• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Khả như bay trên gió mà chạy.

Vừa rồi, đó hẳn là Diệp Mông Dương. Sao cô ấy lại đi vào đó...

Ngô Khả không nhớ được cách mình đến đây, vừa mở mắt ra đã thấy khung cảnh xa lạ rồi, nơi này không có trong ký ức của hắn. Ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu hắn là bị bắt cóc, nhưng để làm gì? Nhà hắn không gia cảnh, không giàu có, hơn nữa xung quanh cũng không có ai, hắn chỉ có một mình ở đây. Đến lúc chạm vào balo trên vai hắn mới xác định đây không phải là bắt cóc, tiền mặt và thẻ căn cước đều còn nguyên, kể cả điện thoại. Hắn khó hiểu, ai lại làm cái việc không có mục đích này, đưa hắn tới đây làm gì?

Đi trong một con hẻm nhỏ, tuy xung quanh tối đen nhưng may mà Ngô Khả có mang đèn pin, hắn vốn mang để phòng khi cần đến thôi, ai ngờ đâu thật sự phải dùng. Ánh sáng từ đèn pin không sáng như ban ngày, nhưng cũng đủ để soi đường rồi. Hắn không sợ hãi chút nào, tuy là không biết sao mình lại ở đây nhưng tới giờ vẫn chưa có người nào tới canh chừng hắn, ít nhất ở thời điểm này hắn vẫn còn an toàn. Có lẽ tên đó phát hiện hắn không phải công tử nhà giàu nên bỏ hắn ở đây đi mất rồi, chỗ này một bóng người cũng không có, hắn nên nhanh chóng tìm một người để hỏi đường thì hơn, hắn không rõ nơi này là đâu, ngoại thành sao?

Lại đi qua thêm một con hẻm nữa, Ngô Khả cuối cùng cũng thấy được một không gian rộng lớn hơn. Trước mặt hắn sừng sững một căn nhà cao tầng bám đầy bụi, xung quanh đầy cỏ dại, bên ngoài căn nhà thoạt nhìn cũ nát không tin được, giống như đã tồn tại rất nhiều năm rồi vậy. Ngô Khả nhìn xung quanh, ở khu đất rộng lớn như vậy cũng chỉ có mỗi một căn nhà này, cô độc như u linh mà đứng. Dù trời thì tối, bốn phía cũng không có thêm căn nhà nào khác hắn cũng không muốn đi vào trong đó, đã bỏ hoang lâu như vậy thì trong đó còn cái gì có thể sử dụng được sao?

Ngô Khả không thấy nó có giá trị lợi dụng nào, nhưng chuyện đó cũng không ngăn cản hắn quan sát bên ngoài ngôi nhà, hắn nhớ rõ Diệp Mộng Dương rất thích mấy cái này, nếu cô ở đây nhất định sẽ lao vào thám hiểm cho biết.

Nghĩ như vậy hắn lại quan ngại Diệp Mộng Dương mất tích là do cô đi vào đó, to gan quá rồi. Nơi này nhìn âm trầm như thế, đàn ông như hắn cũng không dám một mình đi vào, Diệp Mộng Dương hẳn sẽ không tự mình vào chứ.

Cứ xem xét bên ngoài đi, có thể sẽ phát hiện gì đó.

Ngô Khả may mắn còn có đèn pin, hắn cầm đèn pin, chỉnh độ sáng xuống một chút, đi đến cánh cửa sắt, chiếu đèn vào trong.

Khắp nơi đều là mạng nhện, nơi này chắc nhiều năm chưa có ai ra vào rồi. Hắn lia đèn pin xung quanh.

Trong nháy mắt hắn cảm giác như tim dừng đập, hơi lạnh từ dưới chân lan rộng sang những nơi khác.

"A!"

Hắn hét thảm, sau đó xoay lưng nghiêng ngả chạy, giống như bị ma đuổi vậy.

Trong nháy mắt đèn pin lia tới hắn như thấy được cảnh tượng ở địa ngục vậy...

Diệp Mộng Dương đang dẫm lên một đống máu tươi thịt nát, xung quanh là một vũng to đỏ tươi.

Vốn khi thấy được Diệp Mộng Dương hắn hân hoan tới mức suýt kêu tên cô, nhưng khi nhìn thấy cánh tay đang đặt trên vách tường của cô máu hắn như dừng chảy. Trên vách tường toàn là máu, cảnh tượng đỏ tươi không chút cảnh báo đã đập vào mắt hắn, nhìn xuống một chút thì thấy sàn nhà cũng toàn máu là máu, hình như còn trộn lẫn với thứ gì đó màu đỏ hắn không nhận ra. Nội tạng? Nghĩ thế hắn lại thấy buồn nôn.

Mà Diệp Mộng Dương hình như cũng nhận ra có người tới gần nên khi bị ánh sáng chiếu vào, mặc dù cô có nheo mắt lại, biểu cảm của cô bình tĩnh tới mức làm cho Ngô Khả lạnh gáy.

Cô ấy có biết mình đang ở đâu không, hay là, đó là quỷ?

Nhận ra điều này làm hắn muốn bỏ chạy, cho dù cô có là cái gì thì hắn cũng không dám trở lại, lỡ là quỷ thì quay đầu lại chẳng phải chịu chết sao?

Có nhiều người không tin quỷ thần có tồn tại, nhưng khi đối diện với một sự kiện đầy kịch tính như thế bọn họ liền cho rằng mọi thứ đều tại ma quỷ, hoàn toàn không có dự định tiến lên tìm hiểu nguyên nhân, thật buồn cười mà, mọi người đều tự tay đẩy sự thật đi.

Chạy qua mấy con hẻm liền Ngô Khả mới dám dừng lại nghỉ ngơi, hắn không ngừng thở dốc, cảnh tượng khi nãy tái hiện liên tục trong đầu, giống như ký ức bị bấm nút dừng vậy. Gương mặt trầm tĩnh của Diệp Mộng Dương, khung cảnh bốn phía hợp lại với nhau, giờ khắc này, hắn cho rằng Diệp Mộng Dương chính là quỷ! Không biết cô ta biến thành quỷ từ khi nào, hoặc có thể là ngay từ đầu ả đã là quỷ!

Nghĩ đến việc đã từng cùng ả thân mật, dạ dày Ngô Khả gợn lên, hắn thế mà ân ái cùng một con quỷ, thật ghê tởm.

"Oẹ", Ngô Khả thật sự nôn ra, giống như muốn ném hết ký ức về diệp Mộng Dương vào thùng rác. Nôn một lúc hắn mới cảm thấy đỡ hơn, lau miệng rồi ngồi phịch xuống đất.

Nơi này rốt cuộc là nơi nào, Diệp Mộng Dương-không, con quỷ giết người kia, hắn phải cầu cứu ai đây?

A, hắn có thể gọi điện thoại, sao lại quên mất!

Mở danh bạ điện thoại lên, hắn do dự. Vốn Ngô Khả muốn gọi cho Cao Thế Cường nhưng nghĩ đến Diệp Mộng Dương còn biến thành quỷ, vậy sao có thể chắc Cao Thế Cường vẫn là Cao Thế Cường trước kia, không chừng cậu ta đã thành quỷ luôn rồi. Nghĩ vậy Ngô Khả thoát danh bạ, không thể gọi cho cậu ta, Hứa Linh cũng không được, không được tin ai!

Xem ra kích thích vừa rồi có hơi lớn với hắn, làm cho hắn không muốn tin ai cả. Bởi vì một kích thích ngoài ý muốn này mà hắn gạt bỏ bạn bè của mình, tuy trong lòng hơi áy náy nhưng khi so sánh mạng mình với bạn bè hắn lại cho rằng nó đáng.

Hắn tính gọi cho người khác, lại phát hiện ra điện thoại không có tín hiệu.

Sao có thể? Chẳng lẽ nơi này là ngoại thành thật?

Hắn bất đắc dĩ tắt điện thoại, một tia bối rối hiện lên, sao lại có nhiều thứ ngoài ý muốn như vậy? Tất cả mọi thứ ở đây đều toát lên vẻ không bình thường!

Lúc này Ngô Khả ngồi dưới đèn đường, tuy đèn không sáng lắm, thậm chí có hơi hôn ám, nhưng nó vẫn có cảm giác an toàn hơn, nơi có ánh sáng luôn giúp cho người ta an tâm.

Hắn nhẹ nhàng thở ra, lập tức sự mệt mỏi đánh úp lại, lại chạy nhiều như thế nên mệt chết được, thân thể rất mỏi, còn hơi đói nữa, nhưng cơn buồn ngủ lại chiến thắng cơn đói. Hắn bất tri bất giác tựa vào vách tường ngủ, trong ngực còn ôm balo, trong chốc lát tiếng ngáy vang lên, xem ra hắn mệt chết được rồi.

Bởi vì đang ngủ nên hắn không thấy được cái bóng của hắn có thay đổi. Nếu nhìn tận mắt cảnh này chắc chắn Ngô Khả sẽ lại nhảy dựng lên ngay, nhưng hiện tại hắn đang ngủ, cho nên kết cục bi thảm đã định rồi.

Cái bóng hắn dưới đèn đường không dài, ngọn đèn tà tà chiếu xuống, cái bóng trên mặt đất như hơi rung động, sau đó cả cái bóng bất ngờ giật lên. Nhưng Ngô khả không có cử động, hắn còn đang trong mộng đẹp.

Cái bóng lắc lư uốn éo, tần suất rung động càng lúc càng lớn, sau đó nó chợt dài ra như một cây cột, rồi tách ra từ từ thành một cây, hai cây...năm cây, năm cái cột nhìn qua như năm ngón tay, cử động linh hoạt.

Đó thật sự là một bàn tay, một cánh tay người với một bàn tay năm ngón.

Cái bóng đột nhiên biến thành một cánh tay người, nhưng chủ nhân cái bóng vẫn không nhúc nhích đang ôm balo ngủ ngon lành một bên.

Như cảm thấy không đủ, cánh tay đó làm ra hành động như chống lên mặt đất, cái bóng kéo dài hơn, rồi, một thứ gì đó trồi ra từ cái bóng đó, một cái rồi hai cái, tối đen, tạo hình thành hai cái chân, nó đứng lên.

Trong khi nó đứng lên vẫn không ngừng rung động, một hình tròn chậm rãi mọc ra từ cái bóng đó, trở thành một cái đầu. Cái đầu người không ngừng vặn vẹo, giống như xoa nắn thế nào đấy, hé ra ngũ quan hoàn chỉnh tạo thành gương mặt. Nhưng gương mặt này đen thui, ánh sáng không chiếu tới được nó. Giờ nó như một con người bước trên mặt đất.

Nếu Ngô Khả thấy cảnh này chắc chắn vô cùng giật mình, vì cái bóng đó trong đêm đứng lên y hệt hắn! Cái bóng này tách ra khỏi hắn trở thành một cá thể độc lập!

Cái bóng hoàn toàn tách khỏi Ngô Khả, nó đứng đó một lát rồi cử động. Giống như con người mà chậm rãi đi, từ từ chuyển sang chạy, chạy qua con hẻm, chạy qua một bãi cỏ, vượt qua lan can, tiến đến đường chính. Một chiếc xe tải chạy qua, đột nhiên đụng phải nó, tài xế vội xuống xem xét nhưng lại không thấy ai nên rời đi, trên mặt đất chỉ còn lại một cái bóng đen.

Tỉnh lại từ trong mộng, Ngô Khả cảm thấy rất lạnh, lấy điện thoại ra nhìn mới biết bây giờ là đêm khuya, hắn do dự hay là đợi đến trời sáng, không nên mò mẫm trong bóng tối. May là chỗ này không vì trời khuya mà tắt đèn, nhưng hắn cũng không thấy bóng người nào, nên hắn cho rằng xung quanh đây không có ai để tắt. Quan trọng là, nếu vẫn chưa rời khỏi đây, có khi hắn phải chịu chết đói. Một đống hẻm nhỏ chằn chịt giống như mê cung, khúc khuỷu quanh co, làm hắn không mò được đường ra.

Đột nhiên từ sâu trong hẻm truyền đến tiếng chân người. Ngô Khả sau khi ngơ ngẩn mới kịp phản ứng, cuối cùng cũng có người! Hắn hưng phấn, tuy mới lạc chưa tới 24 tiếng nhưng ở trong thành phố đi đến đâu cũng có người, lúc đó còn cảm thấy bình thường nhưng trong hoàn cảnh này, đừng nói người, một con mèo, con chó thôi cũng có thể làm cho hắn hưng phấn không thôi. Đây là thói quen sống quần thể, thời gian dài không thấy sinh vật sống nào có thể làm cho con người phát điên. Ngô Khả không còn hơi sức đi nghiên cứu xem cái gì là quần thể với cá thể, hắn chỉ biết nơi này có người vậy người đó có thể dẫn hắn về, hắn thầm nghĩ mình phải trở về.

Hắn vội vàng đứng lên, nhìn về hướng phát ra âm thanh, siết chặt balo trên người, hắn hơi khẩn trương.

Tiếng bước chân chậm rãi từ trong bóng đêm tiến vào khu vực có đèn đường, gương mặt của Ngô Khả từ hưng phấn trở thành biến sắc, đồng tử mở to, hai chân không ngừng run rẫy, giống như bị kinh hách rất lớn, hắn kêu thảm chạy về hướng ngược lại.

--Hết chương 8--

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK