Beta: Pi sà Nguyệt + Lâm Khiết
“43 câu hỏi”
[No.1]
Nhị Hùng: Họ tên.
Dư Châu Châu: Dư Châu Châu.
Lâm Dương: Lâm Dương.
Nhị Hùng: … Tại sao?
Dư Châu Châu: Không biết. Mọi người đoán do ba tui họ Châu nên mẹ mới chọn nó làm tên.
Lâm Dương: Bởi vì ba tui họ Lâm, mẹ tui họ Dương.
Nhị Hùng (không chút tự giác): Người đặt tên cho hai người đúng là lười biếng thật.
Cảnh Cảnh chen mông: Có ai phát hiện mỗi lần nhân vật chính xuất hiện luôn sẽ trả lời “Ba tui họ X, mẹ tui họ Y nên tui tên XY” hay không? Ví dụ như tui nè =.=
[No.2]
Nhị Hùng: Tuổi tác?
Dư Châu Châu: Bằng tuổi Lâm Dương.
Lâm Dương: Đúng.
(Thật ra Nhị Hùng hỏi vì không chắc chắn thôi, lúc bé bị người lớn nói cái gì mà tuổi mụ tuổi tây gì đó đau đầu muốn chết luôn. Biết tại sao hồi nhỏ ghét Hồng Lâu Mộng hông? Một là vì phải tính tuổi, hai là vì quan hệ quá loạn, ba là không nhớ tên người nổi….)
[No.3]
Nhị Hùng (cúi đầu nhìn 50 câu hỏi trên baidu): Ừ, tiếp theo… Giới tính? (nhe răng) mịa nó, ai nghĩ mấy câu hỏi này vậy, pass pass!!!
(xoay người híp mắt sờ đầu Lâm Dương): Oa, không sợ à?
Lâm Dương: Sao tui thấy tui đang bị hành vậy ta?
[No.4]
Nhị Hùng: Nói về tính cách của bản thân đi.
Dư Châu Châu: Rất tốt… Cực kì tốt.
Lâm Dương: Tui cũng thấy thế.
Nhị Hùng: Tui không bảo cậu đánh giá cô ý, chưa tới lúc để nịnh hót đâu, nói về bản thân cậu đi!!!
Lâm Dương: Hoạt bát phóng khoáng, thân thiết với bạn bè, xem việc giúp người là niềm vui (nhìn Dư Châu Châu) hơn nữa có ánh mắt tốt, có cuộc sống lý tưởng để theo đuổi.
[No.5]
Nhị Hùng: Được rồi, có thể đánh giá đối phương rồi đó.
Dư Châu Châu: Rất tốt. Là một người rất tốt.
Nhị Hùng: “Mỗi khi thật sự thích người hoặc vật gì đó thật lòng sẽ không biết nói gì, miệng luôn nói một chữ ‘tốt’ đầy giản dị” – Dư Châu Châu, đây là lý do tuyệt vời nhất mà tui có thể nghĩ ra để che đậy cho sự lười biếng của cô đấy, nhưng đừng dùng nó để lừa gạt tui.
Lâm Dương (không nắm được trọng điểm, cười khúc khích): Thích người thật lòng?
Nhị Hùng đỡ trán: Được rồi, pass. Lâm Dương, cậu nói đi.
Lâm Dương: …. Là dạng tính cách tui thích.
Nhị Hùng hất bàn: Mau mang xuống chém, chém, chém cho tui!!!!
[No.6]
Nhị Hùng: Gặp gỡ khi nào? Ở đâu?
Lâm Dương: Vườn trẻ tỉnh, sắp đi học, chắc là bảy tuổi.
Dư Châu Châu: Đúng, chính là bang phái tà giáo đó.
Lâm Dương:….
[No.7]
Nhị Hùng: Thế ấn tượng đầu tiên với đối phương là gì?
Dư Châu Châu: Rất hung dữ, không hiểu chuyện, nói một đằng làm một nẻo.
Nhị Hùng: Tui dịch giùm cho nè, Lâm Dương, ý của Dư Châu Châu, cậu làm tui thấy khó chịu.
Lâm Dương: Tui không thấy khó chịu mà.
Dư Châu Châu: Cậu xem, là vậy đó.
Nhị Hùng:…. Vậy Lâm Dương thì sao?
