Thanh Vân Tước lượn vòng trên không thành Thanh Thủy, linh thức của Bạch Dịch đã thúc dục đến cực hạn. Lấy cảnh giới hôm nay của hắn, không thể dùng linh thức bao phủ toàn bộ thành Thanh Thủy to như vậy, nhưng mà cư dân trên mấy con đường vẫn có thể cảm giác được rõ ràng.
Liên tiếp bay qua ba năm con phố ngõ hẻm, sắc mặt Bạch Dịch càng hiện vẻ u ám.
Trong ốc xá dưới chân phần lớn bình yên vô sự, nhưng không ngờ bên trong số ít nhà dân hiện đầy tử khí, vô số xương trắng không ngừng xuất hiện trong cảm giác của hắn.
Một đường bay đến cửa Bắc thành Thanh Thủy, Bạch Dịch đã cảm giác đến không dưới trăm hộ gia đình bị gặm thành xương trắng. Nhưng kỳ quái chính là, bên trong thành Thanh Thủy vẫn yên tĩnh không tiếng động như trước. Những dân chúng bị gặm kia, giống như đều tự nguyện bị gặm thành xương trắng.
Dân chúng chết lặng khiến trong lòng Bạch Dịch càng trầm xuống. Bằng lòng chịu bị ăn thành xương trắng cũng không có câu oán hận, chỉ có thể chứng minh trong cơ thể dân chúng trong thành Thanh Thủy, chỉ sợ tất cả đều bị cấy vào cổ trùng.
Thành Thanh Thủy đã trở thành thành chết!
Thành Thanh Thủy là thành quan trọng như vậy, cư dân không ít hơn mười vạn, có thể biến tất cả mười vạn dân chúng đều thành chủ kí sinh, chủ mưu sau màn phải tàn nhẫn đến loại trình độ nào. Xem sinh mạng hơn mười vạn dân chúng như là trò đùa, Thất Sát Môn phải nên tru diệt môn!
Sát ý trong lòng nổi lên, bất kể là thành Thanh Thủy thê thảm hôm nay hay là hạo kiếp Thương Vân trước kia, Bạch Dịch đã sớm coi Thất Sát Môn là khối u ác tính. Môn phái này chưa trừ diệt, tất thành họa lớn của Tu Chân Giới Thanh Châu, nhất là Vu giả ẩn sau lưng Thất Sát Môn.
Hạ Thanh Vân Tước từ trên cao xuống, Bạch Dịch mặt trầm như nước mà dán sát hai bên đường nhà dân phi hành, tốc độ cũng không nhanh. Hắn cẩn thận dùng linh thức cảm giác tung tích Phí lão. Mặc dù cả tòa thành Thanh Thủy đã trở thành thành chết, nhưng trong tòa thành này còn một con cổ trùng cường đại nhất phải tiêu trừ, một khi mặc kệ phát triển, đến lúc đó liền khó có thể thu thập.
Tĩnh hạ tâm thần, Bạch Dịch ngồi ngay ngắn trên lưng Thanh Vân Tước, hai mắt hơi khép, trong linh thức không ngừng xuất hiện xương trắng dày đặc của dân chúng, thẳng đến một đại trạch giàu có phố Tây xuất hiện bên trong linh thức, Bạch Dịch mới bỗng nhiên mở hai mắt ra.
Một bước nhảy xuống Thanh Vân Tước, Bạch Dịch đứng ở đại trạch này, trước tiên cẩn thận cảm giác trong chốc lát rồi trực tiếp đẩy cửa vào.
Vừa vào cửa, một cỗ mùi máu tanh nồng đậm liền đập vào mặt, theo đường tới chỗ nhà chính chủ nhà cư trú trải đầy vết máu và thịt nát, lối giữa hai bên cong vẹo nằm mấy tấm xương trắng nho nhỏ, nhìn qua chính là thi cốt của trẻ nhỏ.
Bên trong nhà chính truyền đến từng trận âm thanh nhai gặm, đến ngoài cửa, không cần linh thức cảm giác cũng có thể đoán được cảnh tượng thảm thiết bên trong.
Dùng linh lực chấn vỡ đại môn trong chốc lát, xuất hiện trước mặt Bạch Dịch là cảnh thây chất thành núi máu chảy như biển, mấy chục thi thể chỉ còn lại thịt vụn bị chất đầy phòng. Một thân ảnh thon gầy đang nằm sấp trên một cỗ thi thể nữ liên tục ăn.
Thân ảnh thon gầy nghe thấy động tĩnh, chậm rãi nghiêng đầu lại. Một gương mặt người âm trầm quái dị xuất hiện trước mặt Bạch Dịch, người này mũi ưng mắt tròn, hốc mắt hãm sâu, hai gò má quắt quắt, nhìn như một cỗ khô lâu.
"Phí lão, đã lâu không gặp."
Bạch Dịch trầm giọng nói ra, đối phương tuy trở nên rất gầy, nhưng vẫn có thể nhận ra hình dáng cũ. Tên quái nhân gặm thịt người này đúng là kẻ mà Cảnh Vương Phủ cung phụng, Phí lão.
"A, ha ha ha..." Phí lão phát ra một tràng cười quái dị, phảng phất tiếng cười như truyền đến từ trong lồng ngực, nghe âm trầm quỷ dị.
"Xem ra, ngươi chính là Cổ Trùng Vương trong thành Thanh Thủy." Bạch Dịch lạnh lùng nói: "Cũng may thời gian ngắn ngủi, cổ trùng trong cơ thể ngươi còn chưa hoàn toàn phát triển. Nếu dân chúng trong cả tòa thành Thanh Thủy bị ngươi gặm sạch sẽ, chỉ sợ ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng không có cách nào bắt ngươi."
Boang...!
Lời còn chưa dứt, Tử Đằng chủ kiếm sau lưng Bạch Dịch đã được gọi ra, hóa thành một luồng sáng màu đen chém về phía Phí lão trên nữ thi.
Vèo!
Đừng nhìn Phí lão gầy như một thây khô, động tác lại cực kỳ nhanh nhạy. Không đợi hắc mang chém tới, hắn liền ngào về một bên, đụng gãy cửa sổ chạy trốn ra sân.
Phốc! Phốc! Phốc!
Một dải ánh sáng lạnh lẽo hiện lên, Phí lão vừa mới nhảy ra ngoài cửa sổ đã bị ba mươi lăm chuôi Tử Đằng Kiếm khác chém thành khối vụn.
Vận dụng tất cả Tử Đằng Kiếm, Bạch Dịch vì một kích tất sát của mình. Nếu để Phí lão chạy thoát, chung quy là phiền toái. Phí lão dựa vào thôn phệ cổ trùng khác đã tăng thực lực vốn từ Luyện Khí kỳ lên tới trình độ Trúc Cơ, nếu không giết hắn, hậu hoạn vô tận.
Khi Phí lão vỡ vụn thành mấy khối, một con quái trùng to cỡ lòng bàn tay lặng yên không một tiếng động mà bò ra khỏi đầu, mới vừa xuất hiện đã lập tức chui vào trong bùn đất. Không đợi phần đuôi của nó hoàn toàn chui xuống đất, Tử Đằng Kiếm đen kịt đã như thiểm điện từ trên trời giáng xuống, trường kiếm hoàn toàn chui vào lòng đất, khi rút về, cổ trùng lớn nhất kia đã bị xoắn thành nát bấy.
Thu hồi ba mươi lăm chuôi Tử Đằng Kiếm, Bạch Dịch lần nữa vác hắc kiếm sau lưng, nhảy lên một cái, Thanh Vân Tước chờ đã lâu lập tức chở chủ nhân bay khỏi gian đại trạch này.
Diệt trừ Phí lão, Bạch Dịch hơi chút yên tâm.
Mặc dù dân chúng khác trong thành Thanh Thủy thôn phệ lẫn nhau, nhưng muốn xuất hiện Cổ Trùng Vương lần nữa cũng cần thời gian rất dài. Ít nhất trong vòng mười ngày nửa tháng, thành Thanh Thủy không có cải biến quá lớn. Đợi qua một đoạn thời gian, sự khác thường trong thành Thanh Thủy trọng yếu của Đại Phổ chắc chắn bị Hoàng tộc Đại Phổ phát hiện, đến lúc đó xử trí như thế nào chính là chuyện của Quốc chủ.
Phàm nhân bị cấy vào cổ trùng, rốt cuộc không cách nào cứu chữa, phương pháp giải thoát duy nhất, chính là giết chết bọn hắn. Phàm nhân cả tòa thành đã thành chủ kí sinh, Bạch Dịch cũng không thể một người tàn sát hàng loạt dân trong thành.
Rơi vào đường cùng, Bạch Dịch khống chế Thanh Vân Tước bay đến Cảnh Vương Phủ. Ngay lúc này, chân trời xoáy lên một mảnh bụi mù, mặt đất cũng bắt đầu có chút chấn động, dưới ánh trăng sáng ngời giống như có một trận gió bão từ đằng xa đánh úp lại.
Bạch Dịch dừng Thanh Vân Tước, đưa mắt nhìn về nơi xa.
Đây không phải gió bão, mà là đại đội quân binh, số lượng ít nhất hơn mười vạn người.
Biên quân trấn thủ biên cảnh nước Đại Phổ!
Xác nhận đột kích phía xa đích thực là quân binh, chân mày Bạch Dịch nhảy lên, sau khi trở về Cảnh Vương Phủ, lập tức mang theo Cao Nhân và Dương Nhất Phàm rời khỏi thành Thanh Thủy.
Nếu như biên quân tham gia, tất nhiên là Đại Phổ quốc chủ đã biết được dị biến trong thành Thanh Thủy, một khi gặp phải loại tai nạn giống như dịch bệnh này, lựa chọn phần lớn của Quốc chủ chỉ có một, đó chính là phá hủy nơi ôn dịch này.
Thành Thanh Thủy chỉ sợ cũng biến mất như vậy...
Trên một ngọn đồi bên ngoài thành, Bạch Dịch nhìn qua đại hỏa hừng hực bay lên trong thành Thanh Thủy, thật lâu không nói gì, Cao Nhân thì khóc đến chết đi sống lại.
Dương Nhất Phàm nhìn Cao Nhân đáng thương, không khỏi an ủi nói: "Trở lại tông môn thì khổ tâm tu luyện đi, chỉ có tu vi nâng cao, ngươi mới có tư cách tìm cừu nhân. Quân tử báo thù mười năm không muộn, huống chi chúng ta là Tu Chân Giả, chỉ cần cảnh giới thành công, thọ nguyên cũng sẽ lâu dài."
Cao Nhân khổ sở gật đầu, nghẹn ngào đứng lên, nhấc lên hai tay đã cào ra vết máu, hắn khàn khàn quát: "Thất Sát Môn! Sớm muộn gì sẽ có một ngày, Cao Nhân ta ép các ngươi nợ máu trả bằng máu!"
Chân mày Bạch Dịch vẫn không giãn ra. Cùng ngày đến phóng hỏa, biên quân Đại Phổ đã hoàn toàn khống chế thành Thanh Thủy, mấy chục vạn đại quân một khi quyết định tàn sát hàng loạt dân trong thành, như vậy phàm nhân trong thành sẽ hoàn toàn tiêu vong.
Hơn mười vạn dân chúng tiêu vong khiến nội tâm Bạch Dịch phát trầm. Hắn có loại dự cảm, Thất Sát Môn ra tay với thành Thanh Thủy, mục đích không phải đơn giản là chế tạo cổ trùng như vậy, có lẽ sau lưng chuyện này còn cất giấu âm mưu khác không thể cho ai biết.
Bạch Dịch quay đầu, ánh mắt nhìn về phía một phương hướng khác, vẻ lo lắng trong mắt càng đậm.
Chỗ đó, là phương hướng trấn Vĩnh Đông.