Rời đi lúc này không phải do cậu trốn tránh, là vì anh trai Lưu Chiếu có việc tìm cậu.
Không biết là chuyện gì.
Triệu Tường hạ quyết tâm, nếu là về sự kiện Miêu Linh kia phủ định được thì cứ phủ định, hoặc nói trắng ra không biết, mọi thứ đều đã là quá khứ, cậu không mong muốn có người lại bị vướng vào.
Nói ra mới thấy quái, miêu linh báo thù thành công thì biến mất tăm, khoảng thời gian gần đây cũng không có cái gì kỳ lạ xảy ra, chẳng lẽ nó thật sự là vì trả thù mà đến? Hay là...
"Bạn học Triệu Tường!"
Triệu Tường hồi thần, Lưu Giới nhìn cậu cười. Người này thật sự rất thích cười! Triệu Tường lại nhớ đến người nào đó cũng là giáo viên mà chẳng hay cười mấy.
"Đi thôi, chúng ta ra ngoài ăn."
Lưu Giới gọi điện hẹn cậu đi ăn cơm, Triệu Tường hỏi thử có muốn gọi em trai anh đi cùng không, anh bảo không cần, có vài lời muốn nói riêng với cậu, không tiện gọi những người khác.
Lưu Giới bắt một chiếc taxi, anh ngồi ghế phó lái, Triệu Tường ngồi phía sau.
Triệu Tường cứ tưởng người như anh hẳn sẽ thích tự lái xe của mình hơn, Lưu Giới từng nói nhà anh rất có tiền, chú ý, là nhà anh, không phải nhà bọn họ.
Hai anh em này có chuyện gì?
Đến khách sạn gần đại học D, nơi này yên tĩnh không rộn ràng như trong khuôn viên đại học, đúng là nơi thích hợp để nói chuyện. Lưu Giới ý bảo Triệu Tường gọi món, Triệu Tường đẩy thực đơn về tỏ vẻ theo ý anh. Lưu Giới gọi vài món xong thì cầm lấy ấm trà, rót cho hai người.
Triệu Tường lẳng lặng chờ anh mở miệng trước.
Lưu Giới cầm ly trà trong tay nhìn ngắm, cân nhắc câu từ nửa ngày mới nói, "Em tin trên đời này có ma quỷ không?"
Triệu Tường cứ ngỡ anh sẽ hỏi về bọn Trần Kiệt, không ngờ được lời ra khỏi miệng lại là cái này. Suy nghĩ một hồi Triệu Tường mới nói, "Thầy là nói đến mấy sự kiện thần quái sao? Trên mạng có rất nhiều!"
"Không, không phải. Mấy sự kiện ma quỷ trên mạng cơ bản đều không rõ nguồn gốc."
"A? Không phải do người? Có quỷ thật sao?", Triệu Tường ngạc nhiên nói.
"Cũng không phải vậy, là cá nhân thầy không xem mọi thứ đều là tuyệt đối.", Lưu Giới mỉm cười nói.
Triệu Tường gật đầu, "Không tin chuyện tuyệt đối."
"Ha hả, em thật giống em trai thầy lúc còn nhỏ."
Triệu Tường lắc đầu.
"Sao?"
"Em vẫn luôn cho rằng Lưu Chiếu thông minh hơn em."
"A?"
"Có lẽ, bởi vì đó là em trai thầy cho nên hào quang của cậu ấy bị xem nhẹ đi."
"Em nói thế thầy rất cao hứng, nghe người khác khen em trai mình ai cũng cảm thấy tự hào."
Triệu Tường không nói gì, anh nói đúng.
"Thầy còn muốn em khen Lưu Chiếu sao?"
"Ha hả, cùng em nói chuyện phiếm rất vui.", dừng một chút Lưu Giới trầm giọng nói, "Trần Kiệt, Chu Hân Vũ, Khâu Tiểu Hằng, những người này đều không có sao?"
Triệu Tường mân môi không nói lời nào. Qua đoạn nói chuyện khi nãy cậu ý thức được người này chẳng phải tử tế gì cho cam, những lời lúc trước, cả khi nãy của cậu chắc chắn anh ta không tin.
"Ba người này có tồn tại, đúng không? Hoặc phải nói là, trước kia đã từng tồn tại."
Trong lòng Triệu Tường lộp bộp, cậu có cảm giác lần này giấu không được, có nên nói không?
Lưu Giới nhìn Triệu Tường đối diện mặt đang đổi sắc, tiếp tục ngoan độc dồn ép, "Đại học D có vấn đề, em cảm nhận được chứ?"
Triệu Tường rốt cục nói, "Thầy muốn biết cái gì?"
Lưu Giới cười nói, "Thầy muốn biết rõ hơn ba người này từng xảy ra chuyện gì, về trường học, còn có về em, vì sao em lại đặc biệt hơn người khác một chút."
Nghe đến đó Triệu Tường cũng cười, "Thầy Lưu, em cũng không đặc biệt gì hơn người đâu, đơn giản là em thích chõ mũi vào chuyện người khác thôi."
"Nghe cho kỹ."
"Trần Kiệt, Chu Hân Vũ, Khâu Tiểu Hằng đúng là từng tồn tại, cùng lớp với em, bị lãng quên là vì bọn họ đã chết."
Thấy Lưu Giới khó hiểu nhíu mày, cậu tiếp tục nói, "Bọn họ gặp một sự kiện thần quái thầy nói khi nãy, cuối cùng thì bị ma quỷ giết, đã chết thì sẽ chẳng còn ai nhớ rõ."
"Sự kiện gì?"
"Miêu linh."
"Chưa từng nghe qua."
Triệu Tường cười nói, "Nếu thầy từng nghe qua thì đã chết được một thời gian rồi."
"Vậy làm sao em biết?", Lưu Giới lập tức hỏi.
"Như thầy đã nói thôi, em so với người khác có chút khác biệt."
Xem ra Triệu Tường không chịu nói rõ, Lưu Giới bèn chuyển sang chuyện khác, "Đại học D vì sao lại cổ quái như vậy?"
"Phần mộ."
"Ân?", Lưu Giới nhìn cậu chằm chằm.
"Nó là phần mộ, là nơi mai táng.", Triệu Tường cũng nhìn ngược về anh, ánh mắt mang theo âm u khó hiểu, "Ở đây khắp nơi đều là cái chết, tất cả mọi ngõ ngách đều có nguy cơ, nhưng cũng có cái tốt trong đó."
"Cái gì?"
"Vô luận bị cái gì giết, tử trạng thê thảm tới dường nào sau này cũng không ai nhớ rõ, đối với những người khác mà nói đây chính là chỗ tốt. Trong trí nhớ bọn họ vĩnh viễn không có bóng ma tàn khốc, không phải cái tốt thì là cái gì?"
Lưu Giới trầm mặc. Anh không thể tin tưởng lời Triệu Tường. Đối với anh, sống ở nơi khủng bố như vậy, trong hoàn cảnh tàn nhẫn như vậy, mà bản thân lại không nhận ra, đây là điều anh không thể chấp nhận.
Triệu Tường đại khái hiểu được suy nghĩ của anh. Trước kia cậu cũng nghĩ vậy, nhưng đã trải qua kinh sợ, cậu tình nguyện mất trí nhớ, trở lại cuộc sống nhàm chán của người bình thường.
Chỉ là hiện tại Lưu Giới vẫn chưa trải qua.
Cậu uống một hớp trà, "Thầy Lưu không tin?"
Lưu Giới chậm rãi lắc đầu, "Không, thầy tin. Chỉ là như thế thì có chút đáng buồn."
"Nếu trải qua, có lẽ thầy sẽ không nghĩ như vậy."
"Có lẽ."
Hai người không ai tiếp tục, không khí nhanh chóng trầm xuống.
"Thầy còn một vấn đề cuối."
"Sao ạ?"
"Hiện tại đại học D vẫn còn tồn tại nguy hiểm sao?"
"Chắc thế. Mỗi thời khắc ở nơi này đều tồn tại nguy cơ, có lẽ chốc lát nữa sẽ vô tình đi vào vùng cấm. Nếu muốn biết rõ hơn, thầy Lưu có thể đi trải nghiệm thử."
Đối với người tìm đường chết, Triệu Tường chẳng có lý do gì để thương tiếc. Đại học D, cái nơi ngàn vạn người hướng tới, một giấc mộng đep đẽ, thực tế cậu nhìn thấy trái ngược hoàn toàn với mơ tưởng, không bao giờ nghi ngờ. Hơn nữa, cậu sợ hãi trường học như vậy không chỉ do không biết rõ hiểm nguy ẩn nấp ở đâu mà là vì không có nơi để trốn, không có một nơi nào là an toàn!
Cậu cũng rõ tường, sau này bản thân chỉ có thể trực diện đối đầu, trực diện sợ hãi! Không có đường lui.
Lưu Giới nói, "Lưu Chiếu kiên trì không chịu rời đi, thầy cũng sẽ ở lại cùng nó. Sau này phiền em để ý nó, nó quật cường, lại hay để tâm vào mấy chuyện vụn vặt. Nếu..."
Triệu Tường ngạc nhiên nhìn người này chà xát hai tay, "...Nếu nó không cẩn thận vướng vào những chuyện này, hy vọng em có thể giúp nó."
