Một trận Long Quyển phong vốn không nên xuất hiện vào lúc này lại cố tình xuất hiện, bảo sao hắn không nổi giận, không điên cuồng?
Đột nhiên hắn có cảm giác rằng nếu Long Quyển phong này là vì hắn mà tới, vậy bất kể hắn đi theo hướng nào Long Quyển phong cũng sẽ không tha cho hắn. Những cơn sóng rất lớn do Long Quyển phong hình thành trước tiên sẽ ném bay đội thuyền, hại chết huynh đệ chiến hữu của hắn.
Hắn nhìn Long Quyển phong kia, sau đó chậm rãi nói:
- Trời cao có mắt, người ta có số mệnh, hiện tại ta đã tin hoàn toàn. Gia Xá Nhĩ, làm tốt trách nhiệm cùa ngươi đi, chúng ta sẽ không đi, bởi vì bất kề chúng ta đi đến đâu, nó đều theo chúng ta. Nó muốn ta đấu với nó một trận, vậy ta sẽ đấu với nó một trận!
Gia Xá Nhĩ ngơ ngác nhìn Thiển Thủy Thanh:
- Ngươi điên rồi, ngươi thật sự điên rồi!
- Danh tướng trên đời, nếu không phải là thiên tài thì chính là người điên!
Thiển Thủy Thanh lạnh nhạt đáp.
Hẳn đi đến bên cạnh tên lính liên lạc trước mũi tàu hỏi:
- Ngươi tên là gì?
Tên lính liên lạc run rẩy đáp:
- Báo Tướng quân, thuộc hạ tên là Phùng Lãng, là binh sĩ của đại đội số Hai Thủy quân Chỉ Thủy.
Thiển Thủy Thanh vỗ vỗ vào vai hắn:
- Ta cần ngươi đứng ở chò này, không ngừng phát ra hiệu lệnh chung quanh, không cho phép thuyền khác tới gần ta, tránh thuyền ta càng xa càng tốt, ngươi có thể làm được không?
- Tướng quân...Sóng gió lớn quá, ta đứng không vững, chuyện này hơi khó.
- Vậy tự trói mình vào cột buồm đi!
- Tuân mệnh!
Phùng Lãng hét to.
Thiển Thủy Thanh lại nhìn Gia Xá Nhĩ:
- Đừng rời khỏi tuyến đường đã định, cứ đi tới, sau khi Long Quyển phong qua đi, những
Thuyền khác sẽ tự tìm đến ta. Còn chuyện làm sao để sống sót, vậy phải trông cậy vào ngươi
- Con bà nó điên rồi, tất cả điên rồi!
Gia Xá Nhĩ giậm chân mắng to.
Hắn vội vàng đi về phía cột buồm chính hét lớn:
- Bọn khốn, toàn lực lui về phía sau, buồm chính thu lại bốn lớp, chuyền lái!
Giữa sóng gió trùng trùng, Phá Lỗ hiệu giống như một con cá khổng lồ bơi trên biển. Long Quyển phong gào thét tiến lên, đuổi sát không tha con cá lớn kia, khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng gần, càng ngày càng gần...
- Nếu còn tiếp tục như vậy, thuyền này sẽ không chịu đựng được nữa, nó quá cũ rồi!
Sở Anh hét to giữa gió mưa dày đặc:
- Lái không được nữa!
- Con bà nó, con bà nó!
Đứng trên bậc chỉ huy trên cột buồm, Gia Xá Nhĩ thóa mạ liên hồi. Giữa cơn bão tố cuồng phong, gió giật từng hồi, chiến thuyền này vốn đã nhiều năm không được tu sửa đang phải hứng chịu thách thức rất lớn, thân thuyền đã phát ra nhừng tiếng kêu răng rắc khiến người nghe lạnh gáy.
Binh!
Một miếng ván thuyền sút ra, bị gió bốc thẳng lên không, va trúng vào buồm chính, xé ra một lỗ to tướng.
Sau đó miếng ván còn bay lướt qua sát mặt Gia Xá Nhĩ.
- Khốn kiếp!
Gia Xá Nhĩ lại mắng to, hiện tại dù hắn muốn điều khiển thuyền đi lệch khỏi tuyến đường quy định cũng rất khó:
- Hạ toàn bộ buồm chính, xả dây lèo!
Bọn thủy thủ ba chân bốn cẳng hành động theo sự chỉ huy của Gia Xá Nhĩ.
Trong tiếng biển gầm vang, hình ảnh Long Quyển phong hoành hành đã tới gần ngay trước măt. Bộ mặt khổng lồ mà hung tợn của nó, còn có màn nước bao trùm cả bầu trời chung quanh nó khiến cho mọi người kinh hãi tới mức tay chân mềm nhũn.
- Trụ cho thật vững, làm việc cho nhanh, chúng ta không có thời gian để mà sợ hãi!
Thiển Thủy Thanh khản cổ gào to.
Bốp!
Lại một tiếng vỡ giòn tan vang lên giữa tiếng biển gầm, gần như khiến cho tim mọi người đều vỡ nát.
- Bánh lái vỡ rồi!
Sở Anh kêu to như muốn khóc.
- Gia Xá Nhĩ, nói cho ta biết, hiện tại ngươi còn biện pháp nào không?
Thiển Thủy Thanh kêu to.
- Biện pháp, ta còn biện pháp gì nữa? Vì muổn cứu mọi người, ngươi đã lấy tính mạng mình bù đắp vào!
Gia Xá Nhì giận dữ kêu to, Thiển Thủy Thanh nói rất đúng, hắn là một tai tinh, Long Quyển phong đúng là đuổi thẳng tới Phá Lỗ hiệu.
- Ngươi đã không còn biện pháp, vậy để ta chi huy!
Thiển Thủy Thanh hét to như điên cuồng.
Hắn đội mưa gió xông lên bậc chỉ huy trên cột buồm chính rất nhanh, hét lớn:
- Sức gió quá mạnh, hạ tất cả buồm xuống, bằng không sớm muộn gì cũng lật thuyền!
- Không buồm không thể chạy được!
Gia Xá Nhĩ kêu to.
- Không thể chạy khỏi Long Quyển phong, chúng ta không chạy nữa, đón nhận đi!
- Ngươi quả thật điên rồi!
- Đây gọi là đạp lên sóng gió!
Thiển Thủy Thanh rống to đáp lại.
Hắn nhanh chóng dùng dây thừng trong tay trói mình vào cột buồm chính, rống to với tất cả mọi người:
- Các huynh đệ, các ngươi đều là chiến sĩ giỏi nhất của ta. Ta muốn các ngươi biết rằng, trên thế gian này có một vận mệnh càng đáng sợ hơn là cái chết. Chỉ cần chúng ta chưa chết, chúng ta sẽ giống như một chiến sĩ bước ra sa trường chiến đấu. Đội thuyền của chúng ta đã rời đi an toàn, có Long Quyển phong kia chỉ là một tên ngốc, một tên đại ngốc chỉ có thể làm hại được một con thuyền của chúng ta mà thôi!
"...Hiện tại chúng ta đã không còn bánh lái, không còn buồm chính, thậm chí không còn đội thuyền, nhưng chúng ta không sợ nó! Chúng ta là dũng sĩ ra sa trường không sợ chết, vậy chúng ta không sợ bất cứ gì cả!
Hiện tại tất cả mọi người cùng ta đón nhận nó, xông về phía nó, xuyên ra sau lưng nó. Nếu như vận may của chúng ta không tốt, chúng ta sẻ được nhìn thấy thế giới bên trên tầng mây, nếu như vận may của chúng ta tốt, vậy chúng ta có thể vượt qua, đi tới bờ đối diện! Theo ta xung phong về phía trước, tốc độ tối đa!
- Rào!
Hai bên thân thuyền, hàng trăm mái chèo đồng thời khua động, giữa cơn song gió ngập trời, xông thẳng về phía cỗ Long Quyển phong kia
- Ông trời, ta thề rằng nếu ta thoát được cửa ải này, đường đi phía trước nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió, ông đừng mơ có thể tạo ra bất ngờ nào khác cho ta!
Thiển Thủy Thanh điên cuồng rống to.
