Đêm đã khuya, tẩm cung của Triệu Trăn vẫn còn sáng đèn, trong phòng chỉ có Triệu Trăn, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Công Tôn. Triệu Trăn trên mặt không còn tươi cười thường ngày, bình tĩnh ngồi ở ghế chủ vị, hất cằm nói với Thừa Ảnh: “Nói đi, kể hết những gì ngươi biết ra.”
Thừa Ảnh sắc mặt trắng bệch, tinh thần lại rất tốt, ít nhất so với bộ dạng một lòng muốn chết lúc trước tốt hơn rất nhiều.
“Hoàng thượng muốn biết cái gì?”
Triệu Trăn nghĩ nghĩ: “Nói về sư phụ ngươi đi.”
Thừa Ảnh chậm rãi nói: “Sư phụ là ngoại tộc duy nhất trong số các ám vệ, nghe nói hắn từ nhỏ không chịu quản giáo, đầu óc linh hoạt, cực giỏi luồn cúi, rất nhanh nhận được sự sủng ái của Hoàng thượng, từ vị trí ám vệ bình thường đã leo được lên chức đội trưởng. Nhưng chỉ như thế cũng không đủ thỏa mãn sư phụ….”
Thừa Ảnh nhìn nhìn Triệu Trăn: “Nói thật, sư phụ cho ta cảm giác gần giống Hoàng thượng, luôn có rất nhiều suy nghĩ kì diệu mà thường nhân không thể lý giải. Sư phụ thường xuyên nói ngược với những điều có trong sách thánh hiền, luôn nói về sự bình đẳng giữa con người với con người không có sự phân chia sang quý thấp hèn. Còn nói thiên hạ là của người trong thiên hạ, không phải là thiên hạ của một ai, nếu hôn quân vô đạo, người trong thiên hạ đều có thể thay thế.”
Triệu Trăn nghe thế càng kinh hãi: Chẳng lẽ là đồng hương xuyên việt?
Thừa Ảnh tiếp tục: “Sư phụ thâm hận tiên hoàng, đã sớm muốn thay thế ông ta, cố tình trong người có cổ độc, không thể tách rời máu của tiên hoàng. Cổ độc chỉ ăn máu, sư phụ từng nghĩ tới việc bức cung, tù cấm rút máu tiên hoàng lại sợ tiên hoàng nóng nảy cá chết lưới rách, chỉ có thể vừa nịnh hót vừa âm thầm phát triển thế lực, kỳ thật sư phụ chỉ là…”
Triệu Trăn cười lạnh: “Chỉ là cái gì? Chỉ là thích bức ép tiên hoàng, chỉ dẫn tiên hoàng làm chuyện xấu xa hại nước hại dân, chỉ là châm ngòi thổi gió khiến tiên hoàng trở thành hôn quân danh phù kỳ thực? Nói ngàn nói vạn, đơn giản vẫn là lòng ghen tị quá nặng! Trúng cổ độc thì sao, ai ép hắn trợ Trụ vi ngược? Nếu thật sự hắn là hán tử, vậy dùng đao cắt cổ một phát là xong, nếu đã là gian thần, thì đừng đặt ‘có nỗi khổ tâm’ ở cửa miệng.”
Đây chính là sự khác biệt giữa chính nhân quân tử với kẻ tiểu nhân. Triệu Trăn luôn tự cho mình là ‘tiểu nhân’ còn là tiểu nhân bụng dạ hẹp hòi, nhưng Triệu Trăn chưa bao giờ tin vào việc ‘quân tử báo thù mười năm chưa muộn’, bé có oán cừu gì sẽ báo ngay lập tức. Triệu Trăn nội tâm kiêu ngạo, không cho phép bản thân khúm núm vẫy đuôi mừng chủ. Kẻ chủ mưu sau màn lại chính là ngụy quân tử, xuyên việt thành ám vệ, trúng cổ, thân bất do kỷ, tất cả đều là do hắn mệnh không tốt, đáng tiếc, đáng tiếc, cũng chỉ thế mà thôi, chính ngươi mệnh không tốt, cũng không thể coi đó là lý do để ngươi thương tổn người khác.
Thừa Ảnh mím môi, không còn lời nào để nói.
Thừa Ảnh so với sư phụ hắn, vận khí tốt hơn vô số lần, làm thủ hạ của Triệu Trăn chưa từng chịu ủy khuất. Không giống sư phụ hắn, bị Triệu Hằng coi như con chó mà nuôi, cúc cung tận tụy đến chết mới ngừng chính là bổn phận, cao hứng thì vuốt ve hai cái, mất hứng thì đánh tàn tệ mà vẫn phải liều mạng vẫy đuôi mừng chủ.
Chủ mưu sau màn đáng thương, vậy những người trực tiếp hoặc gián tiếp bị hắn hại chết thì không đáng thương?
Triển Chiêu vẫn không thể hiểu nổi: “Hắn tạo nghiệt nhiều như vậy chỉ là để bức ép tiên hoàng?”
Thừa Ảnh lắc đầu: “Không đơn giản như vậy, chỉ có thể nói một khí hạt giống oán hận nảy mầm, ngày càng phát triển lớn mạnh trưởng thành cổ thụ cành lá xum xuê, cho đến nay đã sớm không thể vãn hồi. Nguyên nhân thực sự là vào 20 năm trước. Sau khi tiên hoàng đăng cơ, tam cung lục viện bắt đầu mở rộng, mà ám vệ lại thường xuyên ra vào hậu cung, tiên hoàng liền ra lệnh bắt bọn họ tịnh thân… Đây mới là nguyên nhân khiến sư phụ hận tiên hoàng thấu xương.” (Jer::v lão hoàng đế này ác hơn thú, ác nhất truyện…)
Ở đây đều là nam nhân, tất cả đều nhịn không được mà hít một ngụm khí lạnh — tiên hoàng quả thật rất vô đạo đức.
Triệu Trăn biểu tình thập phần vi diệu.
Nếu thật sự là một vị đồng hương xuyên việt, quả thực chuyện đó vô cùng nhục nhã, khó trách từ trẻ trâu thăng cấp lên thành oán thù! [Thắp nến]
Thừa Ảnh bất đắc dĩ nói: “Sư phụ là một người tự ti cao ngạo, sau khi chịu đả kích tính tình đại biến, mỗi lần khi tiên hoàng sỉ nhục sư phụ, sư phụ liền tìm mọi cách trả thù tiên hoàng. Khi đó sư phụ đã được để bạt lên chức đội trưởng ám vệ, nhận được sự tín nhiệm của tiên hoàng, tựa như ta lúc trước…” Thừa Ảnh cười chua xót: “Chỉ cần Hoàng thượng tín nhiệm ta, ta làm gì cũng rất thuận tiện.”
Sự tình phát triển tới cục diện hôm nay, Thừa Ảnh cũng cảm thấy vừa thất vọng vừa buồn chán.
Sau khi thân phận bị bại lộ, Triệu Trăn triệt để ngó lơ hắn, vô số ngày đêm cô đơn chiếc bóng, Thừa Ảnh đều hoài niệm những tháng ngày ở chung cùng Triệu Trăn, đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất đời Thừa Ảnh, cũng là lúc khiến hắn cảm thấy mình giống con người nhất.
Nhưng hết thảy đều đã kết thúc, bị chính tay hắn phá vỡ, hối hận cũng vô dụng.
Triệu Trăn rũ mắt xuống, lông mi cong dài khẽ rung lên, ai cũng không rõ cảm xúc trong mắt bé.
Công Tôn phá vỡ trầm mặc: “Tiên hoàng, Lưu hoàng hậu, còn chuyện của Tương Dương vương, đều do một tay sư phụ ngươi sắp xếp?”