Lưu Giới không có gì để báo đáp, vì anh hiểu khi trải qua chuyện này sẽ chẳng ai có tâm tư đi để ý vật ngoài thân, dù sao thì không còn mạng thì hưởng cái gì mà hưởng.
"Thầy dựa vào đâu mà cho rằng em có thể giúp cậu ấy?"
Lưu Giới yên tâm, Triệu Tường không nói "không giúp" mà là "có thể", trong lòng Lưu Giới, Triệu Tường nhanh chóng thăng thành người tốt.
"Bởi vì em sống sót, bọn họ đều chết cả."
Triệu Tường trầm mặc. Lưu Giới nếu muốn có một người thường trực bên cạnh em trai bảo vệ, chọn cậu là đúng, cũng là người duy nhất có thể chọn, đổi thành Triệu Tường thì cậu cũng quyết định thế. Hơn nữa, cho dù biết nếu muốn bảo vệ người khác thì người bảo vệ tùy thời có thể mất mạng, nhưng tính mạng người thân so với người ngoài dĩ nhiên cao hơn, ai cũng sẽ chọn người thân thôi. Đây là lẽ thường tình.
Đối với Lưu Chiếu, Triệu Tường vẫn có chút hảo cảm. Cậu không muốn mất đi bạn bè, nhưng hiện tại cậu không thể cho Lưu Giới câu trả lời xác định, bản thân cậu không chắc chắn vào giây phút đối mặt với nguy hiểm vẫn còn dũng khí để giúp đỡ người khác. Cậu cũng không nghĩ rằng mình có năng lực đó.
Cậu nghĩ rằng Lưu Giới đánh giá cao cậu rồi, có thể sống sót qua không có nghĩa là đủ tài năng để đối đầu với ma quỷ.
"Em sẽ cố."
Triệu Tường nói vậy.
Lưu Giới cũng hiểu được hiện tại câu trả lời chỉ có thể là vậy, sẽ không ai vì người khác mà trả giá mạng sống, đây là lẽ thường tình.
"Thầy muốn cảm ơn em trước."
Trong lòng Triệu Tường dâng lên cảm giác không thoải mái mơ hồ, cùng lúc cảm nhận được áp lực trên người mình, điều này làm cho người luôn độc lai độc vãng (*) như cậu không quen được. So với trách nhiệm, cậu càng muốn tự lo cho bản thân hơn. Cậu có thể tự nguyện đối mặt với nguy hiểm, gánh vác nguy hiểm nhưng không phải là trong tình huống có ngoại lực tác động, ép buộc.
Thiện lương cũng phải nhìn đối tượng. Tuy rằng vô tình nhưng thế giới là vậy, phải không? Bằng không ngươi dựa vào đâu có thể giữ hy vọng sẽ được người khác giúp đỡ?
Đồ ăn lên, Triệu Tường im lặng ăn, Lưu Giới thì liên tục kể mấy tin đồn thú vị. Lòng có tâm sự nên Triệu Tường chẳng có tâm tư đi nghe kỹ, có lệ gật gật đầu, thỉnh thoảng mỉm cười.
Quả nhiên mình không thể ở cùng với loại người này.
Lưu Giới tận lực xây dựng không khí trên bàn cơm, bằng không cứ thể im lặng vậy nhất định sẽ rất trầm trọng. Anh hiểu yêu cầu của mình với Triệu Tường là cưỡng cầu, đối phương hoàn toàn có thể cự tuyệt anh, nhưng Triệu Tường đã không. Điều này làm Lưu Giới nảy sinh cảm giác áy náy, Triệu Tường cũng chỉ là đứa nhỏ bằng tuổi Lưu Chiếu, dựa vào đâu mà bảo cậu đi bảo vệ một người trong khi bản thân cũng chẳng có năng lực tự bảo vệ bản thân? Mà trong khi đó người lớn như anh lại ở một bên nhìn.
Nhờ vả Triệu Tường như vậy Lưu Giới cũng có chút xấu hổ, nhưng anh cũng chẳng còn biện pháp nào khác, anh nhiều nhất là có thể cảm nhận ánh mắt bất thiện, không có khả năng truy tìm nguồn gốc của nó!
Anh hiểu trong chuyện này anh nợ Triệu Tường, tuy rằng đối phương không yêu cầu vật chất đáp trả nhưng Lưu Giới thầm hạ quyết tâm, nếu sau này Triệu Tường có rắc rối, vô luận thế nào anh cũng sẽ cho cậu giúp đỡ lớn nhất. Đây là điều duy nhất anh có thể làm.
Lưu Giới cười khổ, anh thật giàu, cũng thật thiếu thốn.
(*) độc lai độc vãng: một mình đến một mình đi.
–Hết chương 5–