Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường còn muốn tới Hãm Không đảo, Công Tôn và Bàng Thống phụng mệnh đưa Triệu Trăn hồi cung trước. Triệu Trăn ôm ngực tâm tình vô cùng u buồn cáo biệt Triển Chiêu lưu luyến không rời cùng hoan hỉ không thèm giấu Bạch Ngọc Đường, bị Thừa Ảnh dùng tới cả chiêu túm, trói, kéo, buộc lên xe ngựa, tội nghiệp khởi giá hồi cung…
Bạch Ngũ gia nắm chặt tay nhìn lên trời cao: ngày giải phóng trời tươi sáng biết bao, cuối cùng cũng thoát được thằng con ghẻ!
Trải qua vài lần ám sát, Thừa Ảnh hoàn toàn tỉnh ngộ — phụng dưỡng một vị Hoàng đế thích lượn đường, cho dù là ảnh vệ có bọc kín Triệu Trăn lại thì thích khách nên đến vẫn sẽ đến, nên bị lộ hành tung vẫn bị lộ. So với việc thần hồn nát thần tính còn không bằng binh đến tướng chặn, nước đến đê chắn, cứ đi theo ngài ấy thôi!
╮(╯▽╰)╭ Con người ấy mà, một khi học được đã nghèo còn gặp cái eo thì sẽ cảm thấy cuộc đời đều trở nên rộng rãi sáng sủa hơn.
Gấp rút lên đường rất nhàm chán, vừa đi đường chính vừa gấp rút lên đường càng nhàm chán hơn. Triệu Trăn không chỉ một lần nói với Bàng Thống “Không đi đường chính, không được nhiễu dân” ( Triệu Trăn: hu hu, đừng có đoạt nốt giải trí cuối cùng của ta a.) Bàng Thống gương mặt băng sơn, giương cao đại kỳ (cờ lớn) của Bát Hiền vương, lấy bất biến ứng vạn biến.
Triệu Trăn lần đầu phát hiện, so với cáo già, càng khó đối phó hơn chính là trầm mặc ít lời…
Cho dù Bàng Thống thắng được một lần nhưng Triệu Trăn sẽ không vì thế mà không gượng dậy nổi!
Vì trả thù mà vô tình vô nghĩa cố tình gây sự với Bàng tướng quân, Triệu Trăn cả ngày dán chặt lấy Công Tôn đòi đọc sách. Công Tôn khó hiểu thấy kinh hỉ vô cùng! Triệu Trăn vạn năm ghét học cuối cùng đã quay về chính đạo, làm xong công khóa còn muốn xin thêm? Làm xong công khóa xin thêm cư nhiên còn chủ động ở lại xin học tiếp?
Công Tôn tiên sinh thăm dò nhìn mặt trời – phía đông dâng lên thật sự là Thái Dương mà không phải linh chi?
Mặc kệ là nguyên nhân gì, Triệu Trăn muốn đọc sách vẫn là chuyện tốt, rảnh rỗi đọc sách nhiều một chút liền ít đi gây tai họa, ít gây thêm phiền toái cho Bàng tướng quân.
Từ tứ thư ngũ kinh giảng tới thiên văn địa lý, từ nông học chính lệnh (luật pháp) giảng tới phong thổ đất đai. Công Tôn thao thao bất tuyệt nói thực vui vẻ, Triệu Trăn đại khai nhãn giới nghe càng khoái trá, Bàng tướng quân… Bàng tướng quân cuối cùng minh bạch, vì sao Bạch Ngọc Đường luôn dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Triệu Trăn!
Sự thật chứng minh, Bàng tướng quân kiên trì đi đường chính là anh minh!
Mọi người một đường gió êm biển lặng trở về Khai Phong phủ, không gặp bất cứ phiền toái nào, chỉ tới khi vào thành, một chiếc xe ngựa bỗng ngã lăn ra giữa đường, phụ cận cửa thành bị tắc chật kín, xe ngựa không thể ra vào. Bàng Thống thấy đằng trước không đi được liền sai người chuyển hướng đi vào từ Bắc Môn.
Triệu Trăn vén rèm lên xem, chỉ thấy quanh chiếc xe bị đổ là một loạt xe ngựa xa hoa: “Đám phú hộ sao lại tụ tập ra khỏi thành?”
Công Tôn rót trà đưa cho Bàng Thống đang cưỡi ngựa đi bên ngoài, lại nói với Triệu Trăn: “Chắc là đi Đông Giao bái Phật.”
“Bái Phật?” Triệu Trăn nháy mắt mấy cái: “Bây giờ không lễ không tết, bái Phật gì?”
Công Tôn nghĩ nghĩ: “Hình như là Phật sống ngoại vực, mới tới Khai Phong phủ hồi đầu tháng, lúc đầu không ai tin, gần đây đột nhiên hưng thịnh lên. Nghe nói Phật sống biết năm ngàn năm trước lẫn năm ngàn năm sau, cúi đầu lạy một cái có thể chữa trị bách bệnh tai họa bất xâm, dù sao chính là của đi thay người không gì là không thể.”
Triệu Trăn nhướn mày nói: “Ta cũng trước biết năm ngàn năm, sau biết mấy trăm năm, hỏi ta cũng được mà.”
Là một đồng chí xuyên việt, Triệu Trăn cho dù không nắm rõ hết lịch sử nhưng những thứ đại khái đều tinh tường, câu này thật sự là lời nói thật. Thế nhưng sự tình đều thường là dạng – khi ngươi nói thật, người ta lại nghĩ ngươi đang nói đùa; khi ngươi nói dối, người khác lại tin là thật.
Công Tôn và Bàng Thống không cho là thật, Triệu Trăn cũng không để ý, lắc lắc ống tay áo Công Tôn: “Tiên sinh, kể cho ta nghe về Phật sống ngoại vực kia đi, hắn được truy phủng như vậy, là đoán được tương lai, hay trị được bệnh hiểm nghèo, hay là biết trảm yêu trừ ma gì gì đó?”
Công Tôn chân mày thoáng nhướn, khí chất trích tiên đập thẳng vào mặt mà tới, dứt khoát nói: “Ta không biết!”
Triệu Trăn và Bàng Thống đồng thời mắc nghẹn.
— thiếu chút nữa quên mất, Công Tôn tuy rằng bộ dạng tiên phong đạo cốt nhưng lại phi thường bài xích chuyện quái lực loạn thần gì đó. Công Tôn cho rằng đoán mệnh, xem tướng, xem phong thủy đều là trí tuệ tiền nhân, không nên đem chúng liên hệ tới chuyện yêu ma quỷ thần. Công Tôn ghết nhất đám thần côn lừa gạt mị dân, thường xuyên ở trước mặt mọi người bóc trần đám lừa đảo diễn xiếc đó, nên đỉnh đỉnh đại danh Công Tôn đặc biệt có tiếng trong giới thần côn, tên lừa đảo nào thấy hắn đều nhất loạt đi đường vòng!
Phó tướng Uông Dương đi đằng sau Bàng Thống lại gần tiếp lời: “Thần biết vị Phật sống kia, lan truyền vô cùng vi diệu, nương thần mấy hôm trước còn bảo thần tới cầu vị Phật sống kia được nhân duyên tốt, thần từ chối vài lần không được, may mắn tướng quân điều lệnh cứu thần thoát khỏi biển lửa!”
Uông Dương giả mù sa mưa lau nước mắt, Bàng Thống ngồi ngay ngắn lập tức nhìn không chớp mắt.
Nói đến cũng quái, Bàng Thống là dạng mặt than trầm mặc ít lời, Uông Dương lại là dạng hoạt bát dễ gần, hai người trống đánh xuôi kèn thổi ngược như vậy, cư nhiên có thể hòa hợp ở chung? Còn có thể cùng ra chiến trường khoái trá chơi đùa?
Xét về bối cảnh, thân phận Uông Dương tương đối cứng rắn, hắn quanh co lòng vòng xem như hoàng thân quốc thích, nương hắn và Thái Hậu là thủ mạt giao. (thủ mạt giao: quan hệ khăn tay, chỉ quan hệ tình bạn thân thiết của nữ tử tựa như kết bái tỷ muội).
Bởi vì sinh ra trong võ tướng thế gia nên lời nói cửa chỉ của Uông phu nhân thập phần lanh lẹ. Uông tướng quân và Uông Dương đều là quân nhân, Uông gia có ba tiểu thư đều đã xuất giá, Uông phu nhân thường xuyên ở nhà một mình, Thái Hậu đôi khi thỉnh nàng tiến cung tâm sự. Triệu Trăn từng gặp vài lần, vẫn luôn nghe Uông phu nhân lải nhải nhắc ‘Nhi tử khốn khiếp đã hơn hai mươi còn chưa cưới vợ’, Thái Hậu cũng muốn giúp Uông Dương làm mối.
Triệu Trăn cười nói: “Trở về nói với nương ngươi, muốn tìm nhân duyên tốt, cầu Phật còn không bằng cầu Thái Hậu.”
“Tạ chủ long ân!” Uông Dương mấy lần gặp mặt đều không được như ý, cười hì hì nói: “Kỳ thật, thần cũng không tin Phật sống gì đó, xưa giờ cầu nhân duyên thì tới miếu nhân duyên, xin con cái đi tìm Quan Âm Tống Tử, còn vị Phật sống ngoại lai này chuyện gì cũng quản, từ nam hôn nữ gả tới hàng yêu trừ ma sang cả tiêu tai giải nạn chuyện gì cũng nhúng một chân.”
“Muốn diện kiến Phật sống, một lần phải tốn không ít.” Uông Dương khoa tay múa chân một chút: “Dân chúng bần hàn không có tiền bái không nổi, quan viên có tiền cũng không dám tỏ vẻ giàu có, nên chỉ có đám phú thương trong thành mới gióng trống khua chiêng ném tiền vào chỗ đó, bọn họ còn nói sẽ xây miếu to thờ tượng vàng cho vị Phật sống ngoại lai đó, tượng vàng ròng luôn đó!”
Triệu Trăn xoa xoa cằm: ai nha, nếu còn tiếp tục mặc kệ, sẽ không biến tướng thành tổ chức tà giáo chứ?
Công Tôn cũng có chút hoài nghi, nói với Uông Dương: “Ngươi nói chi tiết xem.”
Uông Dương cào cào tóc gáy: “Ta nghe nương ta lải nhải nhắc vài lần, nói có vị phu nhân vô tử (không có con) nhiều năm, dùng một số tiền lớn tới cầu Phật sống, về nhà khoảng một tháng sau quả nhiên có thai, tuy rằng mạch tượng không quá ổn định nhưng đại phu nói chắc tới tám, chín phần mười.”
“Còn nữa, trong nhà một thương nhân có quỷ, làm sinh ý gì cũng bị lỗ, cũng đã dùng một số tiền lớn tới thỉnh Phật sống thi pháp, không chỉ gia đình bình an mà trong một tháng còn kiếm được không ít lời.” Uông Dương nhún nhún vai: “Còn cả cầu quan chức, nghe nói lần nào cũng linh, chỉ cần có tiền cầu gì cũng ứng tất.”
“Càng nói càng hoang đường.” Công Tôn hiển nhiên không tin.
Triệu Trăn xoa xoa cằm: “Nếu thật sự cầu gì ứng nấy, vạn nhất ngày nào đó có người dùng tiền cầu ngôi vị Hoàng đế, Phật sống phất tay diệt ta, chẳng phải ta chết quá oan uổng sao? Không bằng tiên hạ thủ vi cường, khuynh tẫn quốc khố, đóng tiền theo tháng không biết có được chiết khấu không? Hay là dứt khoát phong hắn làm quốc sư đi, văn võ bá quan đều có thể về nhà dưỡng lão, chỉ cần Phật sống tọa trấn khắp thiên hạ liền mưa thuận gió hòa an hưởng thái bình.”
Công Tôn dở khóc dở cười: “Ăn nói hàm hồ, này đều là nói bừa!”
Bàng Thống khó được khi chen vào: “Có thể cầu thăng quan tất trong triều có người.”
Triệu Trăn nhìn Thừa Ảnh: “Phái người tới thăm dò Phật sống, dùng bao nhiêu tiền không thành vấn đề, cẩn thận không được để lộ thân phận.”
Thừa Ảnh đáp: “Cầu cái gì ạ?”
Triệu Trăn cười đến giảo hoạt: “Cầu sư phụ! Tìm lý do lừa gạt hắn, làm sư phụ ta sớm trở về ~~~”
Mọi người: “…”
Thừa Ảnh vì Bạch Ngọc Đường thắp một ngọn nến.
*****************
“Hắt xì –!!!” Đang đi đường bỗng nhiên Bạch Ngọc Đường hắt hơi một cái.
Sau khi Triệu Trăn khởi hành hồi cung, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng cáo biệt Triển gia tới Hãm Không đảo.
Triển Chiêu một đường nhớ thương tiểu đồ đệ, nếm được miếng ngon liền lẩm bẩm nhắc: “Ngộ Không khẳng định thích ăn.”; phát hiện trò mới lại lẩm bẩm: “Ngộ Không khẳng định chưa từng chơi”; xem náo nhiệt cũng không quên: “Ngộ Không thích nhất vô giúp vui”; nghe được chuyện cười hay liền nhắc nhở Bạch Ngọc Đường: “Ngươi nhớ kỹ, trở về kể lại cho Ngộ Không nghe”…
Bạch Ngọc Đường trong lòng chua xót — tiểu bại hoại dù không ở bên vẫn rất đáng ghét như cũ!
Sắc trời đã muộn, hai người đang muốn tìm một chỗ để ngủ trọ, chỉ thấy trên sơn đạo phía trước, nghênh diện đi tới một đội ngũ đưa dâu thật dài. Một chiếc xe đựng đồ cưới lớn đang bị mắc kẹt trong hố, cũng không biết trong xe đựng cái gì, mà mười mấy trai trẻ hò nhau kéo tới đầu đầy mồ hôi, nhưng chiếc xe vẫn không di chuyển.
Sơn đạo khá chật, đội ngũ đưa dâu đối diện lại không thể đi tiếp, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng lâm vào thế bí.
Hai người liếc nhau, liền đi lên hỗ trợ.
Bởi vì hỗ trợ kéo xe nên trong tay hai người đều không cầm binh khí, trung niên nam nhân đi đầu đoàn rước thấy Bạch Ngọc Đường một thân bạch y, lại nhìn Triển Chiêu khuôn mặt hiền hòa vô hại, nhếch miệng cười: “Hai vị công tử chờ một lát, chúng tôi sẽ nhường đường, nhị vị có thể cưỡi ngựa đi qua.”
Bạch Ngọc Đường nhướn mày nhìn Triển Chiêu, ý là – thôi vậy, người ta chướng mắt hai ta.
Triển Chiêu thở dài.
— Triển nam hiệp hành hiệp trượng nghĩa bao nhiêu năm, lại thường xuyên bị người ta hoài nghi không biết võ công.
