Beta: Pi sà Nguyệt + Lâm Khiết
“Cậu là đệ nhất mặt dày”
Dư Châu Châu không bị điều đến bàn cuối như đã nghĩ, cô ngồi ở hàng thứ ba, bạn cùng bàn đổi từ Đàm Lệ Na thành một bạn học nam.
Bạn học nam này tên là Mã Viễn Phi, ngụ ý của cái tên rất rõ ràng, cũng chứa đầy sự hi vọng và yêu thương của cha mẹ – có điều từ tình trạng của cậu ta, có vẻ như kì vọng cao và tình yêu kia giống như nhiệt huyết ba giây mà thôi.
Đống gàu trên bả vai và ống tay áo đã mài bóng loáng của Mã Viên Phi làm Dư Châu Châu cảm thấy hối hận vì hành vi báo ơn của mình với Trương Mẫn ở phòng giáo vụ. Phía trước Mã Viễn Phi là một cô bạn trông yếu ớt nhu mì, sau khi bị cậu ta vung mực tẩy lên áo thì khóc lóc gọi cha mẹ đến – hai phụ huynh tức giận đến mức gần như muốn lật tung văn phòng của Trương Mẫn.
Vẻ mặt của Dư Châu Châu hững hờ, cô vừa lạnh nhạt lật tờ manga dưới hộc bàn, vừa liếc mắt chú ý xung quanh. Mã Viễn Phi đi đến, tức giận vứt cặp lên bàn. Cậu ta gần như là người duy nhất tỏ vẻ bất mãn khi ngồi chung với cô.
Dư Châu Châu cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng mí mắt không chớp một cái nào.
Điều chỉnh chỗ ngồi xong, cô anh văn đi vào lớp. Dư Châu Châu thấy Mã Viễn Phi ở cạnh giống như bị bệnh tương tư, thường xuyên xoay đầu trêu chọc cậu bạn xinh trai ở cuối hàng, còn cợt nhả gọi anh em mình trêu chọc mấy bạn nữ, thậm chí khi thấy hành vi tác oai tác quái của đám bạn bè còn sáng mặt, vui vẻ vỗ tay.
Khó trách mấy kẻ kia thích làm trò lớn như vậy, còn lấy lòng nhau từ sáng tới tối – bạn xem đi, ở hàng thứ ba còn có một vị khán giả tận chức vậy cơ mà.
Cô chưa từng nghĩ đến Mã Viễn Phi lại có lòng trung thành và đạo đức nghề nghiệp của mình như vậy – dù sao, trong lòng Dư Châu Châu, cậu ta chỉ là một tên đàn em nghe theo Từ Chí Cường, hoặc nói thẳng ra, là một tên nhóc bị ăn hiếp nhưng không biết điều đó. Mã Viễn Phi lôi thôi luôn xoay quanh bên người Từ Chí Cường để trêu chọc các bạn học khác, làm tên hề giải buồn cho đám người kia, còn thường xuyên bị đám Từ Chí Cường cười nhạo vì khẩu âm, thế nhưng vẫn vui vẻ mua đồ uống, truyền giấy, chịu tội thay bọn họ.
Nói thẳng ra, bọn họ không ghét Mã Viễn Phi. Lúc bọn họ khen cậu ta ngây thơ nghĩa khí thì không chút đỏ mặt đưa năm đồng để cậu ta xuống lầu mua đồ ăn.
Làm trò xấu xa sẽ bị nghiện hả? Cô nghĩ không ra.
Dư Châu Châu có nhân duyên rất tốt, lúc ngồi ở hàng đầu là học sinh giỏi, nhưng cô trước giờ không có lòng trung thành gì với lớp học cả. Trong lớp xảy ra chuyện gì, cô chỉ quay đầu nhìn một cái, sau đó nở nụ cười cổ vũ, hoặc bĩu môi khinh thường, sau đó cúi đầu đọc manga hoặc làm bài tập.
Im lặng lễ phép và nụ cười xa cách của học sinh giỏi có thể được hiểu là cao ngạo, hoặc là ngu ngốc, họ thường bị người khác nhìn với ánh mắt sùng bài, hoặc là đố kị, hoặc là thương hại. Dư Châu Châu không hề phát hiện, trạng thái ở chung của mình với các bạn học rất giống người kia.
Nhiều năm trước đây, cô đứng ở hành lang cùng một thiếu niên, thấy Trần An nở nụ cười nhạt nhẽo với mọi người vây xung quanh anh.
Cô đã từng ước ao rằng, hi vọng có một ngày cô sẽ trở thành Trần An xa vời như thế.
Thời gian đã thay đổi cô nhưng cô không biết điều đó.
Ở trong mắt Dư Châu Châu, hành vi của Mã Viễn Phi chỉ có thể dùng tám chữ để hình dung.
Đau đớn bất hạnh, tức giận không tranh.
