ra nguy cơ của Hàn Ngọc tông không chỉ có Lữ Tử Mặc, khi Bạch Dịch thấy sáu hắc y nhân và vùng lửa xanh ngoài cửa băng đã biết Hàn Ngọc tông gặp phiền phức lớn rồi.
Đầu tiên Bạch Dịch nhận ra ngọn lửa màu xanh này là Thanh Huyền Viêm, mà sau Thanh Huyền Viêm lại là một Thượng cổ tuyệt trận, Lục Giáp Thanh Hỏa Trận.
Mai rùa cực lớn dưới chân sáu hắc y nhân là mai rùa của Yêu Thú Huyền Hỏa Quy, loại Yêu Thú Huyền Hỏa Quy sau khi chết sẽ ngưng tụ ra một viên Yêu đan hỏa hệ trong mai rùa. Chỉ cần giữ Yêu đan Huyền Hỏa Quy trong mai rùa là có thể kích phát Thanh Huyền Viêm, sáu mai rùa Huyền Hỏa Quy là bố cục của Lục Giáp Thanh Hỏa Trận.
Uy lực Lục Giáp Thanh Hỏa Trận có lớn có nhỏ, quyết định bởi tuổi thọ Huyền Hỏa Quy. Muốn phát huy toàn bộ uy năng thực sự của Lục Giáp Thanh Hỏa Trận cần ít nhất mai rùa Huyền Hỏa Quy vạn năm. Tuy sáu mai rùa bên ngoài Hàn Ngọc tông rất lớn nhưng nhiều nhất chỉ trên dưới hai ngàn năm, Lục Giáp Thanh Hỏa Trận này cũng chỉ có thể phát huy được ba thành uy lực mà thôi.
Bạch Dịch hiểu rất rõ Thập đại tuyệt trận Thượng cổ, nhưng Lữ Tử Mặc thì không, ở cảnh giới Nguyên Anh có thể bày một Hắc Phong Tứ Tượng Trận đã không dễ, cực hiếm người có thể tinh thông hơn hai loại Thượng cổ tuyệt trận.
Hắc Phong Tứ Tượng Trận chỉ có mình Tông chủ mới khống chế được, Trình Lam không nhìn thấy tình hình trong đại trận hộ tông, nhưng sáu cường giả Nguyên Anh bên ngoài Tông môn lại dọa nàng không nhỏ. Khi thấy áo đen cổ quái và mặt nạ trên người sáu cường giả Nguyên Anh, Trình Lam kinh sợ kêu lên.
"Bọn họ là người Bạch Cốt Điện!"
Theo tiếng kêu kinh ngạc của Trưởng lão Hàn Ngọc tông, ngọn lửa xanh thiêu đốt ngoài cửa băng càng bùng lên mạnh mẽ, màn băng trên bốn phía tường băng đều mơ hồ có dấu hiệu tan ra. Ngay lúc đó, hai thân ảnh bất chợt xuất hiện trước mắt đám đệ tử Hàn Ngọc tông.
Cuối cùng Bạch Dịch cũng bình an rời khỏi Hắc Phong Tứ Tượng Trận, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Uyển bị dọa trắng bệch. Khi thấy vô số sư huynh sư tỷ và Tông chủ đại nhân, nàng vừa khóc vừa chạy tới, hiện vẻ vô cùng tủi thân.
Lữ Tịch Thần trừng mắt nhìn, nàng không biết tại sao Bạch Dịch lại đột nhiên xuất hiện ở cửa ra vào Hàn Ngọc tông. Khi nàng nghĩ tới việc Bạch Dịch tiến vào pháp trận, thiếu chút bị dọa đến nhảy dựng.
Vọt tới vài bước, Lữ Tịch Thần thấp giọng nói: "Ngươi điên rồi, đại trận hộ tông Hàn Ngọc tông ngươi cũng dám xông vào!"
Bạch Dịch bộ dáng yên tĩnh hiền hòa, nói: "Nếu ta không vào thì vị tiểu sư muội kia của ngươi đã không còn mạng."
"Tiểu Uyển bị nhốt bên ngoài đại trận?" Lữ Tịch Thần cực kỳ thông minh, nghe xong đã đoán được đầu đuôi mọi chuyện. Bạch Dịch khẽ gật đầu một cái, không rời mắt nhìn chằm chằm đám hắc y nhân ngoài cửa băng.
Lữ Tử Mặc đứng một bên nhìn Lữ Tịch Thần trò chuyện với thiếu niên kia. Nàng rất ngạc nhiên khi thấy đệ tử đắc ý của mình lại có ngữ khí lo lắng, phải biết rằng lúc bình thường, Thanh Châu Minh Ngọc kiêu ngạo không thèm liếc nhiều với nam đệ tử trong tông môn chứ đừng nói là bày ra bộ dạng thiếu nữ này.
Rất nhanh, ánh mắt Lữ Tử Mặc cũng giống Bạch Dịch chuyển về sáu cường giả hắc y nhân bên ngoài cửa băng. Sáu đạo khí tức trình độ Nguyên Anh khiến nàng không dám lơ là chút nào. Nàng vung ống tay áo lên, màn băng trên bốn bức tường băng lập tức cứng lại.
Có Tông chủ thúc giục, Hắc Phong Tứ Tượng Trận lập tức phát ra toàn bộ uy lực, nhất thời ngọn lửa xanh bên ngoài tông môn bị hàn khí đẩy lui một chút.
"Người Bạch Cốt Điện sao lại đánh sơn môn Hàn Ngọc tông chúng ta?"
Lữ Tịch Thần thấy Tiểu Uyển không bị thương, hạ thấp giọng hỏi Trình Lam. Mấy năm nay trong lúc rảnh rỗi nàng cũng nghe qua tên Bạch Cốt Điện, nghe nói là một thế lực tu chân mới xuất hiện, không ngờ lại có sáu vị cường giả Nguyên Anh.
"Người mặc bạch cốt, lấy thi làm quân, mặt khóc đưa tang, mặt cười tiếp khách." Nhìn gương mặt bày ra mặt khóc của hắc y nhân, sắc mặt Trình Lam tái nhợt nói: "Nghe nói người Bạch Cốt Điện am hiểu pháp môn khống thi, công pháp này quỷ dị âm trầm. Họ đều đeo mặt nạ, khuôn mặt cười tỏ ý thân mật, khuôn mặt khóc là biểu trưng cho tử vong. Lần này mang mặt nạ khóc, sợ rằng tới để hủy diệt Hàn Ngọc tông.”
Địa vị Lữ Tịch Thần ở Hàn Ngọc tông cực cao, nhân duyên với đám nữ tu vô cùng tốt, riêng việc thấy Trình Lam là Trưởng lão Kim Đan mà vẫn hạ vai, thấp giọng giải thích là biết.
Bạch Cốt Điện?
Bạch Dịch đứng một bên, những điều Trình Lam nói hắn đều nghe rõ. Từ lúc chưa vẫn lạc đến giờ, hắn chưa từng nghe thấy thế lực tu chân này. Có thể một lần xuất động sáu cường giả Nguyên Anh, lại an bài quân cờ Tào Cửu Tiền ở Thương Vân tông, xem ra thế lực Bạch Cốt Điện này tuyệt đối không đơn giản.
"Tịch Thần tới Lưỡng Cực Điện đánh nát Băng linh, đệ tử khác lui ra sau băng tuyền, chuẩn bị kết trận ngăn địch." Lữ Tử Mặc vừa toàn lực thúc giục đại trận, vừa nghiêm mặt phân phó.
"Sư tôn! Nếu Băng linh nát thì toàn bộ Linh hoa Linh thảo trong Lưỡng Cực Điện sẽ héo rũ!"
Lữ Tịch Thần kinh hãi, Băng linh là một khối băng trụ nhỏ, vừa ẩn chứa khí cực hàn vừa có kỳ hiệu tránh lạnh. Lưỡng Cực Điện có cảnh trăm hoa đua nở là nhờ tác dụng của Băng linh, nếu không trăm hoa sẽ không sống được trong Băng cung được xây từ hàn băng. Dù sao Linh hoa Linh thảo có linh khí mà không kỵ giá lạnh rất hiếm thấy.
Băng linh vừa vỡ, Lưỡng Cực Điện sẽ không thể trồng được Linh hoa Linh thảo, Lữ Tịch Thần định tiếp tục khuyên, Lữ Tử Mặc nhẹ giọng hừ khẽ, nói: "Cường địch đột kích, chỉ có Băng linh vỡ vụn thì bốn vị Trưởng lão Nguyên Anh rời khỏi tông môn mới biết, đại trận hộ tông Hàn Ngọc tông không thể ngăn được sáu cường giả Nguyên Anh."
Lời Lữ Tử Mặc nói cực kỳ rõ ràng, nếu không lập tức gọi bốn vị Trưởng lão quay về, có lẽ Hàn Ngọc tông sẽ gặp nguy cơ hủy diệt.
Một phái Hàn Ngọc tông chủ tu pháp môn hệ Băng, tính cả Tông chủ là năm vị tu sĩ Nguyên Anh, tất cả đều lưu lại một đạo linh thức kèm hồn lực trong Băng linh. Chỉ cần linh thức trong Băng linh yếu hơn, lập tức sẽ giúp chủ nhân tăng cường. Một khi Băng linh vỡ vụn, linh thức tiêu tán, tất nhiên năm vị cường giả Nguyên Anh sẽ cảm nhận được trước tiên.
Hồn lực lưu lại trong Băng linh nhiều nhất có thể duy trì vài tháng, đây cũng là một phần hậu thủ các cường giả Hàn Ngọc tông để lại.
Lữ Tịch Thần nghiến chặt răng, nàng biết Băng linh cực kỳ trân quý, khối Băng linh trong Lưỡng Cực Điện kia là tinh hoa ngàn năm ngưng tụ từ Hàn Thủy Đàm, giá trị của nó không thua gì một Pháp bảo cấp cao.
Lữ Tịch Thần giận dữ nhìn sáu hắc y nhân ngoài cửa băng, nàng biết đại nạn tông môn đến rồi, giờ không phải lúc quyến luyến dị bảo. Căm hận giậm chân một cái, nàng chạy về phía Lưỡng Cực Điện, kỳ quái là, Lữ Tịch Thần lại kéo Bạch Dịch đi cùng.
Ngự kiếm phi hành không lâu đã tới cửa Lưỡng Cực Điện, Lữ Tịch Thần thu hồi phi kiếm, vội vã đẩy đại môn, vừa đi vừa nói: "Băng linh vừa vỡ, Linh hoa Linh thảo ở đây sẽ lập tức héo rũ, nếu ngươi cần Linh thảo thì vội hái một ít đi, ta sắp phải đập nát Băng linh."
Lôi Bạch Dịch tới Lưỡng Cực Điện, Lữ Tịch Thần làm như vậyđể Bạch Dịch chiếm được một tiện nghi mà thôi. Tông môn nguy nan trước mắt, Linh thảo trong Lưỡng Cực Điện lại quá nhiều, không ai dám lãng phí thời gian đi hái. Nếu bốn vị Trưởng lão Nguyên Anh quay về chậm một bước, có lẽ toàn bộ tông môn sẽ không còn.
Bước vào Lưỡng Cực Điện, một cỗ hương khí Linh thảo nồng đậm lập tức đập vào mặt. Trong đại điện, Linh hoa Linh thảo không dưới trăm loại, chỉ nguyên số lượng Linh hoa đã hơn ngàn đóa, còn chưa tính những Linh thảo xanh biếc kia.
Băng linh lơ lửng ở trung tâm đại điện, băng trụ kích cỡ bằng nắm tay, óng ánh sáng long lanh, vừa từ từ xoay tròn vừa tản ra khí tức cực kì ôn hòa. Khí tức kia tương tự hàn khí nhưng lại khiến người ta không cảm thấy chút lạnh lẽo nào.
Nhìn đã mắt Linh hoa Linh thảo, Bạch Dịch bỗng hỏi một cách kỳ quái: "Nếu có thể một lần lấy được toàn bộ, có phải những Linh thảo này đều thuộc về ta không?”