Mục Kiếm Nhất đã đáp ứng luyện chế Ngũ Lan Hợp, Bạch Dịch cũng không tiếp tục ở lại, từ biệt vị lão tổ Mục gia này, ôm lấy Nghê Thu Vũ hôn mê bất tỉnh, đạp vào Thanh Vân Tước, rời khỏi Kỳ Lan Sơn.
Về năm đóa Ngũ tuyến Kỳ Lan lúc trước, Bạch Dịch thừa dịp Mục Kiếm Nhất vui sướng hân hoan lại thu vào.
Năm đóa Ngũ tuyến Kỳ Lan này hắn còn giữ lại chuẩn bị làm đan dẫn cho mình. Chỉ cần Mục Kiếm Nhất luyện chế ra Ngũ Lan Hợp, lấy kinh nghiệm Bạch Dịch, không bao lâu có thể nhìn thấu linh thảo cần thiết để luyện Ngũ Lan Hợp.
Linh đan Ngũ phẩm mà thôi, chỉ cần linh đan đến tay, suy ngược ra đan phương đối với Bạch Dịch mà nói cũng không khó khăn lắm.
Vài ngày sau, Bạch Dịch đã ra khỏi nước Ngũ Nhạc. Tốc độ Thanh Vân Tước không giảm, thẳng đến sơn môn Thương Vân tông.
Nghê Thu Vũ đã sớm tỉnh, nhưng khi nàng phát hiện bản thân ngủ trong ngực Bạch Dịch, ngay trước đó vì sao hôn mê đều ném tận sau đầu, chỉ muốn cứ như vậy ngủ cả đời mới tốt.
Đường xá cũng không quá dài, mong đợi vĩnh viễn của Nghê Thu Vũ sau vài ngày liền biến thành chia xa. Sau khi trở về Thương Vân tông, Bạch Dịch lập tức cáo biệt Nghê Thu Vũ, trở về Luyện Khí Điện.
Lúc này hao phí thời gian hơn một tháng đi Nam Chiếu, Bạch Dịch cũng không lo lắng Luyện Khí Điện có thay đổi gì, thứ hắn lo lắng là Đan Các.
Luyện Khí Điện trước sau như một, mới vừa tới ngoài đại môn đã có thể nghe được âm thanh Chu Thừa mắng to đệ tử. Chẳng những tiếng mắng chẳng những mười phần trung khí, âm điệu còn lên xuống cao thấp, nghe rất có vần luật.
Có thể mắng chửi người vần luật tới vậy, xem ra gần đây tâm tình Trưởng lão Luyện Khí không tệ.
Vừa mới tiến vào Luyện Khí Điện, trước mặt đi tới một nam tử trung niên mặt chữ điền, đúng là đại đệ tử Luyện Khí Điện, Trương Lương.
"Trương sư huynh." Bạch Dịch nhìn thấy Trương Lương, ôm quyền nói.
"Bạch sư đệ lần này đi ra ngoài, vừa đi chính là hơn một tháng, sư tôn lão nhân gia ngài vẫn thường nhắc tới đấy..." Trương Lương thấy Bạch Dịch trở về, vừa cười vừa nói: "Sư tôn nói cái tên đáng khinh bỉ nhà ngươi, lừa đi Cửu Cung Chuyển Vân Kiếm, đảo mắt liền chuồn ra tông môn, cũng không biết luyện chế chút ít linh đan kéo dài tuổi thọ hiếu thuận lão nhân gia ngài."
Theo lời Trương Lương, nhất định là Chu Thừa vì che dấu sự thật mình mang Cửu Cung Chuyển Vân Kiếm làm tiền đặt cược, lúc này mới biên ra nói là bị Bạch Dịch lừa đi.
Loại lí do thoái thác này, người sáng suốt nghe xong cũng biết là qua loa, Trương Lương lại không phải người ngu, nếu Chu Thừa không đồng ý, ai có thể lừa đi Cửu Cung Chuyển Vân Kiếm đại biểu cho tư cách kế tiếp nhiệm Trưởng lão Luyện Khí.
Bạch Dịch mỉm cười, nói: "Tâm tính Trưởng lão ngây thơ hồn nhiên, càng sống lâu càng như người thiếu niên. Ai biết hắn dễ lừa gạt như vậy, chưa dứt hai câu, Cửu Cung Chuyển Vân Kiếm đã đến trên tay của ta. Sớm biết như vậy, lúc trước nên lừa Hồn Thiên Lô mới đúng."
Bạch Dịch nói xong, hai người nhìn nhau cười cười. Ai cũng biết đây là vui đùa, cũng không lo thực. Có đôi khi gài bẫy sư tôn trong bóng tối cũng là một việc lý thú.
"Nói thật ra, sư đệ vừa mới bái nhập Luyện Khí Điện đã có thể đạt được Cửu Cung Chuyển Vân Kiếm, sư huynh ta là đỏ mắt không ngừng nha. Nhưng nếu sư tôn có thể ban cho ngươi Cửu Cung Chuyển Vân Kiếm, nói rõ trình độ luyện khí của ngươi tất nhiên nổi bật. Đừng thấy sư tôn thường xuyên mắng chửi người, ánh mắt vô cùng sắc bén." Trương Lương lắc đầu cười khổ nói.
Nghe được đối phương nói như vậy, nụ cười trên mặt Bạch Dịch càng lộ vẻ thoải mái.
Người có thể nói thẳng mình đỏ mắt với truyền thừa Luyện Khí Điện tuyệt đối không phải loại ác nhân gì. Chỉ có quân tử mới có thể có sao nói vậy, cho dù là ghen ghét cũng sẽ biểu lộ ra bên ngoài. Người như vậy có thể được xưng tụng là lòng dạ trong sáng vô tư, nếu rõ ràng ghen ghét tới chết nhưng hết lần này tới lần khác làm ra bộ dáng không sao cả, loại người này mới phải phòng bị.
Mấy câu mà thôi, Bạch Dịch đã nhìn ra thái độ làm người của Trương Lương. Vị Đại sư huynh Luyện Khí Điện này đích thực là người có thể kết giao.
“Gần đây sư huynh có đi qua Đan Các." Xác nhận Trương Lương là vị quân tử, Bạch Dịch liền hướng hắn tìm hiểu nói: "Ta muốn luyện chế một loại Linh đan Thất phẩm, khó lại không đan phương, muốn tới Đan Các nhìn xem, không biết có thể mượn hay không."
"Đan phương thất phẩm à."
Trương Lương nhíu mày, nói: "Mấy ngày trước đây ta thay sư tôn đòi lấy một loại linh thảo, đi qua Đan Các một lần. Nếu ngươi muốn luyện chế linh đan Bát phẩm, Cửu phẩm còn tốt, tạm thời Dương Nhất Phàm quản lý Đan Các có thể làm chủ. Nhưng đan phương vượt qua cấp bảy thì cần Trưởng lão Đan Các tự mình ra mặt, bằng không mà nói, không ai dám đưa cho ngươi."
"Hiện giờ Trưởng lão Đan Các không ở trong Đan Các?" Bạch Dịch tiếp tục hỏi.
Trương Lương lắc đầu, nói: "Tào Trưởng lão bế quan mấy tháng rồi, nghe nói luôn không xuất quan. Muốn mượn đan phương thì ngươi phải đợi."
Từ miệng Trương Lương xác nhận Trưởng lão Đan Các vẫn đang bế quan, tâm Bạch Dịch lúc này mới buông xuống, sau khi cáo từ đối phương, trở lại chỗ ở của mình.
Tào Cửu Tiền bế quan không ra ngoài, đối với Bạch Dịch mà nói là tin tức tốt nhất. Chỉ cần Trưởng lão Đan Các bế quan nhiều thêm vài năm, Bạch Dịch mới có càng nhiều thời gian tu luyện.
Sau một ngày nghỉ ngơi, mệt nhọc những ngày bôn ba đã quét sạch, hắn tới đại điện giao dịch Chấp Sự Đường một chuyến, lúc trở lại, trong túi trữ vật nhiều thêm tròn mười tám phần linh thảo.
Mua sắm những linh thảo này không phải để Bạch Dịch luyện đan cho mình, mà là luyện chế một loại đan dược giải độc.
Độc lực trong người Dương Hải luôn không hoàn toàn giải trừ, dựa vào nuốt kiến trắng chỉ có thể giảm bớt đau khổ lúc độc phát của hắn mà thôi, muốn hoàn toàn giải trừ độc lực Hoặc Tâm Hoàn cần một loại giải độc đan đạt tới trình độ Lục phẩm.
Giải độc đan đáp ứng Dương Hải trước đó Bạch Dịch sẽ không quên, nhưng mà trong thời gian sắp tới, Bạch Dịch sẽ không dễ đi gặp Dương Hải. Dựa theo suy đoán của hắn, lần gặp lại Dương Hải tiếp theo, bản thân nhất định phải đột phá đến Kim Đan.
Sau khi luyện chế ra giải độc đan, Bạch Dịch chuẩn bị đem toàn bộ tâm tư dùng trên việc tu luyện, mau chóng đột phá đến Trúc Cơ hậu kỳ. Nhưng trước đó, hắn cần gặp Dương Nhất Phàm một lần.
Từ tin tức thăm dò trong miệng Trương Lương, từ bên cạnh xác minh Trưởng lão Đan Các vẫn luôn bế quan không ra ngoài. Nhưng hắn cần tin tức của Dương Nhất Phàm mới có thể xác nhận hành tung thật sự của Tào Cửu Tiền.
Dùng thời gian một ngày, giải độc đan giải trừ độc lực Hoặc Tâm Hoàn cuối cùng cũng luyện thành. Sau khi cất kỹ đan dược, Bạch Dịch đi thẳng tới Đan Các.
Giờ Dương Nhất Phàm không còn là Chấp sự chán nản lúc trước nữa. Từ khi trở về Đan Các làm đệ tử chân truyền, Dương Nhất Phàm có thể nói là thuận buồm xuôi gió, ngay cả cửu khúc đan văn cũng có thể luyện chế ra. Gọi hắn là đệ nhất nhân Đan Các cũng không đủ. Trước khi Trưởng lão Đan Các bế quan, còn đặc biệt ra lệnh hắn là người quản lý công việc Đan Các.
Hiện tại đệ tử Đan Các đều coi Dương Nhất Phàm là Trưởng lão Đan Các kế nhiệm. Cho dù là một ít đệ tử cũ vẫn cung kính có thừa với hắn, nhất là sau khi thành người quản lý Đan Các, một ít đệ tử trong tông môn đến Đan Các mượn đan phương, đổi đan dược toàn bộ đều tất cung tất kính, thậm chí là các Trưởng lão cần linh thảo cũng mang vẻ mặt ôn hoà với hắn. Nói Dương Nhất Phàm hôm nay là đại hồng nhân Thương Vân tông cũng tuyệt đối không quá đáng.
Sau khi Bạch Dịch vào Đan Các nói muốn tìm Dương Nhất Phàm, lập tức có một đệ tử Đan Các dẫn hắn vào chỗ ở Dương Nhất Phàm. Khách nhân của Trưởng lão đời tiếp theo, đám đệ tử Đan Các bọn họ có thể không thể thờ ơ được.
Đến chỗ ở Dương Nhất Phàm, Bạch Dịch không khỏi cười một tiếng.
Trước kia Dương Nhất Phàm bị quỷ vật vây khốn, ý chí trầm thấp. Chỉ thấy chỗ ở Dương Nhất Phàm hôm nay là biết rõ vị từng là Chấp sự ngoại môn đã biến thành chủ nhân sống an nhàn sung sướng.
Chỗ ở trong Đan Các của Dương Nhất Phàm là một gian tòa viện rất lớn, hai bên tòa viện chẳng những đủ loại linh thảo, lại còn có một chỗ hồ nước nho nhỏ. Bên trong hồ nước cá bơi chơi đùa, tiếng kêu trên trăm điểu đồng thời vang lên, đích thực là một nơi tu thân dưỡng tính tốt.
Biết Bạch Dịch tới chơi, Dương Nhất Phàm mặt mày hồng hào ra đón, vừa ra khỏi cửa liền khoe khoang giống như nói: "Thế nào, gian trạch viện này của ta khá tốt đúng không?"