“Chuyện lần này chắc cậu đã đoán ra được phần nào rồi, tớ cũng biết chắc chắn nó có liên quan tới Đổng Âm. Tớ chẳng muốn nói tốt cho Đổng Âm đâu nhưng cậu đừng nên làm mấy việc vô nghĩa làm gì. Quan hệ giữa chúng ta và Đổng Âm, Dịch Thương đã kết thúc rồi, nếu có thể thì buông tha đi, cuối cùng ai cũng chịu thiệt thôi. Tớ chỉ sợ cậu......”
Diệp Từ cảm thấy có chút mềm lòng khi đối diện với sự thiện lương và lòng vị tha của Lưu Sướng, trong lòng cô chợt thấy chua xót không nói nên lời. Cô rất muốn nói hết cho Lưu Sướng nhưng đây đâu phải phong cách sống của cô. Do dự một hồi lâu, Diệp Từ mới cười giải sầu nói:
“Cậu yên tâm, tớ sẽ không tiếp tục dây dưa với Đổng Âm nữa. Cậu cũng không cần làm cầu nối liên lạc của bọn chúng nữa, coi như chẳng quen biết.”
“Việc đó cậu đừng lo.”
“Lời tớ nói cậu nên nhớ thật kỹ, cũng phải cẩn thận nhé.” Tuy rằng Diệp Từ đã hứa hẹn với Lưu Sướng, nhưng vẫn phải nhắc lại một lần nữa.
“Tớ biết rồi, cha mẹ của Đổng Âm và Dịch Thương đều cùng một loại người, bọn họ......” Lưu Sướng thở dài một hơi:
“Nhà chúng ta đối với họ chẳng có chút giá trị lợi dụng nào. Với lại cha mẹ tớ cũng đã cắt đứt quan hệ với bọn họ rồi.”
Cùng Lưu Sướng nói chuyện xong, Diệp Từ chỉ cảm thấy trong lòng rầu rĩ, âm trầm nghĩ lại mọi việc. Cô chắc chắn rằng Đổng Âm cùng Dịch Thương không tránh khỏi can hệ tới chuyện này, chẳng lẽ là Thiên Sơn Tà Dương đứng đằng sau giật dây? Hiện giờ, đối phó với Đổng Âm không thành vấn đề nhưng mà với Thiên Sơn Tà Dương thì cô không nắm chắc phần thắng. Hơn nữa, Thiên Thiên Hướng Thượng cũng không có lí do gì mà khai chiến với công hội Thiết Huyết, loại cảm giác bất lực này thật khó chịu. Diệp Từ thở dài mấy hơi, sau đó liên hệ với Nguyệt Thanh Khâu. Vừa nhận được tin tức của Diệp Từ, Nguyệt Thanh Khâu có vẻ rất giật mình:
“Oa, Công Tử, sao cô giống âm linh vậy? Login khi nào thế?”
“Vừa mới.”
“Cô đi đâu cả một tháng trời. Cô có biết không, toàn bộ Đông đại lục, toàn bộ trò chơi đều ở thảo luận rằng cô đã afk rồi. Ngay cả tôi cũng nghĩ cô afk. Bây giờ đột nhiên xuất hiện, chuyện này quá rùng rợn.”
"afk" : viết tắt của cụm từ "away from keyboard" có nghĩa là người đó không còn trên máy tính nữa, không online nữa. (nguồn: soha.vn)
Nguyệt Thanh Khâu tuy rằng giật mình, nhưng đối với sự xuất hiện của Diệp Từ cũng rất vui mừng. Đối với anh ta, Công Tử U chính là một khách hàng to bự , đồng thời cũng là người bạn để chia sẻ lúc buồn vui. Nói thật ra, anh ta không hề muốn Công Tử U cứ như vậy mà ra đi. Huống chi đối với một game thủ như Công Tử U nếu bỏ chơi Vận Mệnh thì cũng chẳng tìm được game nào tiềm lực lớn như thế.
“Tôi có chút việc gia đình cho nên mới lâu vậy không login.” Diệp Từ chán nản nói.
“Không có chuyện lớn gì đấy chứ?” Nguyệt Thanh Khâu rất thông minh, tuy rằng Diệp Từ nói ngắn gọn nhưng cũng đã đoán đại khái chuyện này không hề nhỏ.
“Không có gì.” Diệp Từ nheo nheo mắt sau đó chuyển vào chủ đề:
“Hôm nay tìm anh là để nhờ anh điều tra một vài người.”
“Không thành vấn đề, chỉ cần cô nói đối tượng và điều tra việc gì, tôi sẽ cho cô kết quả nhanh nhất.”
Hiện tại Nguyệt Thanh Khâu ở trong trò chơi cũng có danh cái gì cũng biết cho nên rất nhiều người tìm đến anh ta nhờ điều tra. Nhưng nếu là việc của Diệp Từ, anh sẽ tận lực làm ngay.
“Nhưng tôi có một yêu cầu hơi quá đáng.” Nói đến chuyện này Diệp Từ có chút ngượng mồm. Từ trước đến nay, cô luôn đặt cọc tiền trước nhưng cô vừa dùng hết tiền để mua hai căn hộ kia cho nên trong tay cô chẳng có xu nào. Với lại, Diệp Từ đã không login một tháng rồi, trừ tiền lương phát cố định hàng tháng từ công hội ra thì chẳng có khoản thu nhập thêm nào. Bây giờ lại nhờ người ta làm việc mà không có tiền đặt cọc, chẳng biết có được không.
“Chuyện gì?”
“Trong tay ta hiện giờ không có......” Diệp Từ chưa kịp nói hết câu đã bị Nguyệt Thanh Khâu ngắt lời, anh ta cười nói:
“Công Tử, chúng ta đừng nói chuyện tiền bạc nữa. Cô có chuyện gì thì nói ra đi, tiền cái gì. Vấn đề này để sau rồi nói.”
Lời nói của Nguyệt Thanh Khâu làm cho trong lòng Diệp Từ ấm áp. Nếu là kiếp trước, Nguyệt Thanh Khâu tuyệt đối sẽ không nói như vậy. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, kiếp trước chắc chắn Diệp Từ sẽ không phải chật vật vì tiền như thế. Cô thở ra một hơi, mỉm cười, lần đầu tiên thanh âm không còn lạnh lẽo nữa, lại còn có chút ấm áp: “Cám ơn anh.”
“Đừng nói như vậy.” Nguyệt Thanh Khâu lắc đầu cười:
“Chúng ta là bạn bè mà, bạn bè thì phải giúp nhau, đúng không?”
Chúng ta là bạn bè mà. Câu nói thật giản đơn, nhưng lại khiến lòng Diệp Từ gợn sóng. Những lời này thật sự là rất êm tai, rất ấm áp. Ở kiếp trước, "bạn bè" là một khái niệm quá xa vời đối với Diệp Từ, nhưng ở kiếp này lại thành hiện thực. Điều này khiến Diệp Từ cảm giác lâng lâng. Cô đứng dưới ánh nắng ở thành Hồng Hồ, nhìn những tia nắng len lỏi qua kẽ ngón tay đem những mạch máu soi rõ ràng. Giống như cô, không thể trốn tránh những xúc cảm trong lòng.
“Công Tử?” Nguyệt Thanh Khâu thấy Diệp Từ nửa ngày không hé răng nên hơi lo lắng. Anh hô to lên muốn cô chú ý.
“Cái gì?” Diệp Từ phục hồi lại tinh thần.
“À, tôi thấy cô không nói gì nên lo lắng có phải tôi đã nói sai điều gì không, cô giận sao.”
“Không, không phải chuyện ấy.”
“Vậy cô muốn tra chuyện gì.”
“Tôi muốn tìm hiểu xem Tả Diện cùng Tình Nhật Vi Chiếu đã làm những chuyện gì. Đặc biệt là Tình Nhật Vi Chiếu, tôi muốn biết tất cả đặc biệt......” Diệp Từ hơi hạ thấp giọng:
“Chuyện xảy ra giữa cô ta và Thiên Sơn Tà Dương.”
Nguyệt Thanh Khâu không hỏi Diệp Từ nguyên nhân, anh không nên biết. Nhưng trong lòng vẫn có phỏng đoán. Hôm nay Công Tử U vừa login, mà lại tìm tư liệu của hai người kia đầu tiên vậy thì chắc chắn việc Diệp Từ mất tích cả tháng trời không tránh khỏi can hệ tới hai người này. Mà Tình Nhật Vi Chiếu lại có quan hệ tình cảm với Thiên Sơn Tà Dương, vậy chứng tỏ chuyện Công Tử U biến mất còn có liên quan tới Thiên Sơn Tà Dương nữa. Nhưng thân phận của Thiên Sơn Tà Dương......Nghĩ tới đây, Nguyệt Thanh Khâu cảm thấy mình phải hoàn thành bổn phận của một người bạn.
“Công Tử, tôi biết mình là một thám tử tư nên không có quyền hỏi nguyên do. Nhưng đứng trên lập trường của một người bạn tôi muốn khuyên cô một câu.”
“Cái gì?”
“Thiên Sơn Tà Dương không phải là loại người mà chúng ta có thể động vào. Dù cô có là đại thần đi chăng nữa thì cô cũng đang ở trong game. Ở hiện thực, cô không nên cứng đối cứng với anh ta.”
Nguyệt Thanh Khâu biết lời này có hơi đả kích nhưng anh nhất định phải nói, bởi vì có một số việc nếu anh không cảnh tỉnh Công Tử U chỉ sợ cô ấy sẽ vấp ngã.Trong lòng Diệp Từ có một dòng nước ấm chảy qua, cô gật gật đầu:
“Tôi tự biết chừng mực, nhất định không để bản thân bị cuốn vào vòng xoáy.”
Tuy rằng Diệp Từ hứa hẹn như vậy nhưng trong lòng Nguyệt Thanh Khâu vẫn là có chút lo lắng, hắn thở dài một hơi:
“Tôi sẽ giúp cô nếu trong khả năng của tôi.” Anh nói đến đây lại hơi hơi thấp giọng nói:
“Đúng rồi, gần đây Du Du Phi Vân cùng Hắc Dạ Bạch Trú hình như đang đấu đá. Quan hệ giữa Du Du Phi Vân và vợ của Hắc Dạ Bạch Trú đã có không ít người biết chỉ là sự việc chưa tới mức náo loạn. Du Du Phi Vân bị Hắc Dạ Bạch Trú đuổi ra khỏi Đại Đường. Hiện giờ, hắn như con chó điên đi cắn bậy khắp nơi. Cô cũng đã kết oán cùng hắn ta nên hãy cẩn thận.”
Du Du Phi Vân bị Hắc Dạ Bạch Trú đuổi ra khỏi Đại Đường sao? Diệp Từ đối với tin tức này có chút kinh ngạc, tuy rằng đây đều là chuyện nằm trong kế hoạch nhưng Diệp Từ vẫn thấy hơi chóng vánh. Mới một tháng mình không login mà biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra, quả đúng là thế sự khó lường.