Beta: Pi sà Nguyệt + Too Meo
“Cuối cùng vẫn khác nhau”
Trong nháy mắt, Dư Châu Châu có thể thấy Từ Chí Cường hùng hổ đá một phát lên tay của một bạn nữ đang bị dồn trong góc tường, mà cô bạn bị đá không ngẩng đầu lên, chỉ bướng bỉnh ôm cặp vào ngực, đó là Tân Mỹ Hương.
Một đám nam sinh xông lên kéo Từ Chí Cường ra, trong miệng không ngừng khuyên ngăn, “Bình tĩnh chút nào, mẹ kiếp, cậu bệnh à? Cần gì tranh chấp với kẻ đần độn như cậu ta chứ, đánh cậu ta bị thương còn phải bồi thường….”
Dư Châu Châu sợ hãi thay đổi sắc mặt, vội vàng đuổi theo, vòng qua Từ Chí Cường đang giả vờ hùng hổ tránh khỏi sự ngăn cản của mọi người, ngồi xổm bên cạnh Tân Mỹ Hương hỏi, “Có đau không? Chỗ bị đá có sao không? Cậu nói chuyện đi!”
Tay Dư Châu Châu đặt trên bả vai Tân Mỹ Hương, cảm nhận được sự run rẩy của cô bạn. Tân Mỹ Hương cuộn mình lại như con nhộng, ôm chặt chiếc cặp màu lam bẩn thỉu, gương mặt trốn vào trong đùi.
“Tại sao cậu lại đánh người khác?” Dư Châu Châu giận đến mức đỏ cả mặt, gần như quên đi sự sợ hãi, xoay người mạnh mẽ lớn tiếng hỏi Từ Chí Cường.
“Ông đây thích! Mẹ nó, con tiện nhân [1] này dám trộm đồ của bạn gái tao, ông đây X mẹ mày [2]…”
[1] tiện nhân: từ này là từ chửi, vì nghĩa từ này không thích hợp nên mình sẽ để nguyên hán việt. Nhưng nếu các bạn thích, thì mình giải thích thêm, từ này nếu dịch sang thời điểm hiện tại, thì là con bitch, con điếm cái… những từ ngữ này mình không thích và quá nặng nề với thể loại truyện thanh xuân vườn trường, nên sau này mình sẽ không giải thích và vẫn giữ nguyên là tiện nhân nhé.
[2] Cái câu này đồng nghĩa với ĐMM ở Việt Nam.
Lời nói của Từ Chí Cường thô tục tới mức người khác chỉ muốn bịt tai lại, lửa giận của Dư Châu Châu xông lên ngực, cô đứng dậy, đang định mở miệng nói gì thì bị Ôn Miểu che miệng lại.
“Bình tĩnh đi nào, bọn họ ngăn Từ Chí Cường lại rồi, cậu mau đưa Tân Mỹ Hương đi khỏi đây, xem có bị thương gì nặng không!”
Dư Châu Châu cố gắng kiếm chế lại, lúc này mới bình tĩnh lại, sau đó ngồi xổm xuống vỗ vỗ đầu Tân Mỹ Hương, “Mỹ Hương, Mỹ Hương, đi tới phòng y tế với tớ, cậu có đứng được không đó?”
Tân Mỹ Hương giống như bị giam cầm trong lời nguyền rủa, chỉ run rẩy, không ngẩng đầu hay nói gì. Dư Châu Châu thậm chí còn tưởng cô bạn đã bị điếc thật rồi.
“Mỹ Hương, Mỹ Hương?” Ôn Miểu cũng ngồi chổm hổm xuống, dịu dàng gọi tên cô bạn, “Cậu có thể đứng dậy được không đó?”
Lúc này Tân Mỹ Hương mới ngẩng đầu lên, mắt sưng húp híp thành một đường vì khóc nhiều. Môi cô bạn mấp máy không ngừng nhưng Dư Châu Châu lại không nghe được cô bạn đang nói gì.
Cô chỉ có thể quỳ xuống, kề sát người vào cô bạn, cố gắng lắng nghe giọng của cô bạn trong bầu không khí ồn ào này.
Dư Châu Châu cố gắng một hồi mới nghe được một câu nói lặp lại không ngừng.
Tao muốn giết chết mày —
“Cậu nói xem, có phải chúng ta đang trốn học không?” Ôn Miểu ngáp một cái, đã lâu rồi cậu chưa từng ở chung với mình Dư Châu Châu, lúc này cũng có thể xem là hai người đang ở riêng với nhau – Tân Mỹ Hương ở cạnh chỉ có thể tính là bối cảnh làm nền xung quanh mà thôi.
Dư Châu Châu không trả lời. Cô và Tân Mỹ Hương đều im lặng.
Cô phải cố gắng hết sức mới kéo Tân Mỹ Hương đứng dậy, kéo cô bạn lên sân thượng trường học – ổ khóa của cửa ra sân thượng bị hỏng nhưng không ai sửa lại cả, bởi vậy đây đã trở thành trụ sở bí mật của mình Dư Châu Châu.
Mười phút sau, Ôn Miểu cũng đi tới, hỏi thăm được đầu đuôi sự việc.
Lúc tan học, bọn họ đuổi Tân Mỹ Hương ra ngoài, để bạn gái Từ Chí Cường ngồi ở chỗ Tân Mỹ Hương nói chuyện với cậu ta. Sau khi cô bạn kia rời khỏi thì đột nhiên quay lại bảo mình quên quyển ‘Tạp chí ca sĩ’ ở chỗ ngồi, nhưng Tân Chí Cương lục tìm trên bàn Tân Mỹ Hương một hồi lâu vẫn không tìm thấy quyển tạp chí màu sắc rực rỡ dễ thấy này.
Hắn ta cho rằng Tân Mỹ Hương trộm quyển tạp chí rồi để vào cặp, cho nên đòi lục cặp của Tân Mỹ Hương. Tân Mỹ Hương luôn im lặng để mặc bọn họ ăn hiếp mình lại thay đổi, cứng rắn và bướng bỉnh bảo vệ cặp không để hắn ta lục soát, trong lúc tranh chắp, cô bạn cố gắng ôm cặp chạy trốn ra khỏi lớp, sau đó bị Từ Chí Cường mạnh bạo kéo lại, ngã ngồi xuống đất, gáy đập lên góc bàn.
Lúc Dư Châu Châu nghe được tiếng kêu hò là lúc cô bạn bị ngã xuống đất.
Một giây sau, Tân Mỹ Hương cố gắng núp vào góc tường, để mặc cho Từ Chí Cường đá mình, tay không buông cặp của mình ra.
“Mỹ Hương, chúng ta đi tới phòng y tế kiểm tra chút nhé? Trên người cậu có đau chỗ nào không? Chúng ta đi kiểm tra xem trên người có vết thương nặng nào không, được không?”
Lời nói của Dư Châu Châu dịu dàng nhỏ nhẹ, ánh mắt của Tân Mỹ Hương đờ đẫn, cô bạn vẫn đắm chìm trong sự thù hận của mình.
“Này, cậu có thể đừng như vậy được không? Nếu cậu muốn giết tên kia thì đi cầm dao đâm tên kia một phát đi, cần gì ở đây làm trò như vậy?” Sự kiên nhẫn của Ôn Miểu gần như không còn, Dư Châu Châu trừng mắt với hắn ta nhưng hắn ta mặc kệ, không để ý.
Tân Mỹ Hương giống như không nghe thấy lời này, chỉ cúi đầu nở nụ cười đắc ý.
Ôn Miểu kinh ngạc nhìn Dư Châu Châu, “Đừng nói cậu ta… điên rồi ha?”
Dư Châu Châu cũng sửng sốt, nghĩ một hồi đột nhiên nở nụ cười.
“Nè, cậu cũng điên rồi à….” Ôn Miểu lùi về sau mấy bước “Đừng bảo với tớ đây là bệnh truyền nhiễm nhé!”
Dư Châu Châu lắc đầu một cái, nụ cười càng thêm dịu dàng nhưng trong đó lại mang theo sự bi thương.
“Ôn Miểu, nếu như cậu rất muốn làm một việc gì đó nhưng năng lực quá yếu, không thể làm được… cậu sẽ làm gì?”
Ôn Miểu gãi đầu một cái, im lặng nhìn mũi chân, không hề nói gì nữa.
Cậu không muốn nói cho Dư Châu Châu biết, sau khi kết thúc buổi thi giáo viên dạy giỏi kia, trước khi ngủ, cậu vừa nằm trong chăn vừa nhớ lại hình ảnh hôm đó một lần, chẳng qua lần này bạn học đóng vai Romeo trở thành cậu, ngay cả những lời giải thích về đường chân trời cũng được cậu lặp lại một lần trong đầu, thậm chí bản thân cậu cũng không phát hiện được biểu cảm gương mặt mình lúc ảo tưởng đó rất sinh động.
Khi chúng ta không thể làm được cái gì, chúng ta chỉ có thể nằm mơ giữa ban ngày.
Chẳng qua, có một số người không chịu tỉnh khỏi giấc mơ giữa ban ngày đó.
Dư Châu Châu thở dài, “Tớ nghĩ, Tân Mỹ Hương đang nghĩ tới hình ảnh mình dẫm đạp Từ Chí Cường dưới chân.”
Ôn Miểu im lặng, không đáp lời.
Dư Châu Châu ngồi cạnh Tân Mỹ Hương, dịu dàng ôm lấy vai cô bạn.
Cơn gió lạnh lẽo thổi qua, Dư Châu Châu cảm thấy gò má của mình bị gió thổi tới mức mất cảm giác.
Ba ngày sau là cuộc thi cuối kì, lại một học kì kết thúc nữa rồi.
Cô cũng đã từng ảo tưởng đến hình ảnh diễu võ dương oai sau khi đậu Chấn Hoa, rồi trở lại trường tiểu học trực thuộc đại học sư phạm ‘thăm’ cô Vu, sau đó đối phương sẽ phản ứng – nở nụ cười dối trá và nói rằng, “Tôi sớm biết em giỏi vậy mà.” Hoặc là lúng túng thừa nhận ánh mắt của cô trước kia thiển cận, hoặc làm hành vi biết trước chẳng làm thế…. Cho dù là dạng phản ứng nào cô cũng đã nghĩ ra cách đáp trả, gần như không nghĩ đến việc thi vào Chấn Hoa khó đến thế nào, ở trong giấc mộng ban ngày kia, cô là nữ hoàng, vui vẻ phát tiết là được rồi, sau đó nở nụ cười thỏa mãn chìm vào giấc mộng đẹp.
Khi tỉnh lại, ngoài cửa sổ là ánh nắng lười biếng cùng sự thật tàn khốc. Nữ hoàng cao quý không thể không bắt đầu học bài.
Ba người bọn họ đứng vậy rất lâu. Đến khi Ôn Miểu trở thành tượng băng, Tân Mỹ Hương đột nhiên mở miệng, nhỏ giọng hỏi.
“Các cậu, từ bé đã là học sinh giỏi à?” —-
“Trần An, anh biết không, lúc Tân Mỹ Hương đang được cô y tá kiểm tra vết thương, em và Ôn Miểu vụng trộm lục cặp cậu ấy.”
“Quyển tạp chí kia ở trong cặp cậu ấy thật.”
“Ôn Miểu rất kinh ngạc, nhưng em luôn biết, Tân Mỹ Hương có thói quen trộm sách. Chỉ trộm sách mà thôi. Quyển ‘Tuổi 17 không khóc’ trước kia cũng bị cậu ấy lấy trộm từ tiệm thuê truyện ra. Cậu ấy không có tiền để thuê sách, nói thẳng ra, không có tiền để thế chấp. Những quyển manga và tiểu thuyết của cậu ấy đều trộm mà có hết – nhưng sau khi đọc xong cậu ấy sẽ trả lại, khụ, điều kiện đầu tiên là quyển đó dở….”
“Không hiểu tại sao, có thể do cậu ấy quá đáng thương nên em có thể thông cảm hành vi này của cậu ấy. Dù sao, những thứ đáng phải có, cậu ấy không thể có được.”
“Em biết nguyên nhân tại sao cậu ấy hỏi tụi em câu đó. Em cũng nghĩ tới không ít lần, nếu như thành tích của em không tốt, Trương Mẫn có lẽ sẽ không thích em, mẹ cũng không để em đọc truyện tự do như thế, các bạn học cũng không che chở yêu thích em như vậy….”
“Thật ra em biết đáp án, biết rất rõ nữa là đằng khác. Lúc học lớp sáu hồi tiểu học, các kì thi Olympic đã nói cho em biết, nếu thành tích tệ thì em chẳng là cái quái gì cả.”
“Tân Mỹ Hương cảm thