Lâm Dược cho nàng vào trong một cái rương trực tiếp mang vào trong Thiển phủ.
Vừa nghe nói trong rương là Hồng Nhạn, Thiển Thủy Thanh suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Sau một lát, đem Hồng Nhạn vào trong một căn phòng nhỏ bí mật, không sợ ai phát hiện ra nàng, Thiển Thủy Thanh mới kêu Lâm Dược vào trong thư phòng của mình, ngoài ra còn có Cơ Nhược Tử.
- Vì sao ngươi lại bất cẩn như vậy?
Tuy giọng Thiển Thủy Thanh khó chịu, nhưng vẫn thoa thuốc và băng bó vết thương trên tay cho Lâm Dược, chuyện này làm cho Lâm Dược vô cùng cảm động.
Lâm Dược cười khổ kể lại những chuyện đã qua, sau đó nói:
- Ta không ngờ lại trùng hợp như vậy, càng không thể ngờ rằng lúc ấy ta đã che mặt, nhưng vẫn bị nàng nhận ra giọng nói, nhìn ra động tác.
Thiển Thủy Thanh hừ một tiếng:
- Vị Hồng Đại tiểu thư này rất có tư cách đảm nhiệm công việc gián điệp trong nước.
- Chỉ là làm việc lỗ mãng một chút, nhưng như vầy cũng là may mắn, nếu không để cho người khác biết, e rằng sẽ vô cùng phiền phức.
- Bây giờ phiền phức cũng không nhỏ chút nào...
Thiển Thủy Thanh lắc đầu.
- Tướng quân, tiếp theo chúng ta phải làm sao?
Lâm Dược hỏi.
Thiển Thủy Thanh lập tức cảm thấy đau đầu.
Biết làm gì bây giờ?
Giết người diệt khẩu ư? Thiển Thủy Thanh hắn tự hỏi lòng mình không làm được.
Bắt cóc Hồng Nhạn, phá hoại đám cưới, cuốn một nữ nhân vô tội vào trận tranh chấp này, đó đã là cực hạn của đạo đức đối với hắn rồi. Bây giờ muốn giết một nữ nhân không có thù oán gì với hắn, hắn không thể ra tay được.
Mặc dù hắn vì thắng lợi mà bất chấp thủ đoạn, không sợ máu chảy thành sông, nhưng dù sao đó cũng là đối với kẻ thù, mà không phải đối với đồng bào trong nước, nhất là với một thiếu nữ như vậy.
Thả nàng đi cũng không thể được...
Một khi Hồng gia phát hiện ra Hồng Nhạn mất tích, e rằng lập tức sóng gió nổi lên.
Chuyện Hồng Nhạn mất tích ở lầu Bách Hoa lần này là xảy ra quá đột ngột, không giữ được bí mật, không giống như khi bắt cóc nàng ở đền Nhân Duyên, đã có chuẩn bị từ trước. Bởi vậy nếu để cho thủ vệ trong thành tra xét, nhất định sẽ tra ra manh mối. Vạn nhất tìm được tới Lâm Dược, chỉ sợ sớm muộn gì cũng lần theo đầu dây phăng ra, ngay cả Thiển Thủy Thanh cũng khó thoát.
- Chuyện này...thật là đau đầu!
Thiển Thủy Thanh thở dài.
Vẫn là Cơ Nhược Tử nở nụ cười khanh khách:
- Quả nhiên thỉnh thần thì dễ, tiễn thần thì khó, lúc trước bày ra trăm phương ngàn kế chỉ sợ không phá được hôn sự của Nam lão Đại Nam gia, hiện giờ cô nương người ta tự tới đây, nhưng lại không cần nữa...
Thiển Thủy Thanh hung hăng trừng mắt nhìn Cơ Nhược Tử:
- Nếu như nàng có biện pháp gì thì hãy nói mau, đừng nói những lời vô nghĩa nữa!
Cơ Nhược Tử cười duyên dáng:
- Ta có biện pháp gì chứ? Giết người, chàng không muốn, thả người thì vô cùng mạo hiểm. Nếu như cứ giữ nàng ở đây cũng không phải là chuyện tốt, muốn giải quyết, e rằng chỉ có thể dùng biện pháp khác mà thôi!
- Nói như vậy nàng có biện pháp sao?
Cơ Nhược Tử nhìn Thiển Thủy Thanh bằng ánh mắt vô cùng quyến rũ:
- Nữ nhân rất hiểu nữ nhân, nếu như muốn một nữ nhân cam tâm tình nguyện bảo vệ bí mật cho người khác, e rằng chỉ có một biện pháp duy nhất!
Thiển Thủy Thanh lập tức hiểu ra.
Hắn nhìn Lâm Dược khiến cho đối phương run lên vì sợ.
- Không...không được!
Lâm Dược kêu to, hiển nhiên hắn cũng đã hiểu được ý nghĩa của lời Cơ Nhược Tử. Trên thực tế chỉ nhìn nụ cười rạng rỡ và ánh mắt của nàng cũng có thể hiểu được.
Thiển Thủy Thanh cười hăng hắc:
- Nói cũng phải, lần trước ngươi bắt trói cô nương nhà người ta, ít nhiều gì cũng đã nhìn thấy một vài chỗ không nên nhìn. Người ta là một khuê nữ trong sạch, hiện nay phải chịu vô số lời đồn đãi bên ngoài, cũng là một tay ngươi dựng lên. Ngươi đã hại người ta như vậy, tốt xấu gì cũng phải có câu trả lời thuyết phục cho người ta mới phải!
Lâm Dược khẩn trương đến mức kêu to:
- Tướng quân, mấy chuyện đó là do ngài...
Thiển Thủy Thanh lập tức cắt ngang lời Lâm Dược, nụ cười của hắn càng vô sỉ hơn khi nãy:
- Kẻ làm thuộc hạ, thỉnh thoảng cũng phải chịu oan ức một chút vì cấp trên của mình, ngươi nói có đúng không?
Lâm Dược cứng họng, Cơ Nhược Tử bèn cười nói:
- Hồng tiểu thư quốc sắc thiên hương, Lâm công tử ngọc thụ lâm phong, hai người chính là một cặp vô cùng xứng đôi vừa lứa. Nếu như công tử không chê, ta bằng lòng làm mai mối cho các người!
- Làm...làm...làm như vậy không được, hiện tại nàng đang hận ta muốn chết!
Lâm Dược lại kêu to.
- Trước kết thù, sau sinh ra tình cảm, đó là chuyện thường tình của nam nữ, lúc trước ta và Vân Nghê không phải cũng giống vậy sao? Ta thấy ngươi rất được!
Thiển Thủy Thanh càng cười khoái chí hơn nữa.
Từ lúc tới thế giới này, hắn chưa có ngày nào vui vẻ như hôm nay, thì ra làm mai mối cho người khác chính là một chuyện làm cho người ta cảm thấy vui vẻ trong lòng.
- Thiển Tướng quân ngài mới là thiếu hiệp anh tuấn, đi đến đâu, nữ nhân ái mộ đến đó, hay là Tướng quân tha cho ta đi!
Lâm Dược nói yếu ớt:
- Hay là cho ta làm tùy tùng, làm chuyện lặt vặt gì cũng được, tội gì nhất định phải bắt ta làm chuyện này!
- Không còn cách nào khác, ai bảo Hồng tiểu thư nhận ra chính ngươi, Lâm Dược, phiền phức của ngươi phải do ngươi giải quyết, lúc này ta không thể giúp được ngươi!
Thiển Thủy Thanh càng đùa giỡn càng nổi lên tính vô lại của hắn.
Gương mặt Lâm Dược lúc này còn khó coi hơn là khóc.
Cơ Nhược Tử cau mày nói:
- Bảo ngươi đi lấy lòng cô nương người ta, không phải bảo ngươi ra sa trường chiến đấu, chuyện như vậy nếu như bảo người khác làm, chỉ sợ cao hứng còn không kịp, vì sao ngươi tỏ ra bất đắc dĩ như vậy?
Lâm Dược cười khổ nói:
- Thà rằng ta ra chiến trường, chứ không muốn đối mặt với Hồng tiểu thư, phu nhân cũng biết hôm nay nàng đánh ta một gậy thật mạnh vào đầu, đến bây giờ vẫn còn đau. Ta chẳng mạnh hơn nàng, sợ rằng sau này chết lúc nào cũng không biết...
Cơ Nhược Tử cất tiếng cười rộ:
- Thiển Thủy Thanh, đây là binh sĩ của chàng, không lẽ đối phó với nữ nhân, chỉ nhờ vào một chữ 'mạnh' là có thể giải quyết sao?
Thiển Thủy Thanh than thở:
- Xem ra sau này luyện binh xong xuôi còn thời gian rảnh rỗi, cũng nên dạy cho bọn họ một ít tuyệt kỹ đuổi bướm vờn hoa, hấp dẫn các cô nương hiền lành tự động đến quy thuận mới được!
Cơ Nhược Tử liếc hắn một cái với vẻ khinh thường:
- Đó là đương nhiên, mị lực hấp dẫn của Thiển Tướng quân với nữ nhân, đó mới chính thức gọi là Thiên Nhân Trảm, quả thật không sai chút nào!
Thiển Thủy Thanh thuận tay ôm chầm lấy Cơ Nhược Tử, hung hăng hôn nàng một cái, cười nói:
- Nàng cũng là một trong những vong hồn dưới đao pháp Thiên Nhân Trảm của ta!
- Đúng vậy, đúng vậy! Nguồn tại http://
Cơ Nhược Tử cười to.
Hành vi này của Thiển Thủy Thanh, ở thời đại này vốn là phóng túng càn rỡ, cũng chỉ có nữ nhân như Cơ Nhược Tử mới không hề e ngại mà tiếp nhận, còn cất tiếng cười thoải mái, tỏ ra vô cùng vui sướng. Nhìn sang thấy mặt mũi Lâm Dược đỏ bừng, Thiển Thủy Thanh chậm rãi cất tiếng răn dạy:
- Bí quyết đầu tiên và quan trọng nhất để theo đuổi nữ nhân chính là da mặt phải dày, lòng dạ phải vô cùng đen tối, nhất định phải không nản mỗi khi thất bại, càng bại càng phải lấn tới, càng phải dũng cảm theo đuổi cho đến cùng!
Lâm Dược nghe vậy trợn mắt há mồm, Thiển Thủy Thanh đã phất tay nói:
- Đi đi, hiện tại đi tới chỗ Hồng Nhạn đi, nhớ kỹ, trong vòng hai ngày phải chiếm được trái tim nàng! Đây chính là nhiệm vụ của ngươi, có chỗ nào không hiểu cứ tới tìm ta, có ta và Cơ phu nhân của ngươi ở đây, tình hình thiên hạ đều nắm chắc trong lòng bàn tay.
Lúc Thiển Thủy Thanh nói những lời này, hào khí bừng bừng.
Nếu nói chiến sự, Thiển Thủy Thanh hắn không dám khoa trương bốc phét rằng trận nào cũng thắng, nhưng nếu nói muốn vơ vét hết tất cả con tim của nữ nhân trong thiên hạ, quả thật hắn có vài phần nắm chắc, huống cho hiện tại còn có đệ nhất cao thủ về tình trường Cơ Nhược Tử ở đây...
Đáng thương cho Lâm Dược không thể nào chống lại thế công vô cùng xảo trá của cặp hồ ly này, cứ ngươi một câu ta một câu, hắn mơ mơ hồ hồ tiếp nhận nhiệm vụ vô cùng khó khăn này, trong lòng thấp thỏm không yên, không biết nên mừng hay nên lo mới phải...
Trong căn phòng nhỏ tối tăm, hiện giờ Hồng Đại tiểu thư đang vô cùng lo lắng trong lòng, nàng đang nghi hoặc không biết tên bắt cóc mình có phải muốn giết người diệt khẩu hay không. Không ngờ tới lúc cửa phòng mở ra, tên khốn Lâm Dược kia bước vào, lúc này hắn không còn bộ dạng thô bạo hung ác như trước, thay vào đó là bộ dạng luống cuống tay chân của một nam nhân ngốc nghếch.
O0o
Trong cung Phong Tuyết, Công Tôn Thạch đang dạy học cho Thái tử Thương Lan.
Dạy học cho Hoàng đế tương lai xưa nay vốn là một chuyện có dốc hết sức cũng chưa chắc đã đạt được kết quả tốt, nhưng trong thiên hạ phàm chuyện gì càng khó làm, nếu làm được tốt càng thể hiện ra năng lực của người đó.
Công Tôn Thạch vốn lão luyện trong chính trị quan trường, đối mặt với Thái tử xưa nay cũng nổi danh ương ngạnh bất tuân, cũng có cách xử sự riêng của ông ta.
Lúc này ông ta đang giảng bài:
- Vua là linh hồn của một quốc gia, linh hồn mạnh mẽ thì quốc gia mạnh mẽ, linh hồn yếu ớt thì quốc gia yếu ớt. Vua thích xa hoa ắt quốc gia phải xây dựng nhiều công trình, dân khổ nước nghèo. Vua ham võ lực ắt chinh chiến liên miên, làm cho quốc lực tiêu hao nhanh chóng. Vua hoang dâm vô độ ắt quốc sự bị bỏ bê, vua có tính yếu đuối sẽ làm hại dân hại nước. Các quân vương vô đạo trong thiên hạ, mỗi người đều có một thói hư tật xấu riêng của họ, nhưng quân vương có triển vọng lại chỉ có một loại mà thôi. Xin Thái tử nói thử một chút, như thế nào mới có thể xem là quân vương có triển vọng?
Thương Lan lười biếng trả lời:
- Đơn giản là gần gũi hiền thần, xa lánh tiểu nhân, phải lắng nghe những lời thẳng thắn khó nghe của trung thần, coi thường chuyện bắt phu thu thuế, đối xử tử tế với lê dân, yêu thương dân chúng.
Công Tôn Thạch bật cười ha hả:
- Nghe nói lão sư trước kia của Thái tử là một tên hủ nho, chỉ biết dạy cho Thái tử đạo của người quân tử, lại không biết đạo quân tử không phải là đạo quân vương, bây giờ xem ra quả nhiên là như vậy!
Thương Lan lấy làm kỳ:
- Chẳng lẽ như vậy không đúng hay sao?
Công Tôn Thạch vuốt râu cười đáp:
- Nếu Thái tử nói gần gũi hiền thần, xa lánh tiểu nhân, như vậy xin hỏi, làm sao biết được ai là hiền thần, ai là tiểu nhân? Giữa hiền thần và nịnh thần trong thiên hạ có phương pháp nào để xác định rõ ràng hay không?
-...Ngoài ra, lời nói thẳng nhất định phải khó nghe, lời gièm pha nhất định là dễ nghe hay sao, chưa chắc đã như vậy!
-...Thuế má chính là nguồn thu của quốc gia, nếu vì muốn làm một vị vua hiền, tùy tiện cắt giảm thuế má, vậy sẽ khiến cho thu nhập của quốc gia giảm bớt, thực lực của quốc gia suy yếu, loại vua hiền như vậy, hiền thì hiền thật, e rằng thời gian mất nước cũng không xa. Còn nói phải có lòng thương xót bá tánh lê dân, chuyện đó đúng, nhưng thương như thế nào, đối xử như thế nào cũng cần phải có hành động thực tế, chứ không phải chỉ nói suông mà thôi. Kẻ mỗi ngày đều nói rằng lòng hoài bão cả thiên hạ mà không đưa ra được chiến lược chính sách thực tế nào, e rằng cuối cùng cũng không làm gì được, vẫn không thể coi là có lòng tốt đối với dân chúng, đối với quốc gia của mình, như vậy làm sao được?
Thương Lan nghe đến nỗi hai mắt lờ đờ, rất có khả năng chuẩn bị đi vào trong mộng đẹp.