Diệp Từ cảm thấy ngón trỏ bàn tay trái của mình sắp chạm đến lá cờ, nhưng đột nhiên trong chớp mắt cơ thể cô bị kéo mạnh sang trái, cả người mất tự chủ nghiêng về một bên.
Chỉ trong chớp mắt đó, Diệp Từ phát hiện, cô bị người khác đẩy ra ngoài. Cô nghiến răng nghiến lợi, người nọ quá đáng thật! Cư nhiên dùng lực lượng cách biệt giữa nam và nữ trực tiếp đẩy cô ra khỏi phạm vi lá cờ.
Nếu là người khác, lúc này chắc chắn không còn biện pháp nào nữa. Mắt thấy đối phương đoạt được cờ. Phải biết rằng, lúc lá cờ bị rút lên, muốn đuổi theo đối phương đoạt lại cờ, rất khó. Có điều, đó là người khác, họ không phải Diệp Từ.
Diệp Từ là loại người nào? Diệp Từ là người không đạt được mục đích tuyệt đối không bỏ cuộc, Diệp Từ là người vì đạt được mục đích có thể dùng bất cứ thủ đoạn gì. Đối với Diệp Từ, việc quan trọng là kết quả. Còn quá trình, không trọng yếu.
Giống như tình huống bây giờ, cô nghiêng người trên không, vung Miêu Trảo đến chỗ Lưu Niên đang rút lá cờ. Miêu Trảo này tuyệt đối không giống Miêu Trảo dùng ở hoạt động Vũ Long, qua một thời gian dài, Bánh Đậu đã nghiên cứu kỹ Miêu Trảo, hơn nữa cấp bậc công trình học của cậu không ngừng tăng cao, uy lực Miêu Trảo bây giờ rất mạnh, không thể so sánh với cái cũ nữa.
Diệp Từ tự mình cũng cảm thấy bản thân cô rất có tiềm lực trong việc làm chuyện vô lại. Đương nhiên ý nghĩ này cô không bao giờ nói ra, nếu cô không vô lại chắc chắn cô sẽ không nghĩ ngay ra biện pháp mất mặt thế này, cũng sẽ không làm việc ảnh hưởng đến tôn nghiêm Thợ săn như bây giờ.
Có ai trông thấy Thợ săn không đường đường chính chính dùng cung quyết đấu mà lại dùng mấy dụng cụ ‘tà môn ngoại đạo’ bao giờ chưa?
Có điều, bây giờ hiệu quả của ‘tà môn ngoại đạo’ rất tốt. Cái Miêu Trảo bay từ phía cô ra, trong thời khắc Lưu Niên chuẩn bị nắm chặt lá cờ, liền quấn chặt eo anh, sau đó Diệp Từ dùng sức, mượn quán tính còn trên không của mình, cư nhiên cũng kéo cả Lưu Niên bay lên. Cô vẫn ở trên không, lắc lắc Miêu Trảo, trong lúc rơi xuống đất, cư nhiên đẩy cả người Lưu Niên ra xa, chỉ nghe “rầm” một tiếng, dự là anh đã đập vào chỗ nào đấy rồi.
Chỉ tiếc, giờ Diệp Từ không có tâm tư quản Lưu Niên còn sống hay đã chết, mục đích chính của cô đến nơi này là không thể thua Lưu Niên. Trong nháy mắt vung Lưu Niên ra ngoài, cô thu hồi Miêu Trảo ngay, rồi chạy đến chố lá cờ.
Lúc Công Tử U đánh một quyền về phía mình, Lưu Niên co ngực lại theo bản năng, mà tay anh còn hành động nhanh hơn cả ngực mình, nắm chặt cổ tay Diệp Từ. Động tác tiếp đó, anh còn chưa kịp suy nghĩ, thân thể trực tiếp làm ra phản ứng căn bản nhất.
Lưu Niên kéo Công Tử U một cái, nương quán tính, dùng sức đẩy cô ra ngoài. Lúc đẩy cô ra ngoài xong, Lưu Niên mới ý thức được việc mình làm, anh bỗng nhiên cảm thấy bản thân có chút quá đáng. Dù sao đối thủ là nữ, anh lại không chút phong độ nào đi đẩy cô ấy ra, chỉ sợ trông anh rất khó xem.
