Beta: Pi sà Nguyệt + Lâm Khiết
“Em cảm thấy chủ nhiệm lớp em hơi ngốc”
P/s: Comt cho tớ vui đi nèo ;;-;; Hông ai comt là tớ nản quá ;;-;;
“Trần An, anh khỏe chứ?
Em đã kể anh chuyện em học ghép vần hồi nhỏ chưa nhỉ?”
Dư Châu Châu chống cằm nhìn bảng đen, bên phải cầm bút máy viết chữ vào vở. Bạn cùng bàn đã sớm nằm nhoài lên bàn vì tiết học nhàm chán, cô liếc mắt nhìn đối phương một cái rồi nhếch môi cười khẽ.
Hàng chữ cái trên bảng đen làm Dư Châu Châu nhớ tới lớp một, lúc đó bọn họ vừa mới học ghép vần. Có điều lần này, cô không nhìn bảng đen với ánh mắt hoảng hốt và khó hiểu, cũng không dùng cán bút chọt Lý Hiểu Trí, nhỏ giọng hỏi “Đó là cái gì?” Cô chưa từng học ghép vần trước khi học tiểu học, trước khi học cấp hai cũng chưa từng học thêm anh văn, nhưng tâm trạng của cô không giống nhau.
Dư Châu Châu quay đầu đếm lại số lần khốn đốn của mình, đây là lần đầu cô suy nghĩ nó một cách cẩn thận. Cô không nhớ rõ cảnh mình ngồi nhìn các bạn học nộp bài thi một cách tự tin kia nữa, nhưng cô biết, nếu như không có thời khắc lúng túng kia thì sẽ không có tầm mắt rộng rãi và sự hối hận không ngừng, cô cũng sẽ không bình tĩnh đối mặt với môn anh văn như bây giờ.
Cái gọi là bắt đầu mới cũng chỉ là tái diễn lại chuyện cũ một lần nữa với độ cao khó hơn, điều cô có thể làm là học được chờ đợi.
“Anh biết không, em phát hiện ra thời gian rất vĩ đại. Mặc dù trước đây em biết điều đó, nhưng không hiểu.”
Cô không biết câu này có làm Trần An cười nhạo mình không, nhưng cô cảm thấy cảm kích thật sự – mặc dù cô cũng không rõ là cảm kích ai.
Đồng hồ treo tường kêu tích tắc tích tắc, không nhanh không chậm, sẽ không vì bạn khốn đốn mà nhanh thêm một chút, cũng không vì bạn hạnh phúc mà chậm đi mấy giây.
Thời gian là ma pháp sư công bằng nhất —
Dư Châu Châu nghe được tiếng gào thét đầy kinh khủng trong tiết ngữ văn, giống như một con mãnh thú đang chạy từ trên lầu xuống, sau đó là tiếng bước chân ầm ầm. Cô sợ hết hồn, quay đầu lại thì thấy một tấm ván gỗ đang đánh lên một cái tay, tấm gỗ đó có nước sơn màu trắng, vừa nhìn là biết mới được tháo từ trên bàn học xuống.
Giọng người chửi bậy và tiếng va chạm nơi hành lang vang lên như tiếng địa ngục trần gian, các bạn học sững sờ, ba nam sinh xếp đằng sau nhảy lên trước, gần như nhào tới cửa sổ, nằm nhoài trên cửa sổ nhìn ra ngoài đầy hưng phấn.
“Ế, đó không phải là Triệu Sở à?”
“ĐM, tớ đã nói cậu ta không đắc ý lâu mà, đám người kia chặn cửa cậu ta hằng ngày, cậu ta trèo tường chạy, kết quả hôm nay tìm tới lớp, nhất định chạy không thoát…”
Giáo viên ngữ văn là một cô giáo có mái tóc ngắn, người hơi thấp, cỡ khoảng ba mươi tuổi, gương mặt cô luôn lạnh lùng, cô bình tĩnh nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, sau đó dùng thước đập lên bảng đen một cái, tiếng vang lớn khiến các học sinh rùng mình.
“Trở về chỗ ngồi! Có biết là đang trong giờ học không vậy?”
Ba nam sinh tức giận trở về chỗ ngồi, Dư Châu Châu sợ hãi mở sách ra, cúi đầu xem bài học hôm nay, là ‘Tản bộ’ của Mạc Hoài Thích.
Lật hai tờ, sau đó quay đầu.
Hàng thứ hai từ dưới đếm lên cạnh cửa sổ, chỗ ngồi giống hệt chỗ Dư Châu Châu ngồi ở tiểu học, lúc này có một cô bạn mặc áo khoác màu lam đậm đang ngồi đó, cô bạn cúi đầu giống như không quan hệ với việc gây rối lúc nãy, mái tóc thắt bím được cột cao.
Cô bé kia chính là chủ nhân của quyển ‘Tuổi mười bảy không khóc’. Ngày thứ nhất sau khi khai giảng, Dư Châu Châu mới biết mình học chung lớp với cô bạn đó, cũng cảm thấy rất vui vẻ, đang định nói với cô ấy “Sách của cậu đang ở chỗ tớ” thì nghĩ lại, sau đó dừng chân.
Như vậy cũng có nghĩa là nói cho cậu ấy biết, cảnh cậu bị mẹ đánh chửi bị tớ nhìn thấy.
Dư Châu Châu nhịn.
Khai giảng hơn một tháng, cô không nói với cô bạn ấy lấy một lời.
Cô giáo ngữ văn dùng giọng nói cứng ngắc, “Cho nên ở đây xuất hiện hai người mẹ, hai đứa con trai, tác giả viết vậy có ý gì? Ai nói cho tôi biết.”
Bốn chữ cuối cùng vang lên, không có ai giơ tay lên phát biểu, bởi vậy cô giáo đành tìm tên trong danh sách.
“Tân Mỹ Hương?”
“Tân Mỹ Hương?”
Dưới lớp vang lên tiếng cười. Cô bé ngồi ở bàn thứ hai đếm ngược kia giống như bị dọa sợ, đứng dậy cúi đầu, không nói gì, giống như một cọc gỗ.
“Nói đi chứ?” Cô giáo ngữ văn nhíu mày, cho rằng đối phương không nghe thấy câu hỏi của mình, cho nên lặp lại câu hỏi “Lúc này tôi hỏi, ở đây xuất hiện hai người mẹ hai người con trai, dụng ý của tác giả là gì?”
Thời gian là ma pháp sư vĩ đại, chưa từng dừng lại vì ai cả. Nhưng mà thời gian giống như ngừng lại trên người Tân Mỹ Hương, Dư Châu Châu không biết ai đã niệm chú trên người cô bạn.
Một phút trôi qua, cô giáo ngữ văn nhìn chòng chọc nữ sinh đang cúi đầu kia, tiếng cười trong lớp vang lên, sau đó lại bị vẻ mặt đáng sợ của cô giáo dọa im lặng.
“Em ấy sao thế? Cố ý?” Cô giáo cúi đầu hỏi Dư Châu Châu.
Sau khi chủ nhiệm lớp xem hồ sơ mới biết Dư Châu Châu là học sinh của trường tiểu học phụ thuộc đại học sư phạm, cho nên đánh giá cô rất cao, bởi vậy cho cô ngồi ở hàng đầu.
Dư Châu Châu lắc đầu, nhỏ giọng nói, “Cậu ấy… Cậu ấy không cố ý.”
Dư Châu Châu không hiểu cố ý hay không cố ý là gì. Đây là lần đầu cô giáo ngữ văn hỏi Tân Mỹ Hương, cảm thấy là cố ý, nhưng thật ra cảnh tượng này đã xảy ra trong lớp anh văn rất nhiều lần.
Chủ nhiệm ban đầu là giáo viên anh văn nhưng không hiểu sao lại đổi thành giáo viên dạy toán, Dư Châu Châu không cảm thấy kinh ngạc cho lắm. Cái gọi là rút thăm kia chỉ công bằng ban đầu mà thôi, sau đó, mọi thứ vẫn là ‘dễ bàn dễ thương lượng’.
Giống như giáo viên anh văn thích mặc đồ lòe loẹt thường dùng phương pháp ‘Nối tiếp’ để dạy. Từ bạn học đầu tiên hàng đầu, sau đó tiếp tục để trả lời những câu hỏi, đi theo hình con rắn, cuối cùng lại trở về hàng thứ nhất. Tốc độ nói của các bạn học rất nhanh.
Tân Mỹ Hương giống như chỗ hỏng của đường ray vậy.
Cậu ấy luôn đứng ở đó, không nói bất cứ điều gì. Cho dù giáo viên có đối xử với cậu ấy thế nào đi chăng nữa – ban đầu là mớm từ, sau đó vui vẻ cổ vũ, sau đó nhíu mày la mắng, tới giờ vẫn như vậy, một đường ray vòng về lại cậu ấy – Tân Mỹ Hương không bao giờ có vẻ mặt nào khác, kể cả lúng túng, đỏ mặt, khóc lóc… Không có cái gì hết.
Dư Châu Châu ngẩng đầu nhìn cô ngữ văn, bọn họ đã từng trải qua cơn giận đáng sợ của cô ngữ văn, cho nên cô cảm thấy rất lo cho Tân Mỹ Hương.
Nhưng cô ngữ văn chỉ gật gù, nói với cậu ấy, “Em ngồi xuống đi.”
Sau đó cầm cây bút của Dư Châu Châu, đánh một dấu trên sổ điểm —
Điều làm tâm trạng Dư Châu Châu không tốt còn có thứ khác.
Khu trọng điểm Giang Bắc đúng là có chênh lệch rất lớn với các trường phụ thuộc đại học. Trong lớp không có bất kỳ sự yên tĩnh nào, trong giờ học luôn ồn ào nói chuyện riêng, lúc hết tiết thì các bạn học nam nữ đều gây lộn, Dư Châu Châu ngồi hàng một nên không bị dính vào, nhưng mấy bạn học ngồi đằng sau không thể nghe rõ tiếng giảng bài của giáo viên.
Chủ nhiệm tức giận đổi giờ số học thành giờ tự học, sau đó điểm danh, bắt đầu gọi những bạn học ngoan ngoãn ra ngoài lớp.
Nhưng không đi xa, giọng nói cũng khá to.
“Tình hình lớp chúng ta em cũng biết đó, bây giờ cô cần em giúp cô tìm mấy bạn hư trong lớp ra, bắt đầu từ bây giờ, em là gián điệp của cô, đừng để bạn học khác biết, em viết tên các bạn nói chuyện trong giờ giao cho cô hằng ngày…”
Dư Châu Châu ngồi trong lớp học, vùi đầu vào sách anh văn.
“Trần An, có điều em cảm thấy không nên nói, bởi vì không lễ phép, nhưng em rất muốn nói cho anh biết, anh đừng mắng em đó – em cảm thấy chủ nhiệm lớp em rất ngốc.”
Cô giáo chủ nhiệm dạy toán, họ Trương, tên Mẫn.
Ngày khai giảng, cô viết tên lên bảng đen, sau đó nghiêm mặt bảo, “Tự giới thiệu một chút, tôi là chủ nhiệm lớp các em, dạy môn toán, cô tên là Trương Mẫn, Mẫn trong nhanh nhẹn ấy.”
Bên dưới cười đùa.
Trương Mẫn rất đen, vô cùng đen, còn mập và xấu nữa, không biết cách ăn mặc, ngày đầu khai giảng không có sổ điểm danh, cho nên vội vàng đổ đồ trong túi xách màu lam đậm của mình, tìm mãi không thành nên đành đứng lên bục bảo. “Thôi, khỏi cần điểm danh cũng được, chúng ta bắt đầu tiết học.”
Đó là tiết học toán đầu tiên ở cấp hai của Dư Châu Châu, bản thân cô cũng không biết ánh mắt nhìn bảng đen của mình nóng bỏng cỡ nào, cẩn thận từng chút một, lại lo sợ vô cùng. Ánh mắt đó làm Trương Mẫn ấn tượng vô cùng.
“Em làm lớp trưởng, hơn nữa còn bị kéo lên hàng đầu ngồi. Em còn tưởng cô chọn vì em học từ trường tiểu học thuộc đại học sư phạm ấy, ai ngờ sau này mới phát hiện cô không biết em là ai, sau này xem sổ mới biết cơ.”
“Cô bảo, ánh mắt của em rất nóng bỏng, nếu cô là thầy giáo, cô sẽ cho rằng em thích cô cơ.”
“Anh nói xem, có giáo viên nào nói thế không?”
“Cho nên em mới thấy cô rất ngốc.”
“Nhưng mà, em lại thích cô. Em cảm thấy cô là người tốt.”
Dư Châu Châu dừng bút, nhìn câu nói cuối cùng, đột nhiên ngẩn người. Cô nhớ lại đêm khuya hôm đó, Trần An nói với cô, người tốt với em là người tốt, không tốt với em là kẻ xấu.
Cô đã từng không chấp nhận điều này. Bây giờ mới phát hiện, một số phán đoán đã yên lặng chảy vào máu, cô cứ tưởng là trực giác, nhưng thật ra mọi thứ đều bắt nguồn từ sự bất công và tính toán