng ta cũng có thể đoán ra. Đối với nàng, ta thật sự muôn vàn áy náy. Từ khi nàng gả vào Thẩm gia đến nay, chẳng những không được sống một ngày yên ổn, ngược lại còn liên lụy nàng mang vạ, thật sự là lỗi của ta”.

Nghe Thẩm Hồng nói những câu này, lòng tôi lại lạnh đi trong nháy mắt. Chàng làm vậy với tôi, chẳng qua chỉ để bồi thường mà thôi. Tôi cười không nói, trong một chốc chợt có cảm giác không biết “đêm nay là cái đêm nào [1]”.Trong lòng Thẩm Hồng vốn có một cành liễu tươi xanh mướt mát bên bờ sông Di, còn lòng tôi chẳng phải cũng thường xuyên theo cánh hồng nhạn bay hoài đến quan san Lâu Lan xa xôi phía đằng tây đó ư? Thôi thôi, vận mệnh cuộc đời đã định hữu duyên vô ái, nếu đã không thể gian truân đỡ đần, âu nâng khay ngang mày cũng tốt.

[1] Nguyên văn là Kim tịch hà tịch, trích trong bài Trù mâu của Kinh Thi

Uống xong bát canh, Thẩm Hồng lại nhẹ nhàng nói: “Dung Nhi, hôm nay nàng không cần đến chính đường vấn an mẹ đâu. Ta sẽ nói rõ tất cả, xin Lão phu nhân chủ trì công bằng”. Tôi thấy khuôn mặt chàng trong lúc đó như loáng thoáng có lời khó nói, đã xác định rõ suy nghĩ trong lòng chàng. Đêm qua có kẻ mưu toan dồn tôi vào chỗ chết, hẳn không phải là người phía phu thê Thẩm Phúc, mà là người bên phía phu thê Thẩm Tề, hoặc có thể vốn là một trong số bốn người đó. Tất cả bọn họ đều là người chí thân với Thẩm Hồng, bản thân Thẩm Hồng hẳn không muốn người thân của mình chịu trừng phạt quá nặng, làm hại gia đình.

Tôi nở nụ cười, thuận theo ý chàng, nói: “ Nghe theo lời tướng công vậy. Việc này vốn nói ra cũng được, không nói ra cũng được, cứ nên lấy đại cục làm trọng”. Thẩm Hồng nghe tôi nói thế, ngược lại ngẩn người ra: “Dung Nhi, đây…đây thật sự là ý nghĩ trong lòng nàng?”.

Tôi cười gật đầu. Thẩm Hồng nhất thời có chút cảm động, không kìm được, nắm tay tôi, bảo: “Dung Nhi, cảm ơn nàng. Nàng đúng là một thê tử tốt khéo hiểu lòng người”. Vừa mới dứt lời, chàng mới phát hiện ra bản thân mình lỗ mãng, vội rút tay về. Trên mặt tôi như có rặng mây hồng bay qua, tôi nhẹ nhàng nói: “Có gì đâu mà”.

Giữa một buổi sớm mùa hạ, từng đợt từng đợt hơi mát thấm vào người , bên ngoài thi thoảng có mấy tiếng chim tước kêu to, chí cha chí chách, trong phòng lại tĩnh lặng đến tới ngay cả cây kim thêu hoa rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ.

Đúng lúc này, Minh Nguyệt Hân Nhi đẩy cửa vào, hét lên: “Đại công tử, Tiểu thiếu phu nhân, Lão phu nhân mời hai người sang bên ấy”.

Sắc mặt cô cả tôi và Thẩm Hồng đều trầm xuống, hỏi: “chuyện gì thế?”

Phá vỡ trạng thái có phần mập mờ giữa tôi và Thẩm Hồng, Minh Nguyệt Hân Nhi hơi ngượng, gãi gãi đầu, nói: “Chuyện đêm hôm qua, không biết ai đó đã nói với Lão phu nhân trước rồi, sáng sớm hôm nay, Lão phu nhân liền truyền em đến hỏi. Vừa mới hỏi xong đã bảo em đến mời hai người tới”.

Thẩm Hồng lắc đầu bất đắc dĩ, nói: “Cũng được, nếu Bảo Bảo và Băng Ngưng đều hồi bẩm Lão phu nhân rồi, chúng ta cũng đừng ngại nói rõ mọi chuyện ra nữa”.

Tôi không lên tiếng, theo sát sau lưng Thẩm Hồng, Minh Nguyệt Hân Nhi thì đỡ lấy tôi. Trên đường đến đó, tôi vẫn hơi choáng váng, giống như đang dẫm trên bông. Sáng sớm hôm nay, tôi nhìn vào gương đồng, thấy cổ của tôi đã bầm xanh, tuy vận xiêm y cao cổ nhưng cũng không tài nào giấu được.

Trong lòng tôi biết rõ, ngay lúc này đây Thẩm Hồng ít nhiều đều có phần trách móc mấy cô bé Hân Nhi, Bảo Bảo, Băng Ngưng, trách mấy đứa nhiều chuyện, quấy nhiễu những tháng ngày yên ổn trong nhà. Tôi cũng biết rằng, chuyện này chắc chắn không phải do mấy người Bảo Bảo nói ra, nhất định là kẻ hạ độc thủ, vọng tưởng kẻ xấu tố cáo trước, giành thế phản công, hoặc giả muốn rửa sạch tội trạng, bày tỏ sự trong sạch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK