Bé gái đi trong một con hẻm tối, đèn đường ảm đạm, con thiêu thân xoay vòng dưới bóng đèn. Bé gái siết chặt quai cặp, chân bước nhanh hơn.
Chợt, bé gái dừng bước. Nó cẩn thận nghe, nghe được tiếng bước chân dừng lại ngay sau khi mình dừng, nó cứ bước một bước thì sẽ có một tiếng vang lên rồi dừng ngay sau đó, nó tin chắc sau lưng mình có người.
Bé gái vụt bỏ chạy.
Chạy được một đoạn, nó nhận ra tiếng bước chân kia không đuổi theo. Nó thở gấp, vừa rẽ vào một con hẻm thì trước mắt xuất hiện một gương mặt già nua đầy nếp nhăn.
Bé gái ngã ra sau, hét lớn.
Nhưng rồi nó dừng lại, xấu hổ đứng lên. Nó phát hiện người trước mắt chỉ là một bà lão bị mù. Bà nói cái gì đó, nó nghe không được, chỉ luôn miệng xin lỗi rồi lại chạy nhanh về nhà.
Vừa đóng cửa quay đầu lại thì một tách trà bay tới, máu trên trán bé gái chảy xuống.
Cha mẹ lại cãi nhau rồi.
Nó không để ý, không băng bó vết thương, trở lại phòng, ôm búp bê khóc lên.
Trước kia gia đình của bé gái rất hoà thuận, nhưng không rõ từ khi nào thì cha lại có người đàn bà khác bên ngoài, mẹ ở nhà gây chuyện, hai người cãi nhau mỗi ngày, nhiều lúc còn đánh nhau. Nó sờ trán, chuyện như vầy nó trải qua rất nhiều lần rồi.
Hôm nay là sinh nhật bé gái, chỉ là không ai nhớ mà thôi. Trong tay là con búp bê ba năm trước cha mua làm quà sinh nhật, nó đã ba năm rồi chưa được đón sinh nhật.
Chuyển cảnh—
Đêm khuya.
Bé gái đang ngủ say chợt bừng tỉnh.
Nó mở cửa phòng ngủ, hơi nóng ập vào mặt. Góc phòng khách bắt lửa, ngọn lửa nhấm nuốt bức màn lan đến tận đây. Nó hét lớn, nhưng không có ai trả lời, cha chắc hẳn đang đi với người đàn bà kia, còn mẹ thì mượn rượu giải sầu.
Bé gái chạy đến huyền quan (khu vực từ cửa chính vào phòng khách), nhưng cửa bị khoá trái. Nó bị giam trong căn phòng đang cháy này.
Nó muốn nhảy xuống từ ban công, nhưng vậy thì phải chạy qua được phòng khách. Nó dùng sức đập cửa, cầu cứu, hy vọng có ai đó đi ngang qua nghe được, nhưng la tới mức khản cổ cũng chẳng có ai chạy đến.
Bé gái bất lực ngồi xổm xuống, tựa vào cửa, ngọn lửa nhanh chóng lớn thêm, phòng khách giờ chỉ còn là biển lửa. Nó bị khói hun tới không thấy rõ đồ vật, trong mắt chỉ có ngọn lửa hừng hực nuốt chửng gian phòng, đồ nội thất vặn vẹo trong hơi nóng dày đặc. Trước mắt tối sầm, bé gái lâm vào hôn mê.
Cháy lớn: ngọn lửa lan đến đây, vây lấy thân hình nhỏ nhắn yếu ớt của bé gái, từ từ nuốt nó vào trong biển lửa.
Chuyển cảnh—
Chuyện xưa bắt đầu rồi.
Trời tối, hôn ám.
Vài sinh viên đứng dưới toà nhà bị bỏ hoang, tranh cãi cái gì đó. Cuối cùng thì bọn họ quyết định đi vào, nghe nói nơi này có quỷ, bọn họ cố ý đến vào buổi tối cốt yếu cũng để gia tăng độ kinh dị.
Bọn họ giới thiệu khu chung cư này. Mấy năm trước xảy ra đại hoả hoạn, cháy tới 3 nhà liền nhau, đa số mọi người đều trốn thoát kịp, chỉ có một bé gái chết. Nghe nói chạy không được do bị khoá nhốt trong nhà.
Về sau truyền ra truyền thuyết về khu nhà này, làm lòng người sợ hãi, nhiều gia đình dọn đi đều nói là linh hồn bé gái kia quậy phá.
Mấy sinh viên nghe có nhà ma đều nổi lên tâm tư thám hiểm.
Máy quay chuyển góc—
Bọn họ sắp vào trong toà nhà, nơi này bị bỏ hoang đã lâu nên đã cắt điện, bọn họ đem theo đèn pin, cửa vào không lớn không nhét được nhiều người nên có hai người tụt phía sau, đứng ngoài mái hiên.
Một người đi trước lia đèn pin, ánh đèn nhoáng lên, một gương mặt tái nhợt loé qua, chỉ là không ai phát hiện.
Bọn họ tiếp tục đi tới. Phía sau chợt có người hét lên.
Bọn họ quay lại xem, phía sau ánh sáng, ngoài mái hiên, chẳng còn ai, hai người kia không còn ở đây.
Tuy sợ nhưng chẳng ai dám quay lại tìm kiếm, gọi vài tiếng không thấy trả lời, có người đoán bọn họ bị doạ sợ nên chạy rồi. Bọn họ lại tiếp tục đi.
Máy quay chuyển tới góc bọn họ không nhìn thấy.
Hai gương mặt kinh hãi, không nhúc nhích.
Cứ đi đi mãi, chợt đèn pin chiếu sáng một con búp bê nằm dưới sàn nhà.
Đồng thời, máy quay chuyển sang phía sau bọn họ, một đôi chân đứng thẳng tắp.
Sau đó là cảnh nữ quỷ giết chết bọn họ. Tình tiết cũng cũ, ở giữa có xen mấy cảnh khi nữ quỷ còn sống. Cuối cùng chỉ còn một cặp người yêu trốn thoát, trong giây phút bọn họ chạy ra cửa lớn thì một trận hoả hoạn thiêu cháy cả toà nhà.
Hết phim, phụ đề chạy lên.
Cộc, cộc, cộc.
Diệp Mộng Dương mở cửa cho hai nam sinh đứng bên ngoài.
"Cầm."
Cao Thế Cường đưa hoành thánh cho Diệp Mộng Dương rồi đi đến bên người Hứa Linh, xếp đồ ra, Hứa Linh cũng dời mắt khỏi TV, đi lấy đồ ăn.
Lúc này, màn hình vốn còn đang chạy phụ đề đột nhiên biến mất, chỉ còn nhấp nháy bông tuyết trên đó.
Trên màn hình là gương mặt hư thối của nữ quỷ trong phim, mặt nó chiếm 2/3 màn hình, nói, "Tối nay ta sẽ đi tìm ngươi."
Sau đó màn hình về lại bình thường, phụ đề cũng chạy xong.
Một màn bất ngờ này làm cả 4 người giật mình, ai cũng không ngờ bộ phim bình thường vậy lại còn có phân cảnh như này.
Sửng sốt chốc lát, Cao Thế Cường cười haha, "Đúng là rất tốt, hiện tại có rất ít bộ có cảnh này. Được, chờ người tới tìm! Ha ha!"
Ngô Khá vui vẻ, "Đây là bộ phim từ mấy năm trước rồi nhỉ? Phim ảnh lúc trước luôn thích làm theo kiểu này, lúc tưởng hết phim thì xuất hiện một cảnh làm người ta hết cả hồn."
Diệp Mộng Dương vỗ vỗ ngực, "Thật là...không kịp phòng chiêu này!"
"Ừm, đây là bộ khá cũ rồi. Tiếc là nơi này chỉ có mỗi bộ đó thôi.", Hứa Linh thất vọng nói.
Cao Thế Cường cũng nhẹ nhàng thở ra, may mắn chỉ có một bộ, bằng không kế hoạch đi chơi chắc chắn phải ngâm nước nóng.
"Ăn nhanh đi rồi ngủ sớm. Ngày mai mọi người đi chơi.", Hắn vui vẻ nói, còn hướng ánh mắt sáng rực sang Ngô Khả.
"Các cậu ăn đi, tôi đi tắm trước.", Ngô Khả ném trả một ánh mắt khinh thường, lấy quần áo rồi đi vào nhà tắm.
Gian phòng này tuy nhỏ nhưng vẫn có phòng tắm riêng, không cần dùng phòng tắm chung trong khách sạn, coi như cũng tiện lợi.
Tắt đèn, hai cặp người yêu chia nhau hai cái giường, ôm nhau tiến vào mộng đẹp.
Hôm sau, mọi người dậy rất sớm, ăn sáng xong thì Cao Thế Cường nói ra kế hoạch của mình.
Hắn dự định sáng đi công viên trò chơi, chiều đến công viên chèo thuyền. Bởi vì hai cô gái không muốn cả ngày cuối tuần đều dùng để ăn chơi nên ăn tối xong cả nhóm trở lại trường học.
Mọi người không quá hào hứng với kế hoạch này nhưng cũng chẳng phản đối. Thời gian chỉ có một ngày, quả thật không chơi gì nhiều được.
Đi đến công viên, hai cô gái càng chơi càng hăng, tiếng cười rộn ràng không dứt. Mà cả hai tên con trai cũng vui vẻ, Cao Thế Cường nghĩ thầm hắn quyết định không sai, may mà kéo được hai người ra ngoài chơi, bằng không để bọn họ ở lại trải qua ngày cuối tuần cùng với phim kinh dị hẳn đáng tiếc.
Cao Thế Cường nghĩ không thông, tại sao nữ sinh hoạt bát vậy lại thích xem các loại phim âm trầm thế. Nói tìm kích thích thì hắn tìm không ra kích thích từ trong đó. Hắn chưa bao giờ xem phim kinh dị, nhưng đã thấy nhiều nhóm người biến thái thích xem, thật hại người.
Hắn không hy vọng người yêu dính phải những thứ này, cô gái nhỏ thì cứ hoạt bát hướng về phía trước, thậm chí nghiện phim Hàn cũng được chứ không cần là phim kinh dị.
Hai cô gái thoả thích trải nghiệm các loại trò chơi, chợt ánh mắt Hứa Linh dừng lại. Nơi đó có một căn nhà ma.
Cô có chút hồi hộp. Không biết vì sao nhưng từ nhỏ cô đã thích những thứ thần thần quỷ quỷ, phim ma, truyện ma, chỉ cần xuất hiện trước mặt cô thì cô liền xem tới mất ăn mất ngủ.
Có người nói, người có hứng thú với quỷ thần là vì một bản năng sợ hãi cái chết. Tuy không phản đối những lời này nhưng cô cũng có quan điểm của mình.
Người cổ đại tin quỷ thần là những điều bí ẩn của tự nhiên, còn những người hiện tại vẫn tin có quỷ thần chỉ là muốn thăm dò, truy tìm để thoả mãn trí tò mò.
Ngươi thờ thần phật chẳng lẽ không cầu cho thần phật phù hộ mình sao? Cho dù là người không quá tin tưởng cũng sẽ tế bái tìm sự an ủi. Đây đều là lo cho bản thân mình.
Con người rất chú ý tới bản thân.
Điểm này thì hoàn toàn không thể nghi ngờ. Bản thân cô cũng là một ví dụ điển hình.
"Mộng Dương, chúng ta qua đó chơi!"
Diệp Mộng Dương nhìn theo hướng tay cô chỉ, là nhà ma.
Cô vui vẻ nói, "Được!"
"Ây! Ngô Khả, Cao Thế Cường! Tiếp theo là nhà ma nha!", Diệp Mộng Dương gọi hai nam sinh.
Cao Thế Cường khổ bức, hắn thật sự không muốn vào nơi đó! Chả cần biết là thần hay quỷ, hắn đều không muốn đụng vào! Không phải hắn nhát mà là không có hứng thú. Mỗi người đều có vài cái không thích ha?
Với hắn thì quỷ thần chỉ là những điều vớ vẩn.
Hắn vẫn cho rằng Hứa Linh với Diệp Mộng Dương rất mê tín, đặc biệt là Hứa Linh, nếu không mê tín thì đã chẳng có hứng thú với những thứ này! Như hắn nè.
Đứng bên ngoài nhà ma, Cao Thế Cường hối hận khi đã đi hướng này, tạo cơ hội cho hai cô gái tìm ra nó.
Hắn thở dài, nhận mệnh đi mua vé.
Có người kéo vai hắn, hắn quay đầu thì nhìn thấy gương mặt đầy thương xót của Ngô Khả. Thật muốn đánh!
Cách đó không xa vang lên tiếng kêu hoảng sợ.
Cao Thế Cường không nói gì, cái này có đáng sợ đâu, đều chỉ là điện tử và plastic làm thành. Sợ thì đừng vào.
Hắn nhìn hai cô gái bên kia, hai người còn đang sờ sờ nhà ma, trước mặt hai người là một trái tim còn đang chảy máu trên bảng điện tử.
"Chẳng kinh dị chút nào, sao lại là nhà ma được!", Diệp Mộng Dương chê bai.
"Uy! Đừng có nghịch! Ai mà biết nó có rò điện hay không!", Thấy bộ dáng không sợ trời không sợ đất của hai cô gái, Cao Thế Cường bị doạ rồi, vạn nhất điện giật thì hỏng bét! Hắn vội vàng quát bảo dừng tay.
"Chắc không ra gì rồi.", Nói xong lại sờ nữ quỷ lưỡi dài kế bên, chiếc lưỡi lòng thòng trước ngực đỏ tươi.
Cao Thế Cường tiến đến kéo cái tay đang vuốt đầu nữ quỷ của Hứa Linh, hét lớn với Ngô Khả, "Ê! Cậu mặc kệ nữ nhân của mình sao!"'
Ngô Khả còn chưa kịp trả lời Diệp Mộng Dương đã đỏ mặt hô, "Cao Thế Cường! Cái gì mà nữ nhân của cậu! Không được nói lung tung!"
"Ha ha! Nữ nhân của tôi cũng không phải là cậu, cô ngốc!", Cao Thế Cường cười.
Đột nhiên đỉnh đầu bị gõ.
"Đừng khi dễ Mộng Dương!", Hứa Linh uy hiếp.
Ngô Khả nhìn Cao Thế Cường nghẹn khuất, cười, "Hiện tại chúng ta là 3 đấu 1!"
Ngô khả chợt nói, "Tối qua nữ quỷ có đến tìm không?"
Cao Thế Cường sửng sốt một lát, "Cậu ngốc thật. Tôi còn hy vọng cô ta tới tìm! Aiz, đáng tiếc."
"Thế Cường, không được nói lung tung!", Hứa Linh chợt nghiêm túc nói.
"Giỡn thôi, giỡn thôi, ha ha."
Đi ra khỏi nhà ma, cả nhóm đều có cảm giác bị lừa dối, cả cái nhà ma đều trông giả, một tí xíu cũng không thực, Diệp Mộng Dương lẫn Hứa Linh đều thất vọng ra mặt.
Chơi hết một ngày, bốn người trở về trường học.
Lúc chờ xe taxi, trong nháy mắt Hứa Linh chợt cảm thấy lạnh run, trong lòng không hiểu sao lại không thoải mái, tựa như có một bàn tay bẩn thỉu chạm vào trái tim cô.
"Sao vậy? Xe tới kìa."
Có người đẩy cô từ phía sau, Hứa Linh quay đầu nhìn, là Diệp Mộng Dương đang thúc giục. Cô hồi thần, mang theo cảm giác kì quái đó lên xe.
Hình như mới xảy ra chuyện gì...
Lắc đầu, Hứa Linh lên xe. Cửa xe đóng lại, chở bọn họ rời đi. Mây đen ngùn ngụt kéo đến từ bầu trời phương xa, dày đặc, tựa hồ như có cái gì đó sắp xảy ra.
--Hết chương 2--