Vô số Tống nhân phỉ nhổ Lý Nguyên Hạo vô sỉ, sứ thần chư quốc sung sướng xem náo nhiệt, chỉ có đám sứ thần Tây Hạ sầu lo tới bạc tóc.
Giữ vị trí phó sứ cùng vào kinh với Lý Nguyên Hạo là một vị võ tướng lão luyện thành thục tóc trắng, lão tướng quân đối với u danh háo sắc của Lý Nguyên Hạo đã sớm nghe thấy, ở Tây Hạ vẫn thường nghe nói thái tử cường đoạt dân nữ, bức lương vi xướng, đoạt thê đoạt thiếp người ta, cho nên bây giờ đi sứ người, đùa giỡn dân nữ tại tửu lâu cũng không phải không có khả năng.
Lê lão tướng quân không chút nghi ngờ sự chân thật của tin đồn này, thậm nghĩ sớm cứu thái tử nhà mình ra thì hơn, nếu như thái tử bị bắt giam chậm trễ quốc yến, khẳng định lão sẽ bị đám sứ thần nước khác cười tới rụng răng, nói không chừng trong sử sách sẽ lưu lại một trang tiền đồ xán lạn ghi rằng — ngày nào đó dịp cuối năm, Tống hoàng mở đại yến thiết đãi quần thần, sứ thần các nước đều có mặt, duy chỉ có thái tử Tây Hạ Lý Nguyên Hạo vì đùa giỡn dân nữ mà bị bắt giam, bất hạnh vắng mặt.
(╬  ̄ 皿  ̄) Mợ nó! Ngẫm lại tâm thực đau!
Sau khi Ung Hi bắc phạt bị thảm bại, Tống triều và Liêu quốc đã ký hiệp ước 『 Thiền uyên chi minh 』 (Trong trận đánh ở thành Thiền Uyên bên bờ sông Hoàng Hà, quân Tống thua trận, đành phái người tới gặp quân Liêu cầu hòa. Tháng 12, hai bên đạt được thoả thuận, sứ giả hai bên cùng ký điều ước, quy định các điều khoản của hoà ước, triều Tống mỗi năm nộp cho Liêu 10 vạn lượng bạc, 20 vạn xúc lụa, gọi Phương Thái hậu của Liêu quốc là thím. Lịch sử gọi lần nghị hoà này là “Thiền Uyên chi minh” (Minh ước Thiền Uyên). Tuy điều ước lần này là bất bình đẳng, nhưng sau đó, trong một thời gian dài giữa hai nước Tống Liêu chấm dứt chiến tranh, tạm thời ổn định. Những điều ký trong điều ước, trở thành gánh nặng lâu dài của nhân dân Bắc Tống. Đối với Tống, “Thiền Uyên chi minh” chẳng qua là một cách hối lộ để có hoà bình, thậm chí có thể nói là trong cảnh quyền mất, nước nhục. Nhưng sau khi ký điều ước, giữa hai nước Tống Liêu hàng trăm năm không có chiến tranh, có tác dụng tích cực trong việc phát triển kinh tế và văn hoá, tăng cường giao lưu giữa các dân tộc ở vùng biên giới phía bắc. Theo Wiki)
Đối với Tống triều mà nói, ‘Thiền Uyên chi minh’ không thể nghi ngờ là hiệp ước tang quyền nhục quốc, không thỉ mười sáu châu ở Yến Vân bị mất đất không thể thu hồi, mà còn phải cống vàng bạc lụa là cầu xin Liêu quốc không xâm chiếm nữa, khiến cho Bắc Tống quốc uy quét rác. Tống triều khiếp đảm tránh chiến tranh, đám người Khiết Đan lòng tham không đáy từng bước ép sát, không chỉ phái binh tập kích biên cảnh nước Tống mà còn tùy ý cướp đoạt tài vật của dân chúng vùng biên cảnh, tàn nhẫn giết hại dân chúng Tống triều…
Tống – Liêu là tử địch, kẻ thù của kẻ thù là bạn, đối với Tây Hạ hai mặt giáp địch mà nói, không có minh hữu nào tốt hơn Đại Tống!
