Đã có bảy ngàn chiến sĩ vĩnh viễn nằm lại trên mảnh đất này...
Hành động vĩ đại của Thiển Thủy Thanh dẫn Hổ Báo Doanh xông qua Nhất tuyến thiên đã trở thành truyền thuyết cho đời sau, từ đó về sau không còn ai có thể làm lại một lần nữa. Mà chuyện Thủy Trung Đường gặp đại nạn không chết cũng làm cho người ta khen ngợi không thôi. Sách sử ghi lại rằng, người vì trúng thương mà có được tửu lượng ngàn chén không say, chỉ có Thủy Trung Đường từ xưa tới nay là người thứ nhất.
Hai mươi năm sau, mỗi lần Thủy Trung Đường giở sách sử ra xem, đọc đến đoạn này đều bật cười ha hả.
Không ai biết rằng trong trận chiến ấy, hắn và toàn Thiết Huyết Trấn đã đi dạo một vòng qua Quỷ Môn quan. Đương nhiên chiến dịch bao vây tiêu diệt Thiết Huyết Trấn lần thứ hai của người Đế quốc Kinh Hồng đã thất bại, nhưng ý định lợi dụng chiến thuật xuyên ra sau lưng đánh ngược lại để đánh tan đại quân Đế quốc Kinh Hồng, tranh thủ không gian của Thiển Thủy Thanh cũng đồng thời tan biến. Còn Thủy Trung Đường là điển hình cho việc nhân họa được phúc, mạng lớn bằng trời.
Đời sau không biết, khen rằng Thiển Thủy Thanh đã tính toán tất cả từ trước, tương kế tựu kế, sau khi chém đầu Lương Trung Lưu đã phối hợp ba cánh quân vô cùng tuyệt diệu, nhưng không biết đó chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.
- Lần này là chúng ta may mắn, may mắn thật sự mới có thể tránh thoát được kiếp nạn này!
Thủy Trung Đường khẳng định.
Mà cách nói của Thiển Thủy Thanh là:
- Trong cái bất hạnh lớn vẫn còn chút may mắn nhỏ, cho dù là ông trời đùa người, cũng không thể nào tuyệt tình quá mức!
O0o
Đi ra khỏi vùng rừng núi hoang vu hẻo lánh, trở lại vùng lân cận các thành thị, cảm giác được trở lại làm người lần nữa nổi lên mạnh mẽ vô cùng. Ai nấy đều có cảm giác được sống sót sau đại nạn, tất cả cảm giác sợ hãi lúc này lại ùa về, nhớ tới hiểm cảnh từng trải qua khi ấy, tất cả mọi người còn phải sợ run.
Chỉ suýt chút nữa thôi là Lương Trung Lưu đã có thể đại công cáo thành, mỗi một lần nhớ lại những gì đã trải qua, con tim ai nấy đều đập thình thịch.
Chiến tranh trong thiên hạ vốn là như vậy, người khác có thể trúng kế của bạn, bạn cũng có thể trúng kế của người khác, chưa từng có ai dám cam đoan không thể rơi vào bẫy của đối phương. Vấn đề duy nhất chính là làm thế nào để thân lâm hiểm cảnh mà vẫn có thể đưa ra quyết định chính xác nhất, dù cho thất bại cũng có thể giữ được chiến lực đến mức tối đa, dù cho bất lợi cũng phải dùng lực ngăn cơn sóng dữ.
Thiết Huyết Trấn không có tư cách thất bại, chuyện Thiển Thủy Thanh gặp phải ở thành Đại Lương khi trước, tuyệt đối không thể để xảy ra ở Đế quốc Kinh Hồng, nếu không chắc chắn sẽ bị tiêu diệt toàn quân. Chính vì như vậy, cảm giác may mắn thoát khỏi đại nạn mới trở nên mạnh mẽ như vậy, nếu so ra, thành tích giết địch vài vạn ngược lại không đáng kể gì.
Đế quốc Kinh Hồng có quá nhiều người, bọn họ giết không được, giết không hết, chỉ có chạy trốn không ngừng, bảo vệ chính mình mới có thể tiếp tục chống chọi được.
Nước suối ven đường rất lạnh, Thiển Thủy Thanh vốc một vốc lên rửa mặt, cảm thấy lạnh thấu xương.
Hắn nhìn bóng mình trong nước, nhất thời cảm thấy kinh ngạc.
Đã vào lãnh thổ Đế quốc Kinh Hồng được hơn hai tháng, chỉ thoáng chốc mà cảm thấy như rất lâu, đến nay cũng đã tung hoành ở Đế quốc Kinh Hồng được ngàn dặm hành trình, gần như ngày nào cũng phải chạy trốn không ngừng. Gần đây hắn không chú ý đến chuyện râu tóc của mình gần như đã phủ đầy mặt, nhìn qua không giống một thư sinh yếu ớt như khi trước nữa, mà là thêm vài phần hào sảng cứng cỏi.
Đưa tay sờ sờ lên mặt, Thiển Thủy Thanh thầm nghĩ, lúc này cho dù hắn đứng bên cạnh Vân Nghê, cũng chưa chắc nàng có thể nhận ra...
Không biết hiện tại tình hình của nàng ra sao...
Bích Không Tình đi tới, ngập ngừng muốn nói gì đó, nhưng Thiển Thủy Thanh đã nói trước:
- Ta đã biết tất cả mọi chuyện, thật ra quyết định của ngươi không sai, ta sẽ không trách ngươi. Chỉ tiếc rằng cho tới bây giờ chiến tranh là như vậy, chiến tranh là do con người tạo ra, nhưng không phải lúc nào cũng chọn được con đường chính xác để đi, có đôi khi trong hành động cũng tràn ngập cảm tình. Cũng may tất cả chúng ta đều sống sót, cho nên không cần so đo tính toán chuyện quá khứ, cứ coi như một bài học là được. Cũng giống như ta vậy, lần này ta cũng được Tây Lĩnh Dã và Lương Trung Lưu dạy cho một bài học nhớ đời.
Hắn nhìn Bích Không Tình cười nói:
- Tây Lĩnh Dã đã dạy cho ta một điều: Không có gì là tự nhiên từ trên trời rơi xuống.
Bích Không Tình há hốc mồm, nhưng không nói được lời nào.
Phía sau vang lên tiếng của Thủy Trung Đường:
- Vậy thì chưa chắc, ta nói vẫn có cái tự nhiên từ trên trời rơi xuống.
- Sao?
Thiển Thủy Thanh xoay người nhìn lại:
- Nghe giọng điệu của ngươi, dường như có tin tức tốt gì muốn cho ta biết phải không?
- Quả thật là một tin tức tốt, sau khi Tây Lĩnh Dã đoạt quyền thất bại, ta có nói chuyện với lão vài câu. Lão nói với ta rằng, lão thật sự bất đắc dĩ mới phải đầu hàng người Đế quốc Kinh Hồng. Ngươi cũng biết, một khi con người ta đã đi lầm đường, dù biết nhưng vẫn tiếp tục đi tới, không có sự lựa chọn nào khác. Nhưng con người ta trước khi chết thường hay nói lời chân thật, tuy rằng lão ta thất bại, nhưng rốt cục cũng nói cho ta biết một chuyện vô cùng quan trọng.
Thiển Thủy Thanh khẽ nheo mắt, tay vẩy nước cho khô ráo:
- Chuyện gì vậy?
Thủy Trung Đường cười bí ẩn:
- Trước hết để ta phân tích tình huống trước mắt của Thiết Huyết Trấn chúng ta một chút. Từ sau trận đại chiến thành Bình Dương tới nay, quân ta ở trong lãnh thổ Đế quốc Kinh Hồng gần như thong thả ung dung, cho nên thuận lợi chiếm được rất nhiều lương thực vật tư, ít nhất trong một khoảng thời gian ngắn không cần lo lắng về phương diện này. Nếu nói chuyện nguy cấp trước mắt của Thiết Huyết Trấn chúng ta, chính là không có nguồn bổ sung binh lực. Mặc dù chúng ta có thể đánh thắng hết trận này sang trận khác, nhưng cũng là giết địch một vạn, mình mất ba ngàn. Lúc Thiết Huyết Trấn xuất binh có gần ba vạn người, đến hiện tại chỉ còn hai vạn, nếu còn đánh tiếp như vậy, không bao lâu nữa, rất có thể chỉ còn một vạn mà thôi. Chiến lực của quân ta ngày càng yếu đi, địch nhân tổ chức bao vây tiêu diệt cũng sẽ dễ dàng hơn, uy hiếp mà chúng ta có thể tạo ra đối với địch nhân ngày càng yếu ớt, áp lực mà chúng ta phải gánh chịu sẽ càng tăng. Hôm nay chúng ta còn có thể bằng vào binh lực hai vạn của mình mà quyết một trận tử chiến với vài vạn quân của địch, một thời gian sau địch nhân có thể chỉ cần một, hai vạn người đã có thể tiêu diệt chúng ta trên mảnh đất này. Cho nên hiện tại, vấn đề lớn nhất của chúng ta không phải là lương thực, cũng không phải là khí giới, mà là tổn hao binh lực, ta nói có đúng không?
Thiển Thủy Thanh cười khổ, đúng vậy, con người là căn bản của chiến tranh.
Mỗi khi đánh một trận, không thể nào tránh khỏi chết đi một ít chiến sĩ. Ở Đế quốc Kinh Hồng, Thiết Huyết Trấn không có năng lực bổ sung binh lực, cho dù bọn họ có thể đánh thắng nhiều trận, cũng chỉ là càng đánh càng yếu. Mà Đế quốc Kinh Hồng cho dù mất đi một cánh quân mười mấy vạn người, trong nháy mắt đã có thể điều tới một cánh quân còn nhiều hơn nữa. Bọn họ ở trên mảnh đất của mình, vĩnh viễn không cần lo chuyện không tìm được binh lực bổ sung.
Thời gian càng trôi qua, chiến sự xảy ra hết trận này đến trận khác, tình hình tiến triển ngày càng trở nên tàn khốc, người Đế quốc Kinh Hồng ngày càng chú trọng tới bọn họ hơn, sẽ tiến hành những chiến thuật ngày càng khó đối phó hơn, vì vậy Thiết Huyết Trấn cũng sẽ ngày càng thêm khổ sở. Dưới tình thế như vậy, bọn họ phải làm sao?
Thiển Thủy Thanh cũng không biết được...Chiến lược tung hoành trong Đế quốc Kinh Hồng của hắn cần có thời gian, chuyện trở về nhà của Thiết Huyết Trấn cũng phải chờ đợi, hắn không còn sự lựa chọn nào khác. Nhưng không có chiến sĩ, làm sao có thể tiếp tục chống chọi?
Hắn nhìn Thủy Trung Đường hỏi:
- Vậy ngươi muốn nói cho ta biết chuyện gì?
Thủy Trung Đường cười nói:
- Chúng ta đã quên mất một chuyện, chính là khi Quân đoàn Ưng Dương đại bại trên sông Tiểu Lương vào năm ngoái, có hơn hai vạn tù binh bị bắt vào Đế quốc Kinh Hồng. Hiện tại bọn họ đang lao động khổ sai trong hầm mỏ, sống cuộc sống không phải của con người, không thể thấy được ánh mặt trời, chịu nhiều đọa đày khổ sở. Ta tin rằng bọn họ đang khao khát có người tới cứu, thà rằng bọn họ tử trận sa trường, chứ không chịu chết dưới roi da của người Đế quốc Kinh Hồng!
-...Bọn họ đều là quân nhân chính quy, đối với người Đế quốc Kinh Hồng còn có cừu hận lớn hơn chúng ta, khao khát sinh tồn không kém chúng ta!
Thiển Thủy Thanh đứng bật dậy, chộp lấy tay Thủy Trung Đường hét lớn:
- Ngươi có biết bọn họ ở nơi nào không?
Thủy Trung Đường cười với vẻ đắc ý:
- Đương nhiên biết, đây là hành động chuộc tội sau cùng của Tây Lĩnh Dã, ta biết lão sẽ không gạt ta.
O0o
Chuyện sắp sửa giải cứu doanh tù binh làm cho mỗi tên Tướng quân của Thiết Huyết Trấn hưng phấn không thôi.
Không thể không nói tuy rằng thất bại của Lương Trung Lưu đã làm cho Thiết Huyết Trấn trải qua một cuộc phiêu lưu mạo hiểm, suýt nữa bị tiêu diệt toàn quân, nhưng sau khi vượt qua kiếp nạn này, Lương Trung Lưu đã tặng cho Thiết Huyết Trấn hai thứ vô cùng quan trọng.
Thứ nhất là bản đồ, về phương diện này, Lương Trung Lưu không có làm giả.
Thứ hai chính là vị trí chính xác của doanh tù binh và tình hình bố trí binh lực phòng vệ ở đó.
Chuyện này có nghĩa là nếu như Thiết Huyết Trấn có thể bất ngờ tập kích doanh tù binh, như vậy sẽ nhận được một lực lượng binh sĩ rất lớn, nhanh chóng bổ sung vào chiến lực đã bị tổn thất, vả lại còn mạnh hơn khi trước. Chuyện này đối với đường đi của bọn họ sau này có ý nghĩa chiến lược cực kỳ quan trọng. Nếu nói bằng vào bản thân chiến lực của Thiết Huyết Trấn có thể rong ruổi trên lãnh thổ của Đế quốc Kinh Hồng vài tháng, như vậy có thêm cánh quân này gia nhập, chỉ cần Thiết Huyết Trấn không phạm sai lầm quá lớn về chiến lược chiến thuật, là có thể chống chỏi trong một thời gian dài hơn, cho đến khi Đế quốc khai thông đường về nhà cho bọn họ. Bạn đang đọc chuyện tại
Trong hội nghị tất cả mọi người bàn luận râm ran, vô cùng phấn chấn, Phương Hổ đòi lập tức xông tới đó cứu ra đồng bào chiến sĩ của mình.
Tuy nhiên, chính Bích Không Tình đã hất cho mọi người một chậu nước lạnh:
- Căn cứ vào lời trăn trối của Tây Lĩnh Dã, vì để đề phòng tù binh làm phản, người Đế Quốc Kinh Hồng đã đem hai vạn ba ngàn tù binh chia làm ba nơi: Lao Sơn, Thạch Cương và đầm Kim Sa. Ba nơi ấy đều có mỏ vàng, mỏ sắt và mỏ đồng, tù binh bị bắt buộc lao động khổ sai ở đó. Nếu chúng ta có thể cứu được bọn họ, chẳng những Thiết Huyết Trấn có thể bổ sung được rất nhiều binh sĩ, còn có thể hủy diệt những khu mỏ quan trọng của người Đế quốc Kinh Hồng, khiến cho bọn chúng gặp phải phiền phức không nhỏ chút nào.
-...Nhưng vấn đề hiện tại là, ba nơi hầm mỏ này cách xa nhau tới mấy trăm dặm, chúng ta thật sự không thể bảo đảm rằng sau khi tập kích một nơi, hai nơi còn lại sẽ không nhận được tin tức. Nói cách khác, chúng ta không chắc chắn một lần chiếm được ba nơi, còn nếu chia Thiết Huyết Trấn ra ba đường, mỗi một hầm mỏ như vậy, quân coi giữ ở đó đều có trên vạn người, hơn nữa có các biện pháp phòng ngự nghiêm mật, chúng ta cũng không nắm chắc đánh một trận mà thành. Đừng quên hiện tại Thiết Huyết Trấn chỉ thích hợp đánh du kích, chứ không thích hợp với công thành chiến, nếu như công lâu mà không thắng, quân trấn thủ ở các thành thị gần đó kéo tới cứu viện, đến lúc đó kẻ xấu số chính là chúng ta.
Nói đến đây, Bích Không Tình thở dài:
- Đây là ta chỉ mới nói về một phương diện mà thôi, còn một chuyện khác mà chúng ta không thể không lo lắng tới!
- Là chuyện gì vậy?
Mọi người cùng hỏi.
- Chính là tình huống mà các tù binh của Quân đoàn Ưng Dương đang gặp phải trước mắt. Các huynh đệ, đừng hy vọng rằng người Đế quốc Kinh Hồng sẽ hầu hạ các chiến sĩ của quốc gia đối địch ăn uống linh đình, chỉ sợ là mỗi ngày bọn họ chỉ được ăn một ít đồ ăn, đủ để miễn cưỡng cho khỏi chết đã là may mắn. Gần một năm qua, ngày nào bọn họ cũng phải làm việc cật lực cả ngày lẫn đêm, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, cường độ lao động quá lớn, còn bị cái chết uy hiếp bất cứ lúc nào, giống như bọn họ đang sống trong địa ngục không hơn không kém. Đúng vậy, bọn họ từng là những dũng sĩ dũng cảm nhất, cường tráng nhất, nhưng một năm qua, bọn họ bị tra tấn giày vò như vậy, cho dù là con người làm bằng sắt đá cũng phải hao mòn, ta không tin rằng bọn họ còn đủ sức để chiến đấu. Sắp tới đây, Thiết Huyết Trấn chúng ta vẫn phải không ngừng vừa chạy vừa chiến đấu, thể lực là điều quan trọng nhất để duy trì sự sinh tồn của chúng ta, đối với chúng ta mà nói đã là một nhiệm vụ vô cùng khó khăn gian khổ, bọn họ làm thế nào có thể làm nổi? Nếu chúng ta cứu bọn họ ra, trước khi bọn họ có thể trở thành chiến lực bổ sung cho Thiết Huyết Trấn chúng ta, khả năng rất lớn là bọn họ sẽ trở thành gánh nặng cho chúng ta trước nhất!
Các tướng nghe vậy lập tức trầm ngâm.
Không thể không thừa nhận rằng, viên chiên tướng có máu lạnh, ý chí sắt đá Bích Không Tình này quả thật có tầm nhìn và mưu trí không giống những người thường. Hắn có khả năng nhìn tới những chuyện mà những người khác không dễ dàng nhìn thấy, Thiển Thủy Thanh nghe vậy cũng phải khẽ gật đầu tỏ vẻ khen ngợi.
Lúc này hắn mới lên tiếng:
- Không Tình nói không sai chút nào, cho nên tạm thời chúng ta đừng vội cao hứng, bởi vì nếu không giải quyết được hai vấn đề này, sự tồn tại của doanh tù binh vẫn là vô nghĩa.
Phương Hổ kêu lên:
- Vậy chúng ta phải làm sao đây? Thiển thiếu, mặc dù bọn họ không phải là người của Quân đoàn Bạo Phong, nhưng tốt xấu gì bọn họ cũng là chiến sĩ của Đế quốc Thiên Phong ta. Khoan nói tới chuyện bọn họ sẽ làm cho chiến lực của Thiết Huyết Trấn mạnh hơn, chỉ dựa vào chuyện bọn họ là người một nhà, chúng ta cũng không thể nào thấy chết mà không cứu!
- Đó là đương nhiên, nếu đã biết được tin tức của doanh tù binh, vậy chúng ta nhất định phải đi cứu bọn họ. Tuy nhiên cứu như thế nào, dùng biện pháp nào, phải làm sao đột phá hạn chế về khoảng cách giữa ba nơi để cố gắng cứu tất cả ra, làm sao để cho bọn họ khôi phục được sức chiến đấu trong thời gian ngắn nhất, đó là một vấn đề rất lớn và phức tạp, mọi người hãy thương nghị cho thật cẩn thận.
Mọi người nghe vậy nhìn nhau, rốt cục Mộc Huyết lên tiếng:
- Trước hết phải nghĩ cách tìm người trà trộn vào trong doanh tù binh, tìm hiểu về tình hình trong đó, nghĩ cách cải thiện, tăng thêm thức ăn cho bọn họ, cố gắng chữa trị, giúp cho bọn họ khôi phục thể lực lại, đây là chuyện quan trọng nhất. Bằng không dù có cứu người ra được cũng chỉ uổng công vô ích mà thôi. Còn chuyện làm thế nào giải quyết vấn đề tập kích ba nơi cùng lúc, đó thuộc về sự bố trí chiến thuật, cần phải xem Thiển thiếu nghĩ như thế nào.
Thiển Thủy Thanh lắc lắc đầu:
- Chuyện này rất khó...
Mọi người còn đang ngạc nhiên, Thiển Thủy Thanh đã nói tiếp:
- Trước mắt Thiết Huyết Trấn vẫn còn đang trong tình thế hết sức khó khăn, Không Tình nói không sai, trước mắt chúng ta không thể nào chia quân ra ba đường, cứu hết tất cả tù binh, tạm thời chỉ có thể cứu dần dần. Những lời Mộc thiếu vừa nói cũng không sai, chuyện đầu tiên chúng ta phải giải quyết là nguy cơ sống sót trước mắt mà đám tù binh đang gặp phải, phải làm cho bọn họ sống sót, khỏe mạnh hơn mới là quan trọng nhất. Còn chuyện giải cứu, tạm thời chúng ta chỉ có thể chờ, chờ khi thời cơ tới mới có thể giải quyết toàn diện vấn đề này.
- Thời cơ gì vậy?
Mắt Thiển Thủy Thanh chợt lóe lên vẻ hung ác:
- Thời cơ Đế quốc Kinh Hồng đại loạn! Các huynh đệ, kế hoạch trước kia đã định ra vẫn không thay đổi, ta muốn hiện tại mọi người lập tức triển khai hành động, tiếp tục tiến hành kế hoạch La Tân Hán. Một ngày nào đó, ta sẽ làm cho tất cả mọi người trên thế gian này hiểu rằng, trong thiên hạ không có bữa cơm nào mà không phải trả tiền!
Dùng hành động cướp của người giàu chia cho người nghèo thay cho hành động huyết hương tế đại kỳ, trước khi uy lực thật sự của nó bày ra, không ai có thể đoán được ý nghĩa sâu xa ẩn giấu sau lưng nó. Khi tầng lớp quan viên cao cấp của Đế quốc Kinh Hồng còn đang cảm thấy may mắn vì hành vi 'ngu xuẩn' của Thiển Thủy Thanh, cảm thấy may mắn vì lãnh thổ Đế quốc mình không bị ngàn dặm khô cằn, máu chảy thành sông, bọn chúng không thể nào biết rằng, chiếc mặt nạ thiện lương mà Thiển Thủy Thanh đang mang sẽ gây tổn thất lớn đến mức nào cho người Đế quốc Kinh Hồng.
Mà đến khi bọn chúng thật sự phát hiện ra, lúc ấy coi như đã quá muộn rồi.
O0o
Trên đầu thuyền xuôi sông Nam Loan, Hồng Nhạn sánh vai ngồi cùng Tân Tân. Vết thương lòng khó mà lành lại, giờ đây chỉ còn Lâm Dược ở xa cuối chân trời là nơi nương tựa cuối cùng của nàng.
Tin Hồng Bắc Minh chết đã chính thức truyền ra, Vũ Tàn Dương công bố với bên ngoài rằng sau khi Liệt Tổng Suất lìa trần, Hồng Bắc Minh vì đau lòng quá mức mà mắc bệnh liệt giường, cuối cùng cũng nhắm mắt ra đi, theo bầu bạn với Liệt Tổng Suất dưới suối vàng. Quân đoàn Bạo Phong liên tiếp bị đả kích nặng nề, không đầy một tháng, hai vị thượng cấp quan trọng của Quân đoàn đã ra đi vĩnh viễn, lại thêm một tướng lĩnh thiên tài bị vây khốn bên nước địch. Đối mặt với tình huống như vậy, Thương Dã Vọng muốn khóc cũng không còn lòng dạ nào mà khóc.
Sau khi trải qua lần kiếp nạn vừa rồi, Hồng Nhạn trở nên bình tĩnh rất nhiều. Hiện tại nàng còn lo lắng cho Thủy Trung Liên chưa biết sống chết ra sao, lo lắng cho Lâm Dược đang bị vây khốn ở Đế quốc Kinh Hồng, nhưng rốt cục không thể trở về thành Thương Thiên. Bởi vì Vũ Tàn Dương và Kiếp Ngạo đã phái ra rất đông tâm phúc tìm kiếm nàng khắp nơi nơi, nói với bên ngoài rằng trong lúc đại tang, để phòng người ngoài thừa cơ làm loạn, cho nên bố trí người khắp nơi để đề phòng.
Tân Tân nói:
- Vũ Tàn Dương và Kiếp Ngạo đang tìm nàng khắp nơi, ta khuyên nàng tạm thời đừng nôn nóng quay về thành Thương Thiên, thật ra, cho dù nàng có trở về cũng không có tác dụng gì...
- Vì sao vậy?
Hồng Nhạn hỏi.
- Bởi vì không có chứng cớ.
Tân Tân nhìn Hồng Nhạn đáp:
- Nàng có biết không, nàng nói chuyện này cho ta biết, thật ra là đã phạm vào sai lầm rất lớn. Chuyện này vô cùng trọng đại, vốn nàng không nên tin người một cách dễ dàng như vậy. Ta nói thật cho nàng biết, đừng nói hiện tại nàng không có chứng cớ tố cáo hai người bọn chúng, cho dù nàng có chứng cớ đi nữa, chỉ sợ Dã Vương cũng sẽ chèn ép chuyện này mà bảo vệ cho hai người bọn chúng!
Hồng Nhạn hoảng sợ:
- Chuyện này không có khả năng!
- Không có khả năng ư?
Tân Tân bật cười hăng hắc hết sức lạnh lùng:
- Hồng Đại tiểu thư, ta và nàng không giống nhau, từ nhỏ ta lớn lên trong quân doanh, trời sinh là một cô nương tính tình ngang tàng, chưa từng học qua thi thư lễ nghĩa, đã thấy rất nhiều chuyện gạt gẫm, lợi dụng lẫn nhau giữa người với người. Ta nói cho nàng biết, nếu như phụ thân nàng không chết, Dã Vương nhất định sẽ xử trí hai người bọn chúng, cho dù không cần chứng cớ, ông ta cũng sẽ làm như vậy, bởi vì Thiết Huyết Trấn bị nhốt ở Đế quốc Kinh Hồng, hoàn toàn là do lỗi lầm của hai người bọn chúng. Nhưng hiện tại, phụ thân nàng đã chết! Nàng cho rằng bọn chúng dựa vào cái gì mà dám giết chết Hồng Quân Suất? Chính là vì Hồng Quân Suất vừa chết, Quân đoàn Bạo Phong đã hoàn toàn lọt vào trong tay hai người bọn chúng! Hồng Nhạn, nàng phải biết rằng Quân đoàn Bạo Phong là Quân đoàn chủ lực của Đế quốc Thiên Phong ta, tuy nhân số ít, nhưng mỗi người đều là tinh anh. Nếu như Quân đoàn Bạo Phong làm phản, toàn Đế quốc Thiên Phong sẽ trở nên loạn cả lên, Dã Vương sẽ không ngu ngốc đến mức ép hai người bọn chúng vào con đường chết. Cho nên Dã Vương chỉ còn cách mắt nhắm mắt mở cho qua, chậm rãi tước đi chức quyền của chúng, âm thầm lặng lẽ trừ khử mà thôi. Chuyện này có lẽ cần một khoảng thời gian rất dài, nhưng dù là như vậy, hai người bọn chúng cũng sẽ không bị xử tử vì tội phản quốc. Rất có khả năng là bọn chúng sẽ bị ám sát, chết đi với thanh danh tốt đẹp.
Hồng Nhạn nghe đến nỗi cả người ngây dại, Tân Tân vỗ vào vai nàng nhẹ giọng nói:
- Muội muội, dù sao nàng cũng còn ít tuổi, tuy nhiên vị Cơ tỷ tỷ của nàng rất khá. Hiện tại nàng nên theo ta đi hành lang Thánh Khiết đi thôi, nếu như Cơ Nhược Tử đã có thể phòng ngừa chu đáo, nhìn ra bọn Vũ Tàn Dương có vấn đề trước đó, như vậy, trí tuệ của nàng ta không thấp chút nào, có lẽ nàng ta sẽ có biện pháp đối phó với hai tên mặt người dạ thú kia cũng không chừng.
Đúng vậy, hiện tại phải đi tìm Cơ Nhược Tử, đây có lẽ đã trở thành hy vọng duy nhất trong lòng Hồng Nhạn lúc này.
Tân Tân lại nhìn Hồng Nhạn cười nói:
- Việc này ta sẽ không nói cho bất cứ ai, xin nàng cũng đừng nói cho bất cứ người nào khác, nếu không hậu hoạn khôn lường. Trước khi hai tên Vũ Kiếp rơi đài, ta không muốn đem lại phiền phức cho phụ thân ta. À đúng rồi, nhân tiện nhắc nhở nàng một chút, nếu không phải nghĩ tình nàng cũng là phận nữ nhân, lúc nghe nàng nói ra thân phận là ái nữ của Hồng Bắc Minh, suýt chút nữa ta đã đuổi nàng ra khỏi thuyền. Nàng là một nha đầu ngốc nghếch, lúc ấy rõ ràng nghe thấy ta đã nói ghét nhất người của Quân đoàn Bạo Phong trên khoang thuyền, lại còn nói ra thân phận thật của mình, quả thật là hết nói nổi!
Hồng Nhạn nghe vậy tỏ ra nghi hoặc:
- Rốt cục vì sao tỷ tỷ chán ghét Quân đoàn Bạo Phong như vậy?
Tân Tân vô cùng tức giận:
- Còn không phải là vì tên khốn Thiển Thủy Thanh ư! Thủ hạ của hắn đoạt mất ngựa của ta! Con ngựa mà ta yêu quý nhất! Tên cường đạo lưu manh khốn kiếp kia, người của hắn đều là cường đạo! Lúc hắn làm Doanh Chủ là cường đạo, bây giờ cũng là cường đạo! Đó là con ngựa ta yêu thương nhất, là quà sinh nhật phụ thân tặng cho ta!
Nàng nổi giận không chỉ vì tên khốn kiếp kia đã cướp ngựa của nàng, nàng tức giận hơn là vì ngay lúc đó, đối mặt với tên cướp cạn kia, nàng lại không có chút sức lực trả đòn. Vốn nàng là con nhà võ, một thân công phu rất khá, nhưng trước mặt tên cường đạo kia lại không thể thi triển chút nào. Đối phương đoạt ngựa mà chạy, thân hình cường tráng nhanh nhẹn, nàng chỉ còn nước đứng ngửi bụi nhìn theo.
Đáng giận nhất chính là đối phương cũng không để lại danh tính của hắn, chỉ nói hắn là người của Thiển Thủy Thanh. Nàng không có mục tiêu thù hận cụ thể, chỉ có thể đem sự oán giận trong lòng trút hết lên người Thiển Thủy Thanh, toàn bộ Quân đoàn Bạo Phong liên quan tới hắn cũng vì vậy mà bị nàng ghét bỏ.
Đối với cảnh ngộ hiện tại của Thiết Huyết Trấn ở Đế quốc Kinh Hồng, nàng có cảm giác vô cùng vui sướng khi thấy kẻ khác gặp tai họa, ước gì tên khốn dám cướp ngựa của nàng mau mau chết quách cho xong.
Vì vậy, lúc này lỗ tai của Vô Song lại vô cùng ngứa ngáy, đương nhiên hắn không thể nào nghĩ ra ở một nơi nào đó đang có người thầm thương trộm nhớ chính mình...