Beta: Pi sà Nguyệt + Too Meo
“Lỗi của các công chúa là vì họ là công chúa”
Lời đồn khắp nơi.
Dư Châu Châu ngồi ở trên bàn vừa lật quyển [Địa lý Trung Quốc], vừa cầm quả nho lên ăn. Cô vừa nhận điện thoại của anh Trần An, trong đầu rất hỗn loạn.
Cô cười hỏi Trần An, lúc trước cô vì tránh đám người Chu Thẩm Nhiên, vì tránh né cuộc thi Olympic, nên chọn nhảy xuống vách núi là trường số 13 để tu luyện, nhưng tại sao lúc cô trở về giang hồ vẫn còn rơi vào trong vòng luẩn quẩn này vậy?
Có lẽ cuộc gọi điện và lời mời ‘ăn tết’ của ba cô đã gây họa. Chu Thẩm Nhiên luôn ngoan ngoãn không gây chuyện ở phân hiệu lại ra tay, lần này thân phận của hắn là người thần bí biết chuyện chứ không phải là em trai cùng cha khác mẹ với Dư Châu Châu. Có điều Dư Châu Châu không có hứng lấy độc trị độc, kéo hắn xuống nước.
Trần An nở nụ cười, “Lúc em học tiểu học, em sẽ khóc nhè vì chuyện này, nhưng bây giờ thì không, đây là chỗ khác nhau.”
Dư Châu Châu ngẩn người, “Có lẽ vì mẹ em không còn ở đây nữa.”
Bên kia im lặng rất lâu.
“Châu Châu, em cứ xem thường mình như vậy à?”
Cô không biết phải trả lời thế nào.
Dư Châu Châu không để ý chút nào. Có một bạn học kéo tay Mễ Kiều vừa mới về trường nói chuyện này, Mễ Kiều chỉ tát cô bạn một cái, “Cái miệng ngoài việc đồn thổi chuyện người khác lung tung ra thì không biết làm cái gì à? Chưa biết chuyện nhà người ta có thật không đã đi đồn khắp nơi, còn bảo ‘đừng nói cho người khác biết’ – tự cậu làm trước đi rồi nói tiếp!”
Sau đó Mễ Kiều nói xin lỗi với cô, vì sự nóng nảy của cô bạn mà chuyện này lớn hơn, cô bạn kia tức giận, lấy danh nghĩa cho mọi người ‘phân xử’ mà đồn chuyện này khắp nơi.
Dư Châu Châu cười, dịu dàng vuốt tóc Mễ Kiều. Nói trong lòng, “Đánh rất hay, không trách cậu.”
“Châu Châu?” Trần An nhỏ giọng gọi tên cô, Dư Châu Châu tỉnh lại khỏi kí ức.
“Thật ra không phải thế,” Dư Châu Châu từ tốn nói, “Em không thảm đến mức anh nghĩ đâu. Em chỉ nghĩ là, hồi học tiểu học, em cảm thấy việc không có ba gây cho em rất nhiều áp lực, sợ người khác biết nên luôn muốn né tránh. Mà em trốn xa thật,” Cô dừng lại một chút, “Dưới đôi cánh của anh, được anh che chở.”
“Sau này em mới phát hiện, những người bạn hay giáo viên từng ảnh hưởng đến tâm trạng của em cũng sẽ phai nhạt khỏi cuộc đời của em, hơn nữa bọn họ cũng không nhớ em mãi. Cho dù nhớ tới em thì cũng giống như Lăng Tường Xuyến, Tưởng Xuyên, bởi vì bọn họ sẽ trưởng thành, cũng biết cái gì đúng cái gì sai. Cho nên lần này, lại như trước, em chỉ muốn giả vờ không biết cái gì, dù sao một ngày nào đó, những con người đang nói chuyện của em đều sẽ biến mất khỏi cuộc đời em, cứ như chưa từng xuất hiện vậy.”
Dư Châu Châu cũng bị lý do mình mới nghĩ ra thuyết phục.
Nhưng cô lại nghe thấy tiếng lắc đầu của Trần An.
“Châu Châu, anh thà em không biết cái gì, sau đó khóc kể, hỏi anh em nên làm gì, sau đó để anh an ủi em, ít nhất như vậy còn chứng minh rằng em vẫn còn xem trọng danh dự của mình, vẫn còn có chuyện em quan tâm, vẫn là một đứa nhỏ. Em nói cho anh biết, em nghĩ vậy thật à? Em thật sự cảm thấy nó không có gì thật à?”
Không, vẫn còn chứ. Cô nhớ đến ngày hè lạnh giá kia, nhớ tới cái ôm ấm áp của Trần An.
Dư Châu Châu cầm chặt điện thoại, im lặng một hồi mới nuốt những lời đó xuống.
“Trần An,” Cô chuyển đề tài, “Anh có bận không?”
Trần An trước giờ đều không bỏ qua mà chuyển đề tài với cô, nhưng lần này, anh dừng một lát, đột nhiên nở nụ cười trong sáng.
“Mệt lắm, có rất nhiều thứ phải học, mệt như chó vậy. Đúng rồi, Châu Châu, tết anh không có ngày nghỉ, anh đều dành hết vào mùa hè. Có người quen ở Thái Lan, anh muốn đi Băng Cốc chơi, em có muốn đi chung không?”
Tim Dư Châu Châu nhảy một phát, trả lời không suy nghĩ, “Được.”
Nhảy nhót như một đứa trẻ.
Sau đó tỉnh táo lại, “Trần An, em không có tiền.” —-
Lúc mọi người đang đồn nhảm về Dư Châu Châu thì Lâm Dương đang tham gia cuộc tập huấn cho cuộc thi vật lý và số học của thành phố.
Gọi điện cho cô nhưng đối phương không nghe. Nhưng tối nào cô cũng nhắn một tin cho cậu, “Ngủ ngon, nghỉ ngơi tốt vào, cố lên!”
Ban đầu cậu thấy cảm động nhưng sau này thì thấy buồn lắm, tin này giống như lời động viên có lệ vậy. Lâm Dương bắt đầu nghi ngờ con đường hâm nóng tình yêu của mình.
Sáng hôm nào đó, Đường Vũ Ninh gọi cho cậu, “Này, thiếu gia, cậu có biết vợ cậu….”
“Vợ tớ là cái gì?” Lâm Dương gãi đầu, “Bây giờ còn chưa phải…. Mấy năm nữa cậu được phép gọi như thế.”
“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, vợ tương lai của cậu xảy ra chuyện, cậu biết không?”
Trái tim của Lâm Dương như bị người ta siết lấy.
“Chuyện gì?”
Đường Vũ Ninh kể lại mọi chuyện, sau đó chêm thêm, “Nhưng đều là tin đồn, cậu đừng xem là thật, tớ nghĩ mãi cảm thấy không nên nói cho cậu, để cậu không bị phân tâm, nhưng mà… Ai, cậu tự tính đi.”
Lâm Dương tắt điện thoại, lập tức gọi cho Dư Châu Châu, nhưng cô vẫn không nghe máy.
Là vì chuyện đấy, hay vì không muốn để ý tới cậu?
Hay là không muốn người khác quan tâm?
Lâm Dương thả điện thoại xuống, cười khổ. Nói cho cùng, thật ra cậu vẫn là người khác —-
Mùa hè đến.
Lăng Tường Xuyến đưa tay che ánh nắng chiếu vào, do động tác làm lâu nên tay hơi mỏi.
Nghi thức kéo cờ buổi sáng mới tiến hành được nửa, ánh mắt trời đã chiếu vào bọn họ, chói chang. Bình minh cũng tới sớm hơn, mỗi khi thức dậy đều thấy trời sáng choang, không còn ám muội như ngày xuân nữa.
Đàn em lớp mười đứng ở trên bục cờ diễn thuyết, giọng nói cứng ngắc, giọng điệu cứng ngắc, Lăng Tường Xuyến nhớ tới Sở Thiên Khoát, người kia đang đi tập huấn.
Cô nhớ đến tối tự học, bọn họ cầm tay nói chuyện ở khu hành chính, cô nói với hắn mọi phiền não của mình, rồi nói việc mình phải cẩn thận từng lời ăn tiếng nói vì sợ bị hiểu nhầm, kể lể một cách rất ‘tao nhã’, cũng có chừng mực. Hắn ôm cô từng đằng sau, vuốt nhẹ mái tóc dài của cô, nói với cô những đạo lý mà rất nhiều người nói với cô rồi – nhưng những lời đó do hắn nói ra đều khác với người khác.
Lăng Tường Xuyến đột nhiên thấy nực cười vô cùng.
Cô đã từng nhủ thầm với mình, nếu như người đó bị hủy dung, lại suy xét đền lòng dạ của hắn thì mày tuyệt đối sẽ không thích hắn, đúng không, đúng không.
Nhưng thế giới này lại chẳng có ‘nếu như’, cô vẫn luôn nhớ đến nụ cười dịu dàng trên gương mặt dối trá kia.
Yêu chẳng giống yêu, chia tay lại không giống chia tay.
Cô vẫn nhớ hắn, nhớ đến mức không ngủ được. Tối nào cũng đau lòng tới mức khóc tỉnh.
Sân trường tối đen, Lăng Tường Xuyến thấy mình rất cô đơn. Cô biết Lý Tĩnh vừa ăn cơm trưa với cô vừa nói xấu sau lưng cô với người khác. Cô có nghe mấy lời đồn kia, tự nhủ mình đừng chấp nhặt với đám người không hiểu biết đó, nhưng lại luôn muốn nghe người ta đánh giá mình thế nào.
Kẻ thù của bạn hợp tác với bạn của bạn sẽ là cách đánh đổ bạn hoàn toàn — [– –] một người sẽ phụ trách mảng nói những lời phỉ báng giả dối, một người sẽ phụ trách đồn những lời nói đó ra cho nhiều người biết.
Lý Tính nói hết những điều đó cho cô, không giữ lại cái gì, cô bạn luôn dùng gương mặt giả dối và giọng điệu tức giận khi kể những chuyện lớn nhỏ đó cho cô nghe.
Lăng Tường Xuyến không muốn để ý Lý Tĩnh, nhưng sự im lặng trong bữa cơm trưa của cô lại chứng thật suy nghĩ của Lý Tĩnh – Cô bị Sở Thiên Khoát đá, nhưng vẫn cố gắng níu kéo đối phương, mất ăn mất ngủ, trầm mặc ít nói. Đồng thời lại mơ ước vị trí hạng nhất nhưng lại không thể lấy được, cho nên thấy uất ức.
Nghi thức kéo cờ kết thúc, mọi người trở về lớp, Lăng Tường Xuyến phát hiện Dư Châu Châu đi gần mình.
“Trời bắt đầu nóng rồi.” Cô nói.
“Đúng vậy.”
“Ánh nắng lúc kéo cờ làm tớ thấy đau đầu.”
“Tại nắng chói quá mà.”
Lăng Tường Xuyến cười, “Có phải tớ nhạt nhẽo lắm không?”
Dư Châu Châu lắc đầu.
“Cậu nhớ Lâm Dương à?”
Dư Châu Châu kinh ngạc nhướng mày, Lăng Tường Xuyến không hiểu vẻ mặt đó có nghĩa là gì, là ‘Sao cậu lại hỏi thế’ hay ‘Sao tớ phải nhớ Lâm Dương chứ’?
Lăng Tường Xuyến và Dư Châu Châu chỉ biết nhau chứ không thân, nhưng cô lại muốn thổ lộ những stress cô phải chịu trong mấy hôm nay với cô bạn.
“Nhưng tớ lại nhớ một người.” Lăng Tường Xuyến nở nụ cười thảm.
Dư Châu Châu giống như biết Lăng Tường Xuyến nghĩ gì, nhỏ giọng nói, “Cậu ta sắp về rồi.”
“Thì ra cậu cũng biết mấy lời đồn đó à?” Lăng Tường Xuyến cười.
“Lời đồn gì thế?”
Vẻ mặt của Dư Châu Châu không giống nói dối. Lăng Tường Xuyết sửng sốt một chút, lắc đầu bảo, “Không có gì.”
“Tớ cũng bị đồn thổi mà,” Dư Châu Châu cười, “Hơn nữa những lời đồn đó đều là thật.”
Lăng Tường Xuyến quay đầu nhìn đi chỗ khác.
Lời đồn thổi của cô gần như là đúng hết. Cô vẫn còn nhắn tin cho Sở Thiên Khoát, cô muốn đạt hạng nhất, mặc dù bởi vì Sở Thiên Khoát mà cô ghét vị trí đó kia, nhưng cô cần vị trí đó, cô cần vị trí đó để xóa bỏ bầu không khí và lời đồn buồn nôn kia, cô cần vị trí đấy để chữa bệnh co giật của mẹ.
Chưa lúc nào ghét bản thân mình đến vậy.
“Châu Châu,” Lăng Tường Xuyến cúi đầu, giọng nói hơi run rẩy, “Không ai biết tớ rất mệt mỏi, thật ra tớ cũng mệt lắm.” —-
Tân Duệ lại đạt hạng nhất vào kì thi cuối kì. Cô biết, vị trí này có rất nhiều chỗ tốt, khi bạn ngồi lên vị trí này, nếu có gì xảy ra, mọi người đều sẽ bảo vệ bạn theo bản năng.
Dư luận sẽ làm bạn vui vẻ, nhưng sau khi tận hưởng hết sự vui vẻ thì bạn lại thấy cô độc trống vắng rất nhiều. Đau khổ của người khác và đố kị của họ – dù cho sự đố kị đó là do cô tự tạo ra – nhưng nó lại làm sự tồn tại của cô có ý nghĩa hơn, thành công hơn.
Nhưng mà, Dư Châu Châu và Lăng Tường Xuyến lại không để ý tới cô.
Dư Châu Châu không còn đi về chung với cô nữa. Có lúc Tân Duệ sẽ đứng đờ người trước trạm xe buýt để nhớ lại thời gian hai người cùng đứng đợi xe buýt với nhau, lúc bừng tỉnh rồi quay đầu lại, cô hoàn toàn không nhớ nổi tại sao bọn họ không đi về nhà với nhau nữa.
Cũng từng nghĩ tới việc nhắn tin cho Dư Châu Châu, hỏi có muốn về chung hay không – nhưng cô lại không dám đối mặt với cô ấy.
Tân Duệ chưa từng nói với ai biết, cô rất sợ Dư Châu Châu. Trừ Hà Dao Dao ra, Dư Châu Châu là người duy nhất trong Chấn Hoa biết cô tên là Tân Mỹ Hương, Dư Châu Châu biết cô từng trộm sách của người khác, Dư Châu Châu biết nhà cô mở cửa tiệm bán đồ tạp hóa, mẹ cô thường hay đuổi đánh ba cô, Dư Châu Châu cũng biết cô từng không thể trả lời bất cứ câu hỏi nào khi bị gọi lên bảng, còn bị Từ Chí Cường bắt nạt….
Chỉ cần Dư Châu Châu nói những điều đó, cô sẽ không bao giờ có thể trở mình.
Dư Châu Châu là người quen cũ duy nhất trong thế giới mới của cô.
Lúc Chu Thẩm Nhiên nói hết mọi chuyện cho cô, cô thậm chí còn không nghĩ tới việc tìm chứng cứ mà tin ngay lập tức. Cho dù Chu Thẩm Nhiên nhỏ nhắn, lưng hơi khom, chân hơi run – nhưng cô lại tin hắn nói thật.
Hoặc phải nói là cô hi vọng lời của hắn là thật.
Cô hi vọng vấn đề riêng tư của Dư Châu Châu cũng nát như cô, huyết thống của cô công chúa nhỏ luôn tươi cười kia cũng không thuần khiết như cô. Cho dù cô ấy từng bảo vệ và cứu vớt cô – thậm chí Tân Duệ luôn không ngừng tự nhủ với mình, sự thay đổi của cô không có công của Dư Châu Châu, đó là vì cô dũng cảm thay đổi mọi thứ chứ không phải do ai giúp đỡ hết.
Cho dù Dư Châu Châu chưa từng làm cô tổn thương.
Lỗi của các công chúa là vì bọn họ là công chúa.
Tân Duệ ngẩng đầu nhìn bóng lưng nghiêng nghiêng của Lăng Tường Xuyến.
Sau đó nở nụ cười —
Lăng Tường Xuyến thấy mình bị làm nhục.
Lúc ăn cơm, mẹ lại nói với cô một câu, “Có muốn luyện piano lại không? Nhanh chóng khôi phục trình độ cấp mười hồi cấp một, sau đó thi năng khiếu?”
“Tại sao?” Cô đặt chén cơm xuống bàn.
“Được cộng điểm,” Mẹ cười, “Thêm mấy điểm, đỡ lo hơn.”
Lăng Tường Xuyến nghe thấy tiếng nói chuyện mơ hồ trong phòng sách. Từ khi mẹ làm ầm ĩ chuyện người thứ ba kia, ba càng hiếm khi trở về nhà, những chuyện vốn có thể bàn bạc trên bàn cơm đều chuyển vào phòng sách để nói.
Nhưng cô biết, đây chỉ là một kiểu làm yên lòng mà thôi. Trực giác nói cho cô biết, ba đã chán mẹ đến mức không muốn diễn trò với bà nữa rồi.
“Tại sao con phải cần điểm cộng?” Lăng Tường Xuyến run rẩy, cô chỉ bị rớt hạng do sai lầm mà thôi, hai câu toán không làm được là do quên một số công thức, chỉ là sai lầm mà thôi.
Mà người phụ nữa trước mắt này thật sự là mẹ ruột của cô ư?
Lúc cô đứng dậy để về phòng, mẹ giữ lấy cánh tay của cô.
“Con tưởng mẹ không biết con làm trò gì ở trường à? Giáo viên của con nói hết cho mẹ rồi, nói chuyện của con với bạn học nam kia…. Tự con không chịu học, mẹ chỉ có thể nghĩ cách cho con, đây là một con đường, ít nhất còn giữ được gốc.”
Lăng Tường Xuyến cười lạnh. Võ Văn Lục đã nói với cô. Không biết ai lắm mồm nói với thầy nữa.
Cô không thừa nhận chuyện của cô và Sở Thiên Khoát, cô tin rằng, dù Sở Thiên Khoát bị hỏi cũng sẽ không nói cái gì cả.
Nhưng cô sai rồi. Sở Thiên Khoát lại hời hợt trả lời ‘Là bạn học bình thường, nhưng cậu ấy có suy nghĩ khác không thì em không rõ, em đã tạo khoảng cách với cậu ấy, dù sao đây là thời kì then chốt, thầy cũng biết, em biết rõ bên nào nặng bên nào nhẹ’ khi Võ Văn Lục nói với hắn ‘Có người thấy hai em hay đi với nhau’.
Nhưng mà cậu ấy có suy nghĩ khác không thì em không biết.
Nhưng mà cậu ấy có suy nghĩ khác không thì em không biết.
Lúc Võ Văn Lục nói lại câu này, Lăng Tường Xuyến nở nụ cười xán lạn tới mức thê thảm.
“Em không có suy nghĩ gì khác.”
Bắt đầu từ bây giờ.
“Con không thi năng khiếu, con không có vấn đề gì cả, mẹ, con sẽ bảo vệ tốt mặt của mẹ, đừng nghĩ bậy nữa, đừng động vào con.”
Cô không nghe mẹ nói gì, cô về phòng đóng cửa lại, cầm máy nghe nhạc chỉnh lên mức to nhất.
Opus 3 [1] của Frideric Handel [2]. Opus 3.
[1] Opus 3: Tác phẩm của Frideric.
[2] Geogre Frideric Handel là một nhà soạn nhạc người Anh gốc Đức thuộc thời kì Baroque, nổi tiếng với những dòng nhạc opera, oratorio, anthem và concerto organ.
Trước giờ Lăng Tường Xuyến không thích nhạc cổ điện, mặc dù cô học piano nhưng chỉ đàn nhuần nhuyễn những bài mà cô phải thi lên cấp thôi, trước giờ cô không biết Felix Mendelssohn [3] là ai.
[3] Jakob Ludwig Felix Mendelssohn Bartholdy, sinh ra và được biết đến rộng rãi với tên Felix Mendelssohn, là một nhà soạn nhạc nghệ sĩ dương cầm, nghệ sĩ đại phong cầm và chỉ huy dàn nhạc người Đức thuộc giai đoạn đầu thời kì âm nhạc lãng mạn.
Nhưng vì Sở Thiên Khoát, vì Sở Thiên Khoát, cô bắt đầu nghe [New World] [4] của Antonín Dvorák [5], bắt đầu đoán trong [Bốn mùa] [6] thì mùa nào càng nhiều thứ để nói hơn – chỉ vì để kéo dài thời gian nói chuyện với nhau.
[4] Neww World: Tác phẩm tiêu biểu của Antonin.
[5] Antonin Dvorak là một trong những nhà soạn nhạc quan trọng nhất của tất cả các thời kỳ và một trong những nhà soạn nhạc Séc nổi tiếng và hay được chơi nhất thế giới nói chung.
[6] Bốn mùa: do Lương Tịnh Như biểu diễn. Các bạn search gg nhé, lúc mình edit thì mạng hơi yếu, không load được để lấy link.
Cuộc sống của họ chẳng tao nhã chút nào, cần gì phải nghe âm nhạc tao nhã chứ? —
Lâm Dương ngồi ở bên bệ cửa sổ, nhìn ánh sáng ở đường đối diện.
Mễ Kiều vỗ vai cậu, “Cậu ấy chỉ ra ngoài chơi thôi mà, cậu cần gì làm vẻ mặt bị người ta bỏ rơi thế? Tớ đoán tâm trạng của cậu ấy không tốt, ra ngoài để giảm stress cũng bình thường mà.”
Lâm Dương cười, “Lúc tâm trạng của cô ấy tệ, cô ấy không nói cho tớ biết.”
“Sợ cậu phân tâm thôi, việc tập huấn của cậu rất quan trọng còn gì, việc đó liên quan đến tương lai đấy. Cậu không phải không biết Dư Châu Châu, cậu ấy là loại con gái không biết nặng nhẹ à? Cậu ấy chỉ muốn tốt cho cậu thôi, đó là quan tâm cậu đấy.”
Lâm Dương nghiêng đầu nhìn Mễ Kiều, “Khi cậu nói câu này, cậu có tin lời đó không?”
Mễ Kiều ho nhẹ, “Không tin.”
“Lời đồn liên quan đến thân thế của cô ấy à?”
“Có người bảo cậu ấy bị kích thích, tính cách thay đổi, tinh thần không tốt, có lẽ bị bệnh trầm cảm.”
“Trầm cảm con mọe chúng nó ấy!”
Mễ Kiều kích động vỗ tay, “Cậu được đấy, che giấu cái mồm đàn ông thô tục dưới vẻ ngoài bé ngoan, chửi thuận mồm ghê!”
Lâm Dương nghiêng đầu không nói gì.
Mễ Kiều vỗ vai cậu, “Cậu đừng quan tâm quá, cậu ấy chẳng để ý chút nào, cậu kích động làm gì chứ. Người dính vào yêu đương đúng là kì dị thật, người ta đau lòng cậu cũng lo, người ta không quan tâm thì cậu buồn, dằn vặt làm quái gì thế?”
Lâm Dương quay đầu lại, “Mễ Kiều, tại sao cậu muốn giúp tớ?”
Mễ Kiều sửng sốt một lát, cười hì hì, “Do rãnh quá mà, việc làm mai còn tốt hơn xây bảy ngôi chùa. Tích đức cho bản thân.”
“Thật sao?”
Mễ Kiều không trả lời, đột nhiên ho mấy tiếng, cả người co rúm lại, cứ như muốn ho cái gì ra khỏi họng vậy, gương mặt cô bạn đỏ chót, nước mắt giàn giụa.
Lâm Dương hốt hoảng nhảy xuống, giọng của Mễ Kiều nhỏ lại, lúc ngã vào người cậu, cơ thể cô bạn nhẹ như là lông chim vậy.
Cô bạn rất gầy, xương bả vai đâm vào ngực làm Lâm Dương thấy rất đau, bộ dạng im lặng của cô bạn lúc này, cứ như đã chết vậy.