Công Tôn đã quen ngồi trên công đường với Bao đại nhân, khai đường thẩm án nhất định phải bảo trì bình tĩnh, phải vứt bỏ cảm xúc dư thừa, không thể để nguyên cáo, bị cáo ảnh hưởng, càng không thể có tâm tình đồng cảm, phải thời thời khắc khắc đặt mình ở vị trí trung lập chỉ như vậy mới có được phán quyết công bằng.
Thừa Ảnh thở dài nói: “20 năm trước, ta còn chưa được sinh ra, biết cũng không quá nhiều, chỉ biết sau khi sư phụ tịnh thân, đúng lúc tiên hoàng và hoàng hậu tình cảm phu thê sâu đậm, sư phụ đáy lòng tràn ngập oán độc một lòng muốn chia rẽ hai người. Cơ duyên trùng hợp, sư phụ phát hiện tình cảm thầm kín của Tương Dương vương với tiên hoàng, nên cố ý châm ngòi ly gián, đem việc này mật báo lại cho Lưu hoàng hậu, lại ở trước mặt tiên hoàng nói xấu Tương Dương vương và Lưu Hoàng hậu tư thông.”
“Tiên hoàng niên thiếu khí thịnh, phẫn nộ chất vấn Lưu hoàng hậu, Lưu Hoàng hậu tính tình cao ngạo khinh thường giải thích. Hai người sau vài lần khắc khẩu đã tan rã trong bực tức không vui, 20 năm qua vẫn không ngừng thương tổn nhau, tra tấn nhau, càng lúc càng kịch liệt. Tiên hoàng coi Tương Dương vương như cái gai trong mắt, hận không thể nhanh chóng diệt trừ, Tương Dương vương thương tâm quá độ dâng tấu thỉnh rời kinh. Nhiều năm qua, sư phụ một mặt dùng Tiên hoàng kiềm chế Tương Dương vương khiến Tương Dương vương không dám hành động thiếu suy nghĩ; một mặt lại dùng Tương Dương vương làm bia chắn, di dời lực chú ý của tiên hoàng, lén phát triển thế lực của mình, cuối cùng ngồi ngoài làm ngư ông đắc lợi.”
Bạch Ngọc Đường hỏi: “Chuyện phò mã Lâm Lang mưu đồ cung biến cũng là do sư phụ ngươi bày mưu?”
“Không sai.” Thừa Ảnh đáp: “Tính cách sư phụ càng ngày càng cực đoan, chấp niệm quá sâu, cũng muốn khiến tiên hoàng nếm thử tư vị đoạn tử tuyệt tôn, sau khi vụ án li miêu tráo thái tử được phá, sư phụ liên tục phái người ám sát Hoàng thượng, bị tiên hoàng ngoài ý muốn phát hiện. Tiên hoàng hoài nghi sư phụ lại không có chứng cớ xác thực. Loại người như tiên hoàng thà rằng giết lầm còn hơn bỏ sót, huống chi ám vệ chỉ là con chó ông ta nuôi.”
“Tiên hoàng chỉ bằng hoài nghi đã dừng cấp máu, mặc kệ sư phụ tự sinh tự diệt, tuy đánh bậy đánh bạ lại vừa vặn bắt được tử huyệt của sư phụ.” Thừa Ảnh lắc đầu thở dài: “Sư phụ tội nghiệp cả đời bày mưu đặt kế lại bị người giữ mệnh, bị cổ độc tra tấn không còn hình người, gấp gáp đẩy nhanh cung biến cũng là bất đắc dĩ, hắn cần máu tiên hoàng.”
“Ai cũng không ngờ được, Lâm Lang lén trù bị nhiều năm lại dễ dàng bị thất bại như vậy.”
Triệu Trăn như có chút đăm chiêu: “Khó trách ta vẫn cảm thấy Lưu hoàng hậu có chút không thích hợp, xem ra bà ấy biết rõ chân tướng. Lưu Hoàng hậu nửa đời thê thảm, hận nhất hai người, một là tiên hoàng, hai là sư phụ ngươi. Lúc trước ta còn cảm thấy kỳ quái, dưới gối Lưu hoàng hậu không có hoàng tử vì sao lại phải vội vàng độc sát tiên hoàng như vậy? Hóa ra là nàng muốn nhất tiễn song điêu, chấm dứt sự tra tấn hơn hai mươi năm qua.”
Thừa Ảnh nói: “Tiên hoàng chết rồi, sư phụ triệt để tuyệt vọng, ở trong Trấn Quốc tự, dựa vào dược của Phúc Thiện miễn cưỡng duy trì. Lúc sắp chết đấu tranh được khoảng 1 tháng, cuối cùng vẫn nuốt hận mà chết. Đúng rồi, cũng nhờ Bạch Ngọc Đường tặng Phúc Quảng tam nhật tục mệnh mà sư phụ mới có thể chống đỡ một hơi hoàn thành bố trí cuối cùng.”
Mọi người lúc này mới nhớ tới, quả thật có chuyện như vậy, chỉ là Phúc Quảng Phúc Thiện trước sau viên tịch, rối ren mà quên mất.
Công Tôn nói: “Ta cũng từng nghe nói tới loại cổ trùng này, nếu di thể tiên hoàng có thể bảo tồn hoàn hảo thì máu còn lại trong cơ thể vẫn có thể điều chế thành thuốc, chỉ là hiệu quả không thể nào bằng máu tươi, hơn nữa lượng máu hữu hạn, miễn cưỡng có thể chống đỡ được một hai năm. Chẳng lẽ tiên hoàng cố ý táng thân biển lửa, cùng đầu sỏ gây chuyện đồng quy vu tận?”
Triển Chiêu thở dài: “Người đáng thương tất có chỗ đáng giận.”
Triệu Trăn lại hỏi: “Ở Trấn Quốc tự, là ai đã cho ta ăn ‘vấn tâm’?”
Thừa Ảnh nhíu mày: “Ta cũng không biết, khi đó ta ở cạnh Hoàng thượng cả ngày, hoàn toàn không biết gì về kế hoạch của sư phụ. Còn chuyện này phi thường kỳ quái, sau lần hạ độc đó, sư phụ bỗng nhiên tính tình đại biến, không chỉ bắt ta phải thề độc nguyện trung thành với Hoàng thượng mà còn hi sinh toàn bộ sự nghiệp mình khổ tâm xây dựng, dốc hết sức lực một lòng muốn bồi dưỡng Hoàng thượng thành thịnh thế minh quân.”
Tất cả mọi người kinh ngạc — tên chủ mưu này quên uống thuốc à?
Triệu Trăn vừa giận vừa buồn cười nói: “Các ngươi bức ép hết lần này tới lần khác là vì muốn bồi dưỡng ta?”
→_→ Ăn no rửng mỡ thích xen vào việc người khác!
Thừa Ảnh gật đầu: “Không chỉ có ta mà sư phụ còn lưu lại vài nước cờ ẩn khác, tỷ như Quách Hòe, họa Phật, Lý Giai Hào, tất cả đều là nước cờ nhằm tôi luyện Hoàng thượng, chẳng qua chính bọn họ cũng không biết mình bị lợi dụng. Sư phụ nói bọn họ đều là u ác tính, sẽ uy hiếp tới giang sơn Đại Tống, sư phụ cố ý đưa bọn họ tới trước mặt Hoàng thượng chính là hi vọng Hoàng thượng có thể dao sắc chặt đay rối, triệt để loại trừ những khối u ác tính đó.”
Triển Chiêu nghi hoặc nói: “Vậy còn Mạnh Kha? Lúc Mạnh Kha xuất hiện sư phụ ngươi đã chết chưa?”
Thừa Ảnh thản nhiên nói: “Mạnh Kha là quân cờ của ta, ta lợi dụng Vương Hữu Tài khống chế Mạnh Kha, là để dời đi tầm mắt khiến mọi người tin tưởng sư phụ vẫn còn sống, tin tưởng chủ mưu sau màn vẫn còn một người khác. Sau khi sư phụ qua đời, ta dùng thân phận của hắn ẩn nấp đằng sau, một mình ta đảm nhiệm chức vụ của hai người khó tránh khỏi cảm thấy lực bất tòng tâm. Huống chi, khi đó ta và Hoàng thượng sớm chiều ở chung, thời gian tự do hành động không có nhiều. Cố tình lúc đó, Tương Dương vương lại tới giúp vui, biên cương cũng rục rịch, trong lúc rối loạn đã để lộ rất nhiều sơ hở, vì thế mới bại lộ thân phận…”
Thừa Ảnh lẳng lặng nhìn Triệu Trăn: “Cho dù mất đi sự tín nhiệm của Hoàng thượng, ta cũng không thể rời đi.”
“Thế cục đã hoàn toàn thoát khỏi khống chế, thủ hạ chia năm xẻ bảy, ta phụng mệnh sư phụ tiếp tục tôi luyện Hoàng thượng, lại không thể để Hoàng thượng gặp chuyện bất trắc, chỉ có thể lưu lại bên cạnh Hoàng thượng, ta mới có thể tùy thời hành động. May mà Hoàng thượng đã không còn tin ta, ngược lại ta lại có nhiều thời gian tự do hành động, mới có thể sắp xếp chu toàn hai bên.”
Triển Chiêu quả thực hết nói nổi: “Khó trách mỗi lần đều dừng đúng lúc, ta còn tưởng phúc tinh cao chiếu. Hay người sắp chết thường nói lời lương thiện? chủ mưu sau màn một đời tạo nghiệt, trước khi chết cũng coi như đã làm một chuyện tốt.” Cách nói của Triển Chiêu cũng đại biểu cho Bạch Ngọc Đường và Công Tôn, ngay cả Thừa Ảnh cũng cho rằng như vậy. Chỉ có Triệu Trăn biết, người kia bỗng nhiên thay đổi thái độ nhất định là đã phát hiện được lai lịch thật sự của mình.
Triệu Trăn cười lạnh một tiếng: “Nói như vậy, ta phải cảm ơn sư đồ các ngươi sao?”
Thừa Ảnh không nói gì, trầm mặc thật lâu sau mới cười khổ nói: “Hoàng thượng không cần châm chọc, ta biết, Hoàng thượng căn bản không cần cái gọi là tôi luyện đó, sư phụ sai, ta cũng sai, ngài có thể tự mình xử lý tốt hết thảy. Cái gọi là tôi luyện, bất quá chỉ là vẽ rắn thêm chân, nhưng ta năng lực có hạn đã không thể khống chế được toàn cục.” Chỉ có thể lừa mình dối người, chỉ có thể đâm lao phải theo lao…
“Nếu nói Hoàng thượng có khuyết điểm gì, chỉ là hơi mềm lòng, vì thế ta muốn ngài dứt khoát giết ta đi, giết chết đầu sỏ gây chuyện vừa có thể vĩnh tuyệt hậu họa mà lòng nhẫn tâm đế vương nên có cũng có…” Thừa Ảnh cười khổ: “Có phải ta đã tự đánh giá cao bản thân hay không?!”
Công Tôn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Quân cờ của kẻ chủ mưu còn có ai nữa không?”
Thừa Ảnh nghĩ nghĩ: “Ngoại trừ một số ít tay chân lặt vặt thì cũng chỉ còn Lý gia. Lý gia và tiền triều tựa hồ có chút quan hệ, khi tiền triều bị hủy diệt, có một công chúa không rõ tung tích, kỳ thật là được gia chủ Lý gia năm đó treo đầu dê bán thịt chó. Công chúa kia tuy rằng đã chết nhưng vẫn lưu lại hậu duệ, sư phụ đặt bẫy kéo cả Lý gia vào, chỉ là cái cớ để ngài diệt trừ tàn dư tiền triều.”
