• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Pi sà Nguyệt

Beta: Pi sà Nguyệt + Too Meo

“Hai con gấu không dám bắt nạt người khác”

Dư Châu Châu kinh ngạc nhìn đám người trước mắt – mười mấy tên nam sinh non nớt, lại ra vẻ làm đại ca. Có ba bốn người là học sinh cấp ba, dựa vào tường lười biếng, miệng cười cười như tới xem trò hài.

Cô nuốt nước miếng, nắm chặt vũ khí duy nhất – khăn lau.

…. Bộ dạng này giống như khăn lau là vật gì quý giá lắm.

Từ Chí Cường ở đối diện vẫn là gương mặt ngựa dài, sắc mặt đen hơn so với bình thường.

Dư Châu Châu quyết định, đánh trộm phải đánh tên đầu đàn, chủ tịch Mao từng nói, phải nhằm vào mâu thuẫn mà đánh.

Cô cảm thấy vai hơi run, quyết định không mở miệng, nếu không sẽ để lộ sự hoảng loạn của mình.

“Được chưa, mấy giờ rồi hả? Mau bắt đầu đi!” Nam sinh cấp ba đứng cuối cùng lên tiếng, lúc này Từ Chí Cường nở nụ cười, quay đầu khom lưng với đàn anh một cái, mới bắt đầu chỉ huy các anh em ở đằng sau.

“Một, hai, ba!” Từ Chí Cường nhỏ giọng nói.

Mấy tên nhóc ở trước WC nam giống như đã được luyện tập, toàn thể cùng quỳ xuống một chân, chỉnh tề nói.

“Chị dâu!”

Dư Châu Châu không kịp ứng phó, sợ đến mức dựa lưng vào tường, hoảng hốt nhìn Từ Chí Cường và đám người mặc đồ đen trước mắt. Bọn họ ngửa mặt lên, trong mắt lộ rõ sự hưng phấn khi tham gia trò vui, lấp lánh nhìn cô.

“Bình, bình thân…”

Cô còn chưa nói xong, đám con trai kia đứng dậy, vỗ vai chúc mừng Từ Chí Cường.

Lúc này Dư Châu Châu mới tỉnh táo lại, ngón út đâm vào phần tường bị loang lổ, cảm giác một ít bị rơi xuống đất.

Phải chạy thật nhanh.

Cô nghiêng mặt nhìn hành lang bị đám nam sinh này chặn lại, tính thừa dịp họ chưa chuẩn bị sẵn sàng thì lao ra, nhưng đột nhiên tay phải bị người ta cầm.

Sự thâm tình trong mắt Từ Chí Cường làm Dư Châu Châu sợ hãi, cậu ta nhìn Dư Châu Châu giống mấy tên nam chính trong truyện Quỳnh Dao, tay trái cầm tay cô, tay phải áp tường, miệng nhai kẹo cao su, chân còn nhịp nhịp.

“Thật ra anh biết anh rất giả dối, anh cũng biết cuộc đời của anh không tốt, lại cho rằng phụ nữ chẳng là cái thá gì, cho tới lúc anh gặp được em.”

Dư Châu Châu ngơ ngác nhìn cậu ta, hi vọng phá hủy lời tỏ tình của cậu ta, làm ơn đi, ngừng lại giùm, cậu đánh tui còn tốt hơn nhiều.

“Em trốn tránh là vì em không yêu anh, hay vì yêu anh nhưng không tin tưởng anh?”

Dư Châu Châu cực kì muốn trốn khỏi cái tay đen xì đang chặn mình của cậu ta, nhưng lại sợ cậu ta có nhiều người, không dám dùng sức. Cô biết mình chỉ cần hét một tiếng “Cô Trương, cứu em!” thì Trương Mẫn sẽ tới, nhưng mà — nếu không được thì sao?

Lúc này, cô đột nhiên nhớ tới Lâm Dương. Lúc học cấp một, không có ‘băng đảng lưu manh’ như thế này, dù có thì cậu ấy nhất định ra mặt lúc Từ Chí Cường nhục mạ cô, huống gì là lúc này.

Nhưng mọi chuyện như vậy là do cô lựa chọn.

Vì bí tịch võ công cái thế mà rơi xuống núi, nếu như gặp con hổ dữ cũng không thể lùi bước.

“Những thứ kia chỉ là mây gió thoáng qua, anh muốn nói một câu, anh yêu —“

“Từ Chí Cường!” Lúc này Dư Châu Châu mới mở miệng, giọng nói của cô không run rẩy như cô tưởng tượng.

Từ Chí Cường đang ‘đọc thơ diễn cảm’ bị ngăn giữa chừng, ánh mắt dại ra, cậu ta dừng lại, nhìn cô đang cố gắng đẩy tay mình ra.

“Tôi không thích cậu.” Dư Châu Châu lớn tiếng, đám người xung quanh bắt đầu xì xào, gương mặt như bị tình thánh nhập vào của Từ Chí Cường đen lại.

“Ai quy định cậu thích tôi thì tôi phải thích cậu? Nhưng mà, nếu cậu muốn trả thù tôi vì chuyện này, cậu… cậu… – ….cậu căn bản không phải là đàn ông!”

Mấy nam sinh cấp ba đứng đằng sau cười nghiêng ngả, một nam sinh thanh tú trắng nõn bĩu môi, một nam sinh cười gập bụng, cầm quyển sách gõ lên đầu Từ Chí Cường.

“Nếu hôm nay vừa tan học mà anh đi về thì đã bỏ qua trò hay này rồi. Anh Triệu nói mày đọc sách đến điên rồi, còn tập luyện với đàn em mấy ngày nhở?”

Đọc sách đến điên rồi? Dư Châu Châu ngẩng đầu nhìn quyển sách trong tay nam sinh cấp ba kia.

Bìa quyển sách là một cô bé mặc bộ đồ thủy thủ của Nhật Bản, trên đó còn có mấy chữ ‘Yêu học sinh xuất sắc’.

Cô biết quyển sách này, cũng nghe các bạn nữ nói về nó, đều là sách ‘không tốt’. Lúc Dư Châu Châu chưa nghĩ kịp, các nam sinh đã cười nghiêng cười ngả, bắt đầu trêu chọc Từ Chí Cường, kêu cậu ta bị bệnh thần kinh.

Dư Châu Châu cúi đầu, dán chặt người lên tường, sau đó định chạy khỏi đây nhưng cổ tay lại bị người khác kéo lại.

“Dư Châu Châu, tao nói cho mày biết, đậu má, hôm nay tao nể mặt mày —“ Từ Chí Cường kết thúc màn ‘diễn xuất’ của cậu ta, khôi phục lại tính cách, còn là kiểu thẹn quá hóa giận…

“Dư Châu Châu?” Chàng trai vừa cầm quyển sách cười nhạo Từ Chí Cường có vẻ kinh hãi, mà Dư Châu Châu lúc này đang nhe răng trợn mắt với Từ Chí Cường nên không để ý tới vẻ mặt của cậu ta.

“Từ Chí Cường!”

Chàng trai kia hô to về hướng bọn họ, lúc này Dư Châu Châu mới nhìn cậu ta một cái. Gương mặt của cậu ta có chút quen thuộc nhưng dù sao cũng là người lạ – Đương nhiên, cô không thể quen mấy tên lưu manh được.

“Từ Chí Cường, tôi biết cô bé này, cậu nể mặt tôi, đừng chấp nhặt với cô ấy.”

Từ Chí Cường bị mất mặt làm như không nghe câu này, cậu ta đỏ mặt, tóm chặt cổ áo Dư Châu Châu không buông.

“Nữ sinh học giỏi có rất nhiều, người này không hiểu chuyện thì đổi thành người khác là được…. Cường, hái dưa xanh sẽ không ngọt đâu!” Nói xong thì giơ giơ quyển sách lên, “Á Di và Đông Thụ trong sách là thích nhau, làm gì giống cậu, giống như đi cướp vợ người ta vậy.”

Giống như một tên côn đồ mất mặt, nói thẳng ra chỉ là một thằng nhóc chưa được mười bốn tuổi, cố gắng nén giận, trừng mắt nói với Dư Châu Châu, “Cút! Người thì vừa xấu vừa mập, còn là mọt sách, đứa mù mới thích mày!”

Còn không biết ai mới mù nữa. Dư Châu Châu kéo cổ áo từ tay của Từ Chí Cường ra, nhỏ giọng nói, “Chúc mừng cậu lại thấy ánh sáng.”

Sau đó bỏ chạy khỏi đó, không quan tâm có bao nhiêu người đang cười cô.

Lúc về lớp học mới phát hiện Trương Mẫn đã đi chỗ khác rồi, mặc dù túi xách và bài thi còn để trên bàn giáo viên. Tổ trưởng tổ trực nhật kinh ngạc nhìn Dư Châu Châu đang thở hổn hển, lại nhìn cô cúi đầu phủi sạch bụi nơi khe nứt trên bảng.

Thật ra, đằng sau lưng đã ướt đẫm vì mồ hôi.

Cuối cùng bọn họ cũng dọn xong rồi, Dư Châu Châu rửa tay, chia tay khăn lau bảng trong sự lưu luyến.

Ngẩng đầu thì thấy nam sinh trắng nõn lúc nãy và một nam sinh trông giống chuột đi qua lớp mình, cô nghiêng đầu nhìn hành lang một lát.

“Đợi một chút!” Dư Châu Châu cầm cặp chạy ra cửa, hai người bọn họ cũng dừng lại, cậu trai giống con chuột mỉm cười.

Dư Châu Châu nhìn nam sinh trắng nõn kia, đây là chàng trai vừa giúp cô lúc nãy.

“Cảm ơn cậu.”

Chàng trai nhoẻn miệng cười, “Cậu quên tớ rồi hả?”

Dư Châu Châu nhìn cậu ta khó hiểu, chàng trai mặt chuột ở cạnh cũng nhìn cậu ấy với ánh mắt hỏi dò.

“Tớ là….” Chàng trai trắng nõn đột nhiên ngừng lại, muốn nói lại thôi, cuối cùng nở nụ cười áy náy.

“Đi nào!” Cậu ấy lôi chàng trai có mặt như chuột đi như kiểu kéo gà, Dư Châu Châu nhìn bóng lưng của bọn họ, sửng sốt một lát mới thở dài một tiếng, dựa vào tường.

Thật ra cô rất sợ.

Buổi tối về nhà, mẹ đã nấu cơm xong. Dư Châu Châu cầm đũa chọt cơm, lòng không yên.

“Châu Châu, con sao vậy?”

Dư Châu Châu nghĩ đi nghĩ lại, mới mở miệng ‘oa’ khóc gào lên.

“Mẹ ơi, có người thích con….”

Mẹ Dư Châu Châu dở khóc dở cười, vội vàng rút khăn giấy lau nước mắt cho cô, “Có người thích con là chuyện tốt, khóc làm gì? Không phải chứ, người khác thích con thì con kích động vậy à?”

Dư Châu Châu vội vàng lắc đầu, có lẽ căng thẳng khủng hoảng đã tìm được chỗ tiết, cô thút tha thút thít, không giải thích rõ, khi cô thấy đám lưu manh ở trước cửa WC nam thì sợ hãi vô cùng.

Chuyện này Dư Châu Châu không viết cho Trần An biết. Cô đem những cảm xúc và việc vặt viết lại cho anh, chỉ có chuyện này là không nói chữ nào.

Bên cạnh có khủng bố đáng sợ như thế, cô mới hiểu, mặt trăng ở rất xa.

Trên đời có rất nhiều thứ, nhưng mặt trăng chỉ có thể ở trên trời nhìn từ xa. Mà thứ Dư Châu Châu có chỉ là một miếng khăn lau bẩn thỉu —

Sáng sớm hôm sau, mẹ Dư Châu Châu đưa cô tới trường. Ở rất nhiều kiểu giải thích khéo léo của Dư Châu Châu về sự vô năng của Trương Mẫn, mẹ cuối cùng cũng đành bỏ qua chuyện này, không nói với cô giáo.

Trả thù và truy cứu không phải cách tốt nhất. Có rất nhiều chuyện, bạn cố nhịn để nó trôi qua.

Nhưng điều làm Dư Châu Châu đỡ sợ là Từ Chí Cường chỉ trừng cô vài lần, không tiếp tục gây phiền phức với cô nữa. Không quá mấy ngày, Dư Châu Châu nghe nói Từ Chí Cường có bạn gái.

Là cô bạn lớp bên, nghe bảo là một học sinh giỏi.

Cái tin giật gân này bắt đầu truyền khắp nơi ở khối cô, khoảng chừng mấy ngày, hành động Từ Chí Cường đem một đám nam sinh tỏ tình, gọi chị dâu đầy lãng mạn kia được thổi phồng lên trời. Khóe miệng Dư Châu Châu co rúm, dở khóc dở cười.

Mẹ đưa đón cô mấy ngày, thấy cô không bị gì mới cho phép cô đi bộ về nhà lại. Tối thứ sáu, lúc Dư Châu Châu đi ngang qua tiệm cho thuê sách, nhìn trong đó không có ai, mới vui vẻ đi vào.

Bản lĩnh nhớ người của ông chủ rất tốt, thấy cô đi vào cửa thì để hai chồng truyện tranh ‘Shaman King’ lên bàn.

“Cô bé, truyện cháu tìm lần trước đây!”

Dư Châu Châu giật mình, vội cầm mười đồng tiền trong cặp ra đưa cho ông chủ, ôm chồng truyện nói cảm ơn. Cô liếc mắt nhìn một lượt, tiệm thuê truyện khá lộn xộn, các quyển truyện để khắp nơi, trên giá sách, trên bàn, dưới đất…

“Cháu tìm thêm một chút.” Cô nhỏ giọng nói, nhanh chóng đi tới khu truyện tranh giả vờ tìm tên truyện, đồng thời liếc mắt nhìn ông chủ – Cô rất muốn đi tới khu tiểu thuyết ngôn tình kia để tìm một quyển sách, nhưng rất ngại ngùng.

