Lô đại phu nhân lớn tuổi nhất, đoan trang hiền thục trì gia hữu đạo, Hàn nhị phu nhân tính tình năng nổ tháo vát, anh tư hiên ngang võ nghệ siêu quần, Triển gia đại tẩu cả đời kinh doanh buôn bán có thể nói năng suy tính không thua kém đấng mày râu, nhỏ tuổi nhất là Từ tam phu nhân lịch sự e thẹn, một tay tú công thêu thùa nổi danh khắp Tùng Giang phủ! Bốn vị phu nhân tính cách khác nhau lại chung sống hòa hợp, ăn ăn uống uống vui đùa khoái hoạt, lịch trình ăn chơi kín mít.
—— Mua! Mua! Mua! gả cho tướng công tốt chính là được tự do phóng khoáng như vậy đấy!
Mềm mại đáng yêu Triển Tân Như và bé con Nhân Nhân vẫn nằm trong tã được mẹ dắt đi du ngoạn khắp phố phường, ba đứa bé trai chỉ có thể tròn mắt hâm mộ, sau đó mỗi đứa lại bị lão cha nhà mình túm ra ngoài thăm thú cảnh đời. Triển đại ca và Tứ Thử Hãm Không đảo lần này vào kinh, đầu tiên là vì tới thăm hai thằng em đã lâu không về nhà, thứ hai là vì muốn phát triển sinh ý làm ăn, đàn ông con trai phải độc lập thành gia, kiếm tiền nuôi gia đình, tự nhiên không thể giống nữ nhân được nuông chiều từ nhỏ.
Vật giá kinh thành so với các nơi khác đều cao hơn một chút, nhưng hơn ở chỗ hàng hóa đa dạng nhiều chủng loại, bày la liệt, các cửa hiệu đông tây nam bắc nổi danh lâu đời đều có thể tìm thấy ở kinh thành. Đối với thương nhân Đại Tống mà nói, ở kinh thành mở cửa tiệm cho dù không kiếm được nhiều tiền nhưng lại có một loại tượng trưng huy hoàng, mình có một chỗ đứng ở nơi đắt đỏ nhất cả nước, chỉ thế cũng đã rất có mặt mũi rồi!
Triển gia đại tẩu khéo léo thể hiện tài năng trả giá của mình, khẩu chiến quần thương, đại sát tứ phương, trả giá không chút mềm miệng. Cộng thêm ba vị phu nhân hợp tác nhiều năm sớm trở nên ăn ý, đi theo Triển gia đại tẩu, cứ thấy có kẽ hở là cắm châm, không kẽ hở cắm đao*. Nếu gặp phải thương nhân ngang tàng hung hăng, Hàn nhị phu nhân một đôi thiết quyền ngăn cơn sóng dữ. Mất cả buổi sáng, với sức chiến đấu bạo biểu, bốn vị phu nhân gặt hái được vô số thứ! (*thấy kẽ hở cắm chân, không kẽ hở cắm đao: ý muốn nói cố gắng tận dụng hết thảy những gì có thể lợi dụng, ko có thì phải làm cho có.)
Đi dạo phố tới trưa, mấy vị tẩu tẩu chùn chân mỏi gối, quyết định tạt vào một trà lâu trông khá thuận mắt nghỉ ngơi.
Triển Tân Như bản sao cật hóa hoàn hảo của Triển Chiêu, bé đi cùng các vị phu nhân mua mua mua tới trưa thì bé cũng ăn ăn ăn tới trưa, các vị phu nhân tiêu tiền tới rút gân mà Triển Tân Như một đường chỉ nhai nhai nuốt nuốt mà vẫn chưa no! Tiểu nha đầu ngoan ngoãn ngồi ăn điểm tâm, hai cái chân nhỏ mập mạp lắc la lắc lư, quai hàm béo tròn núng na núng nính, tựa như một con sóc con ăn tới phồng má —— cách ăn manh manh đát mà lượng ăn thì kinh người!
Lô phu nhân có chút lo lắng: “Nha đầu nhà muội có phải đã ăn quá nhiều rồi không, cẩn thận không lại căng bụng.”
Lô phu nhân nói năng coi như kín đáo, còn Hàn nhị tẩu lại tùy tiện nhanh mồm nhanh miệng nói: “Đại tẩu nói đúng đấy, muội muội phải quản chặt nha đầu mập nhà muội đi, sau này ăn thành gái mập vậy còn ai thèm để ý tới nữa?” Lô phu nhân liếc nhìn em dâu ngu ngốc của mình một cái, quả thực không biết nên nói gì với nàng cho phải, rõ ràng không có ý xấu nhưng sao vẫn có thể đắc tội người khác được như thế? May mà Triển gia muội tử không phải người hay xét nét…
Triển gia đại tẩu bất đắc dĩ nói: “Có phải muội không quản nó đâu, nha đầu này từ khi sinh ra đã có khẩu vị vô cùng tốt, chưa từng thấy nó ăn no bao giờ. Muội nghe mẫu thân nói, khi còn bé, nhị đệ và tướng công muội còn ăn nhiều hơn nha đầu này nữa, phụ thân và thúc thúc cũng có thể chất ăn nhiều không mập, nha đầu nhà muội hiện vẫn còn nhỏ, thân thể còn chưa dài ra, chờ tới khi nó mười mấy tuổi, ăn bao nhiêu cơm vẫn gầy tong teo cho mà xem, nuôi cũng nuôi không nổi ấy chứ.”
Từ tam tẩu cười nói: “Thế thì hỏng rồi, ngũ đệ một mực mơ ước muốn uy mập Triển đại nhân, thế này xem ra chỉ có thể tiếp tục cố gắng tới đời sau.”
Mấy vị phu nhân nghe vậy đều cười vui vẻ, Hàn nhị tẩu tính cách phóng khoáng cởi mở, cười càng sung sướng: “Nói mới nhớ, ngũ đệ mỗi ngày hai bữa mua về một đống đồ ngon, ngay cả chúng ta mới tới được mấy ngày đã béo lên hai vòng, mà Triển đại nhân vẫn khẳng khiu như cũ, đúng là khiến ngũ đệ rầu ơi là sầu!”
Triển Tân Như vừa cúi đầu vừa nhai đồ ăn, bé mập chỉ tay xuống dưới lầu mềm nhũn nói: “Nương, nhị thúc và Bạch thúc kìa.”
Hàn nhị tẩu thò đầu ra nhìn một cái: “Ai u, đúng là hai người bọn họ kìa!”
Lúc này Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa vặn gặp một cô nương chạy trốn, đang đứng nói chuyện với một nhóm tráng hán tới bắt người.
Mặc dù khoảng cách khá xa, nhưng Hàn nhị tẩu đã từng luyện qua Sư tử hống, cất một lời thì ai cũng có thể nghe thấy, Lô đại tẩu nhanh tay lẹ mắt vội vàng bịt miệng kéo nàng trở về, hôm nay mất mặt như thế đủ rồi, đừng có vứt luôn mặt mũi xuống đường nữa đi. Lô đại tẩu dặn dò: “Đừng quấy rầy hai người bọn họ làm chuyện đứng đắn…” Lô đại tẩu còn chưa dứt lời, đã nghe thấy phòng cách vách truyền tới tiếng ghế đổ cái rầm, sau đó một giọng nam nhân lớn tiếng thô lỗ nói: “Mụ nội nó! Cái tên tiểu bạch kiểm mặc quần áo đỏ kia chính là Triển Chiêu! Lão đại, bây giờ chính ta liền… Á!!!”
Mấy vị tẩu tử đều sửng sốt —— đây là cái tình huống gì?
Lúc này tiếng động ở phòng cách vách nhỏ hơn rất nhiều, ngoại trừ Hàn nhị tẩu nhĩ lực tốt ra còn lại ai cũng không nghe thấy cái gì hết.
Hàn nhị tẩu dựng lỗ tai cẩn thận nghe ngóng, chỉ có thể nghe thấy một trận quyền cước đấm đá cùng rên la, dường như cái tên vừa mắng Triển Chiêu đang bị ăn đòn, chỉ có thể phát ra tiếng cầu xin ngắt quãng, ngay sau đó là tiếng một nam nhân trẻ tuổi uy hiếp nói: “Ngươi cmn rêu rao bậy bạ cái quái gì vậy?! Làm hỏng đại sự của chủ nhân, lão tử liền sống mái với ngươi! Mấy người các ngươi sang cách vách xem một chút!”
Hàn nhị tẩu mặt biến sắc, hạ thấp giọng nói với mọi người: “Nguy rồi, bọn họ phát hiện chúng ta ở cách vách, bây giờ đang đi qua xem, lnên làm sao đây?” Sang đây làm gì, trừ giết người diệt khẩu ra còn có thể làm gì?! Thật đúng là tai bay vạ gió! Bốn nữ nhân và hai đứa bé, chỉ có Hàn nhị tẩu còn có chút công phu nhưng lúc này không mang binh khí, đối chọi với địch nhân võ công đầy mình, há chẳng phải toàn quân đại diệt!
Từ tam tẩu vội vàng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã không còn ở dưới lầu nữa.
Bốn vị phu nhân gấp tới độ đi vòng vòng, bỗng nhiên ngoài cửa sổ có hai nữ nhân che mặt mặc quần áo xám bay vào, Hàn nhị tẩu kéo Từ tam tẩu đang đứng gần cửa sổ nhất ra sau lưng mình, đấm một cú về phía hai nữ nhân mặc áo xám, một nữ nhân không thể lùi được nữa đành giơ tay lên đỡ, nữ nhân còn lại vội vàng giơ lệnh bài tùy thân lên cho mọi người nhìn.
Triển gia đại tẩu nhìn rõ lệnh bài vội nói: “Là người mình, bọn họ là ám vệ bên cạnh Hoàng thượng.” Triệu Trăn từng ở Triển gia một thời gian, Triển gia đại tẩu đã từng nhìn thấy những trang phục kỳ quái của nhóm ám vệ, nghe nói là do Triệu Trăn phát minh, bộ quần áo màu xám tro này thuận lợi để cho các ám vệ ẩn thân trên mái nhà.
Một nữ ám vệ lên tiếng nói: “Gần đây trong thành không yên ổn, chúng ta phụng chỉ Hoàng thượng đi theo bảo vệ mấy vị phu nhân, vừa rồi đã phát tín hiệu cầu cứu, viện binh rất nhanh sẽ tới. Chẳng qua cách vách người đông thế mạnh, chúng ta sẽ tận lực kéo dài thời gian dẫn truy binh chạy đi, thỉnh các vị phu nhân rời đi từ cửa sổ.”
Hai ám vệ hành lễ rồi định đi ra ngoài, mọi người vội vàng kéo hai bọn họ lại, tuy nói là ám vệ Hoàng gia võ nghệ cao cường nhưng dù sao cũng chỉ là tiểu cô nương mười mấy tuổi, để cho các nang dẫn truy binh không phải là giơ cờ chịu chết sao?! Mấy người đang mải giằng co, bỗng từ bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa dồn dập, Lô đại tẩu giơ tay lên tỏ ý bảo mọi người an tĩnh, còn mình vững vàng hít sâu một hơi rồi mới lên tiếng: “Ai đó?”
Tiếng gõ cửa bỗng ngừng lại, là giọng nữ nhân khiến cho bọn họ có chút buông lỏng cảnh giác.
Một giọng nam nhân vang lên: “Ta là tiểu nhị của quán, ta tới đổi trà nước cho mấy vị khách nhân.”
Lô đại tẩu điềm tĩnh nói: “Không cần đổi nước, ngươi phân phó phòng bếp làm thêm mấy đĩa bánh ngọt đưa tới đây, bánh ngọt nhất định phải mới ra lò, không được nguội, hình thức cũng phải đẹp đẽ…” Lô đại tẩu nói nhiều như vậy, thứ nhất là vì muốn kéo dài thời gian, thứ hai là vì muốn khiến tên ngoài cửa lơ là.
Có thể kéo dài thời gian bao nhiêu hay bấy nhiêu, thừa dịp Lô phu nhân thu hút sự chú ý của đám người xấu, hai nữ ám vệ đỡ Triển gia đại tẩu đang bế Triển Tân Như ra ngoài từ cửa sổ, Hàn nhị tẩu cũng đỡ Từ tam tẩu bế Nhân Nhân ra ngoài, Từ tam tẩu cẩn thận dỗ Nhân Nhân, sợ đứa nhỏ này khóc ré lên. Lô đại tẩu vô tình đánh thức khiến Nhân Nhân bật khóc, đành chấm dứt cuộc nói chuyện: “Được rồi, cứ tạm thế đã, các ngươi nhanh đưa đồ ăn tới đi.”
Giọng nữ nhân và tiếng khóc trẻ con văng vẳng, lúc đầu xác thực đã đánh lừa được mấy tên ngoài cửa, nhưng động tĩnh các nàng nhảy cửa sổ không nhẹ, lộ ra chút tiếng động khiến đám người kia cảnh giác, dùng sức lay động hai cánh cửa yếu ớt: “Khách nhân, vì sao ngài lại khóa cửa vậy?”
Lô phu nhân quyết định thật nhanh, nàng không tiếp tục trả lời vấn đề của đám nam nhân kia, mà xắn váy chuẩn bị nhảy cửa sổ chạy trốn!
Nếu đám người kia đã phát hiện ra các nàng, sóm muộn gì cũng phải xé rách mặt nhau, lúc này cần gì phải phí hơi thừa lời với chúng? Chỉ cần trốn được ra ngoài, chạy tới nơi đông đúc không khiến người chú ý, ít nhất cũng khiến đám người này thu liễm một chút.
Bên trong nhã gian thật lâu không có tiếng trả lời, động tĩnh ngược lại càng vang lớn.
Đám người kia không nhịn được, từ gõ cửa biến thành phá cửa.
Hai đứa nhỏ cùng Triển đại tẩu, Từ tam tẩu đã chạy thoát, đang đứng ở dưới đường chờ những người khác. Hàn nhị tẩu trở lại đỡ Lô đại tẩu, hai nữ ám vệ đẩy bàn chặn cửa lại. Mặc dù bàn và cửa đều làm bằng gỗ, vừa dày vừa nặng nhưng bàn gỗ so với cánh cửa đơn bạc vẫn bền chắc hơn.
Mặc dù tranh thủ được chút thời gian, nhưng cửa vẫn bị người phá ra từ bên ngoài, mười mấy gã nam nhân đồng loạt xông vào.
Đám người này tựa hồ có chút cố kỵ, lúc phá cửa đã tận lực khống chế âm lượng, nên cũng lãng phí một chút thời gian. Nếu không cánh cửa đã sớm bị phá tan tành. Nếu các vị phu nhân muốn tạo ra hỗn loạn, biện pháp tốt nhất dĩ nhiên là lớn tiếng kêu cứu, thu hút sự chú ý của các khách nhân dưới lầu.
Nhưng trong tay đám người này đều là vũ khí sắc bén thứ thiệt, nhìn qua đã biết giết người như ngoé, vạn nhất các nàng lớn tiếng kêu cứu, dẫn lên một đám người tay trói gà không chặt, vậy chẳng những không thể ngăn cản được đám người xấu mà còn bị liên lụy mất mạng! Cho nên bọn họ không thể kêu cứu, không thể liên lụy người vô tội!
Tên cầm đầu mặt biến sắc tựa hồ đã nhận ra tướng mạo của mấy người trong phòng, gã nháy mắt ra hiệu với mấy tên đằng sau. Mấy tên đằng sau nhìn qua cũng biết đã từng trải qua huấn luyện lâu dài, lập tức chia làm hai, một nửa vọt vào trong phòng bao vây bốn nữ nhân trong phòng, một số đứng chặn ở cầu thang không cho ai đi lên. Bọn họ vẫn chưa phát hiện ra Triển đại tẩu, Từ tam tẩu và hai đứa nhỏ đã chạy thoát.
Lô đại phu nhân từ đầu tới cuối thần thái trấn định: “Các ngươi là ai, định làm gì?”
Tên cầm đầu cười lạnh một tiếng: “Dựa theo quy củ giang hồ, chuyện của nam nhân không nên dính líu tới phụ nữ và trẻ em, nhưng ai bảo các ngươi nghe được điều không nên nghe, không thể làm gì khác hơn là mời mấy vị ngậm miệng lại, tới Diêm La bảo điện nhớ kêu oan một tiếng, bảo các ngươi xui xẻo vì quen biết Triển Chiêu nhá!”
Hàn nhị phu nhân mở miệng mắng chửi: “Âm dương quái khí, giả mù sa mưa, bằng các ngươi cũng dám động vào bà cô nãi nãi ta sao?!”
Thấy có hai nữ ám vệ đứng chắn ở phía trước, tên cầm đầu sửng sốt một chút rồi quay lại đá một cước vào tên thủ hạ đang rụt rè e sợ sau lưng, lớn tiếng mắng chửi: “Ngươi cmn thành sự không đủ, bại sự có thừa! Tại sao có cả ám vệ ở đây? Không phải nói chỉ có bốn nữ nhân và hai đứa bé sao?!” Gã lập tức quay sang đám thủ hạ sau lưng: “Lập tức phái người đuổi theo! Có hai nữ nhân mang hai đứa trẻ bỏ trốn rồi!”
Tên vừa bị đánh tiếp tục đưa ra tối kiến: “Hay là bắt bốn con mụ này lại làm con tin, không sợ Triển Chiêu không nghe lời.”
Tên cầm đầu lại một cước đá văng tên vừa nói: “Không kịp rồi, viện binh sắp tới, giết sạch bọn chúng không lưu người sống!”
“Giết sạch? Khẩu khí thật lớn a…”
Tên cầm đầu chỉ thấy bên tai lướt qua một chút gió mát, một cánh tay trắng nõn thon dài khoác lên vai gã, thanh âm lạnh như băng vang lên bên tai.
Gã căng thẳng nuốt một ngụm nước miếng: Người này, khinh công thật đáng sợ!!
Bên tai phả tới hơi thở lạnh như băng, gã cứng ngắc quay đầu sang, nhất thời hít một ngụm khí lạnh —— “Bạch Ngọc Đường!”
Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chứa đầy sự khinh miệt: “Ngươi vừa mới nói… không lưu người sống?”
Câu nói không chứa chút lệ khí nào, nhưng khiến gã lạnh cả người, mồ hôi tuồn dài như suối, chân cũng mềm nhũn như con chi chi, khó nhọc mở miệng: “Hiểu lầm rồi, hoàn toàn là hiểu lầm!” Tay Bạch Ngọc Đường vẫn luôn đặt lên vai gã, gã luôn cảm thấy trên cổ lạnh buốt, tựa như sinh mạng thời thời khắc khắc đều bị uy hiếp.
Bạch Ngọc Đường hiếm khi dễ nói chuyện như vậy: “Ngươi đi đi.”
Tên cầm đầu trợn to hai mắt không tin nổi, kinh ngạc tới độ lạc cả giọng: “Đi?!”
Bạch Ngọc Đường cười híp mắt nói: “Đi về nói cho chủ tử nhà ngươi, người sống không vào Bạch Cốt sơn.”
Tên đó sững sờ một chút: “Bạch Cốt sơn nào?”
Bạch Ngọc Đường nhịn không được phất tay một cái, trên mặt tên đó in hằn hai dấu tay đỏ ửng, động tác không vương chút hỏa khí nhưng suýt nữa cũng đánh văng hai chiếc răng cửa của gã, phun ra một búng máu, cả người không tốt! Tên đó không dám lắm miệng nữa, cuống cuồng cùng đám thủ vệ sợ tới đái ra quần chạy té khói. Tên kia mặc dù bị ăn hai cái tát nhưng giữ được cái mạng nhỏ cũng đã là may mắn lắm rồi, tên đó không tài nào hiểu nổi, dường như tính cách Bạch Ngọc Đường không giống như trong lời đồn…
Trong phòng, Hàn nhị phu nhân không hiểu: “Bá phụ à, sao người lại thả gã đi vậy?! thằng oắt kia đang tính làm chuyện xấu đó!”
Bạch Cốc bị hiểu lầm thành Bạch Ngọc Đường tự tiếu phi tiếu nói: “Mấy xú tiểu quỷ đó chỉ làm chân chạy, ta mới lười quản ~”
Lô phu nhân âm thầm cau mày: thân phận vị bá phụ này, tựa hồ có chút vấn đề, sẽ không liên lụy tới Ngũ đệ chứ…
………………….
Bên kia, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường dẫn tiểu cô nương vẫn còn khóc lóc nức nở và đám tráng hán có lý chẳng sợ giao hết cho Bao đại nhân, phản ứng đầu tiên của Bao đại nhân chính là có người gây rối. Từ sau khi Bao đại nhân tiếp nhận Khai Phong Phủ, người tới gây rối nối dài không dứt, nguyên cáo bị cáo cùng nhau đi thưa kiện cũng không phải chuyện hiếm lạ.
Bao đại nhân còn nhớ, năm ông đạt thành tích ưu tú, được điều từ địa phương xa xôi hẻo lánh về kinh thành, ngày đầu tiên nhậm chức phủ doãn Khai Phong Phủ, từ sáng sớm đã có một hàng dài cả trăm người xếp hàng gõ trống kêu oan. Chuyện này hoàn toàn không hợp lẽ thường, cũng không phải trò chơi đánh trống chuyền hoa, chưa từng nghe một đám nguyên cáo lại tụ tập nhau tới minh oan nhiều như vậy?
Ngay cả sư gia và nha dịch cũng đều tới kêu oan với Bao đại nhân, rõ ràng là bị người ta chơi xấu!
Chỉ có Bao đại nhân lâm nguy không loạn, ra lệnh cho nha dịch duy trì trật tự, dựa theo lẽ thường thăng đường xử án.
Bao đại nhân mặt đen thiết diện vô tư, thưởng phạt phân minh, xử án quả quyết, trong vòng một ngày liên tiếp phá 37 vụ án, khiến bách tính trăm họ trong thành tâm phục khẩu phục! Từ đó về sau, không ai dám xem thường Bao Chửng vừa mới vào kinh nữa. Bao đại nhân cũng vì thế mà được lòng cha vợ, cưới được mỹ quyến bạch bạch nộn nộn xinh đẹp như hoa, sinh được hai người con một trai một gái cũng bạch bạch nộn nộn. Mỗi lần Bao đại nhân nhớ lại những xúc cảm mạnh mẽ thiêu đốt tuổi trẻ đó, mặt manh manh đát đầy hồng quang, đôi mắt đen láy thần thái sáng láng, ngay cả bước chân cũng nhanh nhẹn lưu loát hai phần!
Từ sau khi đám bại hoại trong kinh thành bị Hoàng thượng quơ tay quét sạch hết lần này tới lần khác, những vụ án tiểu đánh tiểu nháo kia cơ hồ đã tuyệt tích, Bao đại nhân đã rất lâu không khoái trá thăng đường xử án rồi, không được gõ mộc đường rầm rầm rầm, Bao đại nhân ngay cả ăn cơm cũng không thấy ngon!
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường khóe miệng co rút co rút: Vừa nghe có người tới tìm tra, Bao đại nhân mỹ mỹ đát tới mức ngay cả họa phong cũng không đúng!
Hết chương 87