Nguồn: banlong.us
Diệp Từ cứ lạnh nhạt nhìn Lưu Niên như vậy, nhìn một hồi, bỗng nhiên cô mở miệng, hỏi một câu khiến Lưu Niên vô cùng kinh ngạc " Anh vừa nói là thích tôi?" Lưu Niên hơi sững sờ, vừa nãy anh đúng là đã nói chuyện này, nhưng dường như anh chỉ nói cho chính mình anh nghe, không biết là Công Tử U có nghe được hay không. Có điều, bây giờ cô vừa ý cũng được, ghét bỏ cũng không sao, chỉ cần cô nghe được điều này, vậy là quá tốt rồi. Anh không suy nghĩ gì nhiều, lập tức gật đầu đáp lại Diệp Từ "Đúng vậy, anh rất thích em."
"Thật là kì cục". Diệp Từ nghiêng đầu nhìn Lưu Niên bằng một ánh mắt xa lạ. Ánh mắt này không phải mừng rỡ, cũng không phải kinh ngạc, cũng không căm ghét, chỉ là một ánh mắt trần trụi như thương nhân đang đánh giá một món hàng cực phẩm, xem tới xem lui, lạnh lùng quan sát, khiến cho người ta có một cảm giác khó chịu không tả được.
Đương nhiên, với Lưu Niên, ngoài cảm giác khó chịu, còn là cảm giác ngột ngạt bất đắc dĩ.
Ở trong tình cảm, ai là người chủ động trước, người đó thường đánh mất lợi thế đầu tiên, tuy nhiên, Lưu Niên không hề hối hận mình là người chủ động. Chỉ có điều, ánh mắt cao cao tại thượng của người kia khiến cho anh có một cảm giác cay đắng trong lòng.
"Vì sao lại kì cục?"
"Tại sao anh lại thích tôi? Anh biết rõ về tôi không? Anh có biết quá khứ của tôi? Có biết khuyết điểm? Có biết ưu điểm? Anh thậm chí còn chưa từng gặp tôi, chẳng qua anh chỉ yêu thích những dữ liệu, số liệu trong game mà thôi, theo tôi nghĩ, anh không phải là người ấu trĩ như vậy. Vậy thì, tại sao anh lại thích tôi? Một lý do anh cũng không có." Diệp Từ nhún nhún vai, ánh mắt cô trong trẻo, không hề bởi vì Lưu Niên nói ra điều này mà động tình, trái lại càng bình tĩnh hơn.
Cô đem mọi chuyện phân tích đầu đuôi rõ ràng, giống như đang tính toán những con số vô cảm.
"Thích một người, ít nhất cũng phải có một lý do. Như là, yêu thích vẻ bên ngoài, điều này thì tôi không có. Yêu thích tính cách, hình như tính tình tôi cũng không được tốt lắm. Yêu thích năng lực, điểm này thì trong game không thể thấy được. Vậy cuối cùng tại sao anh lại thích tôi? Đừng nói là anh thích chơi game với tôi, thích cùng tôi đánh đánh giết giết, cái này càng không hợp lý. Không có người đàn ông nào lại thích người phụ nữ quá mạnh mẽ, ích kỉ, lại còn tràn ngập tính toán, không ai là người cuồng bị ngược đãi bao giờ. Nếu như vậy, anh chỉ thích tôi lúc này, vậy tôi có thể nói, chẳng qua là tại bên cạnh anh không có người con gái nào, vì thế nên mới cảm thấy mới mẻ thôi. Nhưng sau một thời gian, không còn gì thú vị, anh sẽ thấy chán. Dù sao, tôi cũng không phải là một người dịu dàng thích hợp để chung sống, tới lúc đó, khi cần dứt khoát thì lại ảnh hưởng đến đối phương, cả hai bên đều khó xử. Anh cảm thấy như vậy ổn sao?"
Diệp Từ chậm rãi nói, thanh âm trầm bổng du dương, nàng không hề vì tình cảnh này mà mất đi lý trí, ngược lại càng bình tĩnh hơn.
Lưu Niên nhìn Diệp Từ, hơi có chút giật mình. Từ số liệu nhân vật, hình dáng bên ngoài, Công Tử U nhìn có vẻ không lớn tuổi lắm, nhiều nhất cũng chỉ là hai mươi. Ở tuổi này, con gái cho dù có sâu sắc đến đâu, cũng chỉ là về những chuyện liên quan đến người khác, còn đối với chuyện của mình, sẽ không tránh khỏi rối loạn. Nhưng Công Tử U dường như không có điểm này. Bây giờ nàng đang bình tĩnh phân tích mọi chuyện, không chỉ có trật tự rõ ràng, mà giải thích cũng vô cùng cụ thể. Trước tiên, không cần biết những kiến giải này có chính xác không, chỉ thấy nàng không hề vì tình cảm này mà bối rối không biết xử lý làm sao.
Chỉ cần một điểm này thôi, cũng khiến Lưu Niên phải bội phục.
Nhưng Lưu Niên chỉ xem những lời dường như rất có lý ấy của Diệp Từ là ngụy biện mà thôi. Anh hé mắt, hơi cười " Tiểu Công Tử coi bộ rất có kinh nghiệm về chuyện tình cảm nhỉ?" Lưu Niên nói chuyện dường như chả bao giờ theo công thức bình thường, mỗi khi đề cập đến chuyện nào, anh liền nhảy sang nói chuyện khác, khiến người ta không biết tiếp theo sẽ là gì. Lúc mới đầu, Diệp Từ cũng không quen với cách nói chuyện này của anh, nhưng sau khoảng thời gian đánh phó bản Ốc Đảo Địa Tinh, cô cũng đã dần dần quen với cách nói chuyện này.
Mỗi khi anh đổi đề tài khác, Diệp Từ sẽ lập tức tiếp theo.
Vào lúc này, khi Lưu Niên hỏi cô, Diệp Từ hơi kinh ngạc, sau đó nở một nụ cười khổ. Có kinh nghiệm trong tình cảm ư? E là cô chẳng biết một tý gì về tình cảm cả. Cô cảm thấy chính mình cũng coi như không quá ngu ngốc, nhưng giao tiếp thật là quá kém mà, những chuyện về đối nhân xử thế hay tình cảm cô đều xử lý không xong. Từ đời trước tới đời này vẫn như vậy. Vừa nãy, cô bỗng dưng nghĩ thông suốt những gút mắc với Du Du Phi Vân đời trước, bất giác cảm thán mà thôi.
Nếu như đời trước cô cũng rõ ràng những chuyện này, có lẽ cô đã không phải nhảy xuống từ đỉnh tháp tòa nhà Vinh Diệu.
"Tôi vốn kém khoản giao tiếp" Diệp Từ hướng mắt nhìn Lưu Niên, bên môi nở nụ cười như có như không, có một chút lạnh lẽo.
Lưu Niên mặc dù không hiểu nhiều về tình cảm, nhưng anh không phải ngu ngốc. Anh có thể thấy, Công Tử U có một chút sầu não, tuy rằng không biết là nguyên nhân gì, thế nhưng tốt nhất là không nên đụng tới. Anh gật gù " Nhưng nghe em nói có vẻ rất kinh nghiệm mà".
" Tôi chỉ xem xét sự việc thôi, cũng đã trông thấy nhiều tình huống, cho dù không trải qua, cũng sẽ hiểu biết một chút." Nói tới đây, cô bỗng dưng nhớ tới Đổng Âm, không phải cô với Tiêu Hà cũng là tình huống này ư.
"Em nói dường như rất có lý, nhưng với anh lại hoàn toàn vô lý". Lưu Niên lắc lắc đầu, đón nhận đuôi lông mày dựng lên của Diệp Từ. "Tiểu Công Tử, anh đúng là không hiểu rõ em, nhưng chẳng lẽ em lại hiểu rõ anh sao? Những lời em nói, tất cả đều là góc độ của người ngoài cuộc nhìn vào. Mỗi người khi nhìn nhận vấn đề, đề sẽ bị ảnh hưởng bởi tính cách cũng như tình cảm cá nhân của họ, nói cụ thể hơn, đây là cách em nhìn vấn đề, không phải cách anh nhìn, vì thế kết quả sẽ không giống nhau". Diệp Từ nghe Lưu Niên nói, có chút lạ lùng, cô cười khổ "Ý của anh là..."
" Em hỏi vì sao anh lại thích em, anh có thể nói cho em biết đáp án." Lưu Niến cố ý dừng lại một chút, Diệp Từ cũng hết sức phối hợp hỏi "Tại sao?"
"Không có nguyên nhân."
"Không có nguyên nhân!" Lưu Niên trả lời làm Diệp Từ hết sức kinh ngạc, thanh âm có chút không khống chế được vút cao lên, sau đó cô cảm thấy giọng mình có chút thay đổi, liền thay đổi cho thanh âm trở nên trầm lại. "Sao có thể không có nguyên nhân được? Thế giới này không có chuyện vô duyên vô cớ yêu thương ai, cũng không vô duyên vô cớ ghét ai, vạn sự vạn vật, duyên tới duyên đi, đều tồn tại một đạo lý nhất định, bây giờ anh lại nói không có nguyên nhân, anh cho là tôi ngây thơ đến thế sao?" "Sao nào?" Lưu Niên nở nụ cười ung dung, ánh mắt lại càng thêm nhu hòa "Em nói không sai, đúng là trên đời này không có chuyện gì vô duyên vô cớ yêu ai, cũng không vô duyên cô cớ ghét ai, nhưng có những chuyện em không thể nào giải thích nổi. Anh thích em, chỉ vì thích thích em, vì em là Công Tử U, còn anh là Lưu Niên, vì thế nên anh mới thích em". Diệp Từ ngẩn người, một câu cũng không nói nổi. Trông đầu vô thức vang lên hai giọng nói.
Một là của Du Du Phi Vân đời trước "Anh thích em, ưu điểm của em, khuyết điểm của em, tất cả anh đều thích". Một người khác là Lưu Niên " Anh thích em, không liên quan đến dung mạo, không liên quan đến năng lực, chỉ vì em là Công Tử U, anh là Lưu Niên, vì thế nên anh mới thích em".
Âm thanh hai người không ngừng vang lên trong đầu cô, lúc rõ ràng, lúc mơ hồ, khiến cho Diệp Từ không phân biệt được. Cuối cùng thì ai đúng, ai sai?
Yêu thích một người, rốt cuộc là chuyện như thế nào?
"Tôi không hiểu" Qua hồi lâu, Diệp Từ rốt cuộc thở dài, thành thực nói." Trong nhận thức của tôi, chưa từng có chuyện này, nên.... Thật sự không thể chấp nhận lý do này."
"Em đâu cần phải chấp nhận" Lưu Niên hướng tới trước, hơi nghiêng người, sau đó lợi dụng nắm lấy tay cô "Ở trên đời này em phải đối mặt với rất nhiều loại chuyện không thể hiểu nổi, cũng không thể tiếp thu nổi, vì thế tại sao em phải chấp nhận mọi chuyện?"
"Nhưng như vậy..." Diệp Từ càng mơ hồ "Vì sao anh lại nói cho tôi biết? Nếu không phải để tôi chấp nhận, vì sao phải nói cho tôi biết?"
"Anh nói với em chỉ vì muốn cho em biết, là anh thích em mà thôi." Lưu Niên cười cợt "Đây là chuyện của anh, không cần em chịu trách nhiệm."
"Không cần chịu trách nhiệm" Đáp án này dường như xóa sách tất cả nhận thức của Diệp Từ. Du Du Phi Vân không nói như vậy, anh nói ra vì muốn mình chấp nhận, bất luận có đồng ý hay không, cũng phải có kết quả. Bây giờ Lưu Niên lại hoàn toàn khác?
"Em, vẫn là em, không có gì thay đổi, anh vẫn là anh, cũng không có bất kì thay đổi gì. Khi ra khỏi phòng giam, chúng ta vẫn là người chơi của hai đại lục đối địch, điều duy nhất thay đổi, chỉ là anh thích em mà thôi." Lưu Niên mỉm cười, sau đó buông tay Diệp Từ ra. "Không cần có gánh nặng, anh thích em, không cần em đáp lại, đương nhiên là nếu em thích anh, anh sẽ vui mừng hơn, nhưng nếu em không thể, cũng không cần quá gượng ép, cứ như vậy là được rồi."
"Lưu Niên" Diệp Từ nhíu nhíu mày, ngoài dự đoán hỏi "Anh rốt cuộc có mưu đồ gì?"
Lưu Niên cười càng thêm xán lạn "Anh nghĩ, anh điên rồi."