Cuối cùng ông chủ đi vào nhà, cô mới nhanh chóng đến khu vực ‘tư tưởng không tốt’ kia, ngẩng đầu tìm tên truyện.

Cuối cùng cũng tìm được quyển ‘Yêu học sinh xuất sắc’.

Dư Châu Châu rút quyển sách kia ra, cầm về khu manga mới lật bìa ra.

Lướt qua mấy phút đủ để cô hiểu rõ toàn bộ nội dung truyện.

Tên côn đồ Đông Thụ và nữ sinh giỏi Á Di không đánh nhau thì không quen biết, oan gia ngõ hẹp, kết thành lương duyên.

Cô khinh. Dư Châu Châu khinh thường giở sách, đột nhiên thấy một bức tranh minh họa, sợ đến mức suýt ném sách đi, cô vội vàng khép sách lại, cảm giác cầm quyển sách này cực nóng.

… Hai người… hôn nhau… mặc đồ rất thiếu vải….

Dư Châu Châu cắn răng sợ hãi. Tên Từ Chí Mạnh kia biến thái ghê!!!

Nhưng nghĩ tới màn tỏ tình học theo sách, thậm chí còn đọc lời thoại sứt sẹo kia, cô cảm thấy vui vẻ khi cười lên sự đau khổ của người ta, giống như đã phát hiện ra bí mật của một tên xã hội đen vậy.

IQ kém. Dư Châu Châu nghĩ.

Nhưng quên mất cô cũng đọc một ít truyện tranh và xem một ít phim hoạt hình có nội dung IQ kém tương tự.

Cô thở dài, để sách về giá sách, đột nhiên cảm thấy có hơi thở sau gáy mình, cứ như có người đang đứng gần.

Dư Châu Châu đột nhiên quay đầu lại, người này là chàng trai đã giúp cô hôm đó.

“A, là cậu – Sao cậu không lên tiếng? Muốn hù chết ai à?” Dư Châu Châu chắp tay sau lưng, giấu sách.

“Cậu xem gì thế?” Chàng trai nhìn cô tò mò.

“Không có gì, không có gì, tớ…” Cô chỉ tay về bộ ‘Shaman King’ trên bàn, “Tớ thuê truyện tranh.”

Chàng trai xoay người nghiên cứu ‘Shaman King’, Dư Châu Châu vội vàng nhét quyển ‘Yêu học sinh xuất sắc’ vào góc khuất của khu truyện tranh.

“Tớ đã gửi tiền thế chấp, phải đi đây.” Dư Châu Châu cười giả lả, cầm đống truyện tranh trên bàn, “Hẹn gặp lại!”

Chàng trai giữ tay áo của cô, cười nói, “Châu Châu, cậu quên tớ thật à?”

“Cậu là ai?”

Lần này, hắn không lo lắng như lần trước vì không có bạn ở cạnh, cười thoải mái nói.

“Tớ là Bôn Bôn đây!”

Dư Châu Châu há mồm, nhìn cậu ta ngơ ngác.

Thật ra cô không còn nhớ rõ gương mặt của Bôn Bôn, ký ức còn lưu lại trong đầu chỉ là những đường viền mơ hồ. Nhưng điều này không quan trọng, Bôn Bôn lớn lên cũng tốt, gương mặt đẹp hơn, nhưng với cô, cậu vĩnh viễn là Bôn Bôn năm đó.

Dư Châu Châu hét ầm lên. Ông chủ vội vàng kéo rèm nhìn ra ngoài, thấy một cô bé đang vui vẻ lắc lắc tay một chàng trai.

Ông cười một tiếng, thả rèm xuống.

Dư Châu Châu hưng phấn một hồi mới bình tĩnh lại, ngại ngùng sờ mũi hỏi, “Sao có mỗi tớ vui vẻ thế? Sao cậu không nói câu nào….”

Bôn Bôn nghiêng đầu cười, “Tớ đã vui từ mấy ngày trước rồi!”

Lúc giúp mình đó hả? Dư Châu Châu chỉ lo cười khúc khích, hahahaha, cô cầm tay áo Bôn Bôn lắc lắc, sau đó phát hiện hành động này của mình rất ngốc, nên dừng lại.

“Hôm… Hôm đó, sao cậu không nói cậu là Bôn Bôn hả?”

Bôn Bôn nghe vậy, ngại ngùng cúi đầu, lúc này, Dư Châu Châu mới thấy người bạn nhỏ ngại ngùng hiền lành lúc bé của cô.

“Bạn tớ đang ở cạnh…. Tớ phải nói kiểu gì?”

Dư Châu Châu gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.

Một tên xã hội đen tên là Bôn Bôn – Dù là ai cũng khó chấp nhận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK