Mục lục
Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

dịch: Lạc Đinh Đang​

Khương Đại Xuyên hộ tống Vương Nhiễm rời đi, Bạch Dịch chẳng qua chỉ cười lạnh nhạt một tiếng rồi lập tức tiến hành tu luyện. Nhiệm vụ Phong Thảo Viên sắp kết thúc, trong Thương Vân Tông truyền đến một tin tức khiến kẻ khác khiếp sợ.

Rốt cuộc đã có manh mối về thủ phạm đánh cắp Linh Mạch tinh túy, giết hại mấy trăm đệ tử ngoại môn.

Nguồn gốc manh mối là một đệ tử vừa mới trở về tông môn. Còn thủ phạm chân chính là ai, không đến cấp bậc Trưởng lão, căn bản không biết. Vô số đệ tử Thương Vân đều đang suy đoán cuồng đồ tập kích ngoại môn, lại không ai biết được chân tướng.

Núi Vọng Nguyệt cao nhất trong tam phong, trong đại điện cổ xưa màu xanh biếc, Thương Vân Tông chủ như một thư sinh tao nhã ngồi ở chỗ sâu trong bàn. Trước mặt hắn là những người tập trung ở Vọng Nguyệt phong, tất cả Trưởng lão của Thương Vân Tông.

Bên người Thương Vân Tông chủ là một tráng hán thân thể cao lớn, hòng trông nói: “Nữ tử trẻ tuổi mi tâm có một nốt ruồi Chu Sa, khuôn mặt mĩ lệ. Người này có lẽ không cần ta nói, trong lòng những người ngồi đây đều hiểu rõ.”

Một bên khác của Thương Vân Tông chủ, người thiếu niên từ đầu đến cuối đều phe phẩy chiếc quạt lông mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Mi tâm có một điểm sa, Minh Ngọc Diệu thiên hạ. Tại Đại Phổ Quốc, nữ tử trẻ tuổi có thể hiệu lệnh trăm tên tu sĩ Trúc Cơ, mi tâm lại có một nốt Chu Sa, ngoại trừ đệ tử thân truyền của Tông chủ Hàn Ngọc Tông, nổi danh là viên ngọc sáng của Thanh Châu - Lữ Tịch Thần ra, còn có thể là người khác sao?”

Hai người nói chuyện, trang phục thần thái gần như hoàn toàn trái ngược. Người phía trước thô kệch, người phía sau văn nhược nhưng trên người hai người này đều tản ra uy áp khủng bố của Nguyên Anh Cảnh.

Thương Vân Tông có tam phong, chủ phong là Vọng Nguyệt. Hai tòa khác theo thứ tự là Phù Diêu Phong và Bích Lạc Phong. Trong toàn bộ Thương Vân Tông, tam phong là nơi linh khí nồng đậm nhất. Mà tọa trấn tam phong hiện nay là ba vị chí cường giả trong Thương Vân Tông.

Vọng Nguyệt Phong do Thương Vân Tông chủ Lê Văn Phong tọa trấn, Phù Diêu Phong chính là tráng hán vừa mở miệng, được xưng là Võ Trưởng lão Phương Nham. Mà cường giả Bích Lạc Phong là người thiếu niên văn văn nhược nhược, được xưng Văn Trưởng lão Mạc Phong.

Ba vị cường giả này, lại thêm Chấp Pháp Trưởng lão Sở Cửu Hồng chính là lực lượng cuối cùng của Thương Vân Tông bây giờ.

Hai vị trưởng lão văn võ mở miệng, các Trưởng lão khác nhao nhao gật đầu. Viên ngọc sáng của Thanh Châu Lữ Tịch Thần, danh hiệu này người ở đây không ai xa lạ. Đây chính là đệ tử được xưng là thiên phú cao nhất của Hàn Ngọc Tông trong nghìn năm qua. Hiện nay chỉ có mười bảy tuổi, tu vi lại đến Trúc Cơ hậu kì, sắp bước vào hàng ngũ cường giả Kim Đan.

