Thiển Thủy Thanh lạnh lùng đáp:
- Tóm lại từ bây giờ trở đi, trong quân không thể truyền ra bất cứ lời đồn đãi nào về chuyện này! Nếu như ta nghe được có ai lén lút bàn luận việc này, lập tức khép tội gièm pha nói xấu làm ảnh hưởng sĩ khí lòng quân, giết ngay tại chỗ! Ngươi, cũng bao gồm trong đó, ngươi có hiểu chưa?
Bát Xích nghe vậy trong lòng phát lạnh, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc. Thiển Thủy Thanh nhìn nó chăm chú, nói với giọng nghiêm túc:
- Đây là bài học thứ nhất mà ta dạy cho ngươi, Bát Xích, ngươi phải nhớ kỹ: Kẻ muốn làm đại sự, nhất định phải nhẫn nhịn được những chuyện mà người khác không thể nào nhẫn nhịn, phàm bất cứ chuyện gì cũng phải suy nghĩ cân nhắc cho thật kỹ...Ngươi phải biết rằng một khi chuyện này lan truyền ra ngoài, hâu quả của nó sẽ như thế nào...!
Lúc này Bát Xích mới bừng tỉnh ngộ, nó nhỏ giọng hỏi:
- Vậy sau này...
- Không có sau này!
Giọng Thiển Thủy Thanh vô cùng dứt khoát:
- Hiện tại chuyện chúng ta cần lo lắng là làm sao để sinh tồn, Quân đoàn Bạo Phong là bằng hữu của chúng ta, là sự giúp đỡ cho chúng ta, cho nên không có cái gì gọi là 'sau này'! Trong thời điểm này, biểu hiện của chúng ta là phải càng ủng hộ Quân đoàn Bạo Phong hơn lúc trước, đây chính là chuyện mà ta đang lo lắng, mà ngươi, chỉ cần làm tốt chuyện ta giao phó là đủ! Bát Xích, ta dạy ngươi một bài học thứ hai, chính là đừng nên khinh suất làm thử những chuyện mà mình không làm nổi, nếu không chỉ càng làm cho mọi chuyện trở nên hỏng bét mà thôi!
- Dạ, sư phụ!
Bát Xích nghiêm túc cúi đầu.
Trận chiến bến Thu Thủy chính là Bát Xích đã lập công lớn, sau đó còn tráo đổi bồ câu đưa thư, phát hiện ra Công chúa Đại Đế quốc Tây Xi. Từ khi tiến vào Đế quốc Kinh Hồng trong hai tháng ngắn ngủi, tiểu tử Bát Xích không ngờ đã lập được ba đại công, hiện giờ rất nhiều người đã xem nó như một tiểu anh hùng. Nhưng chính vì như vậy, Thiển Thủy Thanh mới bắt buộc phải gõ đầu nó thật mạnh một phen.
Ngọc bất trác bất thành khí, tiểu tử này có lá gan rất lớn, vận may cũng quá tốt, nhưng nếu cứ để mặc nó tiếp tục như vậy, thần May mắn không thể nào đi theo nó mãi. Địch nhân mà hiện giờ Thiết Huyết Trấn đang phải đối mặt, kẻ nào kẻ nấy hung ác nham hiểm như hổ báo sài lang, nếu cứ để mặc Bát Xích mà không dạy dỗ nó cẩn thận, e rằng sớm muộn gì nó cũng gây ra đại họa. Nhưng một đứa nhỏ thông minh lanh lợi như Bát Xích, nếu kềm chế nó quá mức, ngược lại coi như bóp chết một thiên tài đang dần trưởng thành. Vì vậy Thiển Thủy Thanh mới dạy dỗ nó phát triển theo từng bước, đầu tiên là dạy cho nó hai bài học trên, thứ nhất là học nhẫn nại, thứ hai là học cách buông bỏ, nhưng cũng không dám mạnh mẽ ép buộc nó quá mức. Còn chuyện phân biệt rõ ràng lúc nào thì nên nhẫn nại, lúc nào thì nên buông bỏ, vậy phải xem năng lực lĩnh ngộ của chính bản thân nó mà thôi.
Thấy Bát Xích cúi đầu nghe theo lời dạy của mình, Thiển Thủy Thanh hài lòng gật gật đầu:
- Bát Xích, ngươi phải nhớ kỹ, có một số việc không thể chỉ nhìn bề ngoài, chuyện về Quân đoàn Bạo Phong càng không thể chỉ nghe theo lời nói từ một phía của Cơ tỷ tỷ ngươi. Dù sao chuyện này còn có vài vấn đề trong đó, ta vẫn chưa nghĩ thông suốt.
- Vấn đề gì vậy?
Bát Xích ngạc nhiên hỏi.
Thiển Thủy Thanh không trả lời, hắn nhìn mây khói lượn lờ cuối chân trời, chậm rãi thở dài:
- Bát Xích, ngươi đi ngủ trước đi, trước khi chuyện này phơi bày ra ánh sáng, ta sẽ không trả lời ngươi!
O0o
Bóng đêm dày đặc, trên bầu trời lấp lánh vô số vì sao, đại đa số binh sĩ đều đã ngủ say, chỉ có một ít binh sĩ phụ trách nhiệm vụ cảnh giới vẫn bí mật ẩn trong một góc tối nào đó, cẩn thận quan sát động tĩnh chung quanh. Năng lực thám báo và cảnh giới của quân Đế quốc Thiên Phong xưa nay là hùng mạnh nhất trong các quốc gia trên đại lục. Hệ thống huấn luyện của người Đế quốc Thiên Phong rất coi trọng tư chất của binh sĩ, nhờ vậy bọn họ mới có kỷ lục ít bị địch nhân đánh lén nhất qua bao năm chinh chiến trong lịch sử chiến tranh của đại lục. Hiện giờ thân đang ở trên đất địch, quân Đế quốc Thiên Phong càng phải cẩn thận từng ly từng tý.
Thiển Thủy Thanh là một trong số ít những người vẫn còn chưa ngủ. Tình thế biến hóa và phát triển quá nhanh, vượt xa ra ngoài sự tưởng tượng của hắn.
Cuộc nói chuyện với Bát Xích vào lúc trời sụp tối đã cho hắn biết một vài việc vô cùng quan trọng, đồng thời cũng cho hắn thấy nhiều cơ hội thắng lợi hơn. Hắn ngàn vạn lần không ngờ rằng, trong lúc vô tình Bát Xích đã phát hiện ra trạm trung chuyển bồ câu đưa thư của người Đế quốc Kinh Hồng, cũng đã thực hiện hành vi tráo đổi bồ câu. Chuyện này có ý nghĩa rằng nếu như Thiển Thủy Thanh hắn có thể nắm chắc thời cơ, vậy hắn sẽ có rất nhiều khả năng lợi dụng cơ hội đối phương bị rối loạn thông tin, hoàn thành được một chuyện hắn đã muốn hoàn thành từ rất lâu mà vẫn chưa có cách nào hoàn thành.
Thiển Thủy Thanh cũng không thể ngờ rằng Thái tử Thương Lan lại làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, sự lo lắng của Cơ Nhược Tử cũng trở thành sự lo lắng của Thiển Thủy Thanh hắn.
Tuy nhiên chuyện lúc này đang khiến cho hắn đau đầu lại không phải là những chuyện đã kể trên, mà là thu hoạch hoặc có thể gọi là phiền phức ngoài ý muốn kia: Công chúa Phong Uyển.
Đừng tưởng rằng cướp được một vị Công chúa của một quốc gia là một chuyện tốt đẹp hay ho, trên thực tế chỉ cần xử lý không cẩn thận một chút, ngược lại có thể trở thành tai họa lớn. Đại Đế quốc Tây Xi có thể nói là quốc gia có thực lực quân sự hùng mạnh nhất trên đại lục Quan Lan hiện tại. Mặc dù tại một vùng Trung thổ của đại lục Quan Lan, trong thế giới của các quốc gia tranh hùng với nhau, chưa từng có quốc gia nào có thể đơn độc sánh ngang với người Đế quốc Thiên Phong về phương diện quân sự, nhưng đó cũng là vì chưa tính Đại Đế quốc Tây Xi vào trong đó. Dân chúng Đế quốc Thiên Phong và dân chúng thảo nguyên, ngoại trừ trận đánh năm xưa của Đại đế Sa Tư Hãn, gần như không qua lại hay liên quan gì với nhau. Nhìn bề ngoài, mối quan hệ giữa hai bên tuy không phải là đồng minh, nhưng cũng không phải là địch nhân.
Mặc dù ngấm ngầm so tài cao thấp với nhau, nhưng đối với người thảo nguyên mà nói, địch nhân của bọn họ là các nước như Phong quốc, Khâu quốc, Lê quốc...Còn mục tiêu của người Đế quốc Thiên Phong là Chỉ Thủy, Đế quốc Kinh Hồng và Đế quốc Mạch Gia, bởi vậy cho nên hai bên cũng không có xung đột trực tiếp với nhau, biên giới của hai bên cũng không hề tiếp giáp nhau mà cách xa nhau như trời với đất. Dưới tình hình như vậy, chuyện người Đế quốc Thiên Phong bắt Công chúa của Đại Đế quốc Tây Xi làm tù binh, nếu như bị thổi phồng lên thành sự kiện chính trị, rất có thể khiến cho hai bên trực tiếp xung đột với nhau, cũng sẽ tạo cớ cho người thảo nguyên xuất quân tiến vào Trung thổ.
Dưới tình huống Thiết Huyết Trấn đang bị vây khốn ở Đế quốc Kinh Hồng như hiện tại, bất kể là người Đế quốc Thiên Phong hay Thương Dã Vọng cũng không thể nào chấp nhận nguy cơ vô duyên vô cớ đắc tội với một Đế quốc khổng lồ như vậy.
Nhưng nếu như thả Xích Phong Uyển đi, hiển nhiên cũng không được. Đầu tiên là chuyện Cách Long Đặc đã chọc cho Liệt Cuồng Diễm tức chết, sau đó lại tới chuyện trước lần biểu quyết công khai thứ hai đột nhiên xuất hiện quyển Lai Sinh luận trong nơi ở của Cơ Nhược Tử. Tất cả những chuyện này đều nói rõ với Thiển Thủy Thanh rằng, sau lưng trận chiến này, ở Đế quốc thảo nguyên xa xôi kia, có một bàn tay mờ ám đang âm thầm vươn tới tận nơi đây, mục tiêu của nó là Thiển Thủy Thanh và Thiết Huyết Trấn của hắn.
Vào lúc này, Công chúa của Đại Đế quốc Tây Xi đột nhiên xuất hiện, rốt cục có ý nghĩa như thế nào đây...?
Ánh mắt của Thiển Thủy Thanh khẽ lóe lên trong đêm tối.
Cách đó không xa vọng tới tiếng quát tháo giận dữ của Xích Phong Uyển:
- Ta là Công chúa của Đại Đế quốc Tây Xi, mang theo sứ mạng hòa bình mà tới đây, các ngươi không có quyền đối xử với ta như vậy! Lập tức thả ta ra, như vậy bản Công chúa còn có thể mở ra một góc lưới, bỏ qua mà không tính toán việc này. Nếu không một khi hai nước Thiên Phong Tây Xi khai chiến, e rằng binh sĩ của quý Trấn không gánh nổi hậu quả của chuyện này!
Tên binh sĩ canh giữ gần đó cất tiếng cười hăng hắc:
- Hai nước không giáp giới với nhau, quý quốc muốn đánh tới địa phận Đế quốc Thiên Phong ta, chỉ sợ phải qua vài cửa ải mới có thể tới được, không biết là các nước Phong quốc, Khâu quốc...có bằng lòng mở cửa cho các người không, hắc hắc!
- Ngươi...
Trên mặt Xích Phong Uyển lộ ra vẻ ửng hồng vì giận dữ, Thiển Thủy Thanh nghe vậy thoáng động trong lòng.
Hắn đứng lên, sải bước đi tới bên cạnh Xích Phong Uyển:
- Các ngươi tiến vào Đế quốc Kinh Hồng để làm gì?
Xích Phong Uyển ngơ ngác nhìn Thiển Thủy Thanh. Cho tới bây giờ nàng vẫn chưa tin, người thanh niên có phong độ ung dung trước mắt mình chính là Thiên Phong Huyết Đồ giết người không kể xiết, máu chảy thành sông trong lời đồn, cũng chính là người mà Sa Khố Nhi Luân Cách Long Đặc cũng phải hết sức e ngại: Thiển Thủy Thanh.
Hắn đang đứng bên cạnh nàng, trông hệt như một người anh dễ mến, nụ cười hiền hòa nở trên môi, ánh mắt lại ngập tràn vẻ lạt mùi sinh tử.
Nàng nhìn Thiển Thủy Thanh một lúc lâu, cho đến khi đối phương khẽ đằng hắng vài tiếng, lúc này mới sực nhớ ra là Thiển Thủy Thanh đang hỏi mình, mặt nàng đỏ lên, lạnh lùng đáp:
- Chuyện này có quan hệ gì tới ngươi?
Thiển Thủy Thanh lập tức đáp:
- Nếu không phải những người đi theo nàng muốn giết đồ đệ của ta, ta cũng sẽ không hạ lệnh giết sạch tùy tùng của nàng làm gì. Tuy rằng nghĩa phụ của ta bị Nguyên soái của quý quốc chọc cho tức chết, bất quá ta cũng có thể tạm tin rằng đây không phải là bản ý của Nguyên soái quý quốc. Cho nên cho tới bây giờ, hai nước Thiên Phong Tây Xi vẫn chưa trở mặt với nhau. Nếu như có thể, cùng sống hòa bình với nhau vẫn là tốt nhất!
Xích Phong Uyển kinh ngạc nhìn Thiển Thủy Thanh, nàng không ngờ được người đứng trước mặt nàng sử dụng ngôn ngữ ngoại giao đã đạt tới mức xuất thần nhập hóa.
Thiển Thủy Thanh tiếp tục nói:
- Nhưng nếu muốn tiếp tục giữ hòa bình giữa hai nước, nhất định mỗi bên đều phải chứng tỏ được rằng mình có thành ý. Cho nên ta cần Công chúa Phong Uyển nàng cho biết rõ nguyên nhân mà các người tới đây, và các người vào đây bằng cách nào?
Xích Phong Uyển cất cao giọng:
- Ta phụng mệnh của Phụ hãn tới gặp Quốc chủ của Đế quốc Kinh Hồng để ký kết hiệp ước hòa bình, đi theo đường biển, vào qua ngõ Liên minh các thành thị tự do. Bởi vì bến Thu Thủy có đại chiến, chúng ta bắt buộc phải đi vòng theo hướng Đông, định ngang qua Khang Châu đi tới thành Bá Nghiệp, không ngờ trên đường lại gặp phải các ngươi.
Thiển Thủy Thanh cười khổ lắc đầu:
- Có phải nàng nghĩ rằng Thiển Thủy Thanh ta là một người rất dễ lừa gạt hay không?
Xích Phong Uyển còn đang sững sờ, Thiển Thủy Thanh đã cất tiếng thở dài:
- Ký kết hiệp ước hòa bình...Sài lang trên thảo nguyên không ăn thịt nữa mà đổi lại ăn cỏ từ khi nào vậy? Hòa bình...đây không phải là cái mà các dân tộc thảo nguyên theo đuổi! Nửa câu sau của nàng ta có thể tin được, đi đường biển là lựa chọn tốt, tuy nhiên nửa câu đầu thật sự là quá mức hoang đường, khiến cho người khác khó mà tin được!
- Sự thật chính là như vậy, ngươi tin cũng được, không tin cũng không sao, nếu không muốn giữa hai nước xảy ra chuyện binh đao, Thiển Thủy Thanh, ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất nên thả ta ra! Tự tiện bắt giữ Công chúa Đại Đế quốc Tây Xi, dẫn tới chiến tranh, tội danh như vậy, một Trấn Đốc Thiết Huyết Trấn nho nhỏ như ngươi không thể nào gánh nổi
Thiển Thủy Thanh lạnh nhạt đáp:
- Trong thiên hạ không có chuyện gì mà Thiển Thủy Thanh ta không dám làm. Thiết Huyết Trấn đang ở Đế quốc Kinh Hồng, làm chuyện gì, không làm chuyện gì, ngoại trừ ta ra, không có bất cứ kẻ nào có thể quyết định thay ta. Công chúa điện hạ, không cần lấy quan hệ của hai nước ra đe dọa ta như vậy, nàng nghĩ Thiển Thủy Thanh ta là người dễ bị người khác đe dọa như vậy sao? Về phần cái mà nàng gọi là sự thật...hắc hắc, nếu như lời nàng nói là sự thật, xin hỏi vì sao Thế Quân Dương lại muốn giết nàng?
Xích Phong Uyển ngạc nhiên nghẹn lời, đương nhiên nàng biết rằng Thiển Thủy Thanh không phải là người dễ dàng bị lừa gạt như vậy, lúc này đôi mắt mê hồn của nàng xoay chuyển mấy vòng, trong lòng cũng xoay chuyển muôn vàn ý nghĩ. Đột nhiên, mặt Xích Phong Uyển sáng ngời, sau đó nàng đúng lên, tư thế trông vô cùng quyến rũ tiến lại sát cạnh Thiển Thủy Thanh.
Nhìn Thiển Thủy Thanh, Xích Phong Uyển dùng giọng tràn đầy mê hoặc nói với hắn:
- Nếu ta nói với Thiển Tướng quân rằng ta đến nơi đây là vì muốn trợ giúp Thiết Huyết Trấn vượt qua hiểm cảnh trước mắt, để có thể tiếp tục sinh tồn ở nơi này, không biết Tướng quân có tin không?
Nữ nhân này lúc ban ngày khi chiến đấu thì dũng mãnh tuyệt luân, nhưng trong giờ phút này đột ngột biến hóa vô cùng nhanh chóng, trở nên một nữ nhân thiên kiều bá mị, vô cùng hấp dẫn, tràn ngập phong tình. Năng lực biến hóa này thật sự khiến cho người ta phải thở dài thán phục.
Thiển Thủy Thanh làm như không thấy, để mặc cho tay Xích Phong Uyển lướt nhẹ sau lưng hắn, chạy lên bờ vai hắn, cho đến khi gần chạm đến hai má, hắn mới khẽ cười nói:
- Nếu tay nàng còn dám tới gần động mạch cổ của ta thêm một phân nữa, vậy đừng trách đao của ta đâm vào thân dưới của nàng!
Xích Phong Uyển cảm thấy có vật gì cứng mà lạnh lẽo chạm vào thân dưới của mình, tay nàng chợt ngừng lại, nhìn Thiển Thủy Thanh:
- Xem ra cho dù ta nói rằng thật sự không có ý xâm phạm tới ngươi, ngươi cũng không tin, có phải không?
- Chỉ cần nàng đưa ra nguyên nhân đầy đủ và hợp lý, vậy cũng có thể cân nhắc tiếp thụ.
- Thiển Thủy Thanh, ngươi có biết rằng có một số việc, chỉ cần ngươi bằng lòng tin tưởng, nó lập tức sẽ trở thành sự thật hay không?
- Nàng nói như vậy là có ý gì?
- Đơn giản lắm, hiện tại chỉ cần ngươi tin theo lời nói của ta là được: Ta tiến vào Đế quốc Kinh Hồng chính là vì muốn giúp đỡ Thiết Huyết Trấn, như vậy là ngươi sẽ có năm vạn chiến mã, cùng rất nhiều vàng bạc châu báu! Ta biết ngươi không cần tiền bạc, nhưng ngươi không thể nào không quan tâm tới chiến mã! Đây chính là năm vạn thớt chiến mã tốt nhất của Đại thảo nguyên Tây Phong! Có lẽ...chiến mã của Thiết Huyết Trấn cũng không còn nhiều lắm...
Thiển Thủy Thanh cảm thấy trong lòng thoáng động:
- Chúng ở đâu?
- Sau khi ta tới thành Bá Nghiệp, lúc ấy ta sẽ nói cho ngươi chúng ở nơi nào!
- Nếu như ta không thả nàng đi thì sao?
- Vậy ngươi sẽ không có gì cả.
- Vậy nếu ta nhất quyết muốn biết vì nguyên nhân gì mà các người tiến vào Đế quốc Kinh Hồng...
Ánh mắt của Xích Phong Uyển nhìn Thiển Thủy Thanh lập tức ngập tràn lửa giận:
- Thiển Thủy Thanh, ngươi không thể nào muốn trọn cả đôi đường như vậy được! Đừng nghĩ rằng ngươi có thể ép ta nói ra, ta biết ngươi không dám giết ta! Chỉ cần ngươi vẫn còn ý muốn trở lại Đế quốc Thiên Phong, vậy ngươi tuyệt đối không dám giết ta! Ngươi sẽ không dám thay thế Thương Dã Vọng làm ra chuyện trở mặt với Đại Đế quốc Tây Xi, cho nên một người thông minh như ngươi, hẳn phải biết nên lựa chọn như thế nào!
Ngay lúc ấy, một giọng lạnh như băng đột nhiên vang lên:
- Nữ nhân kia, nàng đừng uổng phí tâm cơ nữa! Thiển Thủy Thanh, về chuyện vì sao Xích Phong Uyển muốn tiến vào Đế quốc Kinh Hồng ta, vì sao ta muốn giết bọn họ, ta có thể trả lời cho ngươi!
Người lên tiếng chính là Thế Quân Dương.
O0o
Cho dù đây là lần đầu tiên Thế Quân Dương gặp mặt Thiển Thủy Thanh, hắn cũng không khỏi thở dài, thầm than lời đồn trên giang hồ đôi khi sai lạc đến mức như vậy. Trong lời đồn, tên Tướng quân như hung thần ác sát thực tế lại là một nam tử anh tuấn nho nhã, ung dung tiêu sái. Cho dù là nghe Thế Quân Dương hắn đề cập tới âm mưu đáng sợ quan hệ tới sự tồn vong của cả đại lục, Thiển Thủy Thanh vẫn hết sức bình tĩnh, hết sức lạnh lùng.
Ngồi trên sườn núi chỉ có hai người Thiển Thủy Thanh và Thế Quân Dương. Dường như trong lúc này hai người không phải là oan gia đối đầu, mà là lão bằng hữu vừa gặp lại sau nhiều năm xa cách. Cách đó không xa, Bát Xích lặng lẽ đi tới, nó không ngủ tiếp vì nó biết rõ, có lẽ cuộc nói chuyện của hai vị Đại tướng sa trường này sẽ làm cho cả đời nó nhận được ích lợi khôn cùng.
Thiển Thủy Thanh thản nhiên nói:
- Bát Xích đã kể cho ta một vài điều về ngươi. Trên đường chạy trốn, tuy rằng đều là nó hầu hạ ngươi, nhưng tóm lại, ngươi đối xử với nó cũng không tệ, không ngược đãi nó, trước hết ta cảm tạ ngươi về chuyện này. Đúng rồi, ta mới vừa thu nó làm đồ đệ, từ bây giờ trở đi, nó là đồ đệ thật sự của ta. Nếu như ngươi còn có cơ hội đưa nó tới thành Bá Nghiệp, như vậy dự định trước đây của ngươi cũng không mang tội khi quân!
Thế Quân Dương cười hăng hắc:
- Lão tử đã lọt vào tay các ngươi, là tù binh của các ngươi, còn mặt mũi nào trở về gặp Quốc chủ? Nếu sớm muộn gì cũng phải chết, ta thà chết dưới đao của người Đế quốc Thiên Phong, ít nhiều gì cũng được xem là vì nước tận trung!
- Đáng tiếc, không phải mỗi anh hùng đều có kết quả tốt, cũng không phải ai cũng là người trung thành vì chủ của mình đều có thể khiến cho chủ nhân hiểu được lòng trung của mình. Không nói xa xôi, chỉ mỗi việc ngươi dám chém giết đoàn đặc sứ cùa Đại Đế quốc Tây Xi cũng thừa sức để Lương Khâu Húc giết cả nhà ngươi. Ta tin rằng với tình huống hiện tại, Lương Khâu Húc tuyệt đối không dám đắc tội với Xích Đế.
Vừa nhắc tới người Đại Đế quốc Tây Xi, Thế Quân Dương tức giận hừ lạnh:
- Người thảo nguyên lòng lang dạ sói, muốn không đánh mà chiếm lấy Đế quốc Kinh Hồng ta. Nước ta có vô số người giàu lòng yêu nước, nhưng chỉ có lòng mà không đủ sức. Từ Đại Tướng quân Lương Trung Lưu cho tới Cô Chính Phàm, phàm là quân nhân có cốt khí của Đế quốc Kinh Hồng ta không ai phản đối, chỉ có Ích Tử Khiêm sùng bái phương Tây mà đem lòng oán hận phương Đông, thà dẫn đường cho bọn sài lang thảo nguyên vào chứ không chịu bảo vệ quốc gia, quả thật vô cùng xấu hổ!
Câu chuyện dưới sự dẫn dắt khéo léo của Thiển Thủy Thanh tự nhiên dần dần chuyển tới mục tiêu bàn luận của bọn họ. Thiển Thủy Thanh chợt lóe lên trong mắt một tia sáng, nhẹ nhàng hỏi:
- Chuyện không đánh mà chiếm được Đế quốc Kinh Hồng là sao vậy?
Thế Quân Dương nghiến răng thốt ra hai chữ gọn lỏn:
- Cầu thân!
Thiển Thủy Thanh lập tức bừng tỉnh ngộ, hiểu ra rõ ràng mọi chuyện.
Hôn nhân chính trị cho tới bây giờ vẫn là vũ khí ngoại giao cực kỳ quan trọng trong thời kỳ phong kiến.
Không nên xem thường thứ vũ khí này, nó có ý nghĩa sâu xa, vô cùng quan trọng.
Cái gọi là Đế quốc, thật ra cũng chỉ là Gia quốc mà thôi, Hoàng đế là Quốc chủ, cũng chính là gia chủ. Tư tưởng này chính là tư tưởng chủ đạo của tuyệt đại đa số quốc gia phong kiến. Cũng chính vì như vậy, gia sự của Hoàng đế cũng là quốc sự, hôn nhân chính trị vì vậy mà cũng đạt tới một cấp độ chính trị cao hơn.
Từ hai mươi năm trước, Đại Đế quốc Tây Xi do thái độ căm ghét vì cùng chung kẻ địch của các quốc gia chung quanh đối với người thảo nguyên mà đưa ra sách lược chính trị xa thân gần đánh: Tức là giao hảo với các nước như Đế quốc Kinh Hồng, Công quốc Thánh Uy Nhĩ, Độc Lập lĩnh, Đế quốc Mạch Gia, Đế quốc Thiên Phong...Cô lập các nước như Phong quốc, Khâu quốc, Lê quốc, Á Đề..., tạo cơ hội cho người thảo nguyên lấn ra khỏi thảo nguyên.
Nhưng mà tâm lý đề phòng trời sinh của các nước ở đại lục đối với người thảo nguyên khiến cho dù trong nội bộ bọn họ đấu đá với nhau đến nỗi long trời lở đất, nhưng tuyệt đối không bao giờ chịu thiết lập mối quan hệ hữu hảo với người Đại Đế quốc Tây Xi. Giống như lời của Thế Quân Dương từng nói với Xích Phong Uyển: "Thà là để Đế quốc Kinh Hồng mất vào tay người Đế quốc Thiên Phong, ít nhất cũng cùng chung dòng máu Đại Lương, chứ không chịu sự thống trị của bọn sài lang thảo nguyên, sống cuộc sống không bằng trâu ngựa!"
Sau khi sách lược chính trị xa thân gần đánh thất bại, năm năm trước, Thừa tướng Vượng Tán của Đại Đế quốc Tây Xi đưa ra phương pháp giải quyết vấn đề này, chính là dùng thủ đoạn hôn nhân chính trị, muốn đem gả Công chúa Phong Uyển năm ấy vừa tròn mười sáu tuổi cho Thái tử Đế quốc Kinh Hồng Lương Hồng. Nếu như kế sách này thành công, ắt từ đây về sau người Đế quốc Kinh Hồng và người Đại Đế quốc Tây Xi trở thành quan hệ thông gia. Nếu Xích Phong Uyển có thể trở thành Hoàng hậu của Đế quốc Kinh Hồng, sau này con nàng sinh ra cũng mang trong người dòng máu của tộc Tây Xi. Nếu như nó được kế thừa sự nghiệp của Đế quốc Kinh Hồng, như vậy đối với cháu ngoại của mình, vị ngoại công - Quốc chủ Đại Đế quốc Tây Xi Xích Đế sẽ có rất nhiều cơ hội có thể lợi dụng như mượn sức, chèn ép, có thể dùng đủ mọi thủ đoạn dựng nên một vị Quốc chủ bù nhìn, thậm chí thúc đẩy việc hợp nhất hai Đế quốc. Đương nhiên đối với thực lực của Đại Đế quốc Tây Xi mà nói, cái gọi là hợp nhất hai Đế quốc, thật ra chỉ là một cách nói khác của việc nước lớn gồm thâu nước nhỏ mà thôi.
Chuyện thôn tính quốc gia khác bằng phương thức hòa bình như vậy, so ra vẫn an toàn hơn phương thức thôn tính bằng vũ lực rất nhiều. Chỉ có điều phương thức này có khuyết điểm là tốn thời gian quá dài, vả lại xác suất thành công cũng không lớn lắm.
Nhưng người Đại Đế quốc Tây Xi vẫn làm như vậy, ba năm trước đây họ đã phái ra một đoàn đặc sứ đi thành Bá Nghiệp để du thuyết, cũng để thuyết phục nhân vật quan trọng nhất của Đế quốc Kinh Hồng: Thừa tướng Ích Tử Khiêm.
Nhưng chuyện này đã bị các Võ tướng trong nước phản đối hết sức mạnh mẽ. Đối với sự tham lam, hung ác, hùng mạnh của người thảo nguyên, bọn họ thật sự hiểu rất rõ ràng.
Cũng vì như vậy, Thế Quân Dương có thể nói là hận thấu xương người Đại Đế quốc Tây Xi. Cho nên vừa biết được đoàn xe của người Đại Đế quốc Tây Xi, hắn đã lập tức rút đao hạ sát thủ. Trong ba năm qua, người Đại Đế quốc Tây Xi luôn vì chuyện Xích Phong Uyển tiến nhập Đế quốc Kinh Hồng mà cố gắng làm ra đủ mọi chuyện. Đối với Thế Quân Dương mà nói, khó có cơ hội gặp được Công chúa Phong Uyển đích thân tới Đế quốc Kinh Hồng, hắn tuyệt đối không thể bỏ qua một cơ hội tốt như vậy, cho dù liều chết cũng nhất định phải giết cho bằng được Công chúa Phong Uyển.
Thiển Thủy Thanh là người thông minh, không cần nói nhiều cũng hiểu, cho nên Thế Quân Dương chỉ cần nói ra hai chữ 'cầu thân', hắn lập tức hiểu ra âm mưu trong đó của người Đại Đế quốc Tây Xi. Tuy nhiên cũng vì như vậy, hắn cũng có chuyện chưa hiểu rõ, cho nên lúc này mới hỏi Thế Quân Dương:
- Nếu là như vậy, vì sao Thừa tướng Ích Tử Khiêm vẫn muốn liên kết đám quan văn trong triều chấp nhận thỉnh cầu cùa người Đại Đế quốc Tây Xi?
Trong mắt Thế Quân Dương hiện ra một vẻ tàn nhẫn:
- Không phải là vì người Đế quốc Thiên Phong các ngươi uy hiếp hay sao? Thiển Thủy Thanh, nếu như người Đế quốc Kinh Hồng ta thật sự liên kết cùng người Đại Đế quốc Tây Xi, Đế quốc Thiên Phong của ngươi còn dám tấn công Đế quốc Kinh Hồng ta không kiêng nể gì sao?
Thiển Thủy Thanh cảm thấy phát lạnh trong lòng.
Đúng vậy, nếu quả thật là như vậy, Thương Dã Vọng nhất định sẽ hết sức thận trọng đối với chuyện tấn công Đế quốc Kinh Hồng.
Ích Tử Khiêm là Thừa tướng của Đế quốc Kinh Hồng, thật ra ở Đế quốc Kinh Hồng cũng có danh tiếng là một nhà thông thái. Ông ta không phải là một kẻ ngu xuẩn, không thể nào không nhìn ra chiếc bánh ngọt mà người Đại Đế quốc Tây Xi ném ra có chứa một lượng độc dược đủ để tiêu diệt cả quốc gia mình. Nhưng ông ta cũng hiểu được rằng: Kế hoạch của người Đại Đế quốc Tây Xi cũng không thể nào thực hiện một cách suôn sẻ trót lọt.
Vì vậy cho nên đề xuất mà ông ta đưa ra với Quốc chủ có thể đáp ứng được yêu cầu kết thân của người Đại Đế quốc Tây Xi, mượn sức mạnh của mối quan hệ thông gia đó để làm cho người Đế quốc Thiên Phong kinh sợ, không dám khinh cử vọng động. Nhưng đồng thời ông ta cũng nắm chắc trong tay rằng, sau khi Xích Phong Uyển vào Đế quốc Kinh Hồng, nàng ta tuyệt đối không thể sinh cho Thái tử Lương Hồng một đứa con nào, tuyệt đối không để cho dòng máu của người Đại Đế quốc Tây Xi có bất cứ cơ hội nào dòm ngó tới ngôi Hoàng đế. Bởi vì Xích Phong Uyển theo chồng về với Đế quốc Kinh Hồng, vì thế cho nên dù thực lực của người Đại Đế quốc Tây Xi có hùng mạnh tới mức nào, rốt cục Xích Phong Uyển cũng nằm ngoài tầm tay bọn họ, bọn họ không thể nào chiếu cố tất cả mọi chuyện về nàng. Vì vậy cho nên chỉ cần người Đế quốc Kinh Hồng cẩn thận một chút, người Đại Đế quốc Tây Xi sẽ tuyệt đối không có bất cứ cơ hội nào thôn tính Đế quốc Kinh Hồng.
Trong vấn đề hôn nhân chính trị này, Ích Tử Khiêm vốn lão luyện về chính trị dám mạo hiểm hơn so với bọn Võ tướng rất nhiều.
Chuyện Ích Tử Khiêm cầm đầu đám quan văn cựu thần trong triều tán thành Xích Phong Uyển vào Đế quốc Kinh Hồng, sinh ra mâu thuẫn rất lớn cùng Lương Trung Lưu cầm đầu Võ tướng trong triều phản đối Xích Phong Uyển vào Đế quốc Kinh Hồng đã đưa Lương Khâu Húc vào thế khó xử, chuyện này vì vậy mà còn do dự chưa quyết.
Trong ba năm nay, vì muốn cho Xích Phong Uyển có thể tiến nhập Đế quốc Kinh Hồng, người Đại Đế quốc Tây Xi đã cố gắng làm đủ cách. Mà theo chuyện người Đế quốc Thiên Phong tiêu diệt Chỉ Thủy, đám người ủng hộ chuyện cầu thân trong Đế quốc Kinh Hồng vì vậy mà tăng lên rất nhiều, thậm chí một số Võ tướng cũng vì vậy mà thay đổi lập trường, đứng về phe Ích Tử Khiêm.
Kể đến đây, Thế Quân Dương lắc đầu thở dài:
- Ích Tử Khiêm vốn là một thư sinh, chỉ nghĩ đến khía cạnh người Đại Đế quốc Tây Xi muốn vào Đế quốc Kinh Hồng chính là vì muốn thôn tính theo đường lối hòa bình. Thật ra ông ta đã xem nhẹ một sự thật, chính là chỉ cần người Đại Đế quốc Tây Xi đưa Xích Phong Uyển vào được Đế quốc Kinh Hồng, như vậy ngoài phương thức thôn tính theo đường lối hòa bình ra, bọn chúng còn một lựa chọn khác.
Thiển Thủy Thanh nhẹ nhàng tiếp lời hắn:
- Tiến vào bằng vũ lực.
- Không sai!
Giọng Thế Quân Dương cất cao, hưng phấn vì gặp được tri kỷ tri âm, cho dù kẻ tri âm này hiện tại cũng là đối thủ một mất một còn với hắn:
- Người Đại Đế quốc Tây Xi lòng lang dạ sói, bọn chúng một lòng muốn thôn tính toàn đại lục, đối với bọn chúng mà nói, bất cứ một quốc gia nào cũng không đáng sợ, đáng sợ là các quốc gia liên kết lại với nhau. Vì muốn có danh nghĩa để xuất binh, bọn chúng cần phải tạo ra một cái cớ nào đó, mà chuyện Xích Phong Uyển tiến nhập Đế quốc Kinh Hồng chính là cơ hội xuất binh tốt nhất cho bọn chúng. Ích Tử Khiêm không tin người Đại Đế quốc Tây Xi dám xuất binh, nhưng đó là vì ông ta không hiểu biết về quân sự. Đối với người thảo nguyên mà nói, thôn tính bằng quân sự so ra vẫn khoái chí hơn, hữu hiệu hơn là thôn tính bằng chính trị, bọn chúng chỉ sở trường về chiến đấu chứ không phải sở trường về dùng thủ đoạn. Khi Ích Tử Khiêm còn đang sợ bị người Đại Đế quốc Tây Xi dùng màn kịch hòa bình để thôn tính, hắn không biết rằng chính hắn đang tạo cơ hội tốt nhất cho người Đại Đế quốc Tây Xi tiến công bằng vũ lực. Sao hắn không suy nghĩ một chút, một khi người Đế quốc Thiên Phong tấn công Đế quốc Kinh Hồng ta với quy mô lớn, chiếm được Hàn Phong quan, lúc ấy người Đại Đế quốc Tây Xi sẽ có phản ứng như thế nào?
Thiển Thủy Thanh nhanh nhẹn tiếp lời:
- Bọn chúng sẽ lập tức dùng thân phận thông gia yêu cầu phát binh tới Đế quốc Kinh Hồng, để giúp đỡ đánh đuổi quân xâm lược, Kết quả rất có thể là quân Đế quốc Thiên Phong ta sẽ thất bại dưới sự liên thủ của người thảo nguyên và người Đế quốc Kinh Hồng, mà kẻ mệnh danh là 'vị cứu tinh' kia sau khi tới Đế quốc Kinh Hồng nhất định sẽ không chịu rời đi.
Thế Quân Dương lại nói:
- Mời thần thì dễ, tiễn thần thì khó, chỉ cần tìm chút lý do là được!
Thiển Thủy Thanh nói:
- Bọn chúng có thể có rất nhiều cớ, thí dụ như Xích Phong Uyển thân là Vương hậu, có thể yêu cầu quân thảo nguyên ở lại 'giúp đỡ'.
Thế Quân Dương nối tiếp:
- Bọn chúng cũng có thể đưa ra một cái giá trên trời với Đế quốc Kinh Hồng ta, yêu cầu chúng ta bồi thường tổn thất chiến tranh, bắt buộc phải cắt nhường một phần lãnh thổ. Cứ như vậy, bọn chúng càng có thể ở lại Đế quốc Kinh Hồng danh chính ngôn thuận!
Thiển Thủy Thanh lại tiếp:
- Thậm chí bọn chúng còn có thể lấy danh nghĩa là bảo vệ Hoàng thất, thanh trừ dư nghiệt, giúp đỡ phòng thủ biên giới để tiếp tục tăng quân, đồng thời yêu cầu địa phương phải cung cấp gánh nặng về lương thảo, yêu cầu các quyền lợi, thậm chí tổ chức ra hệ thống hành chính địa phương tạm thời, thu thuế đất của người Đế quốc Kinh Hồng, nhưng trên thực tế là tiến hành quản lý người Đế quốc Kinh Hồng...
Thế Quân Dương:
- Ngoài ra Đại thảo nguyên Tây Phong cũng không giáp giới với Đế quốc Kinh Hồng...
Thiển Thủy Thanh:
- Cứ như vậy, người Đại Đế quốc Tây Xi muốn vào Đế quốc Kinh Hồng, trước hết phải mượn đường các nước Khâu, Phong... xem tại
-...Nếu như bọn họ không đồng ý...
-...Tự nhiên là có cớ để tấn công Khâu, Phong...
-...Còn nếu bọn họ đồng ý...
-...Vậy chẳng khác nào dẫn sói vào nhà...
-...Cứ như vậy, nhân cơ hội người Đế quốc Thiên Phong khuếch trương vũ lực, người Đại Đế quốc Tây Xi cũng có thể giơ cao lá đại kỳ chính nghĩa, cũng khuếch trương vũ lực của chính mình.
-...Thậm chí không thể chỉ trích và can thiệp hành động của Đại Đế quốc Tây Xi, vì đã có Xích Phong Uyển tiến nhập Đế quốc Kinh Hồng, tất cả những hành động của người Đại Đế quốc Tây Xi đều trở nên danh chính ngôn thuận.
- Đúng là như vậy!
Thế Quân Dương kêu to:
- Võ công của nữ nhân Xích Phong Uyển này, ngươi ta đều đã tận mắt nhìn thấy, nếu để cho nữ nhân này ngủ bên cạnh Quốc chủ tương lai của Đế quốc Kinh Hồng ta, chẳng phải là giao tính mạng của Quốc chủ ta cho ả hay sao? Mạng của Quốc chủ ta nằm trong tay ả, cung đình bị đội cận vệ của ả khống chế, cả quốc gia cuối cùng bị vũ lực hùng mạnh của đối phương đè ép mà phải cúi đầu, đi tới chỗ diệt vong. Kết quả là chúng ta vừa đuổi đi con hổ Đế quốc Thiên Phong, lại rước sài lang thảo nguyên vào nhà!
Hai người vốn là kẻ địch với nhau, lúc này khi nói đến âm mưu quỷ kế của kẻ thù chung không ngờ lại hết sức tâm đầu ý hợp. Thế Quân Dương gần như xem Thiển Thủy Thanh là hảo bằng hữu thâm giao của hắn.
Lúc này Thiển Thủy Thanh mỉm cười, Thế Quân Dương chợt sững sờ, lúc này mới nhớ ra, người đang ngồi bên cạnh hắn chính là 'con hổ Đế quốc Thiên Phong' đang làm cho người Đế quốc Kinh Hồng phải đau đầu nhức óc.
Hắn lập tức nổi giận, nhưng bất giác lại thở dài.
Hắn thở dài là vì đối với những chuyện vừa nói, rất nhiều người trong triều đình Đế quốc Kinh Hồng không nhìn ra được. Mà dù có người nhìn ra cũng không chịu tin tưởng, ngược lại kẻ địch mà bọn họ muốn giết nhiều lần mà không được là Thiển Thủy Thanh, lại có thể hiểu được hoàn toàn, thậm chí còn ủng hộ. Thế Quân Dương không được sự ủng hộ trong triều, nhưng lại nhận được sự ủng hộ trong quân doanh của địch, chuyện này làm cho hắn không thể không thở dài đau khổ...
- Thiển Thủy Thanh, lão tử bội phục ngươi, với lập trường của ngươi mà nói, ngươi không làm gì sai cả. Hơn nữa chúng ta có thể nói chuyện với nhau hết sức tâm đầu ý hợp, đây cũng là chuyện vô cùng hiếm có...Đáng tiếc rốt cục chúng ta cũng không có cách nào trở thành bằng hữu với nhau...
Thiển Thủy Thanh cười nói:
- Có lẽ chúng ta có thể thử...
Thế Quân Dương ngạo nghễ đáp:
- Thế Quân Dương ta không phải là kẻ tốt lành gì, cũng từng giết không ít người vô tội. Khi cần lão tử cũng có thể hãm hại trung thần, bán đứng người khác mà cầu sống, cho nên lão tử có thể hiểu được ngươi, thậm chí còn có thể mến ngươi. Nhưng tối thiểu lão tử cũng biết rõ rằng, chỉ cần quốc gia còn tồn tại một ngày, Thế Quân Dương ta tuyệt đối sẽ không bán chủ cầu vinh. Nếu ngươi muốn chiêu hàng lão tử, lão tử thấy ngươi nên tiết kiệm sức lực là hơn!
Nghe Thế Quân Dương cứ mở miệng ra là tự xưng 'lão tử', cho dù hiện tại hắn là tù binh nhưng ngạo khí không hề giảm sút, nhưng Thiển Thủy Thanh cũng không tức giận, chỉ cười khẽ, sau đó đột nhiên nói:
- Phạm Tiến Trung đã đầu hàng, hiện tại đang làm một chức quan hành chính địa phương khá cao ở Đế quốc Thiên Phong ta!
Thế Quân Dương nghe vậy ngẩn ra, không hiểu vì sao đột nhiên Thiển Thủy Thanh lại nhắc tới tên Phạm Tiến Trung:
- Tên tướng trấn thủ Bắc Môn quan khi trước phải không, ngươi nhắc tới hắn làm gì vậy?
- Hai năm trước, Phạm Tiến Trung rơi vào tay ta, hắn cũng giống như ngươi, đều thề sống thề chết nhất quyết không đầu hàng người khác. Ta chỉ nói cho hắn biết rằng, ba nước Đại Lương nguyên bản là cùng một thể, phân lâu tất hợp là chuyện thường tình. Lúc Chỉ Thủy còn, hắn có thể không hàng, đó là tận trung vì chủ. Sau khi Chỉ Thủy bị chiếm, nếu hắn vẫn không hàng chính là ngu trung. Cho nên sau khi Chỉ Thủy bị chiếm, hắn đã đầu hàng.
Ánh mắt Thế Quân Dương bất chợt co rút lại:
- Chỉ bằng vào một Thiết Huyết Trấn đơn độc của ngươi mà muốn tiêu diệt cả Đế quốc Kinh Hồng ta hay sao?
- Nếu như Đế quốc Kinh Hồng không thể tiêu diệt Thiết Huyết Trấn ta trong vòng nửa năn tới, Thế Quân Dương, lúc ấy không cần ta phải ra tay, đại quân Đế quốc Thiên Phong kéo sang, Đế quốc Kinh Hồng ắt mất! Cô Chính Phàm muốn thủ Hàn Phong quan...Khó lắm...
Thế Quân Dương cảm thấy run rẩy trong lòng, Thiển Thủy Thanh đã đứng lên.
Hắn cất cao giọng nói:
- Cảm tạ ngươi đã nói cho ta biết chuyện này, có vài chuyện vốn ta nghĩ không ra, hiện tại rốt cục đã nghĩ thông suốt. Xem ra từ sau khi Thiết Huyết Trấn ta bị vây khốn ở Đế quốc Kinh Hồng, bởi vì sự tình biến hóa khiến cho bọn người Đại Đế quốc Tây Xi nhận ra cơ hội để áp chế Đế quốc Kinh Hồng một lần nữa của chúng đã tới. Ta đoán rằng bọn chúng đã có một hiệp ước bí mật nào đó với Lương Khâu Húc, cho nên lần này mới bí mật cho Xích Phong Uyển tiến vào Đế quốc Kinh Hồng!
Thế Quân Dương gật đầu:
- Lão tử cũng nghĩ như vậy, cho nên sau khi nhìn thấy Xích Phong Uyển, lão tử chỉ biết tên khốn Ích Tử Khiêm kia nhất định đã làm một chuyện ngu xuẩn, chắc chắn ông ta đã bí mật ký kết hiệp nghị bí mật gì đó với người Đại Đế quốc Tây Xi.
- Hẳn là người Đại Đế quốc Tây Xi đã có một số nhượng bộ nào đó, nếu không Lương Khâu Húc không thể nào dễ dàng đáp ứng chuyện cầu thân như vậy!
Thế Quân Dương lắc lắc đầu:
- Nội tình trong đó ta không biết, ta lo rằng ngay cả Đại Tướng quân Cô Chính Phàm cũng chưa chắc đã biết được...
- Ta biết ít nhất hai điều kiện trong đó. Thứ nhất: Đưa sang năm vạn chiến mã cho người Đế quốc Kinh Hồng, để bù lại tổn thất trên Ma Vân phong. Thứ hai: Lấy một số vàng bạc châu báu trị giá hàng trăm vạn lượng làm của hồi môn, để bù lại quốc khố vốn đã tiêu hao của Đế quốc Kinh Hồng!
Thế Quân Dương nghe thấy kinh ngạc đến nỗi há hốc mồm, ngay cả Xích Phong Uyển nãy giờ dỏng tai nghe trộm cũng giật mình chấn động, không ngờ Thiển Thủy Thanh có thể nghe một mà suy đoán ra tới hai ba, từ cuộc nói chuyện lúc trước với nàng, hắn đã đoán ra được hai nội dung quan trọng trong hiệp ước bí mật.