Lần xuất chinh này, Thiển Thủy Thanh mang theo Mịch Tử Âu và hai vạn Quỷ kỵ binh vừa được bổ sung của hắn. Những chiến sĩ xưa kia từng là kẻ địch không đội trời chung, hiện giờ trở thành chiến sĩ dưới cùng một lá cờ, có thể thấy đời người biến ảo vô thường khó mà ngờ được.
Nhìn đại quân đang cuồn cuộn tiến về phía trước, Thiển Thủy Thanh cũng cảm thấy lòng mình cảm khái. Từ lúc hắn tòng quân cho tới bây giờ, chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày được thống lĩnh Quân đoàn chủ lực của Đế quốc. Sau khi được Thương Dã Vọng bổ sung binh lực, tổng cộng mười bảy vạn đại quân thẳng tiến về phía Công quốc Thánh Uy Nhĩ. Mà ở hai hướng khác, sáu mươi vạn đại quân còn lại cũng đang phối hợp hành động. Ba lộ đại quân đã hình thành một hình chữ Ao (U) thật lớn, chỉ chờ quân Đại Đế quốc Tây Xi lọt vào giữa sẽ bao vây gọn.
- Báo...
Thám báo tiền phương phi ngựa trở về hồi báo:
- Báo Mịch Tướng quân, nhận được tin của tiền phương.
Mịch Tử Âu tiếp lấy thư mở ra xem, vẻ mặt mừng rỡ, giục ngựa chạy về phía Thiển Thủy Thanh.
- Thiển Tổng Suất, mật thám của ta ở Công quốc Thánh Uy Nhĩ gởi tin tới, nói rằng người Đại Đế quốc Tây Xi đã tiến quân.
- Sao, tình huống cụ thể như thế nào?
- Sau khi Công quốc Thánh Uy Nhĩ tuyên chiến với Đại Đế quốc Tây Xi, Tư Ba Tạp Ước cầm quân chạy đi cứu viện Ba Tư Lạp. Kết quả sau khi hắn ra khỏi Lãnh Tuyền quan không lâu, đã bị người Đại Đế quốc Tây Xi vòng ra sau lưng tập kích, chỉ trong hai canh giờ đã chiếm được Lãnh Tuyền quan.
- Sao, chỉ trong hai canh giờ đã chiếm được Lãnh Tuyền quan ư?
- Đúng vậy.
- Người nào cầm quân?
Mịch Tử Âu mở bản đồ ra:
- Quân Đại Đế quốc Tây Xi trước mắt do bốn tên chiến tướng trong số Bát Tuấn được người Đại Đế quốc Tây Xi xưng tụng phụ trách. Phân biệt là Hùng Tướng Lý Long, Xà Tướng Bố Nhĩ Can, Ảnh Tướng Lão Tát và Xung Tướng Đế Nguyên Lặc.
Theo cách phân chia của người Đại Đế quốc Tây Xi, Bát Tuấn của Đế quốc chia làm bốn Thượng tướng và bốn Hạ tướng. Tức cùng là Bát Tuấn của Đế quốc, nhưng cũng có phân chia cao thấp.
Trong đó bốn Thượng tướng chính là Ưng Tướng Sấm Châu Vượng, Lang Tướng Khống Đạt Lạp, Xà Tướng Bố Nhĩ Can và Hùng Tướng Lý Long. Bốn người này là bốn Thượng tướng trong Bát Tuấn của Đế quốc, lấy thú xưng danh, ngoài ra còn có tên hiệu. Tỷ như Lý Long xưng là Đồ Phu, Khống Đạt Lạp xưng là Huyết Mục, Bốn Hạ tướng trừ Ảnh Tướng Lôi Thác Na và Xung Tướng Đế Nguyên Lặc ra, còn có Ngự Tướng Cách Lực Mục Đặc và Trận Tướng Sát Thập Nam, bốn Hạ tướng này là căn cứ vào đặc tính tác chiến của bọn họ mà đặt tên. Tỷ như Ảnh Tướng giỏi ẩn giấu hành tung. Xung Tướng giỏi xung phong hàm trận, Ngự Tướng giỏi về phòng thủ, Trận Tướng sở trường về quyết chiến chính diện.
Bởi vì quân Đại Đế quốc Tây Xi chia làm ba lộ tấn công, quân Nam lộ do Sấm Châu Vượng phụ trách, phụ tá là Trận Tướng Sát Thập Nam. Quân Bắc lộ do Lang Tướng Khống Đạt Lạp phụ trách, phụ tá là Ngự Tương Cách Lực Mục Đặc. Mà quân trung lộ do đích thân Cách Long Đặc chỉ huy, chính là bốn tướng Xà, Hùng, Ảnh, Xung. Lần này xuất chinh, có thể nói là Đại Đế quốc Tây Xi đã đưa ra toàn bộ Tướng quân Nguyên soái giỏi nhất của mình, không hề để lại trong nước một người nào, tất cả đều ra trận.
- Không ngờ một lần xuất động Tứ Tuấn của Đế quốc, Cách Long Đặc quả thật vô cùng quyết đoán, bất quá ông ta không xuất động hay sao?
- Trong tin tình báo nói rằng không phát hiện ra cờ hiệu của Cách Long Đặc. Ngoài ra căn cứ theo tra xét, quân Đại Đế quốc Tây Xi tấn công Công quốc Thánh Uy Nhĩ lần này, phỏng chừng không ít hơn ba mươi vạn. Mặt khác, đấu pháp của người Đại Đế quốc Tây Xi lần này khác hẳn trước kia, sau khi công thành không dừng chân lại, mà áp dụng đấu pháp cường công tứ phía, đánh thẳng trung lộ, bao vây tấn công.
Dứt lời, Mịch Tử Âu vẽ ra trên bản đồ bốn đường thẳng màu đen, sau đó đưa tay chỉ vào vị trí thành Mễ Đặc Liệt:
- Mục đích của bọn chúng quá rõ ràng, chính là muốn phấn khởi tinh thần đánh chiếm thành Mễ Đặc Liệt trong một khoảng thời gian ngắn nhất
Nói đến đây, Mịch Tử Âu liếc nhìn Thiển Thủy Thanh một cái:
- Không hiểu vì sao thuộc hạ cảm thấy dường như Cách Long Đặc tức giận Tướng quân ngài?
- Nói rõ xem sao.
Mịch Tử Âu cười nói
- Lúc trước ngài đánh thành Đại Lương, chính là điển hình tốc chiến tốc thắng, cũng chạy một mạch công thành mà không chiếm đất, kết quả sau trận chiến Chỉ Thủy, ngài được xưng là đại sư tiến công thần tốc. Nhưng nếu nói tới chiến thuật tiến công thần tốc, thật ra trong thiên hạ không có ai hơn được người thảo nguyên. Lần này Cách Long Đặc lấy hàng chục vạn đại quân cường công các nơi, xem ra có ý định tốc chiến tốc thắng. Có nghĩa là ông ta muốn chứng thực với người đời về tài tiến công thần tốc của mình.
Thiển Thủy Thanh cũng mỉm cười:
- Nghe cũng hay, tuy nhiên dù sao Công quốc Thánh Uy Nhĩ cũng không phải là Chỉ Thủy. Lúc trước Chỉ Thủy gần như trống rỗng, hậu phương vô lực, nhưng Công quốc Thánh Uy Nhĩ lại khác xa. Khắp nơi trong nước bọn họ đều có lực lượng phòng ngự khá đầy đủ, nếu nói người Đại Đế quốc Tây Xi lấy tốc độ xưng hùng thiên hạ, như vậy lực phòng ngự và tranh tài trên trận địa chiến của trọng trang bộ binh Công quốc Thánh Uy Nhĩ lại chiếm ưu thế.
- Nhưng khi trước ngài chỉ dẫn theo có một vạn người, lần này Đại Đế quốc Tây Xi có hàng chục vạn đại quân, cũng không thể so sánh ngang hàng được.
Thiển Thủy Thanh tỏ ra kinh ngạc:
- Ngươi học chiêu vỗ mông ngựa từ bao giờ vậy, muốn nói ta còn tài giỏi hơn cả Cách Long Đặc hay sao?