Thừa Ảnh nhìn Triển Chiêu một chút: “Hơn nữa ta cảm thấy chỉ giết một mình ta còn chưa đủ…”
Ý nói, hắn dù sao cũng không đả động tới Triệu Trăn, Triệu Trăn giết hắn coi như đúng người đúng tội. Nhưng Triển Chiêu lại không giống vậy, Triển Chiêu thật lòng yêu thương Triệu Trăn, Triệu Trăn tin tưởng Triển Chiêu không thể nghi ngờ, mấy lần đều dùng tính mạng thể hiện. Loại tín nhiệm này quá mức nguy hiểm, đã vượt qua phạm vi vua tôi khác biệt, Thừa Ảnh không hi vọng sau khi mình chết, bên cạnh Triệu Trăn còn có một Triển Chiêu có sức ảnh hưởng quá lớn, cho nên cũng cố ý kéo Lý gia vào nhằm phá hư tình cảm hai thầy trò.”
Triển Chiêu còn chưa nói gì, Bạch Ngọc Đường đã tạc mao trước.
Bạch Ngũ gia đã sửa tính không dính tới chuyện không liên quan tới mình trước đây, hừ lạnh với Thừa Ảnh một cái. Thừa Ảnh tựa như bị đòn nghiêm trọng, miệng vết thương rỉ máu, khóe miệng cũng tràn máu tươi, hiển nhiên là nội thương vô cùng nghiêm trọng. Bạch Ngũ gia yêu mèo cuồng si, bình thường hắn lười không động nhưng một khi có ai dám động tới con mèo nhà hắn, lập tức bị băm cho cẩu ăn.
Công Tôn ho khan hai tiếng, ý bảo Bạch Ngọc Đường bình tĩnh.
Triển Chiêu vuốt vuốt lọn tóc đen dài thẳng của Bạch Ngọc Đường, thuận mao.
Triệu Trăn lại vô thanh vô tức thả ra một quả bom mới: “Bao đại nhân và Bàng Thống đã khởi hành tới Lý gia.”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Triệu Trăn chậm rãi nói: “Chính sách của ta chính là thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự phải trừng phạt, chúng ta sẽ không oan uổng người tốt, cũng không để kẻ xấu chạy mất, vụ án sẽ có Bao đại nhân theo lẽ công bằng mà xử lý.” Nói xong còn nháy mắt mấy cái với Triển Chiêu.
Triển Chiêu hiểu ý cười.
Triển Chiêu là đại hiệp chân chính, hành hiệp trượng nghĩa, thẳng thắn vô tư, không câu nệ tiểu tiết, lập thân chính đạo, Triển Chiêu cũng không để tình riêng ảnh hưởng việc công, cũng không có ý định đi cửa sau, hắn chỉ cần một thẩm phán công chính, nếu Lý gia thật sự tham dự mưu phản, Triển Chiêu tuyệt đối sẽ không nhiều lời.
Thừa Ảnh khẽ giật mình nhìn Triệu Trăn: “Sao ngài biết chuyện Lý gia?”
Triệu Trăn mỉm cười: “Hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi, Lý Giai Hào đã khai hết rồi.”
“Vậy còn trường thi, những sĩ tử kia…”
“Vì đề phòng quấy rối, ta đã sai người đốt mê hương, đêm dài đằng đẵng, muỗi đốt, hoàn cảnh thi cử tồi tệ, chúng thí sinh mất ngủ nhiều đêm. Mê hương vô hại với thân thể, còn có thể khiến các sĩ tử ngủ ngon một giấc. Chỉ là mấy tên sĩ tử có mưu đồ khác hiện đang ngủ say trong thiên lao.”
Thừa Ảnh sửng sốt một lúc lâu rồi lộ ra biểu tình dở khóc dở cười.
“Ngài thật là…”
Quá độc!
Đây là chuyện một Hoàng đế nên làm sao?
Vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn nào, cho dù là tồi tệ, quả nhiên là nòi giống đế vương trời sinh.
Nhìn khuôn mặt non nớt của Triệu Trăn, Thừa Ảnh thoải mái cười: “Hoàng thượng định xử lý ta thế nào?”
“Tự nhiên xử lý theo lẽ công bằng, tạm thời bắt giam, đợi Bao đại nhân trở về, luận tội cùng với những tên đã phạm pháp.”