Lê lão tướng quân đột nhiên có chút hối hận, Tây Hạ hoàng tử đông như vậy, có danh phận lẫn không có danh phận cũng phải trên dưới hai mươi người, cho dù chọn ra một vị hoàng tử vô năng nhất cũng ít gây chuyện hơn vị thái tử điện hạ đầy thị phi này! Vừa mới vào kinh vài ngày, xem hắn đã gây ra bao nhiêu chuyện!
Còn cả cái tên người Hán đột nhiên xuất hiện bên cạnh thái tử nữa, võ công cao cường, thân phận không rõ, cả ngày âm dương quái khí không cùng người lai vãng, bình thường chỉ biết a dua nịnh nọt tâng bốc thái tử càng lúc càng hoang đường, thời khắc mấu chốt sao không thấy người đâu?!
Lê lão tướng quân tức giận hất đổ chén trà, lo lắng không yên đi tới Xu Mật viện cầu kiến Liễu Văn Uyên.
Thị vệ tiến vào thông truyền, khoảng một chén trà sau mới chậm rì rì đi ra: “Liễu đại nhân đang tiếp khách, thỉnh sứ thần chọn ngày lại đến.”
Ngữ khí cùng thái độ của thị vệ vô cùng đoan chính, nhưng Lê lão tướng quân vẫn nghe ra đâu đó có chút khinh thường cùng trào phúng, trong lòng mặc niệm ba lần “ở dưới mái hiên nhà người, không thể không cúi đầu”, Lê lão tướng quân cuối cùng nén giận nói: “Nếu Liễu đại nhân đang tiếp khách vậy lão phu sẽ chờ một lát.”
Lê lão tướng quân bình thường hay giao tiếp với Tống nhân, cũng biết vài quy tắc quan trường Tống triều. Liễu Văn Uyên là quan viên được Tống hoàng khâm điểm phụ trách tiếp đón sứ thần các nước, không thể đăc tội Liễu đại nhân, càng không thể nhảy qua hắn mà đi cầu các vị quan viên khác, bằng không sẽ bị chụp mũ ‘tư thông’ lên đầu, cũng đủ để lão uống cạn một hồ nước.
Thị vệ ngữ khí không đổi: “Vậy mời sứ thần đại nhân dời bước tới phòng chờ.”
Lê lão tướng quân trong lòng sốt ruột như ngồi trên đống lửa: “Dám hỏi Liễu đại nhân khi nào thì rảnh rỗi?”
Thị vệ nhìn sắc trời, thong thả nói: “Bên trong là sứ thần Liêu quốc, sau đó còn có Triều Tiên, Giao Chỉ, Hồi Hột, Vu Điền, Tam Phật Tề (Srivijaya), Chân Lạp, Đại Lý, Đại Thực…” Thị vệ một hơi kể ra tên mười mấy nước: “Sứ thần đại nhân đừng vội, cho dù Liễu đại nhân công vụ bận rộn, nhưng lão nhân gia ngài thân thể khỏe mạnh, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi một chút, rồi cũng sẽ gặp được Liễu đại nhân thôi.”
Lê lão tướng quân sắc mặt hết xanh lại trắng, ôm ngực tức giận thở gấp, may mắn không đến mức ngất xỉu!
Lão có bao nhiêu ngây thơ mới có thể tin, sứ thần các quốc gia khác đồng thời tới tìm Liễu đại nhân có việc gấp chứ?! Nhất định là đám khốn đó đồng loạt bỏ đá xuống giếng, xem náo nhiệt không chê việc lớn, cố ý khiến Tây Hạ ngột ngạt, cố ý chậm trễ thời gian ứng cứu thái tử! Tâm tư tiểu nhân cỡ nào độc ác!
Hơn nữa, trong chuyện này khẳng định có Tống nhân lửa cháy đổ thêm dầu, bằng không một đám sứ thần mới tới, nào có khả năng tin tức lại linh thông nhanh như vây!
Kế hoạch dùng con đường ngoại giao để giải cứu thái tử thất bại, Lê lão tướng quân đành phải tự mình cất bước tới Khai Phong phủ, lấy danh nghĩa cá nhân thăm hỏi, trước xác nhận thái tử bình an rồi mới tường tận hỏi thăm rốt cuộc mọi chuyện là thế nào. Lê lão tướng quân dựa vào kinh nghiệm nhiều năm mơ hồ cảm thấy — Sợ là thái tử đã đắc tội ai đó!
***************
Khai Phong phủ
Bởi vì Bàng Thống thường dùng binh khí nặng, bọn nha dịch không thể khiêng nổi, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đành phải giúp hắn vận chuyển. Triệu Trăn muốn vô giúp vui nhưng càng giúp càng thêm phiền không nói, còn thiếu chút nữa bị bao thiết sa (bao vụn sắt, tương tự như bao cát) rơi trúng chân, mọi người sợ bóng sợ gió một hồi, đành cưỡng chế bé không cho tới gần.
Bạch Ngọc Đường nhấc Triệu Trăn đặt lên bàn làm việc của Công Tôn: “Người nhỏ tý như vậy, còn muốn chạy loạn, ngươi là con quay sao?!”
Nghe nói Lê lão tướng quân tới cửa, Bao Chửng đang ngồi trong viện uống trà thuận tiện thưởng thức mọi người vận chuyển vũ khí nói: “Hoàng thượng quả nhiên liệu sự như thần.”
Triệu Trăn phẩy phẩy móng vuốt khiêm tốn nói: “Không phải ta đoán chuẩn mà là Tây Hạ chỉ còn mỗi con đường này.”
Bao Chửng cười nói: “Ý Hoàng thượng muốn thả người?”
Triệu Trăn mặt đầy thâm cừu đại hận: “Không thả không được a, Triều Tiên mềm nắn rắn buông, là kẻ phụ họa không có chủ kiến, trong quốc yến tổng không thể để mình Liêu nhân một nhà độc đại.”
Triệu Trăn lại chuyển lời: “Dễ dàng thả người thực sự không cam lòng, không bằng… bảo người Tây Hạ nộp tiền bảo lãnh Lý Nguyên Hạo, trước rút chút tiền tài của bọn họ rồi nói sau!”
Bao Chửng sửng sốt: “Nộp tiền bảo lãnh gì, nộp tiền bảo lãnh thế nào?”
Triệu Trăn nói qua, Bao Chửng vỗ tay hưng phấn: “Quá hay!” Sau đó liền cao hứng phấn chấn đi lừa bịp tống tiền người Tây Hạ. Trích một phần xây cầu, một phần sửa đường, một phần tu sửa đê đập, lại bỏ một phần sửa… ha ha ha, tiền nhiều bao nhiêu cũng không đủ dùng a~~~~
Nghe Bao Chửng giải thích phương pháp, Lê lão tướng quân tức giận tới váng đầu: “Theo ta được biết, đùa giỡn dân nữ ‘chưa thành’ không tính là trọng tội!”
Lê lão tướng quân càng thêm nhấn mạnh vào hai chữ ‘chưa thành’, ý chỉ Đại Tống được tiện nghi còn khoe mã.
Bao Chửng không giận, hòa hòa khí khí giảng giải đạo lý với Lê lão tướng quân: Sứ thần đại nhân nhất định hiểu lầm rồi!
Dựa theo trình tự ‘xét hỏi thẩm vấn’ bình thường, tự nhiên không cần uổng phí bỏ tiền, ai bảo các ngươi lo lắng không yên nhất định muốn nộp tiền bảo lãnh chứ? Loại vụ án nhỏ này vốn có thể xét xử nhanh gọn, tiếc rằng bản quan còn phải vào cung tham dự quốc yến, chuyện này vạn lần không thể tới muộn, hay ngày mai ngài tới sớm đi? tuy rằng mai là nghỉ tết năm mới không thăng đường xử án, nhưng vì Đại Tống và Tây Hạ trọn đời hảo hữu, bản quan nguyện ý phá lệ a!
Ngài mai? Đợi tới mai thì mọi chuyện cũng xong xuôi cả rồi! Hoàng hoa khuê nữ cũng sinh con rồi!
Lê lão tướng quân sắc mặt xanh mét: “Tống nhân khinh người quá đáng!”
Bao đại nhân giả bộ nghi hoặc nói: “Như thế nào sứ thần đại nhân lại nói lời ấy?”
Cuối cùng, Lê lão tướng quân đành phải lựa chọn thỏa hiệp, vẫn còn núi xanh không lo củi đốt, của đi thay người dù sao cũng dễ chịu hơn bị xấu hổ mất mặt! Lê lão tướng quân bỏ tiền lĩnh Lý Nguyên Hạo cùng đám tay chân trở về, Lý Nguyên Hạo trừ bỏ cái mũi bị vẹo ra, trên người không có vết thương rõ rệt. Bạch Ngọc Đường nhiều năm kinh nghiệm đánh nhau, mỗi một chiêu thức đánh ra đều là nội thương, ngoại trừ cả người đau nhức khó chịu thì ngay cả vết ứ thanh nghiêm trọng cũng không có, tự nhiên vô pháp cáo trạng…
Lê lão tướng quân tức giận tới vểnh râu, cuộc đời Lý Nguyên Hạo lần đầu gặp cản trở, đối với Bạch Ngọc Đường càng thêm quyết chí chiếm được!
*****************
Quốc yến nghìn bài một điệu, so với trong tưởng tượng của Triệu Trăn cũng không khác biệt lắm.
Đồ ăn trình bày tinh xảo nhưng nguội ngắt, đồ uống là nước lạnh giả thành rượu, nghe hát y y nha nha, vô nhân đạo nhất chính là ngôi vị hoàng đế Triệu Tiểu Trăn nhỏ gầy ngồi trên long ỷ cao cao tại thượng ánh vàng rực rỡ, nhưng lại trông như cái bánh bao ỉu, từ xa nhìn lại vô cùng thê lương.
May mà Triệu Trăn không phải ngồi im một mình, thường thường có sứ thần các nước tới chúc tụng, nhưng ngồi xem mấy cái này tâm thực buồn bực, Triệu Trăn cảm thấy còn không bằng ngồi một mình còn thoải mái hơn. Có lẽ do Triệu Trăn tuổi còn nhỏ nên sứ thần các nước đều có chút lơi lỏng, hai ba câu liền bộc lộ ra ý đồ thực sự.
Thái tử Tây Hạ Lý Nguyên Hạo muốn cùng Đại Tống kết liên minh, làm dịu đi tình hình bốn bề thọ địch của Tây Hạ, cùng chống lại tộc người Khiết Đan dã man, kèm theo điều kiện là muốn dẫn Bạch Ngọc Đường đi — khóe miệng Triệu Trăn co giật, tên này bị đánh tới sưng vù mà vẫn còn chưa chết tâm, chẳng lẽ chính là loại thích tìm chết trong truyền thuyết?
Liêu hoàng tử Gia Luật Lan trong truyền thuyết bị bạo cúc, hòa hao phong nhã đường đường chính chính, quả thật đã từng bị bạo cúc.
Liêu quốc cùng Tây Hạ đồng dạng đều ngạo mạn. Chỉ khác nhau ở chỗ, Lý Nguyên Hạo ngạo mạn là cá tính của hắn, còn Gia Luật Lan ngạo mạn là do quốc gia hắn ngạo mạn. Liêu Quốc từ nội tâm vốn xem thường Tống nhân, bằng không biết rõ Lý Nguyên Hạo tới kết liên minh với Đại Tống cùng kháng Liêu còn phái Gia Luật Lan nỗi sỉ nhục quốc gia cùng Đại Tống đàm phán. Hoặc là nói Liêu quốc ngay từ đầu đã không có ý định đàm phán, chỉ phái người thông tri một tiếng, tựa như tổng giám đốc phân phó nhân viên làm việc vậy.
Nghĩ thông suốt điểm này, ánh mắt Triệu Trăn càng ngày càng lạnh…
Triều Tiên hoàng tử Vương Dương cũng là ngốc nhiệm vụ mà tới, muốn dùng muội muội Lam công chúa làm đám hỏi với Đại Tống!
Triệu Trăn suýt nữa phun ra một ngụm nước lạnh, Lam công chúa trong truyền thuyết ngang ngược thô bạo dung mạo xấu xí không ai dám cưới! Lam công chúa Tây Hạ hoàng không thèm liếc mắt cho không Lý Nguyên Hạo! Lam công chúa ngay cả quỷ háo sắc Lý Nguyên Hạo cũng đều kính nhi viễn chi (kính trọng nhưng không lại gần)! →_→ Triều Tiên là muốn khai chiến cùng Đại Tống sao?
Vương Dương hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt rối rắm của Triệu Trăn, chỉ thản nhiên khen ngợi muội muội thông minh hiểu chuyện, không biết có phải ảo giác hay không mà Triệu Trăn luôn cảm thấy giống như trước đây ngồi nghe các thầy cô giáo giảng bài, lưu sướng chọn từ như thế, ngữ khí cứng ngắc như thế, vừa nghe liền thấy rất trơn tru kỳ thật căn bản lại chả hiểu gì…
Lần này, Lam công chúa và Vương Dương cùng nhau tới Đại Tống, chỉ là công chúa cùng nữ quyến đều ở phía sau hậu cung do Thái hậu phụ trách tiếp đãi.
Mà ý đồ chung của các tiểu quốc khác, tiêu điểm chú ý chung của đám sứ thần tới đây đều là hỏa khí Đại Tống mới nghiên cứu chế tạo được!
Mấy lần trước ngoại tộc đánh lén biên cảnh Đại Tống, đều bị quân Tống cầm hỏa khí đánh lui, tính năng của hỏa khí còn đang trong giai đoạn kiểm nghiệm, tuy so ra kém với sản phẩm hoàn thành tinh xảo bền chắc, nhưng cũng đã có được uy lực kinh người. Các quốc gia bên cạnh đều một lòng nhớ thương, vây quanh Triệu Trăn hỏi thăm, Triệu Trăn một mực giả ngu lừa dối qua ải.
Ăn cũng ăn không ngon, chơi cũng chơi không vui, cuối cùng cũng đợi tới lúc yến tiệc kết thúc, Triệu Trăn cảm thấy mình nhất định sẽ bị hói đầu sớm!
Triển Chiêu nói chuyện giữ lời, sau khi yến hội chấm dứt liền dẫn Triệu Trăn ra ngoài chơi đùa, Lý Thái hậu luyến tiếc con trai buồn chán, liền tìm một cái xiêm y thật dày bọc Triệu Trăn tròn như quả cầu, cẩn thận dặn dò một phen mới để con trai xuất cung.
*****************
Tiếng pháo đêm 30 tết, xuân phong ấm áp đưa mùi Đồ Tô (một loại rượu thơm).
Thành Biện Kinh đèn đuốc sáng trưng, phố lớn ngõ nhỏ tiếng cười nói ồn ào, Triệu Trăn hòa mình vào trong đó, lại có cảm giác như đang mơ.
Lần trùng sinh kỳ ngộ này, đến tột cùng là Trang Chu mộng điệp hay điệp mộng Trang Chu*, cũng có thể là một đoạn chuyện lạ dưới ngòi bút nhà văn. (*Mộng hồ điệp (夢胡蝶) hay Trang Chu mộng hồ điệp (莊周夢胡蝶) là tên người ta đặt cho một đoạn văn trong sách Trang tử của Trung Quốc. Đoạn văn này rất nổi tiếng, nó đã trở thành một điển tích thường dùng trong văn chương xưa ở Trung Quốc và Việt Nam. Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau. Cái đó gọi là “vật hoá”. Theo Wiki)
Thấy Triệu Trăn đột nhiên ngẩn người, lăng lăng nhìn phương xa, lỗ tai rũ xuống ỉu xìu.
Triển Chiêu chú ý tới cảm xúc suy sụp của bé, dùng ánh mắt ra hiệu cho Bạch Ngọc Đường đi mua mấy xâu kẹo hồ lô. Triệu Trăn bởi vì mặc quá nhiều nên không thể đi bộ, Triển Chiêu bởi vì đang bế bé mà không thể trả tiền, Bạch Ngọc Đường đành phải nhận mệnh làm chân chạy, chọn một xâu hồ lô lớn nhất nhiều nước đường nhất, đưa cho hài đồng Triệu Tiểu Trăn đang rầu rĩ không vui.
Từ khi nhận thức sư đồ Triển Chiêu, Bạch Ngũ gia kín đáo xa xỉ có nội hàm tựa hồ càng ngày càng có nhiều địa khí…
Triệu Trăn tiếp nhận xâu kẹo hồ lô cắn một cái, khắp miệng đầy vị ngọt: “Cám ơn Bạch đại ca ~~~”
Hương vị chua chua ngọt ngọt, xua tan tịch mịch bất ngờ ập tới, là một đứa nhỏ thuộc phái cật hóa, cho dù có bị đại đả kích cũng không thể yên lặng quá ba phút, Triệu Trăn rất nhanh lại vực dậy tinh thần! Tựa như Super Mario vô số lần té ngã lại vững vàng đứng dậy, thẳng tới khi kéo được cờ thắng lợi xuống mới thôi ~
Tiếng pháo nổ râm ran bên tai, tuy có chút kém hơn các loại pháo đa dạng rực rỡ của đời sau nhưng thời Tống đã bắt đầu dùng giấy bao hỏa dược, chế ra đủ loại pháo, có thể đếm được có hơn mười loại, tất cả đều có tên vinh hoa phú quý cát tường vui vẻ, pháo đơn, pháo kép, pháo liên hoàn, còn có cả pháo kép phi thiên, không thể không cám thán sức sáng tạo của người thời Tống quá cao.
Vì muốn lấy được cái hoa đăng ‘Thử Miêu chơi đùa’ tinh xảo, dưới hai cặp mắt long lanh của hai thầy trò nhà kia mà nhận mệnh lên sân khấu 『 đấu văn đấu võ đoạt hoa đăng 』! Triển Chiêu đấu võ không thành vấn đề, nhưng đấu văn thì kém hơn một chút, Triệu Trăn văn võ đều kém cỏi tới mức không thể dùng ‘một chút’ để hình dung…
Bạch Ngọc Đường thì ngược lại, võ công cao cường, bộ dạng đại soái, thanh danh vang dội, trong nhà nhiều tiền, cư nhiên ngâm thơ đối chữ cầm kỳ thi họa đều không có đối thủ, điên cuồng như thế, quả thực là tử địch của tất cả nam nhân trong thiên hạ, nam thần trong nam thần, VIP của VIP! Sau đêm hôm đó, fan cuồng của Bạch Ngũ gia lại tăng thêm một lượng lớn!
Bạch Ngọc Đường vang đội đánh bại người đứng đầu, cầm cái hoa đăng ‘Thử Miêu nô đùa’ ngay trước mặt công chúng tặng lại cho Triển Chiêu.
Bị ánh mắt gắt gao của toàn bộ đám đông nhìn chằm chằm, Triểu Miêu Miêu áp lực thật lớn, sớm biết vậy sẽ không khi dễ Tiểu Bạch lên đài…
Triệu Trăn cười ha hả nhìn Triển Chiêu quẫn bách, hoàn toàn không có ý định ra tay hỗ trợ.
Triển Chiêu cuối cùng đỏ mặt đỏ tai tiếp nhận cái hoa đăng, nửa thành Biện Kinh có mặt tại đó như bừng tỉnh đại ngộ ý vị thâm trường đồng loạt — “Nga ~~~~~”
Xem xong 『 đấu văn đấu võ đoạt hoa đăng 』 các trò vui trong buổi tối giao thừa cũng dần kết thúc, chân chính trọng đầu hí tối mai mới có. Triệu Trăn ôm cổ Triển Chiêu, ngáp lớn ngáp nhỏ mấy cái. Vừa rồi ăn quá nhiều đồ ăn vặt, lại không đi bộ tiêu thực, rất nhanh liền [đi tìm Chu Công đánh cờ] tiến vào giấc mộng.
Lúc này cả ba đều không biết, một hồi đại loạn đã phát sinh!
Hết chương 64