Danh hiệu Nam hiệp có được là vì lần đầu du nhập giang hồ đã một hơi phá hủy mười mấy cái sơn trại thổ phỉ, đánh cho lũ ác ôn phải kêu cha gọi mẹ, bôn tẩu lan truyền, thấy Triển Chiêu tựa như hoàng hoa khuê nữ gặp phường lưu manh, kẻ ôm chặt vạt áo ngao ngao the thé hét lên mấy tiếng, kẻ lớn gan còn có thể cầm đao tạo dáng bảo trì tính mệnh mà bỏ trốn, tên nào nhát gan liền vắt chân lên cổ mà chạy thục mạng…
Kỳ thật cũng không thể trách Triển Chiêu đuổi tận giết tuyệt, thật sự là do đám sơn tặc, lừa đảo, võ lâm bại hoại đều có mắt không tròng, thấy mặt hắn hiền hiền liền cho rằng hắn dễ bắt nạt, kết quả kỹ không bằng người kết quả bị đánh thành đầu heo. Sau khi kết thù, nhóm bại hoại liền gọi cả trại tới đánh hội đồng, kết quả bị Triển Chiêu bắt hết.
Thường xuyên bị hoài nghi không biết võ công, Triển Chiêu cũng lười giải thích, tiến lên cầm chắc bánh xe ngựa, mười mấy trai tráng không làm chiếc xe mảy may sứt mẻ, lại bị hắn nhẹ nhàng nhấc lên như ăn kẹo. Bạch Ngọc Đường hợp thời vỗ một cái vào mchawcscon ngựa, con ngựa chạy mấy bước về phía trước, chiếc xe lập tức thoát khỏi vũng bùn.
Đội ngũ đưa dâu đều trợn tròn mắt, hóa ra là chân nhân bất lộ tướng a, chàng trai trông thanh nhã cư nhiên lực đại vô cùng!
Bạch Ngọc Đường biết rõ, tuy rằng Triển Chiêu bình thường không thể hiện ra ngoài nhưng hắn xác thực trời sinh thần lực, cùng một dạng với vị sư phụ điên điên khùng khùng của hắn.
Đội ngũ đưa dâu thiên ân vạn tạ rời đi, Triển Chiêu lại có chút kỳ quái: “Chiếc xe ngựa kia rất nặng, không biết chở cái gì.”
Bạch Ngọc Đường nói: “Lúc ngươi nâng xe, gió thổi tung mành, ta thấy giống như là tượng thạch Phật.”
“Tượng thạch Phật?” Triển Chiêu sửng sốt: “Có loại hồi môn kiểu này sao?”
Bạch Ngọc Đường nhún vai: “Trung Nguyên không có phong tục này nhưng trong đồ sính lễ của ta khi đó cũng có một bức tượng thạch Phật nhỏ.”
Triển Chiêu trong lòng khẽ động, vươn tay nhu nhu dạ dày — cảm giác tức ngực này, chẳng lẽ là cơm chiều ăn quá no?
Triển Chiêu tức ngực, lại nhịn không được tò mò: “Khi đó là lúc nào? Bạch Ngũ gia đã cưới cô nương nhà ai?”
Bạch Ngọc Đường cười xấu xa: “Ngươi còn hỏi ai? Không phải sính lễ ngươi đã nhận, kiệu hoa ngươi cũng đã ngồi rồi sao?”
Triển Chiêu sửng sốt một lát, oanh một cái mặt đỏ phừng phừng!
Lúc này không phải đỏ tự nhiên mà là tức điên rồi!!! mắt mèo bình thường ôn hòa lúc này chợt lóe hung quang, đằng đằng sát khí nhìn Bạch Ngọc Đường đang cười xấu xa, từ trên lưng ngựa nhảy dựng lên bóp chặt cổ hắn: “Ngươi còn dám nói! Ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu! Không cho nói! Không cho nói!”
Bạch Ngọc Đường bị Triển Chiêu bóp cổ lắc như điên, không nhịn được ho khan: “Miêu Nhi, ngươi muốn mưu sát chồng a!”
“Câm miệng! Miêu gia muốn giết người diệt khẩu!”
“Miêu Nhi thẹn quá hóa giận!”
“Câm miệng!”
Hết chương 46