Lâm Dương: Hình như cố ý khinh bỉ tui.
Dư Châu Châu: Đúng.
Nhị Hùng:…. Câu hỏi tiếp theo.
[No.8]
Nhị Hùng: Tới tới tới, đến vấn đề quan trọng, yêu thích điểm nào của đối phương?
Dư Châu Châu ( suy nghĩ chăm chú): Tui không biết.
Lâm Dương (căm tức -> hồ đồ -> cười vui vẻ): Nói như vậy nghĩa là cậu thích tớ hả?
Nhị Hùng: Qủa nhiên bạn học Lâm Dương luôn nắm sai trọng điểm.
Nhưng Dư Châu Châu, cô phải trả lời vấn đề này.
Dư Châu Châu (trịnh trọng): Tui thích cái cảnh muốn khóc mà không dám khóc khi bị người ta ăn hiếp nhất của cậu ấy.
Lâm Dương (mỉm cười):…. Tui thích người bắt nạt cô ấy.
Nhị Hùng (vuốt đầu Lâm Dương cảm thán): Không hành cậu tui thấy ngứa người quá….
[No.9]
Nhị Hùng: Khụ, vấn đề này, phải trả lời đó. Thế thì ghét chỗ nào của đối phương?
Lâm Dương: Chuyện gì cũng không thèm bàn với tui, nói không giữ lời, xem tui như người ngoài, không đáng tin tưởng…
Nhị Hùng (thêm dầu vô lửa): Ai nói, tại sao bạn học Dư Châu Châu là người không đáng tin được? Đừng nói xa, Trần….
Lâm Dương (cướp lời): Nhưng đấy không phải là chuyện quan trọng gì!!!
Dư Châu Châu: Từng cảm thấy cao cao tại thượng, trải qua rất thuận lợi, cái gì cũng chắc chắn là như thế. Sau đó cảm thấy tui hơi bị hẹp hòi. Cậu ấy rất tốt, luôn rất tốt, bây giờ còn tốt hơn trước kia nhiều.
Nhị Hùng (cười gian): Lâm Dương, ba thẻ người tốt, cầm cẩn thận nha~
[No.10]
Nhị Hùng: Cảm thấy tướng của mình và đối phương được không?
Lâm Dương: Tướng là sao?
Dư Châu Châu: Ý là hợp hay không đó (quả nhiên đọc manga không phải đọc không)
Lâm Dương gật đầu điên cuồng.
Dư Châu Châu cười xấu xa: Coi như ổn.
[No.11]
Nhị Hùng: Bình thường gọi đối phương thế nào?
Dư Châu Châu: Lâm Dương.
Lâm Dương: Châu Châu.
[No.12]
Nhị Hùng: Mấy câu hỏi lúc này nhàm chán thật, đổi cái này, hi vọng đối phương gọi mình là gì?
Dư Châu Châu: Gọi Châu Châu là tốt rồi…. (sờ đầu Lâm Dương) hi vọng được gọi là chị, hoặc bà nội.
Nhị Hùng chảy mồ hôi lạnh: Đây là trò chơi kì dị gì thế….
Lâm Dương (mặt đỏ khó hiểu): Tại sao tui phải nói chứ?
Nhị Hùng: Ây dô, mặt cậu sao thế? Mẹ nhìn, đừng ngại ngùng — em bé à, nói, cậu đang nghĩ gì không tốt hả?
Lâm Dương: Không liên quan tới cậu (đỏ mặt).
[No.13]
Nhị Hùng: Câu hỏi này rất thú vị nè. Nếu như dùng động vật để diễn tả, đối phương sẽ là con gì?
Lâm Dương: Mèo.
Dư Châu Châu: Chó.
Nhị Hùng: Hèn gì không hiểu nhau được.
[No.15]
Nhị Hùng: Nếu như muốn tặng quà cho đối phương thì tặng gì?
Lâm Dương: Xem cậu ấy thích gì.
Dư Châu Châu: Tự mình làm.
Nhị Hùng: Oa, làm người khác ghen tị đó.
Dư Châu Châu: Tiết kiệm tiền.
Nhị Hùng và Lâm Dương:….
[No.15]
Nhị Hùng: Muốn đối phương tặng gì?
Dư Châu Châu: Tui không rõ, bây giờ chưa nghĩ ra.
Nhị Hùng: Thế Lâm Dương thì sao?
(mắt Lâm Dương sáng rực, mặt lại đỏ)
Nhị Hùng (thở dài): Qủa nhiên con trai lớn rồi.
[No.16]
Nhị Hùng: Có bất mãn với đối phương chỗ nào không? Thường là chuyện gì?
Dư Châu Châu: Bám người quá mức.
Nhị Hùng: Tui nói cho câu công bằng, đó không phải là bám người, là yêu đó (đọc theo lời kịch kinh điển, vui quá)
Lâm Dương: Vẫn vậy, luôn trốn tui, có chuyện gì cũng không thèm bàn với tui… Nhưng giờ tốt rồi.
(vẫn cười tiếp)
Nhị Hùng: Ồ? Chuyện sau đó mẹ không rõ lắm, ôi chao, tới đây, nói cho mẹ biết, bây giờ sao rồi?
(quần chúng ném đá: Cô không kéo tới giờ thì sao như vậy hả!!!!)
[No.17]
Nhị Hùng: Thói xấu của bản thân?
Dư Châu Châu: Có chút ngốc, trốn tránh hiện thực.
Lâm Dương: Nóng tính, có lúc áp đặt người khác. Nhưng mà đó là lòng tốt… Thật ra tui cũng không biết phải làm gì (mắt chó lại nhìn Dư Châu Châu)
Nhị Hùng: Sao đột nhiên thấy bầu không khí trở nên nghiêm túc vậy nè.
[No.18]
Nhị Hùng: Thế thói xấu của đối phương là gì? Mịa nó, kệ câu hỏi này đi, đánh chữ mệt lắm, bỏ qua bỏ qua!
[No.19]
Nhị Hùng: Đối phương có làm hành động nào khiến bản thân khó chịu chưa?
Dư Châu Châu: Cậu ta không dám.
Nhị Hùng: … Qúa thô bạo.
Lâm Dương: Cơ bản không làm tui khó chịu.
Nhị Hùng…. Uất ức chưa kìa.
[No.20]
Nhị Hùng: Thế ngược lại, đã làm gì khiến đối phương khó chịu?
Dư Châu Châu (híp mắt nhìn Lâm Dương với ánh mắt nguy hiểm) Ồ, có à?
Lâm Dương (lập tức lắc đầu như trống bỏi) Tuyệt đối không.
Dư Châu Châu (làm bộ dạng nữ hoàng) Cho nên pass câu hỏi này đi.
Nhị Hùng:….
[No.21]
Nhị Hùng (xoa tay cười gượng): Mặc dù tui là mẹ ruột của hai người, nhưng lớn sẽ bỏ mẹ mà đi, không cần mẹ, không cần mẹ nữa (quần chúng: bớt cmn nhiều lời đi!), có một số việc mẹ tò mò lắm… Quan hệ của hai đứa ngang mức độ nào rồi?
Dư Châu Châu (hiếm khi nhìn về phía Lâm Dương): Lâm Dương, mẹ cậu bỉ ổi quá!
Nhị Hùng:…..
Lâm Dương (ho khan, gò má đỏ bừng): Gần đây khá là trong sáng, hỏi cái này làm gì?
Nhị Hùng: Theo suy đoán, hai người đã phát triển tới mức không trong sáng rồi à?
Dư Châu Châu: Không có!
Nhị Hùng (chỉ Lâm Dương): Thế sao mặt cậu ta đỏ kìa?
Dư Châu Châu (đưa tay che miệng Lâm Dương, cười nịnh nọt): Cậu ấy đỏ mặt vì đau đớn do quan hệ của chúng tui quá trong sáng!
Nhị Hùng cười gian: Quan hệ trong sáng là chuyện rất đau khổ à?
Dư Châu Châu: ….
Lâm Dương: Đúng rồi!!!!
Nhị Hùng và Dư Châu Châu:….
[No.22]
Nhị Hùng: Nói đi, hai người trong sáng như vậy thì nơi hẹn hò đầu là ở đâu? – đừng nói là vườn trẻ tỉnh nhé! Tốt nhất là rừng cây sau trường hay gì đấy tương tự!
Dư Châu Châu (nói nhỏ với Lâm Dương): Mẹ cậu không chỉ bỉ ổi mà còn quê mùa nữa!
Nhị Hùng:…. Có thể nhỏ tiếng khi nói nhỏ không?
Lâm Dương: Cậu không biết à? Ở viện khoa học kỹ thuật ấy?
Dư Châu Châu: Không tính.
Lâm Dương: Nhưng đó là lần đầu tớ hẹn con gái đó!
Nhị Hùng: Lâm Dương, lúc bảy tuổi đã biết tán gái rồi, giả vờ ngây thơ cái gì!
Lâm Dương:… Được rồi, nếu như không tính cái đó thì chắc là kì nghỉ hè sau khi tốt nghiệp cao tam, ở vườn cây.
Nhị Hùng: Vườn cây…. Dư Châu Châu, cô còn nói tui quê mùa à? Người đàn ông của cô cũng không thời thượng hơn tui là bao đâu.
Dư Châu Châu: Người đàn ông của tui là ai chứ?
Lâm Dương (ôm vai Dư Châu Châu từ phía sau, chỉ Nhị Hùng): Nói chuyện đàng hoàng với người phụ nữ của tui chút đi!!!
Nhị Hùng (hóa đá): Bây giờ đã biết tại sao có vấn đề quan hệ mẹ chồng nàng dâu ở xã hội rồi.
[No.23]
Nhị Hùng (chịu nhục ~ ing): Khụ, vậy, ở địa điểm vườn cây thời thượng, bầu không khí hẹn hò thế nào?
Lâm Dương:….
Dư Châu Châu:….
Nhị Hùng: Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
[No.24]
Nhị Hùng: Không được im lặng, mau nói cho tui biết, lúc đó đã tiến triển tới mức nào rồi?
Lâm Dương (cười gượng nhìn đông nhìn tây): Không làm gì hết….
Dư Châu Châu: Cầm tay đó.
Nhị Hùng: Cậu xem người yêu cậu kìa!… Dư Châu Châu, bình tĩnh cũng có mức độ thôi, cô có thể đừng đoan chính như vậy được hông?
Dư Châu Châu: Không phải kiểu cầm tay kia.
Nhị Hùng: Thế kiểu cầm tay nào? Cầm tay cũng phân biệt kiểu thức à?
Dư Châu Châu: Là kiểu cầm tay dắt bà lão qua đường đó (nhấn mạnh) rất thuần khiết.
Nhị Hùng:… Đã xảy ra chuyện gì thế?
Dư Châu Châu (bình tĩnh): À, không có gì, vừa đi không xa thì cậu ấy đã bị ong vò vẽ đuổi, mắt trái bị cắn, sưng không mở mắt được, đi bước nào ngã bước đó, cho nên tui đỡ cậu ấy đi bệnh viện.
Nhị Hùng (nhìn Lâm Dương): Buổi hẹn hò tốt đẹp ghê~
Dư Châu Châu: Rõ ràng mắt phải của cậu ấy vẫn dùng được như thường, nhưng cứ đòi cầm tay tui cơ.
Nhị Hùng:… Đừng bảo cô nghi….
Dư Châu Châu (bình tĩnh như trước): Nhất định bọn họ đã thông đồng với nhau rồi.
Nhị Hùng:…. Có phải cô nghĩ nhiều quá không?
Lâm Dương (cuối cùng cũng chủ động được): Thật ra không thuần khiết như vậy đâu, lúc cầm tay cô ấy còn đổ mồ hôi tay cơ. Sau đó, khi ở bệnh viện….
Nhị Hùng: Ở bệnh viện?
Lâm Dương (đỏ mặt): Nhiều người đăng ký quá, mắt tui lại rất đau, nhưng mãi không tới phiên tui. Có một bác gái bảo, nước bọt có thể tiêu độc. Bà cô cũng biết đấy, tui không thể tự liếm được….
Nhị Hùng (trí tưởng tượng bay xa): Cho nên hai người tìm nơi yên tĩnh….
Dư Châu Châu (tức nổ phổi): Tui biết ngay ba người bọn họ (tính cả ong đó =)]) thông đồng nhau mà!
Nhị Hùng (liếc mắt lườm, cười xấu xa): Thật ra Lâm Dương có thể dùng ngón tay để chấm nước bọt rồi thoa lên được mà, phương pháp đơn giản như thế không làm mà còn nhờ ‘người khác’ giúp là sao…?
Lâm Dương và Dư Châu Châu (hóa đá):….
Nhị Hùng: Hai người lúc đó, thật sự ~ không nghĩ tới cách này à?~
Lâm Dương và Dư Châu Châu (tiếp tục hóa đá):…..
Nhị Hùng: Thật ra bốn người đã tính toán sẵn rồi chứ gì?
[No.25]
Nhị Hùng: Thế bây giờ thì sao? Nơi hẹn hò thường xuyên nhất là ở đâu?
Lâm Dương: Thư viện.
Dư Châu Châu: Canteen.
Nhị Hungf: Qủa nhiên là bình thản rồi đấy… Trong trường có tổ ong không?
Lâm Dương (mỉm cười): Bây giờ không cần ong nữa.
Dư Châu Châu: Tui đã bảo bọn họ tính toán sẵn rồi mà…
[No.26]
Nhị Hùng: Chuẩn bị cái gì cho sinh nhật của đối phương sắp tới?
Dư Châu Châu: Thật ra tui luôn nghĩ, lúc 12 vẽ tranh, tui có thể tiếp tục tặng như vậy. Mỗi lần trước khi sinh nhật cậu ấy, tui có thể vẽ thêm mấy tờ làm quà, như vậy cũng đủ vui cho cả hai rồi.
Nhị Hùng: Đủ vui cái đầu cô ấy, cô lười dùng não thế à?
Dư Châu Châu: Cho nên sau này đã thành bánh gato, sách xem tướng….
Nhị Hùng: Đợi đã, với sự hiểu biết của tui với cô, lúc cô học sơ trung thì đã không giỏi mấy khóa kỹ thuật như vậ rồi, đây không phải là hạng mục mà Ôn Miểu mới giỏi sao?
Dư Châu Châu (đột nhiên tỉnh ngộ): Cô nói đúng rồi, tui nên nhờ cậu ta làm giúp tui.
Nhị Hùng:….
Lâm Dương: Tui sẽ thử mấy trò trong tiểu thuyết.
Nhị Hùng: Tiểu thuyết? Ví dụ?
Lâm Dương: Thả lửa trên mái nhà, đốt nến ở bãi biển, đồng thời đi du lịch hai người gì đấy (vò đầu) tui cũng không biết làm gì, cho nên sẽ google hỏi mọi người thử xem.
Nhị Hùng: Buồn nôn vờ lờ….
Dư Châu Châu (chắp tay sau lưng, cười): Có thể hiểu, ăn không được nho ngọt nên chê nho chua.
Nhị Hùng (đập bàn): …. Đừng cản tui, hôm nay tui không đánh chết cô ta thì tui viết ngược tên mình!!!!
[No.27]
Nhị Hùng: Tới đây, khai mau, ai là người tỏ tình trước? Aigo, không cần hỏi cũng biết là Lâm Dương.
Dư Châu Châu: Là tui.
Nhị Hùng: Xem đi tui đã nói…. Cái gì? Cô? Đợi đã, bạn học Lâm Dương thích cô là chuyện cả vũ trụ đều biết được không? Lúc ở viện kỹ thuật về còn đòi hủy cả thế giới cơ mà?
Dư Châu Châu: Là tui đó.
Lâm Dương (làm ra vẻ vợ nhỏ): Thật sự… Tỏ tình thật sự… là Châu Châu.
Nhị Hùng (cúi người tìm hai con mắt dưới đất): Nói vậy là sao?
Dư Châu Châu: Cậu ấy hỏi tui có thích cậu ấy không, tui nói thích.
Nhị Hùng (chảy mồ hôi lạnh):… Ai nói chữ đó trước quan trọng vậy à?
Dư Châu Châu: Không quan trọng thì hỏi làm gì, có bệnh à?
Nhị Hùng (đập bàn): … Đừng cản tui, hôm nay tui phải giết chết con nhỏ này!!!
Lâm Dương: Mẹ ruột, tên mẹ đã xoay chuyển như quạt máy nó xoay rồi đó.
[No.28]
Nhị Hùng: Nói chung, thích đối phương cỡ nào?
Dư Châu Châu:…. Tui… không nói được…
Lâm Dương (chăm chỉ search google): …Ừ, chuyện không biết thì cần phải tìm hiểu chuyên sâu một chút.
Nhị Hùng: Buồn nôn quá.
Lâm Dương: Tui hiểu mà, ăn không được nho ngọt nên chê nho chua.
Nhị Hùng: Xin hỏi các vị có ngại tui diệt cái đôi chết bầm này không?
[No.29]
Nhị Hùng: Một vấn đề nữa…. Thế thì có yêu đối phương không?
Dư Châu Châu: Câu hỏi này giống câu hỏi trước thế?
Nhị Hùng: Không văn hóa, thích và yêu có một khoảng cách nhé, đây là luận đề vĩnh hằng.
Dư Châu Châu: Hàn Hàn bảo, thích và yêu không khác gì nhau hết, giống như ba và cha cùng một nghĩa vậy.
Nhị Hùng:… Lâm Dương, nói đi.
Lâm Dương: Ừ.
Nhị Hùng: …. Nói đi chứ!
Lâm Dương: …Ừ.
Nhị Hùng: Con mịa cậu, gặp câu hỏi quan trọng thì dùng chữ ‘Ừ’ để trả lời à? Tật xấu này, từ hồi bữa trốn học trong ngày tuyết rơi tới giờ vẫn không sửa được. Cậu ngại ngùng hay muốn làm trò ngầu thế?
Dư Châu Châu (cười nhìn Lâm Dương): Tên ngốc.
[No.30]
Nhị Hùng: Khi đối phương nói gì làm bản thân thấy bế tắc?
Dư Châu Châu: Cậu ấy…. không nói gì, chỉ cần dùng ánh mắt tội nghiệp nhưng ra vẻ mạnh mẽ nhìn tui, tui sẽ….
Nhị Hùng: … Sao cảm thấy ánh mắt đó rất phức tạp…..
Lâm Dương: Lúc còn bé cô ấy nói ‘Lâm Dương, cậu không hiểu’ ‘Lâm Dương, chúng ta không giống nhau’ tui sẽ thấy bế tắc. Bây giờ…. có lẽ là… hì hì…. cô ấy gọi tên tui mà kéo dài á, lúc đó sẽ bế tắc liền.
Nhị Hùng: Ôi chao, Dư Châu Châu cũng biết làm nũng à?
Lâm Dương: Không phải, cái kiểu kéo dài tên học sinh khi chủ nhiệm lớp muốn đe dọa í, cô hiểu nhầm rồi.
Nhị Hùng:….
[No.31]
Nhị Hùng: Nếu như cảm thấy đối phương muốn thay lòng thì sẽ làm gì?
Dư Châu Châu (nghiêng đầu): Không thể nào.
Lâm Dương (nghiêng đầu): Đúng thế!
Nhị Hùng: Tình yêu của người trẻ tuổi đúng là ngây ngô. Sau khi thời gian đâm hàng trăm lỗ, từ bỏ cũng là một kiểu hạnh phúc đấy.
Người qua đường: Đủ rồi, đừng kéo bầu không khí trở thành bi thương giả tạo của cô nữa! Người ta tin tưởng nhau thì cô ghen tị à? Ăn không được nho ngọt thì kêu nho chua!
Nhị Hùng: Mịa nó, tui muốn ăn nho ngọt cỡ nào à? Haha, ăn ăn ăn em gái mấy người á!!!!
[No.32]
Nhị Hùng: Lại tiếp tục nào, có thể tha thứ khi đối phương thay lòng đổi dạ không?
Lâm Dương: Tui sẽ không.
Nhị Hùng (tát một phát): Cậu biểu quyết khôn khéo nhưng ân ái kín đáo thôi nhé! Bà đây chưa từng ăn nho, được chưa!
Dư Châu Châu: Không cần tha thứ đâu, tui cảm thấy tui không trách cứ đâu. Tình cảm không thể khống chế được, yêu thích là yêu thích, không thích là không thích, có lúc cũng phải buông tay. Cho dù phản bội lời hứa cũng có thể hiểu được, dù sao, ít nhất lúc thề là thật lòng, vậy là đủ rồi.
Nhị Hùng: Bầu không khí là nghiêm chỉnh ồi.
Dư Châu Châu: Tui rất đoan chính.
[No.33]
Nhị Hùng: Nếu như lúc hẹn hò đối phương tới muộn thì sao?
Dư Châu Châu: Gọi điện cho cậu ấy.
Lâm Dương: Gọi điện cho cô ấy.
Nhị Hùng: …. Nếu không gọi được?
Dư Châu Châu: Tìm nơi để đi dạo, đọc sách, ăn vặt, tự mình đi chơi, chơi tới lúc cậu ấy tìm tới tui.
Lâm Dương: Gọi điện về kí túc xá, hỏi bạn học, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao.
Nhị Hùng: Ôi, in relationship tốt ghê.
(Quần chúng: Qủa nhiên là kẻ không có nho ăn mà!)
[No.35]
Nhị Hùng: Ôi vui ghê, xem câu hỏi này nè, cooong cooong!!! – Vẻ mặt khiêu gợi của đối phương?
Lâm Dương: … À…. Là lúc xem cầu tĩnh điện ở viện khoa học kỹ thuật, rất chăm chú, như động vật nhỏ, vừa cảnh giác lại tò mò, mắt còn trừng lên.
Nhị Hùng (cố gắng hiểu ~ ing): Khẩu vị của cậu kì quái quá luôn Lâm Dương ạ, cho nên lúc ở viện khoa học, cậu thấy cô ấy… khụ, rất gợi cảm sao?
Lâm Dương: ….Tui không biết, khi đó tui…. có chút…. khó chịu.
Dư Châu Châu: Cậu khó chịu vì tĩnh điện à?
Nhị Hùng: Đừng chen ngang! Dư Châu Châu, tới cô!
Dư Châu Châu: Chắc là lúc cậu ấy ngủ thiếp đi khi tự học, sau đó bị tui đâm vào xương sườn rồi tỉnh dậy, vẻ mặt mơ mơ màng màng đó á.
Nhị Hùng: Khẩu vị của hai đứa mài đúng là kì dị vờ lờ, chúng mài hiểu từ gợi cảm thật hả?
[No.36]
Nhị Hùng: Lúc hai người ở với nhau, lúc nào thấy tim đập nhanh?
Dư Châu Châu: Lúc ở trên cao.
Lâm Dương: Xem phim kinh dị.
Nhị Hùng: Không phải kiểu đập mạnh đó!
Lâm Dương (bình tĩnh): Ồ…. Còn phải hỏi à?
Nhị Hùng: Sao cậu đột nhiên… thản nhiên vậy?
Lâm Dương: Cô ấy là người phụ nữ của tui, tui cần gì phải xin lỗi?
Nhị Hùng: Tui đột nhiên thấy Dư Châu Châu rất để ý nhưng lại giả vờ ra vẻ không care. Lâm Dương, cậu còn cần luyện tập động tác giả vờ ngầu đấy!
[No.38]
Nhị Hùng: Khi nào thì thấy hạnh phúc nhất?
Lâm Dương: Luôn hạnh phúc.
Dư Châu Châu: Đồng ý.
[No.39]
Nhị Hùng: Tui con mịa nó không tin – có cãi nhau chưa?
Lâm Dương: Có lúc cũng cãi nhau một trận nhỏ.
Dư Châu Châu: Từng cãi một trận nhỏ.
[No.40]
Nhị Hùng: Thế cãi nhau vì cái gì đó?
Lâm Dương: Chưa nghĩ ra.
Dư Châu Châu: Chắc không phải vì chuyện quan trọng gì.
[No.41]
Nhị Hùng (nghiến răng nghiến lợi): Vợ chồng mô phạm là sự tồn tại của tội ác, tui không tin không hỏi được – khai, sau khi cãi nhau thì thế nào?
Dư Châu Châu: Nếu như cậu ấy sai thì cậu ấy nhận sai.
Lâm Dương: Nếu như cô ấy sai, cô ấy sẽ nói tha thứ cho tui.
Nhị Hùng: … Sao tui cảm thấy có gì đó sai sai…
[No.42]
Nhị Hùng: Aigo, câu hỏi này thú vị nè. Sau khi chuyển thế thì có muốn thành người yêu không?
Dư Châu Châu: Chuyển thế? Đời sau tui muốn làm đàn ông.
Lâm Dương: …. Nhưng đời sau tớ cũng muốn làm đàn ông.
Dư Châu Châu (vỗ vai Lâm Dương, cười khẩy): Không sao, quan trọng là tớ muốn làm công.