Bạch Ngọc Đường tâm buồn bực, vạn nhất Mạnh Kha trước khi lên ngựa đã ngã ngựa, vậy chẳng phải sẽ trở thành trò cười cả đời Ngũ gia sao.
Sau khi trở về thành, mọi người theo kế hoạch lu bu làm việc.
Thừa Ảnh và Bạch Ngọc Đường trực tiếp đi tới Đô Đình dịch bảo hộ Gia Luật Lan. Nhân nói tới loại hoạt động huyễn khốc như giết người phóng hỏa, bình thường sẽ diễn ra vào những đêm nguyệt hắc phong cao, nhưng với tính cách 【 vừa ngây thơ vừa khờ dại lại thiếu kiên nhẫn 】 của Mạnh Kha, nói không chừng sẽ ngược đường mà đi, nhằm lúc trời sáng rõ như ban ngày mà hành động…
Triển Chiêu khoái mã chạy về Khai Phong, Bàng Thống nhàn rỗi không có việc gì liền hộ tống Triệu Trăn và Công Tôn hồi Khai Phong phủ.
Trên đường trở về, Triệu Trăn cúi đầu không nói chuyện, Công Tôn nghiêng đầu nhìn bé: “Sao ngươi lại rầu rĩ không vui vậy?”
Triệu Trăn chớp chớp mắt, hít sâu một hơi rồi mới nói: “Các ngươi cũng biết, ta là một hảo hoàng đế vừa cao quý thiện lương vừa đa sầu đa cảm ưu quốc ưu dân, mỗi lần nhìn thấy sinh mệnh vốn mạnh mẽ bừng bừng phấn chấn lại như cây cỏ bình thường điêu linh chết đi, nội tâm vừa cao quý thiện lương vừa đa sầu đa cảm ưu quốc ưu dân của ta lại ân ẩn đau đớn, huống chi đoạn yêu hận tình thù dây dưa không dứt giữa Lý Nguyên Hạo và Gia Luật Lan thật khiến tâm ta thổn thức a…”
━━∑( ̄□ ̄*|||━━
Công Tôn trợn mắt há mồm, Bàng Thống mặt quan tài có dấu hiệu rạn nứt, hai người đồng thời khóe miệng co giật — quả nhiên! Mỗi khi Triệu Trăn muốn né tránh câu hỏi đều sẽ dùng mấy câu hồ ngôn loạn ngữ khiến người nhiễu mộng. Trước kia thường nói mấy câu kỳ kỳ quái quái khiến người nghe không hiểu đã đành, hiện giờ mở miệng liền phun độc lực sát thương càng ngày càng lớn. Ghê tởm người khác đồng thời cũng suýt khiến bản thân chết nghẹn, vì lừa dối qua ải, Triệu Trăn liều mạng…
Công Tôn là người thẳng tính, xem không hiểu mật mã tâm linh phức tạp của Triệu Trăn, đành dùng khuỷu tay chọc chọc Bàng Thống.
Bàng Thống dùng ánh mắt ý hỏi — Chọc ta làm gì?
Công Tôn thấp giọng nói: “Hoàng thượng làm sao vậy?”
Bàng Thống trầm ngâm nửa buổi: “Có lẽ là vì…cao quý thiện lương đa sầu đa cảm ưu quốc ưu dân…”
Lời còn chưa dứt, Công Tôn lại dùng khuỷu tay chọc chọc hắn: “Không cho nói mấy lời kỳ quái dạy hư Hoàng thượng!”
Bàng Thống đứng tại chỗ có miệng khó trả lời — rõ ràng là Hoàng thượng dạy hư ta a!
Thấy trống minh oan để trước cửa Khai Phong phủ, Bàng tướng quân thực sự rất muốn cầm dùi trống mà gõ vài cái.
………………….
Ba người cuối cùng cũng về tới Khai Phong phủ, Bao đại nhân đợi tin tức tới độ tâm nhiễu loạn. Một mình đứng ngồi không yên, đành phải đi qua đi lại dạo từ trong sân lại vòng qua hoa viên mấy trăm vòng, chân mỏi, bụng đói, đế mòn, trên mặt đất trong hoa viên lưu lại một dạng đồ án luẩn quẩn mờ nhạt không rõ hình thù …
Nghe thấy tất cả đều bình an trở về, Bao đại nhân thở phào nhẹ nhõm.
Công Tôn báo cáo tiến triển mọi việc cho Bao Chửng xong, lại dẫn Bàng Thống vừa trải qua vận động bụng đói kêu vang tới phòng bếp tìm đồ ăn.
Hai người kéo kéo đẩy đẩy rời đi, Bao Chửng thử thăm dò hỏi Triệu Trăn: “Hoàng thượng, kế hoạch này liệu có quá đơn giản không?” Bao Chửng sợ xúc phạm tới tâm tư nhỏ bé của Triệu Trăn, cố ý nói năng một cách uyển chuyển, Triệu Trăn sửng sốt một chút mới phản ứng lại, Bao Chửng đại khái là lo bé khinh địch.
“Đại nhân yên tâm, ta không phải khinh địch, ta chỉ muốn biết rõ vài chuyện.”
Bao Chửng sờ sờ cái đầu ngốc mao của Triệu Trăn: “Hoàng thượng trí tuệ hơn người, bất luận nan đề nào cũng có thể giải quyết dễ dàng, lão thần không có gì dặn dò. Chỉ hy vọng Hoàng thượng không tự cao tự đại, gặp chuyện cũng không để tâm chuyện vụn vặt, thời thời khắc khắc ghi nhớ tám chữ ‘Tuệ cực tất thương, nan đắc hồ đồ’.” (Tuệ cực tất thương, nan đắc hồ đồ: thông mình tất có chỗ hại, hiếm khi thấy hồ đồ.)
Triệu Trăn như có điều suy nghĩ: “Đại nhân từng bị người tín nhiệm phản bội chưa?”
Bao Chửng mỉm cười: “Đương nhiên là có, hơn nữa còn không ít đâu.”
Triệu Trăn liên tục truy vấn: “Vậy không phải rất tức giận sao? Có từng nghĩ muốn trả thù không?”
Bao Chửng lắc đầu: “Vì sao ta phải tức giận muốn trả thù? Ta mất đi một phản đồ có dã tâm, hắn mất đi một bằng hữu giúp bạn không tiếc mạng sống, tính ra là hắn thiệt hơn ta.” Bao Chửng đột nhiên minh bạch: “Hoàng thượng muốn đem chân tướng nói cho Mạnh Kha, lại lợi dụng sự căm hận của Mạnh Kha mà diệt trừ kẻ chủ mưu sau màn?” Bao Chửng đỡ trán: phương pháp này tuy rằng tốt, nhưng lại có chút thiếu đạo đức, khó trách Triệu Trăn do dự như vậy.
Triệu Trăn tựa hồ nghĩ thông suốt gì đó, ánh mắt thanh minh, trong lòng không còn rối rắm, trên mặt cũng lộ ra mỉm cười.
“Nghe đại nhân nói một câu còn hơn mười năm đọc sách, là ta để tâm chuyện vụn vặt rồi!”
Bao đại nhân biểu tình mờ mịt — Hoàng thượng thật kỳ lạ, vừa rồi ta có nói cái gì sao?
………………………
Trong tất cả mọi người, chỉ có Triển Chiêu là bận rộn nhất.
Sau khi trở lại Khai Phong phủ liền tập hợp nhân mã, Triển Chiêu một đường chạy như bay đi tróc nã Vương Hữu Tài, trạm thứ nhất đương nhiên là nhà Vương Hữu Tài.
Hạ nhân nhà gã nói, Vương Hữu Tài từ sáng đã vội vã ly khai, vẫn chưa trở về, hiện trong nhà chỉ có Vương phu nhân đanh đá chua ngoa, biết Vương Hữu Tài phạm tội, Vương phu nhân một phen nước mắt nước mũi, ngồi ngay cửa khóc tới thiên trường địa cửu, tức giận liên tục mắng chửi “Ma quỷ vô lương tâm”, Triển Chiêu sợ mụ ta, dứt khoát đưa mụ ấy về Khai Phong phủ, giao cho Bao đại nhân thu phục…
Vương phu nhân trong truyền thuyết đã tới, Khai Phong phủ từ dưới lên trên khắp nơi bôn tẩu bẩm báo, từ cương trực không nghiêng Bao đại nhân cho tới Vượng Tài trông cửa, cả người lẫn vật đều căng thẳng đầu to như cái đấu. Vương phu nhân không phụ sự mong đợi của mọi người, vừa vào cửa đã ngao ngao khóc thét, đem mọi chuyện phiền lòng của Vương Hữu Tài bao năm toàn bộ đều quăng hết ra.
Dựa theo lời Vương phu nhân, Vương Hữu Tài kỳ thật là có bệnh xấu không tiện nói ra, hắn không thể cùng nữ nhân làm cái kia, hai vợ chồng nhiều năm không con đều do Vương Hữu Tài. Vương phu nhân thủ thân như góa phụ hơn hai mươi năm, trong lòng có oán hận mới có thể đối với Vương Hữu Tài thường xuyên vừa đánh vừa mắng, Vương Hữu Tài bởi vì chột dạ nên luôn đối với Vương phu nhân nói gì nghe nấy.
Mọi người nghĩ nghĩ, Vương phu nhân nói không hẳn đúng mà cũng không hẳn sai.
Vương Hữu Tài đích xác chột dạ mới đối với Vương phu nhân nói gì nghe nấy, nhưng Vương phu nhân nhiều năm không dựng dục không hẳn là do Vương Hữu Tài có bệnh khó nói mà rất có khả năng là do hắn căn bản không muốn có con. Chung quy làm nghề lưỡi đao liếm huyết, có hài tử liền có nhược điểm, vạn nhất mọi chuyện bại lộ, cho dù Hoàng thượng khai ân không xử trảm gã, thì tiền đồ của con gã cũng bị hủy toàn bộ.
Vương phu nhân ngoại trừ hai kỹ năng 『 khóc lớn 』 và 『 chửi rủa 』 ra thì hoàn toàn không biết gì về chuyện làm ăn cùng hành tung của Vương Hữu Tài. Bao đại nhân lại hỏi thăm hàng xóm và bằng hữu của gã, tất cả muôn miệng một lời nói: Vương Hữu Tài là tên khờ nhiều tiền dễ ăn hiếp, sợ lão bà một phép, ở nhà miệng lớn cũng không dám khóc.
Có thể mai phục ở thành Biện Kinh nhiều năm như vậy, Vương Hữu Tài tuyệt đối không có khả năng là 『 tút trút giận nhân hậu 』 như trong lời mọi người vẫn nói. Gã giấu mình giỏi như vậy, khẳng định đã biết không ít bí mật. Triển Chiêu căn cứ vào tình báo của Gia Luật Lan, lục soát vài cửa hàng của Vương Hữu Tài đều soát ra được số lượng hỏa dược, vũ khí rất lớn, kể cả hỏa kế của cửa hàng thân mang tuyệt kỹ, vài lần dùng vũ lực phản kháng đều bị trấn áp.
Trừ cái đó ra, Triển Chiêu còn lục soát được một quyển sổ, bên trong ghi lại một số ám hiệu xem không hiểu, còn có một tờ danh sách viết tay, ngay cả cửa tiệm đồ cổ trong vụ án ngân phiếu trước đây cũng có tên trong danh sách này, cửa hàng đồ cổ bị đánh một dấu gạch chéo rất to, phía dưới có ghi ngày tháng chính là ngày bị Khai Phong phủ bắt giữ niêm phong. Mọi thứ trong này đều khớp, Vương Hữu Tài tuyệt đối là cá lớn!
………………………..
Thẳng tới khi thái dương xuống núi, sắc trời dần tối, cũng không thấy Mạnh Kha hành động.
Triển Chiêu bận rộn cả ngày vừa mệt vừa đói, cố tình Bạch Ngọc Đường lại không có bên cạnh, ngay cả ăn cơm cũng không có khẩu vị.
Bao đại nhân vừa gắp đồ ăn cho Triển Chiêu, vừa thầm cảm thán trong lòng ‘hài tử lớn không thể lưu a’. Công Tôn khẩn trương tới hỏng, cho dù sinh bệnh hay bị thương Triển Chiêu vẫn ào ào ăn ngon lành như cũ, hiện giờ cư nhiên khẩu vị không tốt? Phát hiện kỳ tích, Công Tôn khẩn cấp cách nửa cái bàn liền muốn tứ chẩn vọng, văn, vấn, thiết. (Tứ chẩn vọng văn vấn thiết là 4 phương pháp chữa bệnh của Đông y: nhìn nghe hỏi sờ.)
Về phần Bàng tướng quân….
Sớm nói cho các ngươi rồi, không có gì có thể ngăn cản Bàng tướng quân ăn cơm, về sau loại chuyện này rõ ràng không cần rối rắm.
Ăn được một nửa, tiểu nha hoàn mang theo giỏ đồ ăn đi vào, Triệu Trăn cười tủm tỉm nói: “Ta gọi người chuẩn bị cơm chiều cho Bạch đại ca và Thừa Ảnh.” nói xong lại giơ tay muốn Triển Chiêu bế: “Sư phụ, chúng ta cùng đi đưa cơm ~”
Triển Chiêu tự nhiên đồng ý, một tay tiếp nhận giỏ đồ ăn, một tay bế tiểu Ngộ Không tri kỷ, xuất phát đi đưa cơm ~~~
Công Tôn nhìn theo bóng dáng vui vui vẻ vẻ của Triệu Trăn — cọ cơm không trả tiền không nói giờ lại còn lấy mang đi, Hoàng thượng cũng thặc liều.
Bên kia, Bạch Ngọc Đường cũng đang buồn bực.
Ngồi ở trong sân viện có phong cảnh đẹp nhất dịch quán, uống rượu ngon thượng đẳng phiên bang tiến cống, Bạch Ngũ gia tự rót tự uống tâm buồn bực.
So với việc ngồi bảo hộ cái tên Liêu hoàng tử kỳ kỳ quái quái này, thà ở lại Khai Phong phủ đấu võ mồm với con mèo còn thú vị hơn. So với rượu ngon thương đẳng phiên bang tiến cống, cùng Triển Chiêu uống trà Liên Tâm cũng thấy ngọt ngào. Bạch Ngọc Đường bản tính lạnh lùng, tranh quyền đoạt lợi cùng với giang hồ phân tranh căn bản không tồn tại trong mắt hắn, chỉ khi ở cùng một chỗ với Triển Chiêu mới khiến hắn làm cái gì cũng thấy vui vẻ, ngẫu nhiên xen vào việc của người khác cũng thấy thích thú. Có Triển Chiêu bên cạnh sẽ không cảm thấy nhàm chán, thình lình tách khỏi Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường đột nhiên cảm thấy buồn tẻ vô vị…
Đang nhớ tới Triển Chiêu, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn.
Trên tường đang đứng một người, chính là Mạnh Kha đang gặm chân gà, tên này cư nhiên ngạo mạn đứng trên mái hiên?
Mọi người đều nghĩ Mạnh Kha thực ngu xuẩn, không ngờ tới Mạnh Kha vĩnh viễn nằm ngoài dự đoán của mọi người, mỗi lần đều so với suy nghĩ của mọi người càng thêm ngu xuẩn hơn một chút. Mạnh Kha ngay cả kế điệu hổ ly sơn cũng khinh thường làm, cứ như vậy chường mặt ra, đây là đang muốn một mình một kiếm đấu Bạch Ngọc Đường sao?! Người trẻ tuổi ít nhất có dũng khí đáng khen.
Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhớ lại lần đầu gặp mặt, Mạnh Kha vì gà nướng mới tới gần bọn họ. Hiện tại ngẫm lại, chỉ là chuyện của mấy tháng trước mà giống như đã trôi qua thật lâu, Mạnh Kha lúc đầu chỉ là một tên cật hóa, như thế nào lại trở thành như thế này?
Thấy Bạch Ngọc Đường cứ nhìn chằm chằm chân gà của mình, Mạnh Kha ba miếng thành hai vội vàng ăn sạch, còn tùy tay vứt xương ở ngoài bờ tường.
“Hương vị cũng không tệ, nhưng không ngon như Hoàng thượng nướng.”
Mạnh Kha ôm kiếm đứng trên mái hiên, nhướn mày nhìn Bạch Ngọc Đường: “Ngươi không phải muốn bắt ta sao, sao không động thủ?”
Bạch Ngọc Đường không bị hắn châm ngòi, cúi đầu tiếp tục uống rượu, coi như trước mắt không có hắn.
Mạnh Kha nghiêng người, làm ra động tác muốn đi: “Ngươi không bắt ta, ta đi thật đó.”
Bạch Ngọc Đường vẫn không để ý tới hắn, biểu tình kia dịch ra chính là — người này thần phiền!
Mạnh Kha khóe miệng mỉm cười: “Không hổ danh Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường ngạo mạn khắp thiên hạ, so với chó giữ nhà còn nhu thuận hơn.”
Lời nói khó nghe như thế, lại không thể khiến Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn hắn một cái. Mạnh Kha ngu ngốc đứng trên tường, cảm thấy chính mình mới là tên hề đang nhảy nhót, thẹn quá hóa giận, Mạnh Kha càng châm chọc nói: “Triển Chiêu đến cùng có cái gì tốt, có thể khiến ngươi và Triệu Trăn đều vây quanh hắn như vậy. Triệu Trăn nịnh bợ Triển Chiêu, căn bản là thèm nhỏ dãi tài sản phú khả địch quốc của Triển gia. Nhưng còn ngươi, ngươi sắc mê tâm khiếu, vì một nam nhân mà thần hồn điên đảo, có ác tâm hay không?!”
Bạch Ngọc Đường cuối cùng buông chén rượu xuống: “Là ai nói cho ngươi?”
Mạnh Kha trong lòng khinh thường, người kia nói không sai, điều duy nhất có thể uy hiếp Bạch Ngọc Đường chỉ có thể là Triển Chiêu.
Mạnh Kha nhướn mày nói: “Sao, ngươi sợ? ngày mai ta sẽ khiến người trong thiên hạ biết được chuyện bẩn thỉu của các ngươi!”
Bạch Ngọc Đường còn hướng Mạnh Kha chắp tay: “Làm phiền.”
Mạnh Kha đang định mở miệng uy hiếp tiếp lại bị tắc nghẹn trong cổ họng.
(╯‵□′)╯︵┻━┻ Làm phiền muội ngươi a! Lão tử không phải đang chúc phúc các ngươi vĩnh kết đồng tâm bạc đầu giai lão a!
Bạch Ngọc Đường thông minh tuyệt đỉnh, bình thường không thèm động não là vì lười, một khi đầu óc chuyển động thì đừng mong có cái gì có thể giấu diếm được hắn.
Đầu tiên, Mạnh Kha không có khả năng biết được chuyện của mình và Triển Chiêu, nhất định là có người nói cho hắn. Tiếp đó, người này hiểu rõ Khai Phong phủ, hiểu rõ mình, thậm chí còn hiểu rõ tình hình trong nhà Triển Chiêu. Cuối cùng, người này biết mình không quan tâm tới thanh danh tiền tài, lại không thể chịu đựng người khác chửi bới Triển Chiêu, hắn cố ý khiến Mạnh Kha dùng Triển Chiêu để chọc giận mình, kỳ thật là đang thí nghiệm phản ứng của mình.
Người kia không để ý sự sống chết của Mạnh Kha, hắn thầm nghĩ xem ta có giết Mạnh Kha diệt khẩu hay không.
Vì cái gì? Là ly gián hay muốn giá họa?
Còn một chuyện rất kỳ quái, Mạnh Kha tâm cao khí ngạo sao lại cam tâm tình nguyện hi sinh bản thân? Có thể ra lệnh cho Mạnh Kha, tất nhiên là chủ nhân đứng sau màn, mà tên chủ nhân này có thể tùy thời thay đổi kế hoạch, chứng tỏ…
“Chủ nhân đằng sau ngươi đang ở gần đây!” Bạch Ngọc Đường khẳng định nói.
Đồng tử Mạnh Kha co rụt: “Nghe không hiểu ngươi đang nói gì.” Mạnh Kha ra vẻ trấn định, căn bản không lừa được Bạch Ngọc Đường.
Nếu Bạch Ngọc Đường vừa rồi chỉ là thăm dò, hiện tại đã trăm phần trăm khẳng định — kẻ chủ mưu sau màn đang ở gần đây.
Bạch Ngọc Đường đứng dậy, sát khí bắt đầu lan tràn khắp trong tiểu viện, Mạnh Kha chống lại ánh mắt của Bạch Ngọc Đường, theo bản năng lùi về sau nửa bước, lúc sau lại phô trương thanh thế mà tiến lên một bước lớn. Biểu tình miễn cưỡng trấn định, che dấu không được nội tâm khiếp đảm của Mạnh Kha.
Bạch Ngọc Đường chậm rãi rút trường đao ra, gió lạnh đột nhiên quật khởi, sát ý kèm theo băng tuyết dày đặc ào ào kéo tới, Mạnh Kha huy kiếm chém đứt từng đợt phong tuyết trắng xóa thổi tới, tay cầm kiếm run nhè nhẹ, không rõ là do rét lạnh hay do run sợ, hay là kích động…
……………………..
Bên kia, Triển Chiêu đang đi tới ngõ nhỏ đột nhiên dừng bước.
Triển Chiêu khom lưng buông giỏ đồ ăn, thả cả Triệu Trăn không hiểu gì xuống đất, xoa xoa cái đầu lông xù của bé, thay bé chỉnh lý áo choàng bên ngoài.
Triển Chiêu cất cao giọng nói: “Bằng hữu từ đâu đến, so với giấu đầu lòi đuôi không bằng hiện thân gặp mặt.”
Triệu Trăn có áo choàng yểm hộ, lặng lẽ lấy ra ám khí táng tận lương tâm nhất. Vừa rồi Triển Chiêu mượn động tác chỉnh lý áo choàng, xác nhận trên người bé có mặc bảo giáo thủy hỏa bất xâm kia, Triệu Trăn lập tức minh bạch người tới bất thiện, cho dù võ công thấp cũng không giúp được gì, ít nhất không cần gây cản trở!
Triệu Trăn vừa nghĩ tới đây, chỉ thấy xa xa xuất hiện bốn thân ảnh.
Bình rượu lườn lờ bay lơ lửng! Chính là loại lơ lửng chân không chạm đất a! Mùi hương thơm thơm tràn ngập trong không khí…
Ách khoan đã! Triệu Trăn nhăn mũi hít hít ngửi ngửi, mùi sữa thơm ngào ngạt này là cái quỷ gì a?
Hết chương 72