Người duy nhất làm cô bận tâm là Tân Mỹ Hương.
Tân Mỹ Hương ngồi hàng thứ nhất từ dưới đếm lên, bạn cùng bàn của cô ấy là Từ Chí Cường.
Lúc này Từ Chí Cường đang trưng cái mặt khó chịu vì bị đổi chỗ.
Tân Mỹ Hương vẫn cúi đầu như cũ, giống như không nghe thấy lời nói trào phúng của Từ Chí Cường với bạn bè ở cạnh.
Dư Châu Châu liếc mắt nhìn về phía đó một hồi, trong lòng có chút lo lắng, sau đó đột nhiên thấy ánh mắt của Ôn Miểu đằng sau lưng mình.
Cô sợ hết hồn, mặt hai người rất gần, Dư Châu Châu thậm chí còn thấy mấy cục mụn trên trán cậu ta. Vành tai và hai gò má của Ôn Miểu đỏ rực, cậu ta cúi đầu, nhìn sách anh văn chằm chằm, nhỏ giọng hỏi, “Nhìn tớ làm gì…? Sao lại nhìn tớ với ánh mắt đó?”
Dư Châu Châu cảm thấy cậu ta rất khó hiểu, lườm một cái rồi quay đầu lại.
Không ngờ Ôn Miểu ở sau lưng còn đang nghĩ lung tung.
“Tớ có gì để nhìn à?”
Dư Châu Châu quay đầu lại, nở nụ cười, “Cậu không có gì đẹp mắt hết.”
Một lời hai ý nghĩa, gương mặt của Ôn Miểu khó chịu, nhỏ giọng nói, “Ai bảo tớ xấu?”
Dư Châu Châu quay đầu lên phía trước, nở nụ cười như con hồ ly nhỏ tà ác.
…
Mùa đông đến trong im lặng.
Dư Châu Châu vội vàng chạy vào nhà sau khi kết thúc tiết thể dục, cô để tay lên máy sấy ấm áp. Hôm nay học tiết trượt băng, cô chỉ mặc chiếc áo khoác nhung màu đen, quên mang găng tay và khăn quàng cổ, cho nên luôn co tay để vào túi áo.
Cô đột nhiên nhớ đến ông cốc. Nhớ đến sáng ngày đông hôm đó, hai ông cháu đứng song song để tay nơi máy sấy, Dư Châu Châu phát hiện trong lòng mình không còn cảm giác chua xót như trước kia nữa, ngược lại chỉ cảm thấy sự ấm áp vô tận. Gương mặt ông cốc giống như bị sương mù che lấy, nhìn không rõ ràng như trước, chỉ thấy được một nụ cười mơ hồ.
Thời gian làm mờ đi kí ức, xóa hết nỗi đau, chỉ để lại kỉ niệm ấm áp nhẵn nhụi.
Điều làm Dư Châu Châu cảm thấy may mắn là bệnh tình của bà ngoại đã tốt hơn, mặc dù phải uống nhiều thuốc nhưng không cần truyền nước nữa, cũng có thể bước được mấy bước, nhưng phải có người dìu đi.
Đàm Lệ Na và mấy bạn học chen ở xung quanh, khóe mắt Dư Châu Châu liếc về cái áo khoác màu trắng của cô bạn, cười khẽ – đây hẳn là món quà sinh nhật mà cô bạn vòi từ ba mẹ lâu nay nhỉ?
Bạn nữ tiểu học ngây ngô đã im lặng trưởng thành thành một cô thiếu nữ. Dù là mùa đông nhưng vẫn có thể nghe được tiếng nảy mầm của hạt giống trong lòng đất. Như vậy, mùa xuân còn cách xa sao?
Các bạn nữ không còn giả vờ không hứng thú khi nói về các bạn nam như hồi tiểu học nữa, cũng biết sơn móng tay rồi, khi mặc đồ mới luôn mang theo vẻ mặt phức tạp – nửa mong chờ người khác phát hiện, nửa lo lắng mọi người mắng. Mà các bạn nam ngồi hàng sau cũng bắt đầu vuốt tóc xịt keo, sau đó lo lắng mấy cục mụn trên trán. Có những lúc giáo viên gọi tên, căng thẳng một hồi rồi giả vờ bình tĩnh, mím môi rồi tìm đáp án….
Có lúc Dư Châu Châu nói về các cuộc cãi nhau của bạn học và giáo viên, hay hai bạn một nam một nữ cầm tay nhau, hay là việc bạn học trốn học… với mẹ.
Dư Châu Châu gắp một miếng bí đỏ, “Mẹ, mọi người thay đổi hết rồi, lá gan lớn hơn nhiều lắm luôn.”
Mẹ chỉ cười bảo, “Đang thời kì trưởng thành mà.”
Tiết học giới tính, giáo viên ngồi ở bục giảng đọc báo, bên dưới là tiếng cười và xì xào của các bạn học. Nội dung của tiết học này là sự phát dục của thời kì trưởng thành. Tính chất khác nhau của nam nữ, cấu tạo sinh lý, thời kì kinh nguyệt…
“Tiết này… tự đọc sách.” Giáo viên bộ môn giới tính đi vào lớp nói một câu như thế.
Đương nhiên, Dư Châu Châu cùng các bạn khác không đọc sách giới tính như lời giáo viên căn dặn. Cô đỏ mặt giả vờ không hứng thú, mở sách anh văn bắt đầu làm đề.
Mấy bạn nam nữ ở hàng sau lâu lâu lại cười hihi, Từ Chí Cường mở sách giáo khoa môn này đọc cái gì đó, bạn nữ ở cạnh đỏ mặt cười vỗ vai cậu ta, ngay cả Mã Viễn Phi cũng cười khúc khích. ‘Bầu không khí tự học’ ngại ngùng và sung sướng kia chỉ có Tân Mỹ Hương không ngẩng đầu, giả vờ như không nghe thấy.
Lông mày Dư Châu Châu cau lại, quan sát một hồi. Nửa năm nay, Tân Mỹ Hương im lặng hơn nhiều, thành tích vẫn tệ như trước. Hai người luôn bị Trương Mẫn tìm mắng mỗi khi có kết quả kiểm tra hàng tháng là Tân Mỹ Hương và Mã Viễn Phi.
Tuy rằng người bị thành tích kém không chỉ có hai người họ.
Dư Châu Châu thở dài, ánh mắt liếc về phía Ôn Miểu đang đọc sách giới tính say sưa. Bên trên là hình ảnh cấu tạo sinh lý nam giới – đương nhiên, Dư Châu Châu không bao giờ thừa nhận cô đã đọc hết quyển sách giới tính này từ hồi khai giảng, nếu không sao cô biết Ôn Miểu đang đọc cái gì?
“Cậu…” Dư Châu Châu gõ gõ bàn.
Ôn Miểu kinh hoảng ngẩng đầu, hai gò má đỏ bừng.
“Giáo viên bảo… giáo viên bảo tự học…”
Dư Châu Châu gật đầu, “Cái môn học không có cuộc thi này cậu lại học chăm chỉ như vậy. Ôn Miểu, cậu đúng là thiếu niên tốt, không học lệch.”
Mặt Ôn Miểu xanh mét.
“Tớ đương nhiên phải cố gắng rồi, có tấm gương ở trước mặt, tớ phải lấy làm chuẩn chứ – Thật ra, bây giờ bắt đầu cũng chậm hơn mọi người rồi.” Cậu ta cười híp mắt dùng cây thước gõ lên trang sách viết mấy chữ ‘Những việc cần chú ý trong thời kì kinh nguyệt’, “Tấm gương Dư Nhị Nhị của chúng ta luôn chuẩn bị bài trước mà!”
Dư Châu Châu vốn chột dạ lập tức câm họng, trừng mắt nhìn Ôn Miểu một hồi, chớp mắt, ấp a ấp úng nói, “Tớ, tớ không thấy!”
Ôn Miểu không nói gì, chỉ nhướng mày cười kiêu ngạo. Nửa năm nay, cậu và Dư Châu Châu luôn cãi nhau, Dư Châu Châu có vẻ ngoài hiền lành yên tĩnh thật ra rất độc mồm, cậu và đối phương từng cãi nhau rất nhiều, chủ đề cũng nhiều, từ cách giải toán rút gọn cho đến bài hát ‘Thiên Hắc Hắc’ và ‘Diều’ bài nào hay hơn, thậm chí còn dùng mấy thủ đoạn thấp hèn như lén cột dây dày vào chân bài, lần này cậu ỷ vào bộ mặt dày của nam sinh để chọc cô bạn.
Lúc cậu đang đắc chí thì thấy ánh mắt của Dư Châu Châu đang dán lên sách mình. Cậu dùng thước đo gõ lên hai chữ ‘mộng tinh’ in đậm to to.
Dư Châu Châu cúi đầu nhìn sách, sau đó ngẩng đầu nhìn cậu, sau đó cúi đầu đọc mấy chữ rồi lại ngẩng đầu nhìn cậu.
So với những bài giảng về kinh nguyệt của học sinh nữ, hai chữ này đúng là có lực sát thương rất lớn. Cổ Ôn Miểu cứng lại, quẫn bách không nói nên lời, chỉ có thể nhìn Dư Châu Châu với ánh mắt xin tha.
Cái đồ đệ nhất mặt dày. Một đều, Dư Châu Châu nở nụ cười, sau đó quay đầu lên, lúc này mới thở phào nằm nhoài lên bàn, cảm giác tai và gò má của cô như đang bị lửa đốt, nóng vô cùng.
Đúng là hai bên đều tổn hại.