- Cũng hay, chuyện này có quan hệ gì với chuyện Thiết Phong Kỳ chạy xuống miền Nam?
- Quan hệ rất lớn!
Thế Quân Dương ăn vài miếng thịt dê rồi nói tiếp:
- Hai lần bao vây tiêu diệt trước đều là nhắm vào nhược điểm binh lực yếu ớt của quân địch mà đánh, kết quả là bên ta lấy nhiều đánh ít, đối phương lấy nhanh đánh chậm, quân Đế quốc Kinh Hồng ta vốn không sở trường về kỵ binh, cho nên đưa tới hiệu quả kém cỏi. Tử Âu hiến kế là nhằm vào nhược điểm đối phương không thể thành lập căn cứ trung chuyển và cung ứng vật tư trên lãnh thổ nước ta. Sở dĩ sự truy đuổi có thể mang lại hiệu quả chính là vì khiến cho quân Đế quốc Thiên Phong không thể xuất kích, cướp đoạt lương thực cho bọn chúng. Mặc dù khoảng thời gian trước đây bọn chúng từng cướp được rất nhiều vật tư, nhưng vì thiếu thốn căn cứ dự trữ vật tư, do vậy cho dù có cướp được nhiều nhưng cũng chỉ có thể mang theo một số lượng có hạn mà thôi. Chuyện này khiến cho năng lực lẩn trốn của bọn chúng giảm xuống rất nhiều, cho nên trước mắt Thiển Thủy Thanh rất cần thiết lập một căn cứ dự trữ vật tư cho mình, để có thể bảo đảm cho chuyện lẩn trốn lâu dài. Nếu làm được như vậy, cho dù bọn Nam Vũ có truy kích hung hăng tới đâu đi nữa, Thiết Huyết Trấn có được một căn cứ dự trữ vật tư có thể cung cấp vật tư cho chúng cuồn cuộn không ngừng, ít ra trong khoảng thời gian ngắn, Thiết Huyết Trấn có thể né tránh được mũi nhọn của kỵ binh ta. Cho nên sau khi Thiển Thủy Thanh dẫn dụ Tô Nam Vũ rời đi, chuyện đầu tiên mà Thiết Phong Kỳ phải làm chính là lập tức kiếm cho mình một căn cứ dự trữ vật tư thích hợp. Mà một căn cứ như vậy, nơi tìm kiếm tốt nhất chính là ở miền Nam của Đế quốc, ở nơi này có nhiều rừng núi, địa hình phức tạp, thuận tiện để ẩn giấu bí mật.
Mắt Lê Xương Kiệt sáng rực lên:
- Thì ra là như vậy, Tướng quân phân tích rất có đạo lý.
Thế Quân Dương phất tay:
- Đây chỉ là một trong số đó mà thôi, nếu muốn thành lập căn cứ dự trữ vật tư ở miền Nam, vậy cần phải có người phụ trách bảo vệ, trông coi, vận chuyển...vô cùng phức tạp. Chuyện này chắc chắn bản thân Thiết Phong Kỳ sẽ không làm, cho nên bọn chúng nhất định phải tìm kiếm người có thể làm được chuyện này cho bọn chúng ở Đế quốc Kinh Hồng. Cũng gọi là người quản lý vật tư.
- Ngươi muốn nói...
- Đúng vậy, chính là tìm người Đế quốc Kinh Hồng làm chuyện này cho chúng!
- Ai có gan lớn đủ để làm chuyện này cho chúng?
- Sơn tặc thổ phỉ!
Thế Quân Dương âm trầm nói:
- Thổ phỉ vốn không phải là hạng tốt lành gì, chỉ chuyên đốt nhà cướp của, gió chiều nào ngã theo chiều ấy. Quân Đế quốc Thiên Phong tới lấy uy ép buộc, lấy lợi dụ dỗ, tin rằng phần đông thổ phỉ ở miền Nam luôn luôn là kẻ vì tiền mà bán mạng. Chỉ cần có một toán thổ phỉ bằng lòng phụ trách công việc vận chuyển, cất giữ, trông coi lương thảo vật tư cho Thiết Huyết Trấn, như vậy cuộc sống sau này của Thiết Huyết Trấn ở Đế quốc Kinh Hồng sẽ nhàn nhã hơn rất nhiều. Đây là kế hoạch tốt nhất mà Thiển Thủy Thanh nghĩ ra để phá giải đấu pháp của Mịch Tử Âu, từ đó nếu chúng ta tiến hành sách lược co cụm vật tư để hạn chế Thiết Huyết Trấn sẽ khó khăn hơn rất nhiều, năng lực sinh tồn của Thiết Huyết Trấn cũng theo đó mà tăng mạnh.
- Nói như vậy, mục đích mà hiện tại Thiết Phong Kỳ chạy khắp chốn chính là vì muốn tìm một người quản lý cho mình phải không?
- Đúng vậy, nhưng cũng chỉ có thể đoán tới mức này mà thôi, vì thổ phỉ ở miền Nam quá đông, Thiết Phong Kỳ muốn tìm tới kẻ nào, chúng ta không đoán được.
Lê Xương Kiệt đứng bật dậy:
- Nếu là như vậy, chúng ta không thể để cho Thiết Phong Kỳ có đủ thời gian chuẩn bị.
- Đúng là như vậy.
Thế Quân Dương thản nhiên nói:
- Cho nên chúng ta phải ra tay cho sớm, yên tâm đi, miếng mồi ở Điệp Thúy lĩnh, nhất định Thiết Phong Kỳ sẽ nuốt, chỉ cần bọn chúng nuốt vào, lúc ấy sẽ không còn tự chủ được nữa. Truyền lệnh cho đại quân sớm nghỉ ngơi, ngày mai lên đường, chuẩn bị chiến đấu. Phen này chúng ta sẽ phục kích Thiết Phong Kỳ!
Thế Quân Dương nhìn Bát Xích, lúc này gương mặt của nó lộ vẻ thất vọng hoàn toàn.
O0o
Sau khi đã trải qua quá trình tìm kiếm, tra xét rất dài, một khi xác định được mục tiêu vậy phải lập tức hành động, đây là tôn chỉ làm việc của quân đội. Mặc dù từ trước tới nay quân Sơn cẩu và Thiết Phong Kỳ luôn hòa nhã với nhau, ai cũng đối xử với nhau qua một lớp khăn che mặt, không lộ ra bộ mặt hung tàn ở phía sau. Nhưng một khi đã tới giờ phút quan trọng, bọn họ lập tức trở mặt với nhau, lộ ra bản chất giết chóc hung tàn.
Kế hoạch tác chiến và hành quân được nhanh chóng truyền về thành Bá Nghiệp, các thành lớn được yêu cầu phối hợp chặt chẽ, sĩ quan tham mưu, văn thư, quân truyền lệnh chạy đôn chạy đáo khắp nơi. Đội thám báo không dám chớp mắt lấy một lần, bắt đầu định hướng tìm tòi hành tung của địch, điều tra tin tức về Thiết Phong Kỳ. Quan quân nhu lập tức ép buộc dân phu, khẩn cấp vận chuyển vật tư các loại chuẩn bị chiến đấu. Binh sĩ các cấp ngừng trạng thái nghỉ ngơi, tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu tới mức cao nhất. Quan chỉ huy bắt đầu tiến hành động viên, khích lệ sĩ khí trước khi ra trận. Tất cả công tác chuẩn bị được triển khai hừng hực khí thế, tất cả đều chờ đợi giờ phút quyết định sắp tới.
Phương hướng Điệp Thúy lĩnh cũng truyền về tình huống của đội hộ lương, để bảo đảm quân trấn thủ nơi đó đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ Thiết Phong Kỳ cắn câu. Thế Quân Dương vô cùng đắc ý, sau khi công tác chuẩn bị chiến đấu đã xong xuôi, lập tức hạ lệnh xuất phát về phía Điệp Thúy lĩnh, muốn tiêu diệt toàn quân Thiết Phong Kỳ tại đó.
Trong vùng hoang vắng, ba vạn quân Sơn cẩu ngập tràn, quét mắt nhìn qua đâu đâu cũng là đầu người lố nhố, đông như kiến. Đám chiến sĩ này thay giáp da, tay cầm đoan đao, đi giữa vùng đồi núi thoải mái nhẹ nhàng như đi trên đường bằng phẳng. Bọn chúng hành quân thoạt nhìn như vô kỷ luật, thật ra có kết cấu hẳn hòi, mỗi mười người là một tiểu đội, mỗi một tiểu đội trưởng đều là lão binh có kinh nghiệm chiến đấu phong phú. Khác với những phương pháp tác chiến thông thường chính là, phương thức liên hệ giữa các quan chỉ huy cơ sở của quân Sơn cẩu với nhau không phải là dùng cờ xí hay trống lệnh, mà là sử dụng khẩu lệnh bí mật của các trạm canh. Rất nhiều binh sĩ có thể bắt chước tiếng kêu của chim thú như hoàng linh, đỗ quyên, gấu, hổ, sói...bất cứ tiếng của loài nào cũng có thể bắt chước được, tiếng kêu của loài khác, có tiết tấu khác đều mang ý nghĩa khác nhau. Tiếng sói tru là báo tin quân địch xuất hiện, tiếng hổ gầm là ra lệnh chuẩn bị chiến đấu. Tiếng chim quyên kêu là cần trợ giúp, tiếng chim hoàng oanh có nghĩa tấn công, tiếng chm bách linh có nghĩa là lui lại. Tiết tấu có nghĩa nhân số, tiếng kêu dài có nghĩa lấy ngàn người làm đơn vị, tiếng kêu ngắn lấy trăm người làm đơn vị. Phương pháp truyền tin như vậy vô cùng đa dạng và phức tạp, nếu không phải là kẻ am hiểu sâu xa thì khó lòng biết được.
Tuy rằng quân Sơn cẩu đều là bộ binh, tuy nhiên kẻ làm Tướng quân như Thế Quân Dương đương nhiên vẫn có quyền sử dụng chiến mã. Hiện tại hắn đang ngồi trên một con chiến mã cao to, bên cạnh hắn là Bát Xích.
- Tiểu tử, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?
Lúc này Thế Quân Dương hỏi Bát Xích với vẻ đắc ý dạt dào.
Bát Xích hừ lạnh một tiếng, không thèm đáp lời hắn.
- Vẫn còn tức giận vì bị ta lợi dụng hay sao?
- Phì, ta không dư hơi đâu mà tức giận ngươi vì chuyện ấy, chỉ bằng vào những thủ hạ của ngươi mà muốn đánh với Thiết Phong Kỳ sao, còn quá kém!
Bát Xích kêu to.
- Ủa?
Thế Quân Dương nhướng mày:
- Tiểu tử, ngươi quả thật xem trọng chiến lực của Thiết Phong Kỳ đến mức này sao?
- Nếu vậy thì có gì đáng nói, bản thân Thiết Phong Kỳ chính là những chiến sĩ giỏi nhất của Đế quốc Thiên Phong, mỗi người đều là lão binh, lại thêm là kỵ binh. Kỵ binh không sợ nhất chính là khinh bộ binh, một kỵ binh căn bản có thể đối phó với năm bảy tên khinh bộ binh dễ như trở bàn tay. Cho dù quân Sơn cẩu của ngươi có ba vạn người, chênh lệch về binh lực bất quá cũng chỉ là một chọi bảy, chênh lệch về chiến lực tính ra không lớn. Nếu muốn bằng vào ba vạn quân Sơn cẩu của ngươi tiêu diệt Thiết Phong Kỳ, ngươi vẫn còn kém một mức!
- Hảo tiểu tử, kiến thức về binh pháp cũng biết được không ít.
Thế Quân Dương không hề giận về những lời nói của Bát Xích, ngược lại còn cười hỏi:
- Vậy ngươi nói cho ta nghe thử, phép tương sinh tương khắc giữa các binh chủng với nhau là như thế nào?
Bát Xích nói một hơi:
- Nếu nói về binh chủng phổ biến nhất trên đại lục, đương nhiên đó là khinh bộ binh. Ưu thế lớn nhất của khinh bộ binh chính là tính thích nghi hoàn cảnh rất tốt, có thể thích hợp chiến đấu trên rất nhiều loại địa hình khác nhau, bao gồm dã chiến (đánh trên địa hình bằng phẳng), công thành chiến đều có sự xuất hiện của khinh bộ binh, vả lại cái giá để huấn luyện đào tạo bọn họ cũng không cao. Nhưng binh chủng có thể khắc chế được khinh bộ binh cũng rất nhiều, tốt nhất chính là khinh kỵ binh. Khinh kỵ binh tới lui như gió, lực xung phong mạnh, sở trường về nhiều loại chiến thuật như tập kích, gây rối loạn trận địa quân địch, xung phong, chủ yếu thích hợp cho dã chiến. Tuy nhiên nếu nói tới binh chủng mạnh nhất, hẳn phải nhắc tới trọng giáp thiết kỵ, chỉ là trọng giáp thiết kỵ không thích hợp cho tập kích đường xa, mục tiêu thích hợp nhất để đối phó với trọng giáp thiết kỵ là trọng trang bộ binh, nhưng giá cả đào tạo nên hai loại binh chủng này đắt đỏ hơn nhiều. Thế nào, ta nói có đúng không?
- Thật là máy móc, không hề có sáng tạo. Chiến sự trong khắp thiên hạ không thể quơ đũa cả nắm như vậy được.
Trên mặt Thế Quân Dương lộ vẻ hết sức khinh thường, hắn nhìn Bát Xích, sau đó ung dung nói:
- Tiểu tử thấy ngươi có vẻ thông minh, hôm nay ta sẽ dạy ngươi một câu. Binh chủng trong thiên hạ vốn không có đạo lý tương sinh tương khắc, cố nhiên kỵ binh có thể khắc chế bộ binh, nhưng bộ binh dưới điều kiện nhất định, ngược lại cũng có thể khắc chế kỵ binh. Không nói đâu xa, trong khinh kỵ binh cũng có rất nhiều binh chủng, thí dụ như trường mâu binh cũng là chuyên môn đối phó khinh kỵ binh. Cái gọi là binh chủng mạnh nhất: Trọng giáp thiết kỵ, gặp phải thế trận phòng ngự mai rùa của trọng trang bộ binh, cũng cần nhờ tới bộ binh phá giải. Trận chiến ở Lam Thảo pha khi trước của Thiển Thủy Thanh, không phải là như vậy sao? Nếu chỉ mê muội tin vào sự sinh khắc của binh chủng, chính là làm nảy sinh ra đấu pháp tác chiến sai lầm, tin vào sách vở, như vậy sẽ hại chết ba quân! Quân Sơn cẩu của ta chuyên môn chiến đấu ở vùng rừng núi, chỉ cần nằm trong phạm vi rừng núi miền Nam của Đế quốc Kinh Hồng, không có cánh quân nào có thể chống lại quân Sơn cẩu của ta! Thiết Phong Kỳ chỉ có hơn bốn ngàn nhân mã, muốn chống lại với ba vạn đại quân ta sao? Hừ hừ, bọn chúng chỉ là mơ mộng hão huyền!
Nói đến đây, Thế Quân Dương nở một nụ cười lạnh lẽo:
- Tiểu tử Phương Hổ kia cũng coi như có chút bản lãnh, biết ta bám sát sau lưng cho nên bí mật liên lạc với Linh Phong Kỳ, định đâm sau lưng lão tử một đao. Nhưng hắn cũng không chịu nghĩ, quân Sơn cẩu ta là quân chuyên đánh mai phục người khác, sao thể để cho hắn lừa gạt dễ dàng như vậy? Hướng đi của Linh Phong Kỳ trong quốc gia ta đã sớm bị ta bố trí các điểm quan sát phát hiện ra, bí mật báo cáo cho ta. Hừ, Thiết Phong Kỳ, Linh Phong Kỳ, bọn chúng sẽ không chạy thoát được người nào, tất cả đều sẽ chết ở Điệp Thúy lĩnh dưới tay lão tử!
Thế Quân Dương vừa nói ra những lời này, Bát Xích không nhịn được, toàn thân run rẩy. Nó không biết Linh Phong Kỳ cũng đã lặng lẽ chạy về phía này, nhưng hiển nhiên bộ phận trinh sát mà Thế Quân Dương bố trí quả thật đã phát huy tác dụng vô cùng quan trọng, phát hiện ra sự xuất hiện của Linh Phong Kỳ hết sức kịp thời. Mà thiên la địa võng do Thế Quân Dương bố trí sẵn sàng ở Điệp Thúy lĩnh sẽ chờ đến lúc tướng sĩ của hai Kỳ chui vào, sau đó sẽ ăn tươi nuốt sống bọn họ.
Trận tuyết lở rất lớn trên Ma Vân phong cũng đã chôn vùi hoàn toàn một chút nhân từ còn sót lại trong lòng Thiển Thủy Thanh. Sau khi chôn toàn bộ truy binh của Tô Nam Vũ, rốt cục Thiển Thủy Thanh cũng có cơ hội nghỉ ngơi thong thả.
Trong một rừng cây nhỏ yên tĩnh, sau khi trải qua thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, Thiển Thủy Thanh tập trung lại toàn bộ năm trăm binh sĩ, lúc này, bọn họ là một ít quân còn sót lại trong tay hắn.
Nhìn năm trăm gương mặt trẻ tuổi trước mặt mình, Thiển Thủy Thanh vẫn toát ra vẻ tự tin và trang nghiêm như trước:
- Hôm nay, ở nơi đây, ta muốn nói với mọi người một chuyện.
Tất cả mọi người đều nhìn Thiển Thủy Thanh không chớp mắt.
Thiển Thủy Thanh gằn từng tiếng một:
- Từ bây giờ trở đi, tất cả chúng ta giải tán tại đây! Từ giờ phút này trở đi, các ngươi cũng không còn là chiến sĩ của Thiết Huyết Trấn Đế quốc Thiên Phong nữa!
Lập tức vang lên một tràng tiếng ồ trong rừng. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Có chiến sĩ giận dữ kêu lên:
- Thiển Trấn Đốc, ngài có ý gì vậy?
Trong mắt Thiển Thủy Thanh dâng lên hàn quang sắc bén:
- Bởi vì từ bây giờ trở đi, các ngươi không hề chiến đấu vì Đế quốc, không hề chiến đấu để về nhà nữa, mà là chiến đấu vì một mệnh lệnh mới ta sắp giao cho các ngươi. Sứ mạng này yêu cầu các ngươi phải bỏ đi thân phận trước kia, dùng một thân phận mới, chiến đấu trong một trận chiến mới.
-...Nửa năm qua rồi, từ sau khi chúng ta tiến vào Đế quốc Kinh Hồng tới nay, gần hai trăm ngày đã trôi qua. Hai trăm ngày qua, chúng ta đối mặt với sự đuổi giết vô cùng tận của người Đế quốc Kinh Hồng. Đối mặt với sự đuổi giết như vậy, chúng ta chỉ có chạy trốn hết lần này tới lần khác. Nhưng Thiển Thủy Thanh ta khi nào lại là người chỉ có thể bị người khác đánh mà không thể trả đòn? Ta nói cho các ngươi biết, từ hôm nay trở đi, chúng ta phải bắt đầu phản kích!
- Rống!
Tất cả mọi người đồng loạt rống to.
Có người hỏi:
- Tướng quân, chuyện này có liên quan gì tới chuyện giải tán chúng ta?
- Đương nhiên là có, hơn nữa quan hệ rất lớn. Trong chuyện này, ta không muốn nói bất cứ đạo lý gì với các ngươi, có nói các ngươi cũng chưa chắc có thể hiểu được. Nhưng ta muốn nói với các ngươi một chuyện, chính là trong nửa năm qua, chúng ta đã chuẩn bị xong xuôi, mà hiện tại chính là lúc chúng ta châm ngòi cho sự mai phục khi trước. Ta muốn từ hiện tại trở đi, các ngươi dùng đủ các thân phận bôn tẩu khắp nơi trên Đế quốc Kinh Hồng. Ở những nơi đó, các ngươi phải thức tỉnh dân chúng Đế quốc Kinh Hồng đang ngủ say, đứng lên chống lại sự thống trị của triều đình Đế quốc Kinh Hồng.
-...Ta muốn mỗi người các ngươi trở lại những nơi mà chúng ta đã từng đi qua. Ở những nơi đó, chúng ta từng tiến hành chuyện cướp của người giàu chia cho người nghèo, cũng có vô số bá tánh bình dân vì chuyện đó mà bị tầng lớp quý tộc cường hào áp bức bóc lột một lần nữa. Sở dĩ bọn họ chưa đứng lên phản kháng là vì không ai có thể đứng ra lãnh đạo, dẫn dắt bọn họ. Mà các ngươi sẽ chuẩn bị đi lãnh đạo dẫn dắt bọn họ đứng lên chống lại bọn quan phủ Đế quốc Kinh Hồng. Ta tặng cho các ngươi một câu khẩu hiệu: Ở đâu có áp bức, ở đó có đấu tranh!
-...Hôm nay ta muốn nói thêm với các ngươi chuyện này. Từ bây giờ trở đi, chức quan của các ngươi đã được tăng lên, tăng lên tới mức nào, ta cũng không biết. Nhưng ta có thể hứa hẹn với tất cả mọi người một chuyện: Các ngươi đi vào trong dân gian, có thể lôi kéo càng nhiều dân chúng đứng lên phản kháng, giết được càng nhiều quân địch, ta phong cho các ngươi chức quan càng cao, sau khi trở về còn ban thưởng thật nhiều. Các ngươi đánh chiếm được bao nhiêu thành thị, những thành thị ấy đều trở thành lãnh địa của các ngươi. Các ngươi chiếm được bao nhiêu tiền tài, số tiền tài ấy đều thuộc về các ngươi. Các ngươi chiếm đoạt được những gì, tất cả những thứ ấy đều thuộc về các ngươi. Nếu ai có bản lãnh dựng nên một cánh quân, đánh chiếm được thành Bá Nghiệp, vậy ta sẽ giao thành Bá Nghiệp cho người đó!
-...Trận chiến này không phân biệt thời gian, không phân biệt địa điểm, không phân biệt chủng tộc, không phân biệt già trẻ lớn bé, tất cả mọi người đều bị chúng ta cuốn vào trong vòng xoáy của chiến tranh. Ta muốn làm cho Đế quốc Kinh Hồng trở nên rối loạn, mà các ngươi chính là những người tạo ra cuồng phong!
-...Ta muốn nhắc nhở các ngươi một chuyện, rằng từ giờ trở đi các ngươi không còn là quân Đế quốc Thiên Phong, mà là dân chúng bình thường bất mãn chế độ thống trị áp bức của Đế quốc Kinh Hồng. Các ngươi sẽ phải học cách chiến đấu với địch trong điều kiện mới mẻ, mặc dù các ngươi từng là những chiến sĩ xuất sắc, nhưng hiện tại các ngươi cần phải trở thành những người lãnh đạo ưu tú. Chẳng những các ngươi phải đích thân chiến đấu, còn phải dẫn dắt người khác chiến đấu, khẩu hiệu của các ngươi là đấu tranh chống lại thống trị áp bức, xây dựng lại nước nhà. Mục đích của các ngươi là khuấy động khiến cho quốc gia này trở nên hoàn toàn hỗn loạn, phá hư năng lực thống trị của bọn quan phủ. Các ngươi có thể trở thành thổ phỉ, nghĩa quân, quân phản chiến, bất cứ là cánh quân nào, tóm lại là ta muốn các ngươi làm loạn một phen trên mảnh đất này!
-...Đương nhiên nếu các ngươi thất bại, vậy kết cục chỉ có một chữ chết mà thôi, nhưng trong trận chiến không nhìn thấy ánh sáng ngày mai này, chúng ta đã không còn quan tâm tới sống chết, mà phải chết sao cho đáng giá. Nếu các ngươi không thể hoàn thành nhiệm vụ, ta cho phép các ngươi tự sát hoặc đầu hàng, nhưng ta không cho phép các ngươi phản bội! Đừng quên là thân nhân của các ngươi còn tại Đế quốc Thiên Phong! Cho dù các ngươi có chết cũng phải chết sao cho có khí phách và danh dự của một anh hùng Đế quốc Thiên Phong!
-...Trên lưng chiến mã của các ngươi hiện giờ còn lương thực đủ dùng trong ba ngày. Ở đây ta còn một chút vàng bạc, sẽ phân phát cho các ngươi coi như tiền ứng trước. Ta không cần biết các ngươi dùng thủ đoạn hay phương pháp gì hoàn thành nhiệm vụ mà ta giao cho các ngươi, nhưng từ nay về sau, các ngươi sẽ hoàn toàn không có quân lương hay vật tư gì nữa. Tất cả mọi chuyện đều phải dựa vào bản thân các ngươi mà thôi!
-...Các ngươi cũng có thể chia thành từng nhóm nhỏ mà hành động, năm ba người một tổ, bảy tám người một đội, có thể giúp đỡ lẫn nhau, thương nghị với nhau, nhưng một nhóm như vậy không được vượt quá mười người. Các ngươi muốn đi tới địa phương nào, cũng sẽ do các ngươi tự quyết định. Nếu mọi người gặp chuyện gì nguy hiểm, hoặc có khó khăn gì cần giúp đỡ, có thể dùng phương pháp liên lạc bí mật của chúng ta tiến hành liên lạc. Ngoài ra, ta sẽ chỉ định vài người tiến hành xây dựng cứ điểm bí mật.
-...Cuối cùng, trước khi các ngươi rời đi, ta còn một nhiệm vụ muốn giao cho các ngươi, sau khi làm xong nhiệm vụ này, tất cả những chuyện còn lại phải trông vào các ngươi.
-...Hiện tại còn có chuyện gì không hiểu có thể hỏi ta, nếu đã hiểu, có thể tới chỗ ta lãnh tiền.
Tất cả binh sĩ lặng lẽ nhìn nhau, rốt cục bọn họ đã hiểu ra hành động trước kia của Thiển Thủy Thanh ẩn chứa dã tâm rất lớn. Sau khi hành động La Tân Hán khơi lên mâu thuẫn giữa tầng lớp giàu nghèo bên trong Đế quốc Kinh Hồng, bước tiếp theo trong kế hoạch của Thiển Thủy Thanh là trực tiếp phái ra rất đông binh sĩ tinh anh nòng cốt, trà trộn vào dân gian, dùng phương thức lừa gạt, xúi giục, lôi kéo thành lập nên những cánh quân khởi nghĩa.
Cô Chính Phàm nói rất đúng, Thiển Thủy Thanh không có khả năng bắt dân chúng Đế quốc Kinh Hồng phục vụ cho hắn, nhưng không thể nắm trong tay lực lượng của dân chúng, cũng không có nghĩa là không thể lợi dụng bọn họ. Tạo ra một thế lực thứ ba ngoài Đế quốc Kinh Hồng và Thiết Huyết Trấn, từ đó phá hỏng sự cân bằng ổn định bên trong nội bộ Đế quốc Kinh Hồng, sáng tạo cơ hội tranh thủ thắng lợi cho Thiết Huyết Trấn, đây mới là mục đích của Thiển Thủy Thanh. Mà hành động như vậy nhất định sẽ mang lại hậu quả kinh khủng hơn, đáng sợ hơn hành động huyết hương tế đại kỳ.
Thiển Thủy Thanh mang chiếc mặt nạ thiện lương gieo rắc mầm móng trước, sau đó một thời gian mới khơi lên một biển lửa ngập trời, thổi quét khắp Đế quốc Kinh Hồng với khí thế nuốt chửng vạn vật.
Cứ như vậy, dưới sự bố trí của Thiển Thủy Thanh, năm trăm tên chiến sĩ Thiết Huyết Trấn xé chẵn ra lẻ, chia nhau hành động. Giống như năm trăm mũi kim rất nhỏ, chậm rãi chui vào trong tim của người Đế quốc Kinh Hồng. Một kế hoạch hành động như vậy đòi hỏi yêu cầu rất cao đối với các binh sĩ Thiết Huyết Trấn về những phương diện như: Lòng trung thành, ý chí, năng lực chiến đấu đơn độc, tài ăn nói...May mắn là trước mắt Thiết Huyết Trấn không có gì, duy chỉ có sẵn lòng trung thành và ý chí chiến đấu kiên cường.
Sau khi phân phát tiền bạc xong xuôi, Thiển Thủy Thanh lại nói rõ phương thức liên lạc, mật khẩu, tín hiệu, tín vật, cách sử dụng...cùng với phân chia nhiệm vụ cụ thể, giải thích rõ ý nghĩa và mục đích trọng tâm của hành động lần này. Mục tiêu đã xác lập, nơi nào có áp bức, nơi đó chính là chiến trường của các chiến sĩ Thiết Huyết Trấn. Bọn họ phải dẫn dắt, lôi kéo dân chúng phản kháng áp bức, nói khó không khó, nói dễ không dễ, phải xem năng lực chỉ huy và nắm bắt vận dụng thời cơ của mỗi người.
Sau khi hoàn thành hết thảy những chuyện này, các chiến hữu ôm choàng lấy nhau, chúc phúc cho nhau, động viên lẫn nhau, rất nhiều người rơi lệ ngay tại chỗ. Trước kia bọn họ phải kiên quyết chấp hành mệnh lệnh của quan chỉ huy, cùng nhau hành động. Hiện giờ mỗi người tự nắm giữ vận mệnh của mình, tiền đồ hết sức phiêu lưu, đầy bất trắc, nhưng cũng sẽ có nhiều kỳ ngộ. Có người hành động một mình, cũng không ít chiến sĩ kết thành nhóm với nhau. Thiển Thủy Thanh lần lượt ôm chầm lấy từng người, nhìn theo bọn họ lẻ loi cất bước ra đi, hoặc đi theo thành nhóm vài người, chậm rãi biến mất trong đêm đen mờ mịt, trong lòng Thiển Thủy Thanh cũng cảm thấy xót xa...
Sau lần chia biệt này, không biết còn có thể gặp lại bao nhiêu chiến sĩ...
Tuy nhiên Thiển Thủy Thanh biết rõ, khi bọn họ dẫn theo nhân mã một lần nữa tụ tập lại bên cạnh mình, lúc đó là lúc mà Thiết Huyết Trấn uy chấn đại lục.
Đại đa số mọi người đã ra đi, còn có không tới trăm người ở lại bên cạnh Thiển Thủy Thanh.
Bọn họ nhìn Thiển Thủy Thanh, một tên binh sĩ đánh bạo nói:
- Tướng quân, chúng ta không nỡ xa rời ngài, hãy cho chúng ta đi theo, bên cạnh ngài không thể không có ai...
Thiển Thủy Thanh mỉm cười:
- Được, nếu vậy chúng ta cùng lên đường.
- Chúng ta đi đâu bây giờ?
- Đi đến nơi chúng ta cần đến!
Thiển Thủy Thanh đáp đầy ý nghĩa.
Hắn giục Phi Tuyết, gần trăm chiến sĩ chạy nhanh về phía Đông.
O0o
Quân Sơn cẩu ngừng lại ở một vách núi, đóng quân nghỉ ngơi ngay tại đó. Trong doanh trướng ở giữa, Thế Quân Dương đang ung dung ngồi gác tréo chân, miệng ngâm nga một khúc nhạc. Đi theo Lương Trung Lưu mấy năm nay, hắn đã nhiễm thói quen của cấp trên mình, trước khi đánh một trận chiến nào đều suy nghĩ tính toán thật là cẩn thận, một khi đã chuẩn bị chu đáo, ắt đến khi lâm trận sẽ thoải mái vô cùng. Chuyện ngoài ý muốn trên Yến Tử lĩnh, tuyệt đối sẽ không xảy ra trên Điệp Thúy lĩnh, đối với điểm này, Thế Quân Dương hết sức tự tin.
Bát Xích bên cạnh hắn đang đùa nghịch mà không tỏ ra vui vẻ chút nào với con khỉ nhỏ của nó. Hiện giờ xem ra con khỉ có vẻ thiếu đi sức sống, tinh thần bỗng nhiên trở nên ũ rũ hẳn đi.
- Tiểu Nạo bị thương rồi, hôm qua lúc nó leo cây, bị binh sĩ của ngươi quát to một tiếng làm cho nó giật mình ngã xuống, gãy mất một chân.
- Tiểu tử, ngươi còn tâm trạng quan tâm tới con khỉ đó sao? Đám thúc thúc bá bá của ngươi sẽ bị chúng ta tiêu diệt sạch trong vài ngày nữa!
- Tiểu Nạo đã theo ta một thời gian dài...
Xem ra Bát Xích không hề quan tâm tới vận mệnh của Thiết Phong Kỳ. Tiểu Nạo trên tay hắn một chân loang lổ máu, xem ra bị thương rất nặng, thạm chí ngay cả xương cốt cũng lộ ra ngoài, đang đau đớn kêu lên chí chóe.
- Ngươi có thuốc không?
- Không có!
Thế Quân Dương tức giận đáp:
- Cho dù có thuốc cũng không thể lãng phí trên người một con khỉ như vậy, đại chiến sắp xảy ra, một chút thuốc cũng có thể cứu được một tên chiến sĩ!