• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Mộng Dương đi trong một con hẻm nhỏ.

Con hẻm này rất nhỏ, mặc dù có đèn đường nhưng có lẽ là vì ít có người qua lại nên mỗi cột đèn cách nhau rất xa, ở giữa có một khoảng tối. Nên cô đi rất chậm, chỉ khi vào trong nơi có ánh sáng đèn mới chạy nhanh hơn.

Cô hơi sợ. Cô không nhớ rõ sao mình lại ở đây, cô không biết nơi này, ký ức của cô chỉ dừng lại ở chiếc taxi kia. Cô lên taxi, sau đó cảm thấy vô cùng mệt mỏi, chống chọi không lại cơn buồn ngủ nên cô dựa vào ghế thiếp đi. Vì lạnh mà tỉnh lại, mở mắt ra mới nhận ra mình không còn ở trong taxi mà là ở một nơi xa lạ, cô còn nằm trên mặt đất.

Cô hét ầm lên vì đột nhiên không gian bị thay đổi, thét gào một lúc liền nhận ra có gì đó không đúng.

Xung quanh không có ai, hơn nữa, trời đã bắt đầu trở tối.

Phải nhanh chóng tìm được đường lớn, nếu không một cô gái ở bên ngoài lúc trời tối không an toàn.

Nhưng làm sao cô lại đến được đây? Chẳng lẽ trên đường xảy ra chuyện gì rồi...không, không đúng, chuyện gì tới mức bọn họ phải bỏ mình lại ở đây? Không nói đến hai người kia, chỉ riêng Ngô Khả đã không có khả năng bỏ cô lại một mình.

Hiện tại cô rất hối hận, sao bản thân không mang điện thoại theo mà lại để ở chỗ Ngô Khả, bây giờ lạc nhau làm sao có thể tìm được người?

Diệp Mộng Dương không ngừng bước đi trong con hẻm nhỏ, trong lòng cầu nguyện đừng xuất hiện người xấu nào, không cần tên nào đâu.

Dưới bóng đèn là mấy con thiêu thân, tiếng bước chân cô vang lên cô độc trong con hẻm, chợt cô dừng lại.

Giống như là...

Cô cẩn thận cảm nhận, bầu không khí có hơi khác so với lúc nãy.



Vì sao?

Im lặng bủa vây, cũng không có chuyện gì xảy ra, vậy tại sao lại không bình thường?

Cô khẽ bước một bước, tiếng giày cao gót vang lên trong con hẻm, sau đó lại thêm một bước nữa rồi dừng lại.

Không đúng! Cô vừa nghe thấy ba tiếng chân! Ngay sau khi cô dừng lại, có một tiếng nữa vang lên.

Trong con hẻm này, còn có một người nữa!

Cô đứng lên bỏ chạy theo bản năng, cũng cố không tìm hiểu xem đó là ai. Cô không có sự tò mò nào đối với người đột nhiên xuất hiện này, cô chỉ muốn trốn thật nhanh, không thể để người đó bắt được mình! Cô có cảm giác hắn sẽ làm tổn thương cô nếu bắt được! Không được để hắn tóm mình!

Phải chạy cho nhanh!

Cô bỏ chạy, tiếng bước chân sau lưng cũng vang lên, cho dù cô chạy nhanh cách mấy tiếng chân đó vẫn sát sao sau lưng, nếu như chạy chậm lại, tiếng chân cũng chậm lại theo. Đây là một loại tra tấn!

Cô chỉ biết cắm đầu về phía trước, chạy không ngừng, tiếng bước chân như âm hồn đu bám theo sau, có lẽ chỉ cần chậm một bước thôi cũng sẽ bị tóm được.

Nhưng hai người cùng chạy, tiếng chân kia vẫn như hình với bóng với tiếng chân mình, hắn không mệt sao? Cô đã đến cực hạn rồi, sao tên kia không đuối sức tí nào chứ.

Cô chợt thấy phía trước không xa có đường rẽ.

Rất tốt, chọn một hướng mà đi thôi, có khả năng sẽ cắt đuôi được người phía sau. Trái, hay phải? Trong lúc Diệp Mộng Dương còn đang băn khoăn bên trái hay bên phải, lối rẽ đã càng lúc càng gần, còn năm mươi thước, hai mươi thước, mười thước, năm thước...Cuối cùng cũng chọn được!

Tiếp tục chạy đến, thân thể bỗng dưng vọt sang phải. Cô chọn bên phải. Lúc này trong lòng cô không yên, hy vọng người nọ sẽ không chọn cùng hướng với cô.

Rẽ bên trái đi, đi mà đi bên trái. Cô trong lòng thầm cầu nguyện.

Cô không để ý thấy có một bóng người hiện ra ngay phía trước cô, sự chú ý của cô vẫn đang đặt trên tiếng bước chân sau lưng. Hình như không còn nghe thấy nữa rồi.

Cô quay đầu lại đã thấy thân ảnh đột nhiên xuất hiện đó, không kịp dừng lại tông vào nó.

"A!"

Cô thét chói tai vì gương mặt tràn đầy nếp nhăn đó!



Cô hét lên xong thì xấu hổ đứng lên, tự dưng đụng phải một người, bị gương mặt già nua nhăn nheo đập vào mắt, cô bị doạ sợ. Qua sự kinh ngạc ban đầu, nhìn kĩ lại mới thấy người ta chỉ là một bà lão thôi. Cô cảm thấy mình thật sự bị doạ tới ngu rồi, đương nhiên sẽ cảm thấy xấu hổ, tông người ta, nạn nhân còn chưa nói gì mà thủ phạm như mình còn hét lên.

"Bà ơi, con xin lỗi, bà không sao chứ?", cô đứng lên nâng bà dậy.

Bà ấy lẩm bẩm gì đó mà Diệp Mộng Dương nghe không hiểu, cô cầm vật rơi dưới đất lên đưa lại cho bà, nhưng bà không nhận lấy.

Cô liếc xuống xem bà lão, hai con mắt trắng dã làm cô giật mình đánh rớt đồ vật.

Bà lão bị mù!

Khó trách không nhìn thấy cô. Thật tội nghiệp, bà đã bị câm còn bị mù.

Sau khi giải thích thì cô tiếp tục đi, tất nhiên là không gấp gáp như ban nãy vì hình như cô không còn nghe thấy tiếng bước chân đó nữa.

Chỉ là, đi lâu như vậy còn chưa đến được đường chính. Diệp Mộng Dương có chút bất đắc dĩ, khó khăn lắm mới gặp một người, muốn hỏi đường thì phát hiện người ta bị câm với bị mù, hỏi không được gì. Vẫn là tự mình cố gắng vậy.

Nhưng tại sao nơi này nhiều hẻm chằn chịt như thế? Trái trái phải phải không biết đường đâu mà lần. Đi qua biết bao nhiêu con hẻm cắt ngang rồi lại không gặp được người nào sinh sống ở đây, nếu vậy đống hẻm này để làm cái gì?

Vào lúc sắp kiệt sức, Diệp Mộng Dương nhìn thấy một khung cảnh bất đồng.

Hiện ra trước mắt là một ngôi nhà cao tầng cũ, có bốn lầu, nhìn độ cũ xưa thì căn nhà này ít nhất cũng phải mười năm tuổi rồi. Có lẽ mười năm trước nó là một căn nhà rất đẹp, mỗi phòng một ban công, các ban công nhỏ kia làm cho căn nhà trở nên đồ sộ, xinh đẹp. Bởi vì đã lâu không có người ở, trước các phòng đều giăng đầy dây leo, cỏ dại bao lấy ngôi nhà cô độc cổ kính, khung cảnh này có chút thê lương.

Cách sắp xếp phòng này có hơi quen quen, Diệp Mộng Dương cố gắng mãi cũng không nhớ được đã từng thấy ở đâu. Cô nghĩ chắc lúc trước mình từng thấy trên TV nên mới thấy quen như thế.

Ngôi nhà cũ kỹ cứ như vậy xuất hiện trước mặt cô, trong lòng cô dâng lên xúc động muốn tìm người hỏi chuyện, cô có cảm giác nơi này đã từng xảy ra chuyện gì đó, cảm giác càng lúc càng mãnh liệt, cuối cùng thúc đẩy cô từng bước tiến lên.

Vượt qua vườn cỏ dại rậm rạp, Diệp Mộng Dương vượt qua cổng chính đến trước cửa nhà, cánh cửa sắt rỉ sét, bàn tay sờ lên dính một mảng đỏ hồng mang mùi vị tanh của kim loại rỉ.

Cô kéo cửa, ổ khoá trên cửa đã biến chất rồi, kéo hai cái đã rơi xuống. Mở hai cánh cửa ra, sau nó là hành lang hôn ám, cô ngước lên trên xem thử. Vì do đêm tối, ánh trăng không rõ lắm nên chỉ nhìn thấy một cái cầu thang như không có điểm cuối chìm trong bóng tối.

Diệp Mộng Dương nuốt nước miếng, có hơi hối hận vì đã một mình tới đây, cô vốn có thể ghi nhớ địa điểm rồi lần sau tới cùng mấy người Ngô Khả. Nhất định Hứa Linh cũng sẽ đi, cô ấy rất thích mấy nơi như thế này, căn nhà cũ kỹ tràn ngập hơi thở thần bí, cô ấy luôn bị hấp dẫn bởi mấy nơi như thế, mình cũng vậy.

Cô và Hứa Linh giống nhau, từ nhỏ đã có hứng thú với mấy thứ thần bí này. Thấy những thứ giống như vậy sẽ cô không cản được mình, nhưng Hứa Linh không chỉ thế. Hứa Linh rất thích xem mấy thứ cảm giác mạnh, tuy rằng phim kinh dị cũng rất kích thích rồi, nhưng so với hồn ma Hứa Linh càng thích những vật cổ hơn, một đồng tiền cổ, sách cổ gáy đóng chỉ, hoặc là...một ngôi nhà cổ.



Mấy thứ đó rất hấp dẫn với Hứa Linh. Tiếc nuối lớn nhất của cô ấy là không đuổi theo đam mê đi vào khảo cổ học mà theo lời mẹ học kế toán. Cô không có tí xiu hứng thú nào với kế toán, chỉ có những thứ tràn ngập hơi thở của thời gian mới làm cô hưng phấn được.

Lúc ở cùng với Hứa Linh, trừ xem phim kinh dị còn xem cả những chương trình thám hiểm, phim tài liệu...Có lẽ trong tâm Hứa Linh cũng rất muốn được đi thám hiểm như vậy.

Mà ngôi nhà cô độc này lại có thể cho cô cơ hội được trải nghiệm việc thám hiểm. Ngôi nhà này đích thị là sinh ra dành cho Hứa Linh, lâu đời, thần bí, còn âm u nữa, nếu Hứa Linh ở đây chắc chắn đã đi khám phá rồi, bởi vì trừ tuổi đời dài ra nơi này còn đem lại một khí tức quỷ dị, giống với những căn nhà ma ám trong TV.

Nghĩ đến đây Diệp Mộng Dương quyết định mình phải khám phá nơi này, ngay đêm nay! Có thể ai cũng cho rằng ban ngày mới là thời điểm tốt nhất, nhưng khi nhìn thấy ngôi nhà cổ này, máu chinh phục không an phận lại sôi sục, cô không đợi trời sáng nổi!

Từ bên ngoài nhìn vào nơi này rất cũ nhưng bên trong rất ngăn nắp, tường không có lấy một vết trầy, vì sao lại vứt đi? Nghĩ đến xung quanh cũng không có ai ở, cô nghĩ có lẽ là do bất tiện, không có phương tiện giao thông nên không ai ở. Thật đáng thương, căn nhà mỹ lệ như vậy mà, người ở đây lúc trước chắc hẳn rất vui vẻ.

Nếu cô có thể ở đây thì hay rồi.

Suy nghĩ kỳ quái đột nhiên bật lên trong đầu. Kỳ lạ, Diệp Mộng Dương nghĩ, cho dù có đẹp tới mức nào thì hiện tại nó cũng chỉ là nơi không có hơi người, một nơi vứt đi không ai thèm. Tuy cô thích nó nhưng cũng chỉ là thích bầu không khí nó mang lại, muốn cô ở đây thì thật ngại quá cô không muốn. Vậy sao tự dưng lại có suy nghĩ kia nhỉ? Giống như...có ai đó nhét vào đầu cô suy nghĩ đó vậy.

Diệp Mộng Dương cười phì, bị cái căn nhà này ảnh hưởng sao? Bằng không tại sao lại nghĩ như thế? Ai mà có thể thay đổi suy nghĩ của một người được, cho dù là thôi miên cũng chỉ có thể dẫn dắt thôi.

Suy nghĩ vô căn cứ.

Xem ra đi một mình cũng không tốt lắm, dễ bị bầu không khí ảnh hưởng, định lực vẫn còn thiếu nhiều. Đã sớm chết lặng qua đống phim kinh dị rồi, cứ cho rằng mình đã không còn bị ảnh hưởng nữa đâu, chắc do hiện thực và phim ảnh không giống nhau rồi.

Có thể thông qua màn hình nhìn ngắm thế giới, nhưng tự mình trải nghiệm thì lại không giống rồi.

--Hết chương 6--

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK