Mục lục
Liệp Giả Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Điển Tân Hoa và Văn Sơn cũng là một trong số những nòng cốt của Tây Đại Lục, thống chiến nổi danh, bất quá, dù có là thống chiến nổi danh mà gặp phải tình trạng hiện lại cũng có chút trở tay không kịp. Chỉ nghe tại kênh chỉ huy Từ Điển Tân Hoa chật vật kêu: "Ta sát! Bên này ta mới chỉ chuẩn bị tiến tới hoàng cung thôi, không biết thế nào, từ trên trời rơi xuống một quả bom, vừa vặn rơi vào cánh phải chủ lực, bây giờ đoàn chủ lực chết toàn bộ rồi!"

"Tôi bên này cũng không khác." Văn Sơn thở dài, nghe ra thập phần biệt khuất.

"Trên trời rơi bom?" Absalom nghĩ có điểm đau đầu, lời này nghe thật sự là làm cho người ta hết sức bất an."Cái gì mà trên trời rơi bom, các ông nói rõ hơn một chút, không nên tùy tiện làm gia tăng khủng hoảng." anh vừa nói vừa ngẩng nhìn lên trời, bất quá bởi vì Diệp Từ phi hành tương đối thấp, hơn nữa những công trình cao lớn trong Quán Quân Thành thực sự nhiều lắm, Absalom dù có ngửa cổ lên cũng không thể thấy được thân ảnh của Diệp Từ. Vì vậy hắn càng không hiểu Từ Điển Tân Hoa cùng Văn Sơn nói cái gì.

"Vừa có một người ngồi trên một con diều rất lớn bay ngang qua bầu trời Quán Quân Thành, sau đó một bên bay một bên ném bom, hiện tại trong Quán Quân Thành kín người hết chỗ, cô ta tới lặng yên không một tiếng động, chúng ta căn bản cũng không ngờ tới sẽ xảy ra việc như vậy, cho nên, lúc cô ta ném bom, chúng ta liền trực tiếp bị nổ chết." Vẫn là Văn Sơn tương đối bình tĩnh, hắn vừa rồi bị nổ chết trong nháy mắt, lập tức quan sát tình huống chung quanh.

Hiện tại hắn chính thấy một người ngồi diều lướt qua đoàn người bay về phía khu Đông và khu Bắc. Vì vậy hắn lập tức nhắc nhở Absalom: "Nếu như tôi đoán không sai, cô ta hiện tại đnag bay về phía khu Đông và khu Bắc, tôi tạm thời không biết làm sao cô ta có thể điều khiển được cái diều đó, nói chung các ngươi cẩn thận, nhanh chóng sơ tán."

Absalom ở tổng chỉ huy còn chưa đưa ra chỉ thị, chỉ huy game thủ Tây Đại lục ở khu Đông và khu Tây trong Quán Quân Thành là Mạc Ngôn Mạc Tiếu và Huyền Túy cũng đã công bố trên kênh chỉ huy, bất quá, tình huống hiện tại phát sinh quá đột xuất, khiến tất cả mọi người không có cách nào trong nháy mắt có thể phản ứng kịp. Mà cho dù có phản ứng kịp, nếu như là ở Tât bộ đại lục còn được, nhưng là bây giờ hai bên giao chiến còn có người của Đông bộ địa lục, cái kiểu tình huống ngươi chen ta, ta chen ngươi thế này thì dù cho game thủ Tây Đại Lục có nhận được mệnh lệnh của thống chiến, cũng không có cách nào lập tức làm theo.

Vừa vặn lúc này, chỉ thấy một hình bóng màu đen, phảng phất như u linh đnag giương cánh từ bầu trời khu Đông xẹt qua.

Huyền Túy là chỉ huy khu Đông, vừa mới thấy cái bóng kia cũng đã biết sẽ phát sinh chuyện gì, anh khàn giọng rống to tại kênh chỉ huy: "Toàn bộ tản ra, không cần ôm đoàn, không cần ôm đoàn chen lấn cùng người của Đông bộ đại lục một chỗ..."

Chỉ là đáng tiếc, lời anh nói còn chưa hết, màn hình trước mặt đã biến thành một mảnh đen trắng.

"Ngài đã tử vong." Hệ thống lạnh như băng lập tức thông báo ở bên tai.

Huyền túy nằm trên mặt đất, đem lời còn chưa nói hết toàn bộ nuốt xuống, anh nhìn màn hình đã thành một màu đen trắng, phẫn nộ rít ra khỏi hầu: "Sát "

Absalom đã ở khu Đông, bất quá anhcũng không ở trung tâm đội hình,anh còn đang ở một nơi có địa thế tương đối cao, sau khi nghe thấy lời này của Huyền Túy, anh lập tức ý thức được chuyện gì xảy ra: "Huyền Túy?"

"Treo rồi. "

Absalom hít một hơi thật sâu, tình huống hiện tại, khiến anh có chút bị động, anh ngẩng đầu nhìn về phía con diều đã phiêu nhiên đi xa, hướng tới chỉ huy Bắc Mạc Ngôn của khu Bắc duy nhất còn may mắn sống sót: "Đừng cười, các người tự mà cẩn thận đi, cái diều kia hình như đang bay về phía cá người đấy."

"Tôi biết, bên này tôi đã cho sơ tán rồi, bất quá bây giờ người của hai bên đều chen ở trên đường phố, còn có binh lính tuần tra trong Quán Quân Thành đã đuổi tới chặn đường, tạm thời sơ tán chưa được hiệu quả." Nói đến chỗ này thì Mạc Ngôn Mạc Tiếu bỗng dưng im bặt, im lặng như vậy khiến cho trái tim của Absalom nhấc lên tận cổ, mấy giây sau mới lại nghe thấy âm thanh của Mạc Ngôn Mạc Tiếu: "Muộn rồi. Ở đây đều là người của chúng ta, bầu trời cũng chỉ có một thứ như vậy, có thể tùy ý bay, tốc độ của chúng ta không sánh bằng cô ta, bị nổ, bất quá, hẳn là tổn thất ít hơn các ngươi. Chí ít ta không treo."

Lúc này Absalom cũng không nhịn được bắt đầu mắng chửi người. Hiện tại vấn đề khiến hắn nhức đầu không chỉ có cái thứ trên trời kia, để cho hắn phiền lòng hơn chính là vấn đề sống lại. Đối với loại tình huống công thành này, hệ thống kỳ thực cũng sớm đã chuẩn bị sẵn điểm sống lại cho bọn họ. Đương nhiên cái điểm sống lại này cũng không phải cùng một chỗ, hơn nữa cũng có khoảng cách nhất định. Nhưng vấn đề lớn nhất bây giờ là, người của bọn họ bị chết nhiều lắm, nguyên bản những người canh giữ ở điểm sống lại của Tây Đại Lục không thể chống lại sự công kích của đông đảo game thủ Đông bộ đại lục như vậy.

Không chỉ có như vậy, là quan trọng nhất là, nếu như hienj tại nhiều người sống lại như vậy, quá trình từ điểm sống lại chạy tới quảng trường tuyệt đối sẽ không đơn giản giống như lúc đầu công chiếm, điều này làm cho hắn vừa chiếm được ưu thế thoáng cái liền mất hết, bốn người bọn họ ở quảng trường vốn dĩ đã tạo thàn chiến tuyến vô cùng hoàn mỹ, chỉ cần kiên trì, vương thành này sớm muộn cũng sẽ bị công chiếm.

Thế nhưng bây giờ, bọn họ bị chết quá nhiều người, chiến tuyến bị tan vỡ, dù là sống lại, chỉ với chiến tuyến bây giờ thì thật khó mà thành công. Dưới tình huống như thế, vốn dĩ có năm phần nắm chắc có thể thâu tóm vương cung, hiện tại chỉ còn lại không đầy một phần, Absalom bắt đầu có chút do dự, lúc này nen lui lại hay đánh bừa.

Dù có thể hoàn mỹ giải quyết vấn đề này, nhưng vẫn còn cái tên vẫn xoay quanh trên bầu trời kia vẫn làm anh không thể không để ý, vạn nhất cô ta đánh bất ngờ vào điểm sống lại thì làm sao?

Anh từ nãy giờ không nói gì, bốn người chỉ huy lại đều đang chờ anh lên tiếng.

"Lão đại, đừng trầm tư, nói nhanh một chút làm sao bây giờ? Tất cả chúng ta đều sống lại tại một điểm phục sinh?"

"Lão đại, lúc chúng ta sống lại xong đồng loạt xông ra hay làm như thế nào?"

"Hai người các ngươi đừng có giục, loại tình huống đột phát này chẳng ai muốn, để cậu ta suy nghĩ đi."

Nhay thời điểm bốn người chỉ huy đnag chờ câu trả lời, Absalom bỗng nhiên nhận được một cái mật ngữ, là Lưu Niên gởi tới: "Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, nếu tới, cho dù chết trở về cũng phải vẻ vang, tuyệt không lui binh."

Lưu Niên khiến trong lòng Absalom vẫn đang do dự bỗng nhiên hạ quyết tâm. Cậu ta không hổ là huynh đệ tốt nhất và bằng hữu lâu năm của mình, bản thân mình đnag suy nghĩ cái gi, cho dù không nói ra cũng không thể giấu diếm được ánh mắt của cậu ta. Anh hít một hơi thật sâu: "Tớ biết rồi, tớ chỉ là đang lo lắng cái thứ trên đầu kia..."

"Cậu chỉ cần lo phía dưới đnah như thế nào, mọi người sống lại như thế nào, tiến công thế nào là được rồi, người kia..." Bên môi Lưu Niên lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm: "Giao cho tớ."

"Một mình cậu có thể đối phó sao?" Mặc dù biết năng lực cá nhân của Lưu Niên không phải là thứ mà anh có thể sánh bằng, thế nhưng ở những lúc gặp phải tình huống đột phát như thế này, Absalom vẫn không thể không lo lắng.

"Giao cho tớ." Lưu Niên không nói nhiều, chỉ lặp lại thêm một lần nữa.

Absalom biết tính tình Lưu Niên, nếu cậu ta nói như vậy, cậu ta thực sự đã nắm chắc, cho nên anh cũng không nói nhiều, chỉ thản nhiên dặn: "Hết thảy cẩn thận, đừng để treo, tớ còn muốn dựa vào cậu để đánh hạ vương cung đấy."

Lưu Niên chỉ cười nhẹ: "Đừng coi trọng tớ, thủ hạ của cậu có rất nhiều DPS viễn trình mạnh."

Absalom chỉ ha hả cười, không đáp lời. Có Lưu Niên, anh sẽ không bao giờ phải lo lắng tới cái của khỉ đang bay tới bay lui trên đầu kia nữa làm gì. Dù anh không thể biết trước tình huống, thế nhưng Lưu Niên có một loại sức mạnh thần kỳ như vậy, có thể khiến cho những người ở trong nghịch cảnh không thể xoay chuyển đem niềm tin lớn nhất đặt vào cậu ta.

Absalom tin tưởng Lưu Niên, tin tưởng vô điều kiện. Từ quen biết đến bây giờ, bởi vì bọn họ là bạn bè sống chết có nhau.

Lưu Niên nhảy lên một nóc nhà gần mình nhất, bắt đầu lợi dụng cân bằng của bản thân bay vọt qua những nóc nhà trong Quán Quân Thành. Động tác của anh nhẹ nhàng mà sắc bén, lại tuyệt đối không chậm, chặt chẽ bám sát chiếc diều phi hành thật lớn kia.

Kỳ thực đây là lần đầu tiên Lưu Niên sử dụng cân bằng chạy nhanh như vậy. Trước khi nhận thức Công Tử U, Lưu Niên rất khinh thường đem cân bằng siêu đẳng của Thợ Săn ra để dùng vào việc bôn chạy , anh thấy, chiêu thức này chỉ được cái hoa lệ, thu hút thị giác, rốt cuộc cũng không có tác dụng gì. Thế nhưng hôm nay khi anh nhìn video về Công Tử U, anh phải kính phục cô gái kia, quả nhiên là một kẻ không từ bất cứ một thủ đoạn tồi tệ nào, một chút hữu dụng cũng có thể phát huy được giới hạn lớn nhất.

Anh nhịn không được mỉm cười.

Có đối thủ như vậy, thực sự là rất tốt.

Tốc độ của Lưu Niên rất nhanh, nhưng so với con diều bay trên trời kia vẫn là có chút châm. Lưu Niên đương nhiên sẽ không ngu ngốc trược tiếp đuổi theo sau diều của Diepj Từ, anh lựa chọn địa phương gần Diệp Từ nhất mà nhảy lên, mà phạm vi Diệp Từ lướt đi cũng càng ngày càng nhỏ, rất nhanh cô liền quẹo cua, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh. Vừa lúc đó, Lưu Niêm bắt đúng thời cơ, lập tức xông tới, đem Diệp Từ lọt vào phạm vi công kích của mình, giương cung bắn tên.

Cường hóa Thợ Săn Ấn Ký, cường hóa Độc Xà Đinh Thứ, cường hóa Liên Hoàn Tên được làm liền một mạch, rất nhanh đánh lên trên người Diệp Từ tạo thành thương tổn không nhỏ.

Diệp Từ vốn chuẩn bị tại thời điểm quẹo cua sẽ ném một trai bom vào ddiemr phục sinh của Tây Đại Lục, lại thật không ngờ, cô còn chưa kịp giật kíp nổ, máu của cô xoát một cái tụt một phần ba. Cô lập tức nhìn xung quanh, muốn tìm ra công kích đến từ đâu. Mà bên tai cũng truyền đến thanh âm nhắc nhở của hệ thống: "Ngài bị game thủ Lưu Niên của Tây Đại Lục công kích "

Lưu Niên, lại là Lưu Niên.

Diệp Từ quả nhiên ở trên nóc nhà nhìn thấy một thân ảnh nhoáng lên ở phía nóc tòa nhà đối diện, anh một bên toải mái chạy một bên hướng tới mình phát ra công kích.

Mà đến lúc này Diệp Từ mới cảm giác được mình ở trên diều là rất bị động, bởi vì nó hoàn toàn không thể bay lượn theo ý muốn của mình, nó bay theo đường đi mặc định của hệ thống. Điều này đã tạo thành một điều bất tiện lớn với Diệp Từ, cô không có cách nào linh hoạt chủ đọng chạy vị chọn vị trí công kích như Lưu Niên.

Rất hãm, thực sự là rất hãm.

Rốt cuộc thì bao giờ sẽ rơi xuống a?

Như vậy trong nháy mắt, trái phải tránh né công kích của Lưu Niên khiến trong lòng Diệp Từ như có hàng ngàn vạn con Thảo Nê Mã giày xéo chạy qua...

*Thảo Nê Mã: Một loại thú cưỡi trong game, có game thì nó là thần thú. Còn ta tra gg, có ghi là Lạc Đà Nam Mĩ, nhìn bông bông như con cừu, rất cute =))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK