Hải sản là loại thức ăn rất ít gặp trong bữa ăn thường ngày của gia đình Diệp Từ, ngày lễ hoặc tết có thể ăn được nó đã không sai, nhà cô chưa từng mời khách bằng thứ này bao giờ. Vì thế mà cô cúi đầu, một nửa vì để ăn nhanh, một nửa để tránh nhìn thấy sắc mặt của Hà Tiêu, kể từ lúc bắt đầu ăn cơm đầu cô chưa nâng lên lần nào.
Diệp Từ ăn rất khỏe, có điều lại không hề mập, giờ cô đã tiêu diệt hơn phân nửa dĩa cua to đùng trước mắt, ngay cả Hà Tiêu cũng phải trợn tròn mặt với loại năng lực này của cô, Linh Hào Tỳ Sương thì cứ cười hoài không thôi.
So với Diệp Từ vô tâm vô phế chỉ biết mỗi ăn, thì Lưu Sướng có vẻ câu nệ chút, cô cẩn thận đánh giá tình huống hiện tại, tuy đôi đũa chưa từng dừng qua nhưng lại không giống Diệp Từ. Đổng Âm ngồi bên cạnh Hà Tiêu hoàn toàn khác hẳn, ngay cả mấy con tôm trên dĩa trước mặt mình cũng chưa ăn xong, càng đừng nói đến món ăn khác.
Diệp Từ lơ đãng nâng mắt lên, trông thấy cách ăn cơm từ tốn của Đổng Âm, khóe miệng lộ ra nụ cười châm biếm. Cô nhớ rõ, trước kia ăn gì bốn người bọn cô đều điên cuồng đoạt, Đổng Âm tuy không ăn khỏe như cô, nhưng tuyệt đối không thuộc phong cách chậm rãi này. Nếu không có Hà Tiêu ở đây, cô không biết Đổng Âm có đối với hải sản ở đây ‘gió cuốn mây tan’ hay không, nhưng chắc chắn không phải dáng vẻ của bây giờ.
Phải như thế sao?
Đáng giá không?
Vì thứ được gọi là ‘tình yêu’ liền biến mình thành một người khác như thế. Nếu đối phương thật sự yêu mình, dù cô thế nào đi chăng nữa cũng trở thành ưu điểm trong mắt đối phương, làm gì phải giả vờ giả vịt?
Quả nhiên ‘trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường’, ‘người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u mê.’
Chỉ tiếc, Diệp Từ không bao giờ nói ra những lời này nữa. Trước khi tham gia bữa ăn này có lẽ cô còn có thể, nhưng sau bữa ăn thì tuyệt đối không. Có một số việc, nhìn thấu rồi sẽ biết không bao giờ có thể quay trở lại như cũ, cảm tình bao năm nay cũng sẽ thế.
Hà Tiêu quả nhiên là có việc. Anh tuy đang ăn, có điều lòng vẫn có chút xao động, bằng chứng chính là tay trái anh luôn gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt thường xuyên lướt qua trên người Diệp Từ. Kỳ thật anh muốn khuôn mặt Diệp Từ đáp trả anh một chút, ví như sợ hãi, ví như lo lắng, có điều gì cũng không có. Cô gái đó chỉ vùi đầu vào ăn, có vẻ bất cứ thứ gì cũng không thể đả động sự chú ý của cô.
Nhớ đến lúc, lần đầu mời cô ăn cơm, cô cũng vậy. Chỉ có Đổng Âm, Dịch Thương và Lưu Sướng thân thiện với anh, còn Diệp Từ thì cứ vùi đầu ăn mãi, giống như ăn kiểu nào cũng ăn không hết mấy món ăn trước mắt. Nếu cứ tiếp tục như vậy, đợi đến lúc cô no, chắc chắn cô sẽ nấc lên một cái tỏ vẻ no rồi, sau đó chào tạm biệt ra về mất. Hà Tiêu không muốn rơi vào thế bị động, vì thế mở miệng nói: “Lâu lắm chúng ta không ngồi ăn cơm cùng thế này.”
Lời này có vẻ khiến không khí xung quanh hơi biến đổi.
Diệp Từ đang cúi đầu ăn cũng không khỏi nhếch môi, vốn không thân thuộc gì, nói chi đến chữ “lâu lắm”. Cô không biểu hiện gì như trước, Đổng Âm và Dịch Thương thấy cô không nói lời nào, vội chuyển về phía Lưu Sướng: “Mọi người đều bận việc cả, khó được cùng nhau tụ hội một lần.”
Hà Tiêu kỳ thật rất mong Diệp Từ tiếp lời, nhưng đối phương cố tình không điểu anh, điều này khiến anh không khỏi có chút tức giận. Chẳng qua anh nhanh chóng kìm nén lại, cười ha ha kèm theo chút châm chọc: “Diệp Từ, đồ ăn trong nhà hàng này không tồi đi, anh thấy em chưa từng dừng nhai lần nào.”
Sao Diệp Từ có thể không nghe ra ý tứ của anh, cô ngẩng đầu nhìn Hà Tiêu, trên mặt lộ rõ ý cười, tay cũng không nhàn, mở ra một vỏ cua nữa, đem gạch cua bỏ đưa đến bát dấm trước mặt, chấm nhẹ, rồi gắp lên bỏ vào miệng, ánh mắt nhất thời híp lại, thoạt nhìn rất hưởng thụ.
“Trước đây bà nội từng nói với em, việc hạnh phúc nhất của người nấu ăn chính là trong thấy người ăn ăn sạch toàn bộ đồ ăn mình nấu ra. Lúc nào em cũng cảm kích người tạo ra món ăn, cho nên em luôn gắng sức ăn hết đồ ăn trong bát, hy vọng người nọ có thể nhận ra lòng biết ơn của em. Chỉ thế thôi, còn về hương vị, chỉ cần không độc chết người, em không để ý lắm.”
“Đó là một thói quen tốt.” Hôm nay, Linh Hào Tỳ Sương không có nhiều tâm kế như Hà Tiêu, bữa này anh chỉ lấy tâm tình người ngoài cuộc đến xem diễn, nghe Diệp Từ nói, kinh ngạc một chút, lời khen cũng thật lòng.
Đương nhiên, lời khen đó nhận đến một cái liếc mắt của Hà Tiêu.
Anh không muốn vòng vo với Diệp Từ. Trình độ giả ngu của cô anh đã chứng kiến vài lần, muốn lời nói khách sáo cũng không dễ dàng gì, nói chuyện với cô việc đơn giản nhất là hỏi thẳng. Làm như vậy, nói không chừng còn có thể nhận được đáp án bất ngờ ngoài mong đợi.
“Hôm nay mời mọi người ăn cơm, trừ vì tụ hội ra, anh còn có một việc muốn thỉnh giáo Diệp Từ.”
Quả nhiên, hải sản đắt tiền không thể miễn phí, nhìn đi, cô còn chưa ăn no, việc cũng đã tới. Diệp Từ vừa cầm kìm mở càng cua, vừa không yên lòng đáp lời: “Chuyện gì?”
“Em cảm thấy anh tìm em vì việc gì?” Hà Tiêu dừng một chút, hỏi lại.
Diệp Từ nâng mắt lên, bật cười: “Sao em biết được, chẳng lẽ hai người muốn kết hôn, mời em làm phù dâu?”
Đây thuần túy là pha trò, nhất thời phá hủy toàn bộ tiết tấu câu chuyện của Hà Tiêu, lại khiến hai má Đổng Âm đỏ bừng, cô thầm liếc Hà Tiêu một cái, sau đó lập tức trừng Diệp Từ: “Cậu nói gì đâu, đừng nói lung tung, mình mới bao lớn.”
Diệp Từ cười khô khốc mấy tiếng, không đáp lời.
Hà Tiêu xấu hổ, nhưng vẫn mở miệng nói: “Việc kho hàng bọn anh bị đạo, em biết không.”
“Việc này toàn trò chơi đều biết, em sao có thể không biết.” Diệp Từ nói xong lại nhét thịt tôm hùm vào miệng, vẻ mặt chuyển sang hưởng thụ.
Hà Tiêu nuốt một ngụm nước miếng, nhìn Diệp Từ, nói rõ từng chữ: “Nếu theo hiểu biết của em đối với trò chơi, em đoán ai làm việc này?”
Nghe xong lời này, chiếc đũa trên tay Diệp Từ hơi khựng một chút, sau đó cô nheo lại ánh mắt, dùng ánh mắt bắn ra hàn ý nhìn Hà Tiêu, cô nhếch mối: “Em thấy Đại hội trưởng Thiên Sơn thật sự muốn hỏi ‘việc này có phải do em làm hay không đi’? ”
Lời vừa dứt, không khí bỗng chốc hạ xuống 0 độ, nguyên cả căn phòng không ai dám lên tiếng nữa, cứ như bị nhốt trong hầm băng.