Có lẽ để đáp lại lời tuyên bố kiêu ngạo của Thiển Thủy Thanh, một cơn sóng thật to đón gió cập tới, đập vào mũi thuyền, làm vỡ mấy mảnh ván, đồng thời chụp trúng Dạ Oanh đang nắm chặt dây leo, cố gắng bám trụ.
Dạ Oanh kêu lên một tiếng thảm thiết, bay ngược về phía sau.
Thiển Thủy Thanh nắm chặt đầu kia của dây leo, chỉ thấy sóng biển ập xuống như thác đổ, nhằm vào người Dạ Oanh, khiến cho toàn thân nàng lúc này bay lơ lửng trên không.
- Dạ Oanh, đừng buông tay!
Thiển Thủy Thanh hét to như điên cuồng.
Lúc hắn mở miệng hét, nước biển chui thẳng vào trong miệng, nước biển mặn đắng như một liều độc dược đẩy ngược những tiếng la của Thiên Thủy Thanh trở vào trong.
Hắn nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của Dạ Oanh...
- Đừng buông...
Thiển Thủy Thanh lại rống to như điên.
Nhung nàng không nghe thấy.
Một cơn sóng lớn như một bàn tay khổng lồ, cuốn Dạ Oanh vào trong bóng tối vô tận, trong nháy mắt đã nuốt chửng nàng.
- Dạ Oanh!
Thiển Thủy Thanh lại hét to điên cuồng...
Trên mặt biển, Phá Lỗ hiệu vẫn thẳng tiến về phía Long Quyển phong đang hoành hành với tốc độ tối đa...
Đạp lên sóng gió!
Biển cả thét gào cố nhiên là chuyện đáng sợ nhất trên thế gian này, nhưng mặt biển êm đềm cũng là cảnh sắc xinh đẹp nhất trên thể gian này.
Sau khi vượt qua vùng biển Phong Bạo mưa tạnh gió ngừng, ánh mặt trời xuyên qua mây thành ánh vàng lấp lánh, chiếu xuống mặt biển vô cùng rực rỡ. Dường như hết thảy chuyện xảy ra vừa rồi chỉ là giấc mộng mà thôi.
Mây đen biến mất trong nháy mắt giống như có hai cánh tay thần kỳ từ đâu xuất hiện xua tan. Xem ra lần này, ông trời già cũng bị sự liều mạng của Thiển Thủy Thanh dọa cho sợ hãi.
Là khoa học hay là mê tín? Không ai có thể nói được rõ ràng.
Khi Phá Lỗ hiệu xông thẳng vào Long Quyển phong, không nghi ngờ gì đã trùng hợp với một chuyện quan trọng để sinh tồn trên biển: Đón đỉnh gió.
Rất nhiều người không biết, cụm từ 'đạp lên sóng gió' xuất xứ từ đâu. Thuyền bè khi đi trong sóng to gió lớn, đối mặt với thời tiết ác liệt và những cơn sóng lớn, biện pháp tốt nhất chính là ngược lên trên đỉnh gió, đỉnh sóng mà đi. Rất nhiều khi mọi người thấy các thủy thủ đạp lên sóng gió mà đi vô cùng dũng cảm, thật ra chỉ là bắt đắc dĩ mà thôi. Không thể để cho gió thổi vào bên hông, nếu không diện tích mạn thuyền chịu lực quá lớn, dưới tình huống thiếu động lực duy trì, sức gió quá mạnh, lúc ấy sẽ không còn chịu được mà lật nhào xuống biển. Chỉ có đi ngược chiều gió mới là biện pháp an toàn nhất.
Tuy rằng lực hút của Long Quyển phong vô cùng mạnh mẽ, đường di chuyển vô cùng quỷ dị, thông thường đang đi thẳng lại đột nhiên rẽ ngoặt sang ngang, nhưng nó tuyệt đối không lui về phía sau. Bởi vậy ở giữa một vùng mà Long Quyển phong đang hoành hành ngang ngược, nếu không thể nhanh chóng tránh né nó, như vậy biện pháp tốt nhát là dùng hết cách đi ra sau lưng nó.
