Triệu Tường nhìn đĩa CD trong tay, "Quỷ linh", cậu bỏ đĩa vào đầu DVD, ấn nút mở. Hình ảnh xuất hiện, mở đầu phim là một bé gái đeo cặp sách đi trong một con hẻm tối đen, sau đó là tiếng bước chân, gặp phải bà lão rồi đến cảnh bé gái về đến nhà, mọi thứ rất bình thường, sau đó bé gái chết cháy tại nhà. Chuyển cảnh, đến cảnh nhóm học sinh đi thám hiểm nhà ma. Bên trong toà nhà là một màu tối đen, cảnh trên phim cũng soi rõ từng hạt bụi trong không gian, các học sinh đó hét toáng lên hoặc chết không rõ lý do, cuối phim chỉ còn một cặp đôi còn sống.
Triệu Tường cảm thấy được sự kì lạ từ nó, chiếc đĩa phim này đem đến cảm giác rất quái dị. Đúng, là quái dị, vì trừ bầu không khí nó đem lại và ánh đèn mờ ám thì không có con quỷ nào xuất hiện cả! Bộ phim ma kì lạ, không có ma quỷ thì diễn thế bất nào được? Nội dung chính là một đám học sinh tự nhiên chết hết cũng rất kì, giống như đột tử vậy, thời điểm chết chẳng có con ma nào hiện ra, chẳng lẽ bộ phim này giới thiệu một góc nhìn không có ma quỷ?
Cậu quay đầu nhìn Hứa Linh, nội dung cô kể và nội dung cậu xem không giống nhau, ngay cả kết thúc xuất hiện một gương mặt quỷ cũng không có, có khi nào lấy nhầm đĩa không?
"Không, không đúng...", Hứa Linh cứng rắn lắc đầu.
"Sao lại không đúng? Chị lấy sai bộ rồi hay sao, nội dung không giống xíu nào."
"Không có quỷ! Không thấy quỷ!", Hứa Linh nhìn Triệu Tường, nói lớn.
"Không thấy quỷ cái gì...", Triệu Tường cảm thấy cô gái này thật kì lạ, bông nhiên, cậu chợt nhận ra, "Không thấy quỷ? Ý chị là không thấy con quỷ từng xuất hiện nữa?"
"Đúng! Chỗ này, chỗ này và chỗ này đều có nữ quỷ đó xuất hiện! Nhưng bây giờ không còn nữa!", Hứa Linh tua lại phim, chỉ vào từng vị trí trên màn hình. Màn hình dừng ở gương mặt hoảng sợ của người bị hại, cảnh tượng u ám cũ nát, nhưng cảnh này cũng không ngoại lệ, không có hình bóng của nữ quỷ.
Ả đi đâu rồi?
"Nó đi ra rồi! Nó đã thoát ra rồi! Ả đang tới tìm để giết tôi! Làm sao bây giờ, làm sao giờ?", Hứa Linh túm lấy Triệu Tường, cô sắp phát điên rồi, mọi chuyện cứ vây lấy cô, vì sao lại tới tìm cô chứ, cô cũng đâu nói gì bậy bạ.
"Quỷ...đi ra từ phim kinh dị...", Triệu Tường thì thầm.
Nói như vậy, những chuyện này dường như không thể tránh khỏi. Cậu bỗng tỉnh ra, Triệu Tường ơi là Triệu Tường, mày nghĩ đối thủ của mày là ai, là quỷ đó, sao mày còn ngu dại nghĩ rằng bản thân có thể cứu được người khác, chỉ sợ là chính bản thân cũng không cứu được!
Triệu Tường bị suy nghĩ trong tâm làm hoảng sợ, sự vô lực xâm chiếm lấy cậu, nếu như lúc nãy cậu vẫn còn một chút tin tưởng vào bản thân thì bây giờ đến lòng tự trọng cũng bị đả kích, bởi vì cách cái chết quá xa cho nên cậu coi thường những thứ kinh khủng này. Cậu quên, cậu quên mất lý do sao cậu có thể thoát khỏi sự kiện chuyến xe buýt cửu tử nhất sinh kia. Mới 2 tháng thôi cậu đã quên rồi. Quên đi cảm giác lúc đối mặt với cái chết, đối mặt với ma quỷ tuyệt vọng và bất lực thế nào, cậu dựa vào đâu có thể giúp người khác sống sót. Sau việc đó, cậu hiểu được vận may là gì, cậu vô tình lên nhầm chuyến xe buýt, chỉ có vận may mới giúp cậu lách qua lỗ hổng trong toàn bộ sự kiện đó mà rời đi.
Chỉ như vậy đã tự kiêu rồi?
Triệu Tường tự hỏi bản thân.
"Tôi không muốn chết, không muốn chết.", trong lúc Triệu Tường ngẩn người, Hứa Linh không chịu nổi kích thích đã kích động chạy khỏi phòng.
Không được, không được ở đây nữa, ở đây sẽ bị giết, phải chạy, chạy đến nơi khác!
Hứa Linh chạy được một đoạn rồi Triệu Tường mới kịp phản ứng, vội vàng đuổi theo, tuy cậu khẳng định Hứa Linh chắc chắn dữ nhiều lành ít, nhưng cậu lại không thể vô tâm đứng nhìn, lương tâm cậu cắn rứt.
Chưa từng nghe đến con quỷ nào kiểu này, có thể chui ra khỏi phim đến với thế giới thực. Sự kiện quỷ quái này chắc chắn sẽ rất kinh khủng, khó khăn hơn những sự kiện trước rất nhiều.
Chạy, chạy mãi, Triệu Tường chợt dừng lại. Cậu vẫn chưa đuổi kịp Hứa Linh, nguyên nhân khiến cậu dừng lại là cảm giác sai sai đột nhiên xuất hiện, đây là đâu.
Cậu quan sát xung quanh, có hơi quen quen lại có chút không phù hợp lắm.
Chợt cậu hiểu ra, khung cảnh này cậu từng thấy rồi, vừa mới nãy luôn, đây là cảnh trong bộ phim ban nãy!
Ơ...sao lại thế này. Không phải quỷ chui ra khỏi phim kinh dị sao, sao lại thành cậu ngồi trong phim kinh dị rồi?
Bước qua những cảnh tượng quen thuộc, cuối cùng cậu cũng đến trước toà chung cư đó, toà chung cư trong bộ phim kinh dị, căn chung cư này là điểm bắt đầu, cũng là điểm kết thúc. Cậu nhớ cô bé đã chết cháy trong đó, biến thành nữ quỷ, cũng ở trong những căn phòng đó, giết chết những kẻ xâm nhập. Cuối cùng, tuy không xuất hiện hình bóng, nhưng cô ta biến mất tại nơi này, khó trách kết thúc của bộ phim lại có bóng dáng nữ quỷ, có lẽ là còn một phần nữa, biên kịch đã thiết kế như vậy để tạo điểm nối tiếp cho phần sau.
Trong chớp mắt đặt chân vào chung cư, Triệu tường vô cùng ngạc nhiên.
Hứa Linh khác với Triệu Tường ở chỗ là cô xuất hiện ngay trước toà nhà, nhìn vết tích loang lổ trên cửa sắt, mặt cô lập tức trắng bệch, cho dù chậm chạp đến thế nào cô cũng hiểu được khi nhìn thấy khung cảnh này, cô đang ở trong bộ phim kinh dị đó!
Đừng nói là mấy người Diệp Mộng Dương cũng bị đưa tới chỗ này, cô nghĩ, nếu vậy, cô ta cũng phải biến mất ở đây sao?
Hứa Linh không ngừng tự hỏi, ở trong bộ phim kinh dị đó, chỉ cần bước chân vào trong sẽ bị giết, nếu vậy có thể ở bên ngoài không đi vào không, có thể bình an không? Nhưng vậy thì sao mới trở về được? Cô chợt nhớ tới lời của Yến Giang.
"Phải tìm được đường sống trong chỗ chết, tìm được lỗ hổng từ trong sự kiện kì bí, đây là biện pháp duy nhất!"
Đường sống trong chỗ chết ở đâu? Hứa Linh không tự chủ được nhìn về toà chung cư, ở bên trong hả? Cơ mà sợ quá đi, có thể chết đó, nhưng vào đó mới tìm thấy đường sống được, mới thoát ra được! Được rồi, cược một ván đi!
Hứa Linh tiêu sái đi vào trong, tiến vào sân khấu chính của bộ phim kị.
Hồi tưởng lại từng chi tiết trong phim, cô nhớ cảnh đầu tiên mà nữ quỷ xuất hiện là ở hành lang, trong hành lang ở lầu một, gương mặt nữ quỷ chỉ xuất hiện thoáng qua một cái, không lâu sau đó có hai người hẹo. Nên đi không?
Hứa Linh cắn môi, liều mạng nào!
Hành lang tối thui, chỉ có thể dựa vào cảm giác sờ mà đi, may mà cuối hành lang có một ô cửa sổ, tuy rằng phủ đầy bụi nhưng vẫn đủ để ánh trăng chiếu qua. Đây là đặc trưng trong phim kinh dị, mọi sự kiện quan trọng đều tập trung xảy ra vào ban đêm, đầy bụi mù, tuy là ở phim kinh dị hiện đại không còn nữa nhưng vào thời kì trước thì những chi tiết đó là ý tưởng đắc giá.
Hứa Linh bước tới mảnh ánh sáng nhỏ kia, bước đến cảnh thứ nhất trong phim, nhưng xung quanh tối đến mức không thấy được cái gì, cô cũng không biết trước mặt có con gì hay không. Trong phim thấy được cũng nhờ đèn pin được lia qua, mà lúc này cô lại không có đèn pin.
Bởi vì không thấy cho nên không nhận thức được độ kinh khủng của nó, Hứa Linh thả lỏng đi tiếp.
Sau đó là cảnh hai học sinh bị giết, cô đi đến địa điểm hạ sát, là ngay mặt đất dưới cửa sổ, xuyên qua ánh trăng vẫn có thể thấy rõ chỗ đó không có người.
Không có...
Cô hồi tưởng lại, xác nhận mình không nhớ sai, người đó bị giết tại chỗ này, nhưng bây giờ không có ai. Hoang mang không lời giải thích, cô đành đi tiếp, đi rất nhanh, tới cảnh thứ ba vẫn không có chuyện gì. Đúng ra phải có ba thi thể, còn có nữ quỷ nữa chứ!
Cô bất an. Cô đến từng khung cảnh trong phim để tìm, quan sát thật kỹ cũng không phát hiện những chỗ nên có xác chết có cái gì, thế này là thế nào?
Cô mệt tới mức mồ hôi đầy đầu, chợt nghĩ tới gì đó cô mới hoảng sợ.
Lý do mà các sự kiện khác thường xảy ra từ nãy tới, có thể nói là vì nữ quỷ hoàn toàn không ở trong bộ phim kinh dị!
Cô nhớ mình phát hiện nữ quỷ đi ra khỏi bộ phim kinh dị nên bị đưa đến đây, vậy, có khi nào nữ quỷ không ở trong đây? Nếu vậy thì cô an toàn rồi.
Cô thở phào nhẹ nhõm, nỗi sợ giảm đi không ít, từ giờ có thể thả lỏng rồi, tìm đường sống để trở về.
Con quỷ đó không ở đây thì tạm thời an toàn...nhưng mà nó có trở về hay không, khi nào nó trở về? Cô ở đây từ nãy tới giờ đã lâu lắm rồi, có thể quay về được không? Chẳng phải trên TV thường chiếu vậy à, đứng ở khu vực quỷ ám lâu lâu tí là không quay về được nữa, cũng sẽ biến thành một con quỷ...Chắc là, không đâu, đừng nghĩ linh tinh...
À mà khoan, có gì đó là lạ.
Tới giờ mới phát hiện, cô đi khắp nơi trong chung cư nãy giờ mà chẳng gặp ai, vậy ba người mất tích đâu? Lúc nãy cô đoán là bọn họ cũng bị đưa đến đây, nhưng đi nãy giờ chẳng thấy ai. Vậy bọn họ đâu rồi? Không ở đây tức là đã bình an trở về rồi sao?
Trong lòng Hứa Linh hốt hoảng, có nghĩa là bây giờ chỉ có mình cô ở cái nơi quỷ quái này?
Cô bối rối, hối hận vì đã lấy CD ra xem. Bởi vì cái đĩa này cô mới bỏ chạy, trong chớp mắt bước ra khỏi cửa khách sạn đã đến đây. Từ từ, có thể lúc đó cô không nên đi vào đây mà quay đầu, có thể sau lưng vẫn còn cánh cửa khách sạn, bước qua đó rời đi!
Nghĩ đến đây cô vội chạy về, bởi vì gấp gáp mà ngã khuỵu xuống đất, cô không để ý mấy chuyện đó nữa, thầm nghĩ, nếu trở lại giây phút đứng trước cổng sắt chắc chắn cô sẽ không bước vào đây, đáng ghét mà!
Cuối cùng cũng đến tầng trệt, còn chút nữa là được ra khỏi đây. Cô chạy như bay đến chỗ cửa ra vào, trong chớp mắt chân vừa bước ra đã vấp phải cái gì đó té ụp trên mặt đất. Lần này bị ngã đau, lúc ập xuống còn bị đập đầu, cô lập tức bất tỉnh.
--Hết chương 11--