Công Tôn vừa đi vừa xem danh sách Phúc Nghiễm đưa, nửa đường rẽ đi tìm Bao đại nhân báo cáo tình hình tiến triển. Triển Chiêu dựa theo nguyên tắc có thứ tốt sẽ chia sẻ với hảo bằng hữu, liền kéo lười biếng Bạch Ngọc Đường đi cọ ngự thiện. Triệu Trăn lại có chút không thích hợp, bé nắm chặt vạt áo Triển Chiêu, chen vào giữa hai người, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn… vẻ mặt kia có chút giống chấn kinh thỏ nhỏ?
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, nhỏ giọng nói: “Nương sắp nhỏ, con trai làm sao vậy?”
Bạch Ngọc Đường khóe miệng co rút: “Miêu yêu! Còn dám tác quái Ngũ Gia thu ngươi!”
Triển Chiêu đôi mắt mèo vụt sáng lấp lánh: “Con chuột nhà ngươi ở trong ổ mèo còn dám vênh mặt uy phong, muốn thử Thiếu Lâm thập bát đồng nhân trận hử?!”
Bạch Ngọc Đường trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên đưa tay nắm cằm Triển Chiêu, ghé sát vào quan sát một phen, thuận tay sờ soạng mặt con mèo.
Triển Chiêu cùng đồ đệ đều sợ ngây người: Bạch Ngũ gia đây là đang muốn đùa giỡn lưu manh bên đường sao?!
Biểu tình hai thầy trò giống hệt nhau, một là chấn kinh thỏ nhỏ, một là tạc mao miêu nhi….
Khóe miệng Bạch Ngọc Đường mỉm cười, niết niết ngón tay nói: “Đồng nhân ở đâu? Ngươi rõ ràng là thịt.”
Triển Chiêu đỏ mặt giậm chân, cảm thấy bản thân đang chịu thiệt, nhào lên muốn sờ mặt Bạch Ngọc Đường bù lại.
“Miêu nhi đừng nháo.”
“Ta muốn sờ!”
“Không cho.”
“Cho ta sờ!”
“Không cho đấy.”
Mấy hòa thượng đi ngang qua xắn tay áo lên: sư thúc tổ muốn sờ cái gì? Có cần chúng ta giúp một tay không?
Tuần tra cấm quân thi nhau liếc mắt nhìn: hai vị đại hiệp thật không đáng tin, ở trước mặt công chúng còn sờ tới sờ lui, chậc chậc chậc ~~~
Triệu Trăn kín đáo ho khan một tiếng: “Không bằng đi ăn cơm trước, rồi… trở về phòng sờ sau?”
Hai vị đại hiệp tạm thời thu binh, mọi người vây xem cũng giải tán, Triệu Trăn lại nhìn nhìn phía sau, dường như có điều suy nghĩ.
Triển Chiêu cuối cùng mới nhớ ra vì sao mình và Bạch Ngọc Đường lại nháo ầm ĩ giữa đường như vậy, chọc chọc Triệu Trăn: “Ngươi làm sao vậy?”
Triệu Trăn nhíu mày: “Hai người không cảm thấy gì sao?”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu vô cùng buồn bực: “Cảm thấy gì cơ?”
Triệu Trăn nhìn cuối hành lang tối đen, buồn bã nói: “Trong ~ kia ~ có ~ sát ~ khí ~”
“Tiểu hài tử ngươi cả ngày đừng có suy nghĩ lung tung.” Triển Chiêu kéo Triệu Trăn trở về, quay sang vứt cho Bạch Ngọc Đường một ánh mắt nghi hoặc.
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn cuối hành lang: đừng nói bóng người, ngay cả quỷ ảnh cũng không có, là Triệu Trăn ảo giác sao…
***************
Hết thảy buổi tối, Triệu Trăn đều không dậy nổi tinh thần, mí mắt rũ xuống, vừa nói vừa ngáp.
Phúc Tuyền thấy Triệu Trăn lần nữa dụi dụi mắt, nhất thời nhớ tới sáng sớm nay Triệu Trăn bị hòa thượng béo khua dậy, cả ngày lại bị Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mang đi trèo đèo lội suối. Béo trắng béo trắng nội vụ tổng quản đầu đầy mây đen, trong phạm vi mười mét xung quanh sét đánh chớp giật liên hồi, cả người đều bị Ma Vương hóa!
Triển Chiêu nhanh chóng túm Bạch Ngọc Đường cáo từ, nhanh như chớp chạy khỏi tẩm cung, vừa chạy vừa sợ hãi vỗ vỗ ngực: “Phúc tổng quản uy vũ!!!”
Bạch Ngọc Đường nhún vai: “Hôm nay mệt mỏi, đi ngủ sớm một chút.”
Triển Chiêu híp mắt: “Không được, ta cần tìm sư phụ nói chuyện nhân sinh, cho hắn biết đánh thức giấc ngủ của người khác là không đúng!”
Triển Chiêu vỗ vai Bạch Ngọc Đường một cái, cười tủm tỉm nói: “Bạch huynh, đêm dài đằng đẵng, vô tâm đi ngủ, chúng ta không bằng…”
“Không bằng…” Bạch Ngọc Đường nheo mắt. (Jer: anh đang nghĩ gì vậy =)))
“Không bằng chúng ta cùng nhau đi tìm sư phụ!” không đợi Bạch Ngọc Đường trả lời, Triển Chiêu đã kéo người đi mất.
“Đó là sư phụ ngươi.” Bạch Ngọc Đường nhấn mạnh.
“Ai nha ~ phân biệt ngươi ta làm gì, hảo huynh đệ không phân ngươi ta nha ~”
Bạch Ngọc Đường trầm mặc một lát: “Miêu nhi, chia một túi kẹo đường của ngươi cho ta đi.”
Triển Chiêu phản ứng cấp tốc — “Không cho!”
“….” Vừa nói không phân ngươi ta xong mà?
Triển Chiêu nhấn mạnh: “Sư phụ có thể chia ngươi một một nửa, kẹo đường thì không!”
“…” trọng điểm là cái này sao?
************
Rửa mặt xong, Triệu Trăn đi chân trần trèo lên giường, vừa ngáp vừa nói với Thừa Ảnh: “Ta luôn cảm thấy có loại dự cảm bất hảo, tối hôm nay ở trong chùa khả năng sẽ xảy ra chuyện không may.”
Thừa Ảnh cả kinh: “Thuộc hạ lập tức gia tăng quân số!”
Triệu Trăn khoát tay, cảm giác càng lúc càng mệt nhọc: “Bảo hộ ta làm gì, có nguy hiểm thì cũng là các hòa thượng, bên cạnh ta không cần lưu người, ngươi phái hết nhân thủ đi đi. Phát hiện gió thổi cỏ lay gì đó, nhất định không được hành động thiếu suy nghĩ, tới tìm sư phụ và Bao đại nhân.”
Thừa Ảnh vô cùng không tán đồng, vừa định khuyên can hai câu, liền bị Triệu Trăn cầm tay, vỗ vỗ vai.
“Nghe lời, các ngươi là người ta tín nhiệm nhất, đừng khiến ta thất vọng.”
Thừa Ảnh mím chặt môi, cuối cùng chỉ cúi đầu: “Thuộc hạ tuân mệnh.”
Triệu Trăn xốc chăn chui vào: “Đã nói không cho tự xưng ‘thuộc hạ’, hôm nay ngươi gọi sai hai lần, dám coi lời ta nói là gió thoảng bên tai, chờ ngày mai ta tỉnh dậy, nhất định phải trừng phạt ngươi!” Triệu Trăn dùng ngữ khí hung tợn nói: “Dùng ngự thiện no chết ngươi!”
Thừa Ảnh: “…”
Loại chết kiểu này, Triển đại nhân hẳn rất thích…
(Jeremy: tui nữa, tui cũng muốn chết kiểu này >////<)
**************
“Hắt xì iiiii….!!!!”
Thật vất vả mới mò được tới chỗ của sư phụ, Triển Chiêu bỗng nhiên hắt xì một cái kinh thiên động địa!!!
Bạch Ngọc Đường bị cái hắt xì này cả kinh làm run tay, thiếu chút nữa lại để cho lão hòa thượng chạy thoát.
Triển Chiêu xoa xoa mũi: “Là ai ở sau lưng chửi bới ta!”
Lão hòa thượng cố gắng giãy dụa: “Tiểu sư huynh, hôm qua bần tăng đã tắm rửa rồi, thật đó!”
Triển Chiêu bất đắc dĩ: “Người chỉ nhớ rõ mỗi chuyện này, hôm nay không bắt người tắm rửa, con nhờ người giúp một tay.”
Lão hòa thượng mặt đầy hồ nghi: “Tiểu sư huynh chớ lừa gạt bần tăng.”
Triển Chiêu kéo hòa thượng đi: “Không lừa người, không lừa người, dẫn người tới một chỗ tốt để ngủ.”
Bạch Ngọc Đường ngạc nhiên nhìn: “Ngươi làm gì vậy?”
Triển Chiêu nói: “Hoàng thượng không phải nói cảm thấy có sát khí sao, mấy ngày nay ta nhờ sư phụ bảo hộ hắn, phòng ngừa vạn nhất.”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt: Con mèo này thật thương Triệu Trăn a, tùy tiện một câu như vậy cũng để bụng.
Lão hòa thượng ngốc hồ hồ nghiêng đầu: “ Hoàng thượng là cái gì?”
Triển Chiêu kiên nhẫn giải thích: “Là đồ đệ của con, là đồ tôn của người, là tiểu hài nhi hôm qua người đã gặp đó.”
Lão hòa thượng vỗ tay cười toe: “Điểm tâm sáng ăn thật ngon!”
Triển Chiêu chỉ vào tẩm điện của Triệu Trăn: “Người giúp con bảo hộ Hoàng thượng mấy ngày, con kêu Hoàng thượng mời người ăn điểm tâm sáng cả đời.”
Lão hòa thượng nghiêng đầu: “Bảo hộ?”
Bạch Ngọc Đường giúp bổ sung thêm: “Chính là không cho bất cứ ai thương tổn tới tiểu hài nhi bên trong.”
“Nhưng mà…” lão hòa thượng vô cùng hoang mang: “Bên trong không có tiểu hài nhi nào a?!”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt: đích xác, vừa rồi vẫn cứ cảm thấy nơi này an tĩnh một cách khác thường…
Triển Chiêu đá văng đại môn xông vào.
Phúc Tuyền nghe được động tĩnh, dẫn theo vài nội thị (thái giám) chạy tới xem tình hình, thấy thế cũng chạy theo vào.
Trong tẩm điện trống rỗng, trên giường có dấu vết người ngủ qua, giày Triệu Trăn còn ở trên mặt đất, người lại không thấy đâu!
Nhóm nội thị loạn thành một đoàn: “Người đâu! Hoàng thượng không thấy! người đâu, mau tới a!!!!”
Triển Chiêu bặm chặt môi: không ngờ nhanh như vậy đã xảy ra chuyện, sai một nước cờ, bị khoan kẽ hở!
Bạch Ngọc Đường an ủi nói: “Triệu Trăn cũng không phải dễ đối phó, Thừa Ảnh và các ám vệ đều không ở đây, nói không chừng hắn đã sớm lưu hậu chiêu.”
Triển Chiêu lắc đầu: “Ám vệ đều được phái đi bảo hộ tăng nhân, vừa rồi khi đi tìm sư phụ, ta có thấy.”
Bạch Ngọc Đường ngẩn người: quên mình vì người? này không giống tính cách Triệu Trăn…
**************
Triệu Trăn ý thức hỗn độn, đầu óc không quá tỉnh táo.
Triệu Trăn không biết mình đang ở đâu, cũng không biết mình vì cái gì lại ở đây….
“Triệu Trăn mau đứng lên! Sắp muộn lễ trao giải rồi! Lần này đoạt giải cậu chính là ảnh đế danh phù kỳ thực!” người đại diện Lý mập đứng ở cửa, không kiên nhẫn điều chỉnh caravat, vừa xem đồng hồ, vừa lớn tiếng oán giận: “Anh đây nhất định là đời trước thiếu nợ cậu!”
Triệu Trăn ngẩng đầu lên nhìn Lý mập, theo bản năng lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ: “Tại hôm qua quay phim suốt cả đêm.”
Triệu Trăn theo thói quen định chỉnh lại caravat, lại phát hiện mình đang mặc nội sam cổ trang bạch sắc, còn đi chân trần…
Triệu Trăn sửng sốt, phát hiện tầm mắt không đúng lắm, chính mình rõ ràng so với anh mập cao hơn một cái đầu, như thế nào lại là ngước đầu lên nhìn anh ta?
Điện quang hỏa thạch sáng lòa, lại một chuỗi hình ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ lướt qua trước mắt.
— thiếu chút nữa quên, mình đã chết….
Nghĩ tới đây, cảnh vật xung quanh Triệu Trăn nhanh chóng biến ảo, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh lễ tang.
Cha và anh hai vẻ mặt đau buồn ảm đạm, mẹ đã khóc ngất đi, Triệu Trăn theo bản năng bước về phía trước nửa bước, lại bỗng nhiên dừng lại.
— không đúng! Rất không đúng!
Vì sao trong lễ tang của mình, lại xuất hiện cả Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh….
Giữa đám người hiện đại mặc tây trang đen tuyền, lại lẫn lộn vào đó mấy người cổ đại, rõ ràng họa phong không đúng nha!
Triệu Trăn gợi lên khóe miệng, mỉm cười: xem ra là trúng chiêu…
Nghĩ thông suốt, Triệu Trăn thu hồi lại nửa bàn chân vừa bước ra, lại không dám vọng động mảy may.
Cảnh tượng kế tiếp quả thực khiến bé không biết nên khóc hay nên cười.
Chính mình một thân long bào quân lâm thiên hạ, văn võ bá quan tam hô vạn tuế, vạn dặm non sông đều ở dưới chân. Ngay sau đó cư nhiên lại tới quảng trường Thiên An Môn tham gia nghi thức duyệt binh? Hơn nữa… Bức ảnh của Mao gia gia (Mao Trạch Đông) còn đang treo ở đó a! Nháy mắt xem diễn hài có phải không! Cười một cái có được không!
Loại ảo ảnh cổ kim nội ngoại đan xen cùng một chỗ thế này, là đang vũ nhục chỉ số thông minh của mình sao?!
Đứng xem trong chốc lát, Triệu Trăn cảm thấy có chút lạnh.
Lúc này Triển Chiêu lại xuất hiện: “Sao lại đi chân trần ra ngoài, tới đây, mau đi giày vào!”
Triệu Trăn nhẫn cười: Thật tài tình, Triển Chiêu cư nhiên đang cầm boot nhung và áo khoác dạ!
Lại một lát sau, Triệu Trăn cảm thấy trời đang đổ mưa.
Lúc này Bạch Ngọc Đường cầm dù xuất hiện, bất đắc dĩ nhìn bé: “Sao ngươi lại đứng dưới mưa, lại đây.”
Triệu Trăn hết nói nổi: Bạch Ngọc Đường cư nhiên ăn no rửng mỡ đi cầm ô Thiên Đường*! Ảo giác quỷ dị này thật sự như say! (Thiên Đường là công ty sản xuất ô nổi tiếng nhất Hàng Châu hiện nay, chính là ô chúng ta hay dùng đó, ý chỉ Bạch Ngọc Đường cầm ô của thời hiện đại.)
Về sau còn xuất hiện rất nhiều ảo giác khác, Bao đại nhân gọi bé đi đọc sách, trên bìa sách ghi toán cao cấp…
Phu tử muốn kiểm tra công khóa, đề tài kiểm tra là “năm năm thi đại học, ba năm học vẹt”….
Công Tôn tiên sinh đuổi theo ép bé uống thuốc, thuốc đúng là thuốc Đông y, nhưng bát đựng thuốc lại là bát vẽ gấu Pooh và lợn Winnie…
Bỗng nhiên, trước mắt người quen vì muốn bảo hộ bé, từng người từng người một ngã xuống, máu tươi nhiễm đỏ mặt đất, xác chết la liệt khắp nơi…
Triệu Trăn cũng không động: bởi vì Triển Chiêu không có khả năng cùng người đại diện kiếp trước đồng thời đều xông lên chiến trường, Thừa Ảnh cũng không có khả năng bị súng máy bắn thủng lỗ chỗ…
Mặc dù biết rõ là ảo giác, nhưng Triệu Trăn vẫn cảm thấy vô cùng đau lòng.
Không biết qua bao lâu, mùi máu tươi quanh quẩn chóp mũi dần tan đi, hình ảnh trước mắt Triệu Trăn lại thay đổi.
— nơi này là Bát Khổ Nhai!
Triệu Trăn đứng ở giáp ranh vách núi, trước mắt là vực sâu vạn trượng, bé theo bản năng muốn lùi về sau nhưng lại cố gắng nhịn xuống.
— không thể động!
Triệu Trăn hai chân tê mỏi, vì bảo tồn thể lực, đành phải thật cẩn thận ngồi khoanh chân tại chỗ.
Trải qua nhiều ảo giác như vậy, Triệu Trăn đã không thể tin vào hai mắt mình.
Đối với thế giới tràn ngập bịa đặt này, nếu còn có thể tin tưởng, thì chính bé đã vùi thân vào lòng đất luôn rồi!
Phía sau truyền tới tiếng bước chân, hai nữ nhân thi nhau chạy tới, một người là mẹ ruột đời trước, một người là mẫu thân đời này.
“Trăn nhi, lại đây!” hai nữ nhân trăm miệng một lời.
Triệu Trăn cười khổ: hiện tại, cả hai người mẹ đồng thời cùng xuất hiện một chỗ, căn bản là họa phong không đúng đi…
Đúng lúc này, hình ảnh hai người mẹ đều không thấy, nhưng bối cảnh vẫn như cũ là ở Bát Khổ Nhai.
Triệu Trăn cư nhiên thấy Huệ Quốc công chúa cầm tay Lâm Lang, chầm chậm từ sơn lộ đi lên. Lâm Lang toàn thân bỏng nặng, chỉ có đôi mắt như cũ vô cùng dọa người. Lâm Lang nhếch miệng cười, đôi môi bị thiêu cháy lộ ra da thịt đỏ sẫm: “Thái tử điện hạ, đã lâu không gặp…”
Lâm Lang cầm trường kiếm trong tay, một kiếm đâm thẳng vào tim Triệu Trăn, ngực truyền tới đau đớn, thế nhưng Triệu Trăn vẫn như cũ không động đậy.
Triệu Trăn ôm ngực cúi đầu cười: đau đớn này rất chân thật, nếu không phải Lâm Lang đang mặc y phục bệnh nhân trong bệnh viện, mình thật sự đã tin.
Triệu Trăn một trận giật mình, cuối cùng hiểu ra những hòa thượng bị ngộ hại trước đây vì sao đều là ngoài ý muốn bỏ mình.
Những ảo giác này thật thật giả giả, ngay cả thị giác, thính giác, khứu giác hay cảm giác đau đớn vân vân… đều là lừa gạt! Nếu không phải do bé xuyên việt, nếu không phải trong đầu bé luôn tồn tại ký ức về hai thời đại khác nhau, nếu không phải những ký ức hỗn tạp đó cùng nhau gợi ra cảnh giác nơi bé, thì khả năng bé đã sớm ‘bỏ mình ngoài ý muốn’ rồi.
Nếu đoán không lầm, khả năng hiện tại bé đang ở bên vách núi, cũng có thể đang ở bên bờ sông, một bước vô ý, tựu sẽ xảy ra ‘ngoài ý muốn’!
Hoặc là ngã chết, hoặc là chết đuối…
Còn có một khả năng tệ nhất, chính là đang ở trong rừng sâu núi thẳm không bóng người, dã thú đối diện đang chảy nước miếng nhìn chằm chằm bé…
Triệu Trăn dùng lực xoa xoa mặt, cố gắp áp chế đi những suy nghĩ này.
Hiện tại những gì đang nhìn thấy hết thảy đều là giả, tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ, nhất định phải vững vàng, đợi người tới cứu.
May mà bé đã sớm đề phòng, không biết Thừa Ảnh có thể đúng lúc đuổi tới hay không…
Hết chương 22