Mười bảy tuổi tu luyện đến Trúc Cơ hậu kì. Loại tốc độ này nghe thôi đã rợn cả người. Đây tuyệt đối là một kì tài ngút trời!

“Đệ tử ngoại môn trở về làm chứng, cộng thêm những đệ tử tử vong Nhập Vân Cốc trong cơ thể có hàn hệ pháp thuật. Lần này Linh Mạch tinh túy Nhập Vân Cốc bị trộm, hẳn là Hàn Ngọc Tông gây lên không còn nghi ngờ.”

Trong mắt Sở Cửu Hồng lạnh băng như cũ, lạnh giọng nói. Kết luận kẻ tập kích Nhập Vân Cốc đúng là một trong ba đại tông môn Đại Phổ, cùng Thương Vân Tông nổi danh: Hàn Ngọc Tông.

“Ba đại tông môn ở Đại Phổ, Thương Vân Tông ta cổ xưa nhất, nội tình sâu nhất. Nếu Hàn Ngọc Tông dám không biết xấu hổ làm chuyện này, rõ ràng chính là khiêu chiến Thương Vân Tông ta!” Một vị Trưởng lão Kim Đan kì gầy như khỉ đập bàn, tức giận quát.

“Đều là ba đại tông môn, Hàn Ngọc Tông lần này thật quá đáng. Chẳng lẽ Thương Vân Tông ta thật sự dễ khi dễ sao!” Một bà lão đầu đầy tóc bạc, mạnh mẽ đập cây gậy đầu rồng trong tay, khàn khàn quát.

Một ít Trưởng lão thấy Chấp Pháp Trưởng lão đã kết luận, lập tức mặt mày giận dữ. Tuy rằng những đệ tử ngoại môn kia chết đi trong mắt bọn họ chẳng là gì, cũng không ai muốn vì người chết báo thù. Thế nhưng phần ác khí này các Trưởng lão không nuốt trôi.

Thương Vân Tông cũng không phải tiểu môn phái, hơn bốn nghìn năm lịch sử, Thương Vân Tông đã từng trở thành tông môn khổng lồ nhất trong Thanh Châu. Thẳng đến khi Thương Vân lão tổ lạnh nhạt rời khỏi tầm mắt mọi người, Thương Vân Tông mới dần dần suy sụp. Cho đến bây giờ, tại Đại Phổ cũng bị hai đại tông môn áp chế một đầu.

“Tông chủ.” Trong mắt Võ Trưởng lão Phương Nham tràn đầy sát khí, lớn tiếng nói: “Nếu Hàn Ngọc Tông dám cả gan phạm Thương Vân ta, Phương Nham ta tự mình đi phá hủy ba đê giai Linh Mạch của bọn chúng. Tàn sát hơn nghìn đệ tử của chúng!”

Phương Nham vừa mở miệng, các Trưởng lão khác lập tức ngừng thảo luận. Có người mặt lộ vẻ sầu lo, có người gật đầu đồng ý. Vị Võ Trưởng lão này chẳng những tu vi đạt tới Nguyên Anh sơ kì, tính cách cũng vô cùng táo bạo. Hắn nói được làm được.

Một bên khác Văn Trưởng lão Mạc Phong như trước đong đưa quạt lông, chẳng qua đầu lông mày có chút nhíu lại, không nói gì. Nhưng Chấp sự Trưởng lão Phương Hà nghe xong liền cả kinh, vội vàng nói: “Chỉ bằng kiến thức của một đệ tử ngoại môn, chưa thể kết luận thủ phạm tàn sát cốc là Hàn Ngọc Tông. Lỗ mãng giết qua, e rằng gây ra náo loạn lớn.”

Võ Trưởng lão tính khí táo bạo, các Trưởng lão khác đơn giản không dám trêu chọc. Tuy nhiên Phương Hà lại dám. Bởi vì Phương Nham đồng thời là đại ca của hắn, hai người là thân huynh đệ.

Biết rõ đại ca tính tình lỗ mãng, Phương Hà mới mở miệng khuyên can. Phương Nham lại ha ha cười nói: “Phương Hà, sợ cái này sợ cái kia cũng không phải bản sắc của Tu Chân Giả chúng ta. Chỉ là một đê giai Linh Mạch, chúng ta còn không nhìn vào mắt nhưng là có cừu oán lại không báo, thanh danh của Thương Vân Tông sẽ rơi xuống nghìn trượng. Chẳng lẽ chúng ta sợ Hàn Ngọc Tông hay sao?”

“Có cừu oán, đương nhiên phải báo.”

Lúc này, Tông chủ Lê Văn Phong từ đầu đến cuối trầm mặc cuối cùng mở miệng nói: “Bất quá mối thù này có phần kì quái. Chẳng lẽ Hàn Ngọc Tông thật sự thiếu một cái đê giai Linh Mạch sao?”

Tông chủ mở miệng, lập tức tất cả các Trưởng lão trầm tư không nói. Trong mắt Sở Cửu Hồng lãnh ý càng đậm, hỏi: “Ý của Tông chủ là có thế lực khác vu oan giá họa, muốn thấy Thương Vân Tông và Hàn Ngọc Tông đánh nhau chảy máu, bọn chúng ngư ông đắc lợi?”

“Nước còn rất hỗn loạn. Nếu đã không thể nhìn ra mạch nước ngầm của con sông, chúng ta sẽ khuấy nước lên một chút, có lẽ sẽ tra ra manh mối.”

Lê Văn Phong bình tĩnh nói, trong giọng nói không chút gợn sóng. Hắn nhìn qua đám Trưởng lão, phân phó: “Ba năm một lần, đệ tử thí luyện của Thương Vân Tông sắp bắt đầu. Bây giờ chúng ta đổi lại phương pháp tỉ thí, không riêng đệ tử nội môn tỉ thí mà mời đệ tử nổi danh của hai đại tông môn khác đến. Một lần ba đại tông môn luận võ!”

Tông chủ quyết định, không người phản bác. Đám người cao tầng Thương Vân Tông đều có tâm tư. Có người lo lắng, cũng có người vui vẻ. Gần như tất cả các Trưởng lão đều trở về sau cùng, cũng bắt đầu vì đệ tử thân truyền đắc ý mà chuẩn bị vũ khí cùng sát chiêu. Bởi vì ba năm một lần Thương Vân Tông tổ chức đệ tử thí luyện, người thắng sẽ được ban thưởng vô cùng phong phú. Lúc này đây ba năm một kì mời cả hai đại tông môn khác, ban thưởng tất nhiên không giống bình thường. Đệ tử đứng đầu chẳng những có thể đạt được ban thưởng phong phú mà còn có thể mượn trận chiến này, một lần thành danh tại Đại Phổ Quốc.

Đợi khi tất cả các Trưởng lão rời khỏi Vọng Nguyệt phong, Lê Văn Phong ngồi trong đại điện, đầu lông mày nhíu chặt, thấp giọng tự nói: “Châm ngòi Thương Vân cùng Hàn Ngọc, mục đích của Thất Sát Môn chẳng lẽ là xưng bá Đại Phổ? Hay vẫn có ý đồ khác?

Dường như trong lòng phiền muộn, Thương Vân Tông chủ đi ra ngoài đại điện, đứng trên đỉnh Vọng Nguyệt nhìn hoàng hôn trên trời, thở dài nói: “Tiên Quân vẫn lạc, Thanh Không Vực giống như dần dần nổi dậy. Không đợi cường giả ngoại vực đột kích, trong Thanh Không Vực chỉ sợ nổi lên tranh chấp trước. Là buồn? Hay thương hại? Hay là kiếp nạn của tu sĩ Thanh Không?”

Lúc này đã đến xế chiều, Bạch Dịch không nghe được Thương Vân Tông chủ cảm thán. Xích Phong Thảo trong Phong Thảo Viên đã không còn mùi, nhiệm vụ lần này xem như hoàn thành hoàn toàn.

“Thời gian đã đến, chúng ta đi thôi. Có lẽ Khương Đại Xuyên đã sớm chờ ở Chấp Sự đường rồi.” Bạch Dịch đứng dậy, mắt nhìn Xích Phong Thảo đã trưởng thành trọn vẹn. Bên hông treo xác loa, hắn cùng Cao Nhân chạy đến Chấp Sự đường giao nhiệm vụ, nhận ban thưởng.

Hai người vừa rời khỏi Phong Thảo Viên không bao lâu, một đạo kiếm quang từ đằng xa bay tới. Thân ảnh Lũng Thiên Lý xuất hiện bên ngoài Phong Thảo Viên.

Nhìn Xích Phong Thảo không có một chút hư hao nào trong viên, Lũng Thiên Lý kinh sợ lẫn lộn mà quát khẽ: “Ngay cả biển kiến cũng không gây khó khăn cho ngươi. Rốt cuộc trên người ngươi là bảo bối gì? Bạch Dịch, sớm muộn cũng có một ngày ta đào ra bí mật quan trọng của ngươi, rồi sau đó tự tay tiễn ngươi quy thiên!”

Lũng Thiên Lý cắn răng mắng xong, nhãn châu xoay động, hắc hắc nở nụ cười lạnh. Hắn bước lên phi kiếm, thẳng hướng Chấp Sự đường.

Lúc đi Tú Thủy Cư, Bạch Dịch vốn định trả lại Triền Vân Mạt nhưng không thấy Nghê Thu Vũ đâu. Nghe xong mới biết được Nghê Thu Vũ không thường ở Tú Thủy Cư mà là đệ tử chân truyền của Bích Lạc Phong.

Rời khỏi Tú Thủy Cư, Bạch Dịch và Cao Nhân tiếp tục chạy tới Chấp Sự đường giao nhiệm vụ, sau đó lại đi tìm Nghê Thu Vũ.

Chấp Sự đường ở phía Tây tông môn, cách Tú Thủy Cư hơn mười dặm, đi bộ mất gần một cách giờ. Dù sao nhiệm vụ cũng hoàn thành, Bạch Dịch và Cao Nhân không cảm thấy mệt mỏi. Nhất là Cao Nhân, thấy cảnh trí rộng lớn trong tông môn, mới lạ không thôi.

Xuyên qua một hành lang tĩnh mịch được lục đằng che kín, trước mặt hai người xuất hiện một ao nước khổng lồ giống như một cái hồ nhỏ. Nước ao xanh biếc, sâu thẳm. Bên ao còn có một sườn đồi, cạnh sườn đồi còn có một thác nước rộng hơn một trượng chảy xuôi xuống. Nước trong veo, dần dần hơi nước cũng mang theo sự tươi mát.

Cảnh trí xuất trần giống như đất lành tiên gia, Cao Nhân vui vẻ thoải mái liên tục nói tuyệt. Nhất là thời điểm thấy bên ao nước có hòn giả sơn hình tròn vây quanh thì không nhịn được tán thưởng, nói: “Trong Cảnh vương phủ cũng có hồ nước, có hòn giả sơn, lại không bằng một góc nơi này. Tông môn tu chân quả nhiên không thể so sánh với phàm tục.”

“Ngược lại có phần ý cảnh.” Bạch Dịch gật đầu khen, nhìn qua hòn giả sơn bên ao nước, ngữ khí có phần quái dị mà tự nói: “Tảng đá này lại có thể vẫn còn ở đây.”

Cao Nhân thấy mới lạ, dứt khoát đi về hướng ao nước, muốn kiểm tra hòn giả sơn. Dưới đáy hòn giả sơn hình tròn vây quanh ao bỗng nhiên dài ra một cái chân to lớn có nếp nhăn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK