Nguồn: banlong.us
Thật ra mà nói, trò chơi Vận Mệnh vẫn đảm bảo được tính công bằng. Cho dù là chức nghiệp gì, chỉ cần cấp bậc và trang bị không quá chênh lệch, thì cho dù là đại thần cũng không thể một chọi năm được. Nhưng chuyện gì mà chẳng có ngoại lệ phải không?
Thế giới phải có những ngoại lệ này, mới có những chuyện không ngờ tới được diễn ra chứ. Nếu như bình tĩnh mà suy nghĩ, cá nhân tôi rất ghét chuyện nhàm chán kiểu này phát sinh. Vì ngoại lệ đó thường đại diện cho tầng lớp giai cấp bóc lột. Dĩ nhiên, bây giờ chúng ta không phải đang bàn về chuyện ngày xưa, không thể đi xa quá xa được.
Quay lại về đại thần tại sao lại trở thành đại thần, không chỉ có thao tác, trang bị hay cấp bậc đè chết người khác. Mà còn dựa vào chính bản thân họ, ví dụ như sự may mắn chẳng hạn. Không thể phủ nhận một điều, đôi khi may mắn là một loại thực lực rất biến thái. Nếu như bạn không cho là như vậy, thì hãy nhìn những người trúng số xem. Vì sao chúng ta mua xổ số, có người trúng đến vài tỉ, có người một đồng cũng không có?
Nếu đặt trên ba người trước mặt, họ ngoài thao tác thượng thừa, cố gắng cực khổ, hơn người ở cấp bậc và trang bị tốt. Còn có được may mắn mà người chơi khác không có được, cuối cùng mới được vị trí như hiện nay.
Đến được chỗ này luyện cấp đều là người gần hoặc hơn sáu mươi cấp. Đặc biệt là là tầng ba của Giáo Đường. Ở đây có mười mấy điểm nảy sinh quái mới, vừa nhanh, số lượng quái dày đặc. Nếu như chọn một điểm rồi đánh quái, vài ngày cũng không hết quái. Bởi vậy nơi này trở thành điểm luyện cấp được hầu hết công hội lớn tranh nhau luyện cấp. Cũng là nơi luyện cấp quan trọng của công hội. Có thể thấy ở đây, hơn một nửa là do công hội tổ đội đến, cũng chỉ cần bảy tám điểm luyện cấp là đủ, không cần cứng quá mà đắc tội với công hội hoặc người chơi tự do.
Dù sao, trong trò chơi này người chơi tự do vẫn tồn tại vài cá nhân đặc biệt. Một số công hội lớn vẫn không muốn đắc tội với họ. Người chơi tự do dĩ nhiên không làm nên chuyện gì lớn cả, nhưng từ chối qua lại với công hội lớn vẫn là chuyện đơn giản.
Nên có rất ít công hội đuổi người như vậy ngoại trừ Thịnh thế. Mới tới cái là bao hết, làm người chơi rất phẫn nộ. Diệp Từ cũng không biết Khinh Phong đang nghĩ gì, chỉ có thể nói rằng anh ta một là một kẻ ngốc, không sợ thiên hạ đại loạn còn làm ra chuyện như vậy. Hai là Khinh Phong là một người tự cao, hoàn toàn tin tưởng vào tài năng quản lí của mình và tin vào cấp dưới nên không quản việc này.
Diệp Từ không thể nói là quen Khinh Phong được, nhưng sau vài lần tiếp xúc, thì vẫn hiểu phong cách làm việc của họ. Không khó để biết được, Khinh Phong là một người điệu thấp mà có dã tâm, người như vậy thật khó đối phó.
Ở đây chỉ có hơn sáu mươi người thuộc Thịnh thế, mà muốn bao hết tầng của Giáo Đường thì vẫn khó. Thế nhưng, nếu họ đã có thể chừng đó người mà dọn được hết, vậy chứng minh trong số những người chơi đó có người rất lợi hại.
Ý tưởng này rất nhanh được chứng minh, một số người chơi thao tác cực kì sắc bén. Hơn nữa họ phối hợp chặt chẽ không lộ ra sơ hở. Bởi vậy, ba người ban đầu đã bắt hết mục sư, hiến tế và vú em rồi, vẫn không đánh dễ dàng.
"Đội ngũ họ có mục sư mặc áo choàng thật trâu"
Thu Thủy Bất Nhiễm Trần lại thoát được một quả cầu lửa của đối phương, ăn vào một lọ dược tăng tốc. Vừa né tránh, vừa đặt một bẫy băng đằng sau mình, nhờ vậy những người đuổi theo anh đều bị kiềm hãm tốc độ lại. Nếu là bình thường, người chơi đánh nhau với nhiều người như vậy tay chân sẽ luống cuống, lấy ít địch nhiều không thể nào rảnh tay mà nói chuyện phiếm được. Nhưng với ba người này mà nói, không hề có cảm xúc khẩn trương gì, còn có thể ngồi tán gẫu với nhau ở kênh đội ngũ.
"Ừ, trên người anh ta nhiều khi có trang bị tăng tốc cũng nên, không thì là trang bị tăng tỉ lệ né. Muốn bắt được cũng không dễ đâu"
Diệp Từ gật gật đầu đồng ý, rất muốn đánh cùng mục sư bên kia. Nhưng mỗi lần cô chuẩn bị tiếp cận được, anh ta đều tránh được tên của mình, trốn sau lưng Chiến Sĩ hoặc Thánh Kị Sĩ. Khiến cho Diệp Từ bắn hụt mấy lần.
"Ghét nhất là sữa của anh ta nhiều, nếu không làm thịt được thì đến lượt chúng ta chịu ngược"
Lưu Niên bình tĩnh nói xong đánh giá mục sư, người kia hẳn đã hơn sáu mươi ba, sáu mươi tư cấp. Cho dù so với người chơi bình thường cũng là cao rồi, đã vậy đi vị nhẹ nhàng, trang bị lại tốt. Muốn giết anh, toàn là anh né tránh được. Còn cứu được vài người chơi sắp chết, thật sự là làm người ta đau đầu.
"Tôi không muốn đánh nữa, đánh họ không có kinh nghiệm, phí dược ra chẳng được gì cả. Tôi lười theo họ so kĩ thuật"
Đánh thêm một lúc, Diệp Từ bắt đầu thấy phiền. Mục sư và Thánh Kỵ Sĩ phối hợp không chê vào đâu được, dù ba người đã liên thủ vẫn không có cách nào tổn thương lông tóc của người ta. Vì có anh ta, nên đội ngũ chỉ ngã xuống dưới mười người.
Đánh với nguyên một đội ngũ như vậy, mà bên Diệp Từ chỉ có ba người. Cho dù mạnh mẽ đến đâu thì ba không địch nổi chục người. Cho dù họ đánh thắng được cũng phải rất lâu về sau, phải chấm dứt chiến đấu càng sớm càng tốt mới được. Nếu không cơ thể sẽ có độ mệt nhọc, dược phẩm tiêu hao cũng nhiều nữa. Phần thắng không cao lại hao của, quả thật không nên đánh lâu dài.
"Vậy em muốn làm sao?"
Lưu Niên tuy rằng đã hiểu rõ ý tưởng của Diệp Từ, vẫn cười cười hỏi.
"Dĩ nhiên là chấm dứt ngay rồi. Tuy thú cưng của tôi cấp không cao hơn họ cũng không sao, nếu họ không mặc quần áo có Bí Ngân thì có thể thiêu cháy họ"
Có thể thấy Diệp Từ cảm thấy phiền phức muốn chết rồi, đánh đánh kiểu này khiến cô cảm thấy muốn phát khùng.
"Có cần anh giúp một tay không?"
Lưu Niên lại cười, nụ cười có một hương vị duy ngã độc tôn.
"Chấm dứt chiến đấu ngay lập tức"
Diệp Từ nghe Lưu Niên vậy xong, cô bỗng nhiên suy nghĩ một việc.
"Anh có thú cưng khác sao?"
"Còn một"
"Là gì vậy?"
"Cấp bậc thấp hơn thú cưỡi của em một chút"
Lưu Niên híp mắt, cũng không nói rõ ra. Mà theo lời nói của anh có thể hiểu rằng: Lưu Niên biết Lão Lục là thú cưng của mình, cũng biết tình huống tiến hóa của Lão Lục. Hai là, thú cưng của Lưu Niên có thể bay được, là một chủng tộc vô cùng yêu nghiệt. Nếu so sánh được với tộc rồng, trong trò chơi cũng không có mấy chủng tộc cả. Mà bay được càng thiếu, chẳng lẽ?...
Diệp Từ không đoán nữa, vì cô triệu hồi Lão Lục. Lúc này nó đang thở phì phì rất khó chịu. Vì Giáo Đường tuy rất to lớn, vẫn không to bằng Lão Lục. Khiến nó không thể bay lên được, với Lão Lục đây là chuyện rất uất ức. Cũng may, sức chiến đấu trên mặt đất của nó cũng rất mạnh, mà tốc độ phun của long tức rất xa, khiến giảm bớt khó chịu hiện tại.
Lúc Lão Lục vừa mới xuất hiện, Diệp Từ nghe thấy một tiếng động rất trong trẻo bên cạnh. Cô nhìn lại, đã thấy một loài chim rất lớn, cả người chìm trong lửa đứng ở gần cô.
Diệp Từ thở dài một hơi, vừa nảy cô cũng có nghĩ đến. Quả nhiên là phượng hoàng... Nếu có thể so sánh được với tộc rồng, ngoài phượng hoàng ra thì còn loài nào nữa? Tuy rằng phượng hoàng xếp dưới Thánh Long, nhưng có một kĩ năng rất biến thái là niết bàn trọng sinh. Thời gian hồi chiêu là bốn giờ. Trong bốn giờ, nếu phượng hoàng chết trận, có thể sống lại ngay lập tức. Đã vậy các chỉ số còn tăng lên nữa.
"Hai người hùa nhau ức hiếp tôi, làm vậy sao tôi thắng được?"
Thu Thủy Bất Nhiễm Trần thấy hai người gọi thú cưng ra, sau đó đứng ở sau hai đứa nó nhàn rỗi thì kháng nghị.
"Thu Thủy Bất Nhiễm Trần, một kim tệ mà cũng để ý rất khó coi"
Diệp Từ chỉ huy Lão Lục phun long tức, vừa lạnh lùng trách cứ Thu Thủy Bất Nhiễm Trần keo kiệt tiền. Thu Thủy Bất Nhiễm Trần không quan tâm đến việc tiếc một kim tệ là keo kiệt gì hết, anh đứng cạnh Lão Lục và Phượng Hoàng, nhìn quanh trả lời Diệp Từ.
"Tích tiểu thành đại"
Làm người ta tức hộc máu.
Nếu vừa rồi là ba người so kĩ thuật chiến đấu với Thịnh Thế, bây giờ đã trở thành một cuộc tàn sát nghiêng hẳn về một phía. Trong tình trạng quần áo không khảm Bí Ngân, người chơi không thể đối đầu được long tộc và phượng hoàng nổi.
Đúng như lời Lưu Niên nói, chấm dứt chiến đấu ngay lập tức. Sau một chiêu tung ra, để lại dưới đất là thi thể của Thịnh Thế. Thời gian chưa đầy một phút. Mà ngã xuống không chỉ có người chơi Thịnh Thế, mà còn có quái ở tầng ba Giáo Đường. Chỉ trong một phút, mang đến cho ba người vừa kinh nghiệm, vừa giá trị tội ác, điểm vinh dự và rất nhiều trang bị rơi ra.
Cho dù người chơi thuộc Thịnh Thế không thích cãi nhau chỉ thích đánh nhau, nhưng giờ phút này cũng cãi đến nước miếng văng đầy trời. Trên thi thể có rất nhiều đối thoại nhảy ra, ở trong có tên của Lưu Niên, Diệp Từ, cùng mấy đời tổ tông của họ đều được bên Thịnh Thế ân cần thăm hỏi. Thế nhưng, hai người chỉ nhìn một đoạn đối thoại từ mục sư bên kia. Anh ta chỉ nói một câu, rất có trọng lượng.
"Mấy người chống lại Thịnh Thế có phải rất ngu ngốc hay không? Cho dù đại thần thì sao? Các người có thể chống lại toàn bộ Thịnh Thế ư?"
Anh ta rất lí trí, cũng rất có đạo lí. Nhưng như vậy lí trí, như thế đạo lí trước mặt Diệp Từ lại trở thành kiêu căng ngạo mạn mà thôi. Cô cười lạnh.
"Vậy anh muốn sao? Ba người bên này trực tiếp nằm xuống cho Thịnh Thế luân bạch một lần?"
"Đó là không thể"
Mục sư kia cũng rất biết điều.
"Chuyện lúc trước tụi tôi xin lỗi, việc này xem như là huề nhau, nếu không phải bất ngờ thì..."
Diệp Từ không muốn nghe bên đó nói lời vô nghĩa, cô quay đầu nhìn Thu Thủy Bất Nhiễm Trần.
"Anh đi nhặt hết trang bị bán đi, vừa đủ tiền luyện cấp một tháng đó"
"Trời, Công Tử U, cô thật sự là người quá tốt"
Thu Thủy Bất Nhiễm Trần lập tức vui vẻ như điên chạy đi nhặt trang bị rớt trên đất.
"Nhớ phân một phần cho tôi và Công Tử"
Lưu Niên không bao giờ để cho Thu Thủy Bất Nhiễm Trần vừa lòng đẹp dạ hết, một câu nói thôi khiến tâm trạng của Thu Thủy Bất Nhiễm Trần lọt thẳng xuống đáy cốc, lúc nhặt trang bị thân thể còn hơi nghiêng suýt ngã xuống.
Mục sư thấy ba người không thèm nghe mình nói, thẹn quá hóa giận quát.
"Công Tử U, Lưu Niên, hai người nhất định sẽ hối hận"
Đáp lại anh, chỉ có bóng dáng hai người rời đi, cùng bạn Thu Thủy Bất Nhiễm Trần đang bình thản nhặt từng trang bị rơi trên đất rồi đi chầm chậm theo sau họ mà thôi.
Bản đồ này không lớn lắm, điểm hồi sinh cũng gần đó. Nên Diệp Từ và Lưu Niên vừa ra ngoài đã gặp rất nhiều người chơi. Lúc này còn nhiều người hơn vừa nảy. Diệp Từ đứng ở cầu thang của Giáo Đường, nhìn xuống phía dưới đã thấy chi chít người chơi đang đứng. Ít nhất cũng hơn bốn năm trăm người, đi đầu là mục sư vừa nảy. Anh ta hướng về Diệp Từ đe dọa:
"Công Tử U, Lưu Niên, Thu Thủy Bất Nhiễm Trần... tôi đã nói các người nhất định sẽ hối hận..."
Anh ta còn chưa nói xong, đã thấy một mũi tên lửa xuyên thẳng qua cổ họng. Tên này rất nhanh, đến độ mọi người không nhìn rõ Công Tử U ra tay lúc nào. Mà mũi tên kia sát thương cao đến mức tiễn luôn mục sư về điểm hồi sinh.
Sau đó là một màn hỗn chiến, lần này tuy có Lão Lục và Phượng Hoàng, nhưng đánh cũng không thoải mái mấy. Vì mọi người chơi sống lại đều uống dược gia tốc để chạy nhanh, vừa chạy vừa diều hai sủng vật. Như vậy không khiến họ chết ngay lập tức được.
Đối mặt với hai sủng vật thế này vẫn hơi quá sức, tuy rằng không dính long tức, nhưng vẫn bị rớt máu rất nhiều. Mục sư di chuyển không nhanh đến người chơi để buff máu, vài lần như vậy người chơi bên Thịnh Thế ngã xuống rất nhiều. Trong lúc ba người còn đang đánh hăng say, còn nghe mục sư kia la lớn.
"Mọi người đừng lo, viện binh đến ngay thôi"
Nghe xong, đầu Diệp Từ thật đau. Cô không muốn dây dưa với Thịnh Thế thêm nữa, cô không phải người rảnh rỗi nguyên ngày không có chuyện gì làm thì đi pvp với họ đâu. Vì vậy cô không chút do dự cưỡi Lão Lục rời xa cái nơi thị phi này, nếu thêm một đám viện quân, đến bao giờ mới đánh xong đây?
Bên Thịnh Thế không sợ chết, cô thì sợ lãng phí thời gian đây nè.
Lời thông báo của mục sư nọ khiến người chơi bên Thịnh Thế không mấy hưng phấn, họ đánh nhau với Diệp Từ và Lưu Niên giống như trứng chọi đá vậy. Nếu có viện quân thì sao? Không biết phải chết bao nhiêu lần nữa đây? Cho nên, dù mục sư cố gắng cổ vũ, họ cũng chẳng vui vẻ mấy khi nghe tin này.
Trong lúc Diệp Từ cảm thấy chiến sự sẽ kết thúc, cô bỗng nghe được một âm thanh quen thuộc.
"Công Tử U, đã lâu không gặp"
Diệp Từ hơi điều khiển Lão Lục, khiến nó bay chậm lại một chút, sau đó xoay người nhìn lại. Trong khoảnh khắc cô nhìn thấy người nọ, cũng không biết nên đáp lời với anh ta như thế nào...