Vẻ mặt Mịch Tử Âu vô cùng oan ức:
- Thuộc hạ chỉ là nghĩ sao nói vậy, sao Tướng quân lại nói là nịnh nọt, năm nay thật là kỳ quái, nói lời thật cũng bị hiểu thành sai...
Thiển Thủy Thanh bật cười ha hả, vỗ vỗ vai Mịch Tử Âu:
- Nói sao cũng được, lần này quả thật chúng ta đã tính đúng về kế hoạch của Cách Long Đặc, quả nhiên ông ta đã hành động, hơn nữa vừa động đã có khí thế như sét đánh không kịp bưng tai. Đúng rồi, phản ứng của người Công quốc Thánh Uy Nhĩ như thế nào?
Mịch Tử Âu cười khổ lắc đầu:
- Còn có phản ứng gì được nữa, ngay thời điểm tiến công đầu tiên, kỵ binh thảo nguyên còn đánh ở Lãnh Tuyền quan, qua ngày hôm sau đã đánh tới Dã Quả lĩnh, sang ngày thứ ba lại đánh tới sông Mục Lý. Chỉ trong vòng năm ngày, đại quân Đại Đế quốc Tây Xi tiến lên gần hai trăm dặm, một hơi đánh hạ mười mấy thành thị, hơn nữa còn đang thẳng tiến không ngừng. Nếu cứ tiếp tục giữ tốc độ như vậy, không quá mười ngày nữa, bọn chúng sẽ đánh tới dưới thành Mễ Đặc Liệt. Lúc ấy cho dù thành Mễ Đặc Liệt đã biết trước tình huống, cũng không kịp điều quân phòng ngự. Phải biết rằng tuy thành Mễ Đặc Liệt là nơi giàu có phồn hoa nhất trên đại lục, nhưng một bức tường thành nghiêm chỉnh đàng hoàng cũng không có. Nếu như bầy sói thảo nguyên kia thật sự vọt tới dưới thành, chỉ dựa vào lực lượng quân thủ thành căn bản không chống chọi được mấy ngày. Theo như hiểu biết của thuộc hạ, trong phạm vi một trăm dặm chung quanh thành Mễ Đặc Liệt, biên chế quân đội không quá năm vạn người, mà nguyên bản thành Mễ Đặc Liệt chỉ có ba vạn quân chính quy. May là nơi đó cũng là thánh địa của Mạn Đức giáo, có rất nhiều võ sĩ Thánh đường ở đó, dù là như vậy, tổng cộng e rằng cũng không hơn mười lăm vạn người. Đây là binh lực tối đa mà sắp tới bọn họ có thể điều động. Nếu như bị người Đại Đế quốc Tây Xi bao vây, thuộc hạ e rằng lành ít dữ nhiều.
Thiển Thủy Thanh cau mày:
- Thành Mễ Đặc Liệt có ngăn cản được thế tiến công của người Đại Đế quốc Tây Xi hay không, đối với chúng ta là một vấn đề vô cùng quan trọng. Nếu như quân ta chưa hoàn thành thế bao vây mà thành Mễ Đặc Liệt đã bị thất thủ, chuyện này là một đòn đả kích nặng nề đối với Công quốc Thánh Uy Nhĩ. Hơn nữa nơi đó là thánh địa của Mạn Đức giáo, một khi Giáo hoàng bệ hạ bị bắt làm tù binh, sau đó Cách Long Đặc lấy chuyện cho phép truyền giáo tự do để dụ dỗ, bắt buộc Giáo hoàng bệ hạ cúi đầu, cổ động quốc dân đầu hàng, đó chính là đả kích không nhỏ đối với chúng ta.
- Đúng vậy.
Mịch Tử Âu cũng gật đầu thừa nhận:
- Dù sao cũng là chiến đấu trên lãnh thổ của Công quốc Thánh Uy Nhĩ. Nếu không có sự ủng hộ của bọn họ, e rằng nửa bước cũng khó đi.
- Phải lập tức nghĩ biện pháp cứu Giáo hoàng bệ hạ và Nữ vương bệ hạ trước khi người Đại Đế quốc Tây Xi tới.
Thiển Thủy Thanh vỗ vỗ vào trán mình. Bậc trí giả tính đúng ngàn lần cũng phải có một lần lầm lỡ, kế hoạch lần này đã được suy đi tính lại rất nhiều lần, nhưng Thiển Thủy Thanh đã coi thường một chuyện: Hắn không ngờ tốc độ tiến công của quân Đại Đế quốc Tây Xi lại nhanh như vậy. Vì vậy cho nên thế bao vây chưa hình thành, kế hoạch đã gặp phải nguy cơ tiêu tan từ trong trứng nước.
- Chúng ta có thể phái một cánh khinh kỵ binh chạy thẳng về phía Bắc, chỉ cần chứng minh thân phận rõ ràng, có lẽ người Công quốc Thánh Uy Nhĩ sẽ cho chúng ta nhập cảnh. Chỉ cần quân ta tới được thành Mễ Đặc Liệt, vậy sẽ nắm chắc cứu ra được bọn họ.
- Không được.
Thiển Thủy Thanh lập tức từ chối:
- Chỉ cần nhìn tốc độ tiến công của quân Đại Đế quốc Tây Xi là có thể biết người Đại Đế quốc Tây Xi hiểu rõ tình huống của Công quốc Thánh Uy Nhĩ đến mức nào. Thành Mễ Đặc Liệt là thành thị buôn bán tấp nập phồn hoa, hàng năm người thảo nguyên đều mượn cơ hội phái tới đó rất nhiều mật thám. Nếu như quân ta quang minh chính đại tiến vào Công quốc Thanh Uy Nhĩ, rất có thể bị người Đại Đế quốc Tây Xi biết trước khi kịp hình thành thế bao vây ba mặt. Chuyện này không thể mạo hiểm được.
- Vậy phái ra một ít quân tinh nhuệ trà trộn vào Công quốc Thánh Uy Nhĩ, nghĩ biện pháp tấn kiến Giáo hoàng bệ hạ và Nữ vương bệ hạ, trao đổi kế hoạch của bọn ta cùng bọn họ.
- Vậy cần phải có người dẫn đường.
- Tên thương nhân Bối Lý Mạn kia không phải lúc trước từng nhận đại ân của Thiển Tổng Suất ư?
- Tìm Bối Lý Mạn...?
Ánh mắt Thiển Thủy Thanh rực sáng. Tìm Bối Lý Mạn thông đồng với hắn, phái ra đặc sứ hội kiến Giáo hoàng bệ hạ và Nữ vương bệ hạ, sau đó đón bọn họ ra khỏi thành, đây là một chủ ý có thể chấp nhận được. Nhưng vấn đề là phái ai đi thì thích hợp? Loại chuyện như vậy không thể bằng vào vài tên vũ phu là có thể giải quyết, tốt nhất là phải tìm người có chút giao tình cùng người Công quốc Thánh Uy Nhĩ, như vậy mới dễ dàng ăn nói.
Nếu có Cơ Nhược Tử ở đây thì quá tốt, loại chuyện ngoại giao như vậy vốn là sở trường của nàng.
Vừa nghĩ tới đây, Thiển Thủy Thanh không nhịn được phải bật cười, chính mình vô cùng vất vả dùng lời ngon lẽ ngọt khuyên các nàng ở lại, không ngờ lúc này mới cảm thấy tác dụng của các nàng.
Thiển Thủy Thanh còn đang đau đầu nhức óc vì vấn đề chọn người, bỗng nhiên phía trước vang lên một tràng tiếng động ồn ào.
Theo đó là từng tràng tiếng hô giết vang trời
Tiếng vó ngựa của kỵ binh từ xa tới gần, càng ngày càng nghe rõ ràng hơn.
Lúc đầu ba người đánh tới long trời lỡ đất, hoàn toàn không chú ý tới tình huống xung quanh. Đến khi chiến đấu chấm đứt, Tần Nghi khống chế đại cục trong tay, lão mới ngạc nhiên phát hiện ra trên sơn đạo cách đó không xa, không ngờ đang có rất nhiều bộ đội đang hành quân ngang qua.
Không phải vô duyên vô cớ mà Bát Xích cất tiếng hô cứu mạng, trong thời khắc nguy cấp, nó nhận thấy động tĩnh chung quanh sớm hơn cả Tần Nghi.
Tiếng kêu của nó kinh thiên động địa, một đám thám báo ở phía trước nghe tiếng vội chạy tới.
Bọn họ là những chiến sĩ tinh anh nhất phụ trách trinh sát đường đi phía trước, tuyệt không cho phép xảy ra biến cố gì trong lúc đại quân hành động.
Trong nháy mắt, hàng chục tên thám báo Đế quốc Thiên Phong từ trong rừng gào thét chạy ra, thiết kỵ tung vó, uy phong lẫm lẫm.
- Là quân Đế quốc Thiên Phong!
Bát Xích mừng rỡ hét to.
- Hây!
Thế Quân Dương liều mạng dốc hết toàn lực đấm ra một quyền về phía Tần Nghi, thừa dịp lão né tránh, cả hai tiếp tục bỏ chạy.
Đáng giận hơn nữa là Bát Xích vừa chạy vừa kêu to:
- Ta là đồ đệ của Thiển Thủy Thanh! Lão già phía sau là mật thám của người Đại Đế quốc Tây Xi, đừng để lão chạy thoát!
Tần Nghi tức giận tới nỗi gần hộc máu, còn bọn kỵ binh thám báo vừa nghe những lời này, không cần nói nhiều, lập tức giương cung lắp tên nhắm bắn Tần Nghi.
Lúc này dù thương thế Tần Nghi khá nặng, nhưng lão vẫn không coi mấy chục tên kỵ binh ra gì. Kim đao vung lên một vòng, chém đứt tất cả tên bắn tới, song chưởng giang rộng như chim ưng tung cánh, hung hăng vọt tới phía Thế Quân Dương và Bát Xích, Bát Xích như có mắt sau lưng, đẩy mạnh Thế Quân Dương một cái, chính nó cũng lộn trên mặt đất mấy vòng. Một trảo như vỡ đá tan bia của Tần Nghi lướt sát da đầu nó, cắm phập xuống đất.
Đám thám báo phía trước chạy tới thấy lão già này hung hãn như vậy, tức giận vung thương nhắm về phía Tần Nghi.
Bát Xích lại hô to:
- Cẩn thận, lão già này vô cùng lợi hại!
Chỉ thấy Tần Nghi khẽ ngẩng đầu, tinh quang trong mắt chớp ngời, khiến cho tên kỵ binh xông tới trước tiên nhìn thấy khẽ run lên. Thân hình lão đột ngột lóe lên như điện chớp, lướt tới sát người tên kỵ binh kia, kim đao tay phải hất nhẹ, đầu tên kỵ binh lập tức bay bổng lên không, chỉ còn cái xác không đầu lảo đảo trên lưng ngựa vài cái, sau đó rơi phịch xuống đất.
Các chiến sĩ bình thường vào sinh ra tử cùng nhau, lúc này nhìn thấy chiến hữu của mình thảm tử, ai nấy giận sôi lên. Hàng chục tên kỵ binh hò hét xông lên, phát động những đợt tiến công điên cuồng về phía Tần Nghi.
Bát Xích và Thế Quân Dương thừa cơ chạy ra phía sau bọn họ. Lúc này Tần Nghi vẫn không định buông tha cho Bát Xích, nhưng không thể không đụng độ trước với mấy chục tên kỵ binh. Lúc này lửa giận trong lòng lào đã bốc cao ngùn ngụt, bất chấp thương thế trên người, dám lấy sức một mình chống lại mấy chục tên kỵ binh tinh nhuệ.
Cả một mảng rừng vì vậy mà xảy ra một trường mưa máu gió tanh, kim đao của Tần Nghi không ngừng chớp lóe trong rừng, mỗi lần lóe lên như vậy, nhất định lấy đi tính mạng của một chiến sĩ Đế quốc Thiên Phong. Cả đám kỵ binh không ai ngờ rằng lão già này là nhân vật khó đối phó như vậy, cả bọn điên cuồng giết chóc, hò hét vang trời. Thỉnh thoảng vang lên tiếng báo nguy, thông tri với đồng đội rằng phía sau có địch nhân mạnh mẽ, nhanh chóng cứu viện.
Rất nhanh, ngày càng có nhiều đội kỵ binh xuất hiện nơi giao chiến, đông như kiến tràn ngập núi đồi, đâu đâu cũng thấy quân nhân Đế quốc Thiên Phong.
- Vì sao có nhiều quân Đế quốc Thiên Phong ở đây như vậy?
Tần Nghi cũng thầm kinh hoảng trong lòng. Vì sao trong giờ phút này, quân Đế quốc Thiên Phong lại xuất hiện trên lãnh thổ Kinh Hồng, chẳng lẽ... Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Đột nhiên lão ý thức được rằng, trong lúc vô tình, mình đã phát hiện được một hành động quân sự vô cùng trọng đại của quân Đế quốc Thiên Phong. Ý niệm nhanh chóng xoay chuyển trong đầu, lúc này Tần Nghi không còn quan tâm tới Bát Xích nữa, lão chỉ muốn nhanh chóng chạy về, báo cho Cách Long Đặc biết tình huống mà lão gặp phải.
Lúc này, rất nhiều quân Đế quốc Thiên Phong đã tới ngày càng gần hơn, mưa tên dày đặc che phủ cả không trung bay tới, chụp xuống đầu Tần Nghi. Tần Nghi thét lớn, phi thân lui về phía sau, đứng vững vàng trên ngọn cây. Lão quét mắt nhìn theo Bát Xích đang chạy trốn thục mạng ở xa xa, phát ra tiếng hừ lạnh không cam lòng, rồi mới chịu xoay người chạy về phía sau. Lão chạy không giống như người bình thường, người thường thì chạy trên mặt đất, còn lão lại bay nhanh trên những ngọn cây. Mỗi một lần tung mình lên hạ xuống, đều dừng ở ngọn cây kế tiếp, cành cây vừa trải xuống, thân hình lão đã tiếp tục bắn lên như đạn pháo, lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, vả lại tốc độ nhanh chóng hơn cả loài khỉ vượn.
Vô số tên bay như châu chấu về phía lão, lão yêu vẫn còn dư lực xoay tay múa đao gạt đỡ, sau đó chỉ thêm vài cái nhún chân đã rời khỏi tầm mắt mọi người, hoàn toàn biến mất trong cánh rừng âm u mờ mịt.
Cả bọn chiến sĩ Đế quốc Thiên Phong chưa bao giờ thấy qua công phu bậc này, ai nấy trợn mắt há mồm, ngơ ngác nhìn nhau, sững sờ ngây dại. Chỉ là không ai biết lúc này trong lòng Tần Nghi đang âm thầm kêu khổ, mấy ngày gần đây lão bị thương liên tiếp, lại bị buộc phải miễn cưỡng vận dụng công lực. Lần chạy trốn này đã làm hao hết phần nội lực cuối cùng của lão, nếu không tìm một nơi điều dưỡng nghỉ ngơi cho tử tế, e rằng sau này công lực phải sa sút trầm trọng.
Nếu đám chiến sĩ Đế quốc Thiên Phong này vẫn tiếp tục đuổi theo, dù công lực lão cao bằng trời cũng không thể nào trốn thoát.
Đáng tiếc công phu của lão đã đạt mức xuất thần nhập hóa, giống như một màn biểu diễn của thần tiên giáng trần. Cả bọn chiến sĩ ai nấy đều bị dọa cho kinh hãi ngây người, không ai dám mở miệng nhắc tới chuyện đuổi theo.
Ly Sở và Mịch Tử Âu lúc này mới chạy tới nơi, chỉ còn kịp lấy mắt tiễn Tần Nghi thượng lộ. Nhìn thấy khinh công tuyệt thế của lão, còn có một đống lớn thi thể ngổn ngang đầy đất, hai người bọn họ cũng bị công lực của lão yêu dọa cho kinh hãi không thôi.
- Bát Xích, lão này là Tần Nghi ư?
Ly Sở hoảng sợ hỏi.
Rốt cục cũng đã trở lại được quê nhà, Bát Xích hổn hển đáp:
- Đúng vậy, đồng thời cũng là sư phụ thứ hai của đệ, đã chính thức hành lễ bái sư. Ly Sở huynh, đệ...đệ có bị coi là khi sư diệt tổ hay không vậy?
- Hỏi sư phụ của ngươi đi.
Ly Sở tức giận đáp.
Nếu nói về mặt hình thức, lúc trước Thiển Thủy Thanh thu Bát Xích làm đồ đệ, chỉ nhận của nó một chén rượu mà thôi, còn Tần Nghi đã dùng nghi thức nhập môn chính thức của Bà Lan giáo thu nhận Bát Xích. Nó mơ hồ cảm thấy, nếu nói ai mới thật sự là sư phụ của nó, chỉ sợ là Tần Nghi mới phải. Đương nhiên, tình cảm lại là một chuyện khác.
Nhìn sang Mịch Tử Âu, Ly Sở nói:
- Lão già này có năng lực thông thiên triệt địa, lần này để cho lão phát hiện ra dấu hiệu hành động của quân ta, sau này phiền phức vô cùng.
Mịch Tử Âu lạnh lùng nói:
- Theo như lời Bát Xích, lão yêu bị thương rất nặng, lại cũng không phải hoàn toàn trung thành với người Đại Đế quốc Tây Xi, chưa chắc lão đã chịu mạo hiểm thương thế cố sức chạy đi báo tin cho Cách Long Đặc. Hơn nữa cho dù Cách Long Đặc biết được, có muốn điều chỉnh kế hoạch cũng không còn đủ thời gian.
- Hy vọng là như vậy, tuy nhiên lão già này công phu cũng thật là lợi hại, có sự tồn tại của lão, về sau quân ta muốn hành động bí mật, e rằng rất khó khăn.
Mịch Tử Âu lập tức nói:
- Chỉ cần chúng ta có chuẩn bị, ta thấy dù lão già này có khả năng thông thiên triệt địa cũng đừng hòng chạy thoát. Lần sau gặp lại, lão sẽ tuyệt đối không may mắn như hôm nay!
- Về gặp Thiển Tổng Suất trước đã, chuyện hôm nay quả thật rất phiền phức.
...**
Thiển Thủy Thanh cau mày như vầng trăng lưỡi liềm trên cao.
Bát Xích được cứu, đây là chuyện tốt, nhưng hành động quân sự bí mật của Quân đoàn Bạo Phong vì vậy mà bại lộ, vậy thì tình hình tồi tệ tới mức không thể nào tệ hơn được nữa.
Nếu tính được mất, đây phải nói là một vụ làm ăn mất nhiều hơn được, chỉ tiếc rằng hắn không có quyền lựa chọn.
Chuyện làm hắn kinh ngạc hơn nửa chính là, căn cứ theo tình hình chiến đấu binh sĩ kể lại, lão Tần Nghi này võ nghệ hết sức cao cường. Nếu như lão chịu hạ mình làm thám báo cho quân Đại Đế quốc Tây Xi, chắc chắn về sau sẽ có rất nhiều hành động quân sự bị hủy bởi tay lão. Nếu như Tần Nghi chịu đổi nghề làm sát thủ thích khách, chắc chắn là nhân vật đứng hàng đầu trên đại lục Quan Lan.
- Đối phó với một người như vậy, không thể dùng chiến thuật biển người.
Trước tiên Thiển Thủy Thanh khẳng định điểm này:
- Lão già này tung hoành đại lục Quan Lan mấy chục năm qua, kinh nghiệm hết sức dồi dào phong phú, người bình thường tuyệt đối không thể so sánh được.
- Vậy thì chỉ có thể dùng chiến thuật tinh anh.
Mịch Tử Âu nói:
- Tìm một ít hảo thủ chân chính tới, sau đó dùng đại đội nhân mã làm phụ tá, có lẽ có thể làm được.
- Vậy cũng phải chờ lão chịu lộ mặt mới được. Đúng rồi, theo các ngươi, có khả năng tồn tại bồ câu đưa tin từ Kinh Hồng thẳng tới Đại Đế quốc Tây Xi hay không?
Mịch Tử Âu lập tức lắc đầu:
- Chuyện này không có khả năng, bồ câu đưa tin là vật chịu sự cai quản của quốc gia, người không có địa vị thân phận nhất định, không thể tự ý nuôi dưỡng bồ câu đưa tin, để đề phòng có người lén lút tư thông với địch. Bên trong Kinh Hồng chắc chắn có nội ứng của người Đại Đế quốc Tây Xi, lão Tần Nghi này dù là Quốc sư, chỉ sợ cũng biết chút ít chi tiết, nhưng nếu nói lão muốn dùng bồ câu đưa tin, vậy chắc là không làm được. Hơn nữa cho dù có bồ câu đưa tin, nhiều nhất cũng chỉ có thể báo tin về lãnh thổ Đại Đế quốc Tây Xi, hiện giờ Cách Long Đặc lại đang ở Phong quốc, đang xuất phát về phía thành Bạch Sa. Theo như chúng ta phỏng đoán, tám phần là ông ta muốn cắt đứt đường lui của đại quân Tư Ba Tạp Ước. Cho dù Xích Đế ở Đại Đế quốc Tây Xi nhận được tin, cũng không kịp thông tri cho Cách Long Đặc.
- Nếu nói như vậy, Tần Nghi muốn thông tri cho Cách Long Đặc chỉ có một biện pháp, là lão phải đích thân chạy tới.
Thiển Thủy Thanh chậm rãi nói:
- Giả sử lời Bát Xích là thật, công lực của Tần lão yêu đã hao tổn khá nhiều, cần phải nghỉ ngơi dưỡng thương, ít nhất chúng ta cũng còn một chút thời gian chuẩn bị an bày...Lập tức thả bồ câu đưa tin, lệnh cho Nghiêm Chân Bình phát động quan sai cả nước lùng bắt Tần Nghi, ngoài ra còn có Kế Hiển Tông và Nhai Kinh Ngạn. Nếu Tần Nghi ở Kinh Hồng, chắc chắn Kế Hiển Tông cũng sẽ chạy theo ngã này. Hừ, ở Đế quốc Thiên Phong ta đã buông tha cho hắn một lần, lần này tới lành thổ của Kinh Hồng, ta có thể không cần khách sáo như trước nữa. Đối với ba người này cứ việc treo thưởng, mỗi đầu người được thưởng ba ngàn lượng vàng, kẻ nào thông báo manh mối, thưởng cho năm trăm lượng vàng.
- Dạ
Thiển Thủy Thanh lại nói:
- Tử Âu, Ly Sở, lần này e rằng phải làm phiền các ngươi. Các ngươi đi chuẩn bị một chút, mang theo ba ngàn kỵ binh xuất phát, thẳng tiến về hướng Tây Bắc truy tìm Tần Nghi. Phàm là các nẻo đường quan trọng đi thông tới các nước Phong, Khâu, Lê, Công quốc Thánh Uy Nhĩ cùng các thành thị độc lập, phải kiểm tra chặt chẽ toàn bộ, không được cho bất cứ người nào khả nghi đi qua, nhất là vùng biên giới, nhất định phải chặn đứng đường ra của Tần Nghi. Mặt khác, các ngươi chọn ra một ít hảo thủ chân chính trong quân cùng nhau đi trước, nếu gặp được Tần Nghi, lập tức bắt lấy, không bắt được cứ việc giết chết.
- Cần dùng tới ba ngàn kỵ binh hay sao?
Thiển Thủy Thanh kiên quyết nói:
- Vấn đề hiện tại đã không chỉ là một Tần Nghi, quan trọng là...lão đã phát hiện ra hướng đi của quân ta, tuyệt đối không thể cho lão có cơ hội thông báo tin này. Quân tình quan trọng, cho dù là phái ra nhiều chiến sĩ hơn nữa cũng đáng.
- Thuộc hạ đã hiểu.
Bát Xích xấu hổ nói:
- Sư phụ, rất xin lỗi, đều là do con gây họa.