Chẳng qua, tình huống bây giờ, dù trong đầu Lưu Niên cảm thấy xấu hổ, cũng chỉ chợt lóe rồi thôi. Hơn nữa, ý nghĩ trong đầu mãi là ý nghĩ trong đầu, anh không hề làm gì để cứu vãn, trực tiếp chuyển thân đi rút cờ. Mới nghĩ kỹ thuật của Công Tử U hôm nay thật khiến anh thất vọng, liền cảm giác một vật cứng sắc nhọn bám chặt vào eo mình, vậy gì thế?
Chưa kịp phản ứng, thậm chí còn chưa kịp quay đầu nhìn, cả người cư nhiên bị vung lên rất cao! Đây lại là việc gì?
Vật cứng sắc nhọn đó như được tăng thêm khí lực, khiến anh như một mũi tên lao nhanh trên không trung. Trong lúc rơi xuống, Lưu Niên mới thấy rõ vũ khí trong tay Công Tử U là một sợi dây thừng dài, mà đầu dây thừng gắn ba cái móc sắc nhọn. Trong hệ vũ khí không có vật này, thoạt nhìn có vẻ là thành quả của Công trình học.
Anh mới xác định xong Công Tử U rốt cuộc dùng vật lạ gì để kéo anh, một khắc sau liền bị đập mạnh vào vách tường. Anh chỉ có mỗi cảm giác lưng mình đau thấu xương thấu tủy, có điều gương mặt lại biểu hiện trái ngược, lộ ra ý cười. Bởi vì anh trông thấy Công Tử U vừa thu hồi cái trảo đó xong, liền xông thẳng ngay đến chỗ lá cờ.
Xem ra, người rút cờ hôm nay không phải anh rồi.
Cú ngã này đủ ác. Tuy không mang đến ngoại thương gì, có điều vẫn khiến Lưu Niên mất máu hơn một trăm điểm.
Đứng dậy, Lưu Niên nhìn thân hình Công Tử U đang rút cờ, không lo lắng không vội vàng. Anh đứng ở đó, nhìn Công Tử U, khóe môi hơi nhếch. Nhân vật được tạo trong Vận Mệnh lấy nền tảng chân thật ngoài đời của game thủ làm chuẩn, điều chỉnh hơn kém 15%. Hiện tại đối mặt với người con gái nọ, thân hình gầy yếu, khóa trong chiến giáp Thợ săn, cô càng lộ vẻ yếu đuối hơn.
Quả nhiên, không nên nhìn vẻ bề ngoài mà phán xét họ.
Lưu Niên nhớ đến lần đầu gặp cô. Làn da tái nhợt, dáng người gầy gầy, thậm chí với anh cô có vẻ quá bé nhỏ, thế mà cô lại mang một đôi mắt quật cường đến lạ. Chính nhờ sự kiên trì và bất khuất của cô mở màn cho trận chiến đầu tiên của cả hai.
Trận chiến hôm đó, tuy cô có vẻ cố hết sức, nhưng anh cũng chẳng hơn cô là bao. Cô dùng những thứ cô có thông báo với anh, trong thế giới của kẻ mạnh, không hề quan hệ đến giới tính.
Cô không phải một Thợ săn quy củ. Nếu chia Thợ săn thành nhiều loại, như vậy Công Tử U là nữ Thợ săn lưu lại ấn tượng trong anh sâu sắc nhất – Một sát thủ có động tác hoa lệ lại tràn đầy sát khí. Đến lúc bị cô âm, Lưu Niên mới ý thức được, nữ Thợ săn trước mặt anh, không phải người kiêu ngạo vì tôn nghiêm của Thợ săn, cô chỉ là một người đầy dã tâm không từ thủ đoạn mà thôi.
Đột nhiên, anh có chút hưng phấn.
Cảm giác đó đã mất rất lâu. Một cao thủ tịch mịch cảm thấy hưng phấn vì tìm được kỳ phùng địch thủ.
Hóa ra, trong Vận Mệnh, anh không hề cô độc, ít nhất anh có một mục tiêu. Có lẽ, mục tiêu đó chợt xa chợt gần, nhưng dù sao cũng có.
Máu anh sau nhiều năm yên tĩnh lại sôi trào lên. Mỗi tế bào trên người đều đang kêu gào, chúng nó khát vọng quyết chiến liều chết với nữ Thợ săn trước mắt.
Đúng vậy, so với một Thợ săn quy củ, anh càng thích đối chọi với một game thủ đầy dã tâm. Bởi vì đều là Thợ săn, anh có thể dễ dàng dự đoán hành động tiếp theo của đối phương. Nhưng đối với người dã tâm, anh vĩnh viễn không thể đoán được giây tiếp theo họ sẽ làm gì.
Lưu Niên hít một hơi thật sâu, nhìn Công Tử U còn đang rút cờ, nụ cười bên môi càng lớn. Anh lấy cung ra, bắn tên về phía Diệp Từ.
Thời gian rút cờ là 5 giây, trong 5 giây này, nếu bị dính công kích ắt sẽ thất bại.
Năm giây đó cũng là năm giây khiến Diệp Từ khẩn trương nhất. Cho nên, Diệp Từ mới không có thời gian quan tâm đến sự sống chết của Lưu Niên. Phải biết rằng,trong game Vận Mệnh, thắng bại chỉ trong nháy mắt, tất cả thao thác đều được tính toán bằng giây.
Thời gian trôi qua nhanh một chút, nhanh chút nữa.
Đối mặt với trận chiến của hai đoàn đội, đối mặt với kẻ địch cường hãn là Lưu Niên, dù Diệp Từ có bình tĩnh đến đâu cũng phải đổ mồ hôi hột. Cô vừa rút cờ, vừa cảnh giác tình huống xung quanh, không thể để cố gắng của mình cứ thế đổ sông đổ biển được.
Bỗng nhiên, cô cảm thấy ngàn vạn lỗ chân lông sau lưng mình co rút lại. Trong lòng thầm hô to không ổn, chỉ sợ Lưu Niên bị cô vung ngã ra xa đã đứng dậy, bắt đầu công kích cô.
Đương nhiên, sự việc cũng như thế. Diệp Từ có thể đoán chuẩn xác, ngoại trừ cảm giác linh mẫn, điểm mấu chốt là cô dựa vào thói quen chức nghiệp của mình để đoán ra.
Nhưng thời gian rút cờ còn 1.5 giây......
Kịp không? Kịp không đây?
Diệp Từ hít một hơi thật sâu, đột nhiên triệu hồi Lão Tứ, ra mệnh lệnh bảo hộ.
Lão Tứ vừa xuất hiện, đang muốn vẫy vẫy đuôi làm nũng với Diệp Từ, thuận tiện đòi chút đồ ăn vặt. Không ngờ tức khắc trúng mấy mũi tên, nhất thời nó bị chọc giận. Lập tức xoay mông, đuổi theo kẻ đầu xỏ gây nên.
Lưu Niên lại sửng sốt, lúc này đầu anh đã hắc tuyến đầy đầu.
Thợ săn tiến phó bản tuyệt đối không được mang theo sủng vật hệ chủ động công kích, đây gần như trở thành quy củ không thể đổi của Thợ săn, đã là Thợ săn ai cũng phải rõ điều ấy. Lưu Niên anh không tin một Thợ săn giỏi như Diệp Từ lại không biết, nhưng cô cư nhiên dám thả rong sủng vật hình thể lớn như vậy ở đây, còn là loại chủ động công kích nữa chứ.
Lưu Niên nhịn không được phải bật cười, Công Tử U biết chắc chắn trong lúc đoàn đội chiến đấu thả con sủng vật đó ra, sẽ kéo phiền toái cho cả đội. Thế mà cô vẫn triệu hồi nó, rốt cuộc nên nói cô không quan tâm sự sống chết của người khác hay nên nói cô mặc kệ sự sống chết của bọn họ đây?
Có điều, có vẻ anh cũng chẳng tốt hơn là bao, bởi vì lúc vừa nhìn thấy Lão Tứ xuất hiện, Lưu Niên cũng huýt sáo một tiếng, chiêu sủng vật của mình ra. Đó là một con dơi có hình thể cực lớn, nó bay ngay đến chỗ Lão Tứ.
Thời điểm hai con sủng vật chủng loại khác nhau bắt đầu rít gào đối chọi thì chúng nó cách Diệp Từ không xa, nói thật âm thanh lọt vào tai chẳng thoải mái chút nào. Cũng may lá cờ đã thuận lợi về tay, bị hệ thống tự động đeo trên lưng, cô tự động trở thành bia ngắm sống.
Cô xoay người lại, thấy Lão Tứ đang đối đầu với con dơi cực lớn, cừ thật, đây cũng chẳng phải sủng vật bình thường gì.
Ngay lúc cô ngẩn người, một thứ sắc nhọn lao tới….