Đây là biện pháp bát đắc dĩ nhất, cũng nguy hiểm nhất trong tất cả các biện pháp, nhưng nếu như thành công, vậy cũng là an toàn nhất. Vì sau đó Long Quyển phong sẽ rời đi với tốc độ tối đa, tiếp tục hoành hành thẳng về phía trước.
Thiên Thủy Thanh hiểu rất rõ đạo lý này, nên khi hắn phát hiện ra ông trời đang vui mừng giở trò trêu đùa với hắn, hắn bắt chấp tất cả mà liều lĩnh.
Hoặc là chết, hoặc sống, đừng chơi ta!
Khi hắn lao thân mình thẳng tới đón đầu khó khăn lớn nhất từ trước tới nay, Long Quyển phong khổng lồ kia lại lập tức chủ động chuyển hướng.
Nó vừa gào thét vừa lướt qua gần sát Phá Lỗ hiệu, gần đến nỗi sức gió mặt bên suýt nữa đã hất văng thân thuyền, sau đó lại tiếp lục gào thét đi về phía trước, không thèm để ý tới Phá Lỗ hiệu nữa, không còn ý muốn trêu cợt nữa.
Lúc này Phá Lỗ hiệu lẳng lặng dừng lại, mắt thấy mây đen đầy trời cũng đã bị Long Quyển phong kéo đi theo, bầu trời sáng bừng lên rực rỡ, tất cả mọi người cất tiếng reo mừng. Duy chỉ có Thiển Thủy Thanh vẫn lặng lẽ ngồi yên, dõi mắt nhìn về phía sau.
Dạ Oanh đã rơi xuống biển...
Phía sau Long Quyển phong vẫn đang hoành hành, không trung nửa tối nửa sáng như chia thành hai cực. Khi tất cả mọi người đã vượt qua khỏi vùng biển Phong Bạo đáng sợ kia, nữ nhân từng theo hắn bấy lâu nay cũng đã khòng còn trên thuyền nữa.
Trong lòng đau nhói, trong đời Thiển Thủy Thanh, kẻ mà hắn có lỗi nhiều nhất, chính là Dạ Oanh.
- Tướng quân.
Cơn mừng rỡ qua đi, Mịch Tử Âu đi tới cạnh Thiển Thủy Thanh:
- Người chết đi rồi không thể sống lại được, xin hãy nén đau buồn, thuận theo số mệnh...
Thiển Thủy Thanh chỉ thản nhiên nói:
- Nàng không chết, ta biết!
Mịch Tử Âu nghe vậy sững sờ, hắn rất muốn nói với Thiển Thủy Thanh rằng, rơi vào biển cả mênh mông, xác suất sinh tồn có thể nói là rất nhỏ, nhưng Thiển Thủy Thanh đã cắt giọng quả quyết nói:
- Ta biết nàng không chết, cho vài huynh đệ lấy khoái thuyền, trở về phía sau tìm Dạ Oanh. Những người khác theo kế hoạch tiếp tục đi tới bến Cửu Long.
- Không cần làm như vậy.
Một câu nói vang lên cắt lời Thiển Thủy Thanh.
Thiển Thủy Thanh nổi giận quay đầu, người vừa nói là Gia Xá Nhĩ.
Thảy ánh mắt tràn đầy sát khi của Thiển Thủy Thanh, Gia Xá Nhĩ sợ tới mức kêu to:
- Tướng quân, xin đừng hiểu lầm, ta muốn nói là chúng ta không cần đi bến Cửu Long
- Ngươi nói cái gì?
Gia Xá Nhĩ giơ tay chỉ:
- Tướng quân ngài xem.
Nhìn theo hướng chỉ của Gia Xá Nhĩ, một mảnh đất liền đã mờ mờ xuất hiện ở xa xa.
- Là đất liền, chúng ta sắp tới đất liền!
Mịch Tử Âu kêu to trước tiên.
- Đây là địa phương nào?
Thiển Thủy Thanh cũng kêu to.
- Là hải cảng!
Cô Viễn Ảnh vội dùng Thiên Lý Nhãn quan sát, giọng hết sức thận trọng:
- Quái thật, chúng ta đã tới một hải cảng, vừa rồi cơn lốc kia che hết tầm mắt, vô tình đưa chúng ta lạc tới vùng này.
- Là cảng của người Đế quốc Mạch Gia, nhưng tuyệt đối không phải là bến Cửu Long.
- Làm sao có thể như vậy được? Vì sao đang từ giữa biển lại tới gần bờ? Chuyện này quả thật con bà nó tà môn!
Tất cả mọi người đều xôn xao.
Thiển Thủy Thanh cũng đưa Thiên Lý Nhãn lên quan sát kỹ:
- Không có gì là không thể, chính là do vấn đề về từ trường, tất cả la bàn trong vùng biển Phong Bạo đều sai lạc, cho nên phương hướng cũng sai hoàn toàn. Thật ra hôm qua chúng ta đã tới gần bờ, nếu không nhờ Long Quyển phong kia, chỉ sợ chúng ta đã bị hạm đội tuần biển của người Đế quốc Mạch Gia phát hiện.
Long Quyển phong tập kích khiến cho đội thuyền nếm mùi đau khồ, nhưng đồng thời cũng bắt buộc thuyền của người Đế quốc Mạch Gia Không thể không trở về cảng nghỉ ngơi, tránh đi gió lốc. Chính tầm nhìn bị hạn chế khi Long Quyển phong đi qua đã trở thành sự yểm hộ tốt nhất cho bọn họ. Cho dù là Trong sóng to gió lớn, cũng không ai phát hiện bọn họ đã tới gần vùng biển của người Đế quốc Mạch Gia. Khả năng đi xuyên qua gió lốc như vậy có thể nói là rất thấp, sự cảnh giác của người Đế quốc Mạch Gia lúc này có thể nói là đã giảm xuống đến mức thấp nhất.
- Tướng quân, chúng ta làm sao bây giờ?
Mịch Tử Âu hỏi Thiển Thủy Thanh với vẻ hưng phấn.
- Tử Âu, trước tiên ngươi hãy thống kê tổn thất. Gia Xá Nhĩ, lấy hải đồ ra đây, chúng ta xem xét tình hình một chút, để xem rốt cục đây là địa phương nào.
Một đám Tướng quân toàn thân ướt sũng háo hức chụm lại xem hải đồ.
Thiển Thủy Thanh nhìn nhìn mặt trời, sau đó nhìn lại la bàn trên tay:
- La bàn đã hoạt động bình thường trở lại. Gia Xá Nhĩ, ngươi tính thử xem chúng ta đang ở địa phương nào!
Gia Xá Nhĩ đưa tay chỉ bản đồ nói:
- Bốn ngày trước chúng ta tiến vào vùng biển Phong Bạo, thủy chung vẫn bám theo hải trình quy định mà đi, đúng lý ra thì không có vấn đề gì. Nhưng mấy hôm nay đều là gió Tây thổi không ngừng, hẳn là chúng ta chịu ảnh hưởng của sức gió nên đã dần dần lệch về phía Đế quốc Mạch Gia. Mỗi ngày lúc mặt trời lên cùng với sao Mai đều cho ta một cơ hội sửa đúng hướng đi, cho nên độ sai lệch sẽ không quá lớn. Vì vậy mới có thể chỉ trong bốn ngày đã chạy tới gần hải cảng của Đế quốc Mạch Gia, như vậy hải cảng mà chúng ta đang thấy trước mắt, hẳn là cảng phồn hoa nhất, nhô xa ra biển nhất của người Đế Quốc Mạch Gia: Cảng Đông Ngạn.
Sở Anh lập tức nói:
- Nếu đúng là cảng Đông Ngạn, vậy thì phiền phức lớn. Nó là cảng phồn hoa tấp nập nhất của Đế quốc Mạch Gia, đồng thời cũng là cảng có lực lượng thủ vệ nghiêm mật nhất. Nếu không nhờ trận Long Quyển phong kia, ta nghĩ chúng ta chưa có cơ hội tiếp cận cảng này đã bị địch nhân phát hiện.
Nếu nói biển Phong Bạo là tấm bình phong của người Đế quốc Mạch Gia, vậy cảng Đông Ngạn chính là lô cốt đầu cầu. Sở dĩ người Đế Quốc Mạch Gia có thể yên tâm, chính là vì hệ thống phòng ngự trên biển nơi đây vô cùng nghiêm mật.
- Tuy nhiên hiện tại thuyền hạm của bọn chúng đã lui về toàn bộ, thậm chí ngay cả máy bắn đá trên bờ cũng rút đi. Trên cảng bừa bãi vô cùng, xem ra trận Long Quyển phong vừa rồi đã tập kích toàn bộ cảng.
Thiển Thủy Thanh vừa dùng Thiên Lý Nhãn quan sát vừa nói.
Trên mảnh đất liền mờ mờ ở xa kia, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, không ít con thuyền ở cảng bị hư hỏng, rất đông công nhân đang khẩn trương dọn dẹp. Thậm chí trên mặt biển trôi nổi lềnh bềnh rất nhiều rương hòm. Có lẽ là hàng hóa vật tư trên thuyền chưa kịp dỡ xuống.
- Đây là một cơ hội tốt.
Đứng cạnh Thiển Thủy Thanh, giọng Cô Viễn Ảnh đầy hưng phấn:
- Vừa rồi Long Quyển phong Không thể hại chết chúng ta, đại nạn không chết, ắt sau có phúc. Vốn là đi sai hải trình, suýt chút nữa chạm phải tuần hạm của người Đế quốc Mạch Gia, hiện tại tốt quá, có thể đổ bộ mà không gặp nguy hiềm.
- Vấn đề là chỉ có mỗi chúng ta ở nơi đây.
Thiển Thủy Thanh lạnh lùng nói.
Phá Lỗ hiệu là chiếc thuyền duy nhất xông qua được khu vực Long Quyển phong hoành hành, trở thành thuyền đầu tiên phát hiện ra cảng Đông Ngạn, những thuyền khác lúc này không thấy đâu cả. Giữa lúc hoảng loạn do Long Quyển phong quét qua, không biết số huynh đệ còn lại đã chạy tới nơi nào. Trên biển lúc này sương mù rất dày, cho dù không có mây đen che phủ, tầm nhìn vẫn vô cùng hạn chế. Vì vậy bọn Thiển Thủy Thanh có thể nhìn thấy đất liền, nhưng người trên cảng Đông Ngạn lại không thấy được Phá Lỗ hiệu.
Giữa lúc mọi người còn đang thảo luận, Mịch Tử Âu vội vàng đi tới:
- Sau khi kiểm kê xong, có bốn mươi hai người rơi xuống biền, tổn thất không lớn, tuy nhiên không phải chỉ có bánh lái bị vỡ mà thôi, đáy khoang cũng bị thủng một lỗ to. Sáu ngăn đã có ba ngăn bị hư hại nghiêm trọng, đã có nước tràn vào. Nếu chúng ta không vào bờ, phỏng chừng không bao lâu nữa thuyền sẽ chìm.
- Con bà nó!
Mọi người nghe vậy cũng mắng ầm lên. Vốn định phái ra thuyền nhỏ lập tức Triệu tập đội thuyền lại, hiện tại hiển nhiên không còn kịp nữa.
Thiển Thủy Thanh ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi:
- Trên thuyền có bao nhiêu binh sĩ?
- Không tính thủy thủ, có khoảng trên dưới tám trăm.
Phá Lỗ hiệu là Lâu thuyền cỡ lớn, lượng người chở được một lần của nó đã đạt tới mức độ tối đa của thuyền buồm thời cổ. Nhưng dù là như vậy, tám trăm binh sĩ muốn đối phó hệ thống phòng ngự nghiêm mật của một hải cảng cũng gặp phải rất nhiều khó khăn.
- Các huynh đệ còn có thể chiến đấu không?
- Vẫn được!
- Tốt lắm.
Trong thời gian ngắn, Thiển Thủy Thanh đã nhanh chóng quyết định, hắn vọt tới mũi Tàu hét lớn:
- Phùng Lãng, dùng mặt gương ra tín hiệu cho đội thuyền, lập tức tập trung tại nơi này.
- Gia Xá Nhĩ, thả thuyền nhỏ xuống, chuẩn bị cho một số xuống trước. Mọi người lập tức cởi khôi giáp, ngụy trang thành dân chạy nạn.
- Cô Viễn Ảnh, sau khi đổ bộ chuẩn bị đốt cháy thuyền, dùng khói làm tín hiệu để dễ thu hút đội thuyền, phải bảo đảm người của chúng ta có thể thấy được động tĩnh nơi này.
- Mịch Tử Âu, ngươi dẫn theo hai trăm người, vừa lên bờ lập tức đại khai sát giới. Trong khoang thuyền có ngựa, giao cho ngươi chỉ huy kỵ binh!
- Sở Anh, ngươi dẫn hai mươi người lên thuyền nhỏ chạy về phía sau, nếu người của ta vẫn không nhìn thấy hai tín hiệu kia, vậy ngươi phải trực tiếp đi tìm bọn họ. Sau khi xong việc, lập tức cho người ra biển tìm kiếm Dạ Oanh.
- Tướng quân, như vậy có được không...
Thiển Thủy Thanh không chút do dự nói:
- Không được cũng phải được, hiện tại lập tức tát nước bịt lỗ thủng cho thuyền, đồng thời đưa thuyền về phía cảng. Bảo các chiến sĩ dỡ bỏ hoặc ngụy trang tất cả các thiết bị phòng ngự trên thuyền. Chờ sau khi thuyền lớn cập bờ, các huynh đệ lên bờ hết, lập tức đốt thuyền.
Hắn lại đưa tay chỉ về phía cảng Đông Ngạn:
- Có thấy cảng Đông Ngạn nhỏ hẹp kia không? Đến lúc đó, chúng ta phải dùng Phá Lỗ hiệu ngay giữa con đường ra biển, bít chặt lối ra, bất kể dùng biện pháp gì, cũng không cho phép bất kỳ con thuyền nào của địch ra khơi được!
Nói đến đây, Thiển Thủy Thanh hét lớn:
- Ta biết trận chiến này rất gian nan, tuy nhiên lấy có chuẩn bị đánh không chuẩn bị, trận này chúng ta nhất định chiến thắng. Nếu ông trời yêu cầu chúng ta đổ bộ ở cảng Đông Ngạn chứ không phải là bến Cửu Long, vậy ắt có đạo lý của nó. Ông trời lại muốn chơi ta lần nữa hay sao? Không thể nào, chỉ có thể bị lão tử lợi dụng mà thôi! Trận Long Quỵển phong này chỉ là khởi đầu cho thắng lợi của chúng ta, cảng Đông Ngạn nhất định là khởi điểm cho đại quân thiết huyết của ta dương oai trên đất Đế quốc Mạch Gia. Tất cả các huynh đệ, thừa dịp địch chưa chuấn bị, giết!
- Giết!
Tất cả các Tướng quân đồng thanh rống to. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Trận Long Quyển phong trên biển này đã thật sự làm mọi người uất ức, hành động vĩ đại muôn vàn gian lao cực khổ mới hoàn thành, suýt nữa đã bị nó phá hỏng. Tuy nhiên lúc này, rốt cục bọn họ đã thành công xuất hiện tại hậu phương của người Đế quốc Mạch Gia.
Ngày 18 tháng 08 năm 110, lịch Thiên Phong, Thiển Thủy Thanh đã hoàn thành hành động chuyển quân trên biển tập kích bất ngờ của mình.
Bản thân Thiển Thủy Thanh dẫn sáu trăm tử sĩ giả làm dân chạy nạn trên biển xông lên cảng Đông Ngạn, phát động tập kích bất ngờ. Cùng lúc đó, Phá Lỗ hiệu bị đốt đã biến đường ra của cảng thành một biển lửa ngập trời, tất cả chiến hạm của người Đế Quốc Mạch Gia bắt buộc phải nằm yên trong cảng, không thể ra khơi.
Bản thân Mịch Tử Âu dẫn theo hai trăm kỵ binh xung phong vào cửa cảng, một lần nữa phát huy sở trường phát hiện chỉ huy đầu não của địch. Sau khi trận chiến xảy ra được nửa canh giờ, đã nhanh chóng tìm được Trưởng quan đội thủ vệ cảng, hai trăm binh sĩ chém giết anh dũng, đánh hạ địch nhân.
Khi binh sĩ ở cảng Đông Ngạn gởi gắm hy vọng vào viện quân trong thành để có thể tiến hành một lần chống cự sau cùng, xa xa ngoài biển xuất hiện rất nhiều cánh buồm, đã dập tất lòng tin và hy vọng của chúng.
Thiển Thủy Thanh lãnh đạo tám vạn đại quân sau khi trải qua biết bao gian nan khổ sở. Rốt cục đã vượt qua vùng biển Phong Bạo thành công, đánh một chiến dịch hết sức huy hoàng. Chỉ trong một ngày đã hoàn toàn chiếm được cảng Đông Ngạn, khống chế toàn bộ thành thị cùng cảng. Bốn ngàn binh sĩ thủ vệ cảng Đông Ngạn, hơn sáu mươi chiến thuyền, hơn hai vạn Thủy quân lớp chết, lớp bị bắt. Trận này Thiển Thủy Thanh lại đại thắng, khiến cho người đời khiếp sợ.
Nhưng chuyện làm cho Thiển Thủy Thanh không yên lòng chính là, người hắn phái ra rốt cục vẫn chưa tìm được Dạ Oanh.
Đi trên vùng đất cảng Đông Ngạn, hít thở bầu không khí ẩm ướt. Thiển Thủy Thanh nhìn bốn phía chung quanh, Thiển tự kỳ đã kéo lên cao.
Bắt đầu từ nơi này, Thiển Thủy Thanh một lẩn nữa triển khai cánh quân giết chóc sát phạt của hắn, cho tới ngày nào hắn đánh bại tất cả địch nhân, hoặc bị địch nhân đánh bại mới thôi.
Là Tướng quân Chiến Thần danh chấn đại lục gần một năm qua, cho dù là người Đế quốc Mạch Gia ít hiểu biết nhất cũng biết tới cái tên Thiển Thủy Thanh. Hắn đã sáng tạo hết kỳ tích này tới kỳ tích khác, làm cho người ta khen ngợi không thôi, cũng khiến cho người đời sau không thể nào bắt chước.
Giống như ở Kinh Hồng, Thiển Thủy Thanh áp dụng thủ pháp thống trị ôn hòa. Chỉ cần dân chúng Đế quốc Mạch Gia không phản kháng, quân Kinh Hồng sẽ không hề có hành vi giết chóc xâm phạm bọn họ. Thiển Thủy Thanh trị quân nghiêm khắc xưa nay, một mệnh lệnh ban ra, không ai dám không tuân.
- Tử Âu, Gia Xá Nhĩ đâu rồi?
Mịch Tử Âu đi theo cạnh hắn cung kính đáp:
- Hắn đi cùng Sở Anh chấn chỉnh chiến hạm và Thủy quân Đế quốc Mạch Gia.
Thiển Thủy Thanh gật gật đầu:
- Sau khi xong việc bảo hắn trở về chuẩn bị dự hội nghị quân sự. Bước đường chinh chiến chỉ vừa mới bắt đầu, còn rất nhiều chuyện không thể nào đắc ý quá sớm. Thủy quân Đế quốc Mạch Gia có hơn hai vạn, phải phân tán bọn chúng ra khắp các thuyền, trên mỗi thuyền đều phải có người của ta phụ trách chỉ huy. Binh sĩ đóng ở cảng phải mang đi hết, lấy chiến nuôi chiến, không thể nào chỉ dựa vào chính bản thân chúng ta.
Trước kia, Thiển Thủy Thanh đánh ở Kinh Hồng phải dẫn Thiết Huyết trấn vừa đánh vừa chạy, không có nhiều cơ hội phát huy tác dụng của hàng binh. Tuy nhiên lần này, hắn không cần vất vả như vậy nữa. Phía trước đã có Đế quốc Thiên Phong chế ngự chặt chẽ đại quân chủ lực của hai nước. Thiển Thủy Thanh tung hoành ngang dọc ở hậu phương của Đế quốc Mạch Gia, có thể làm được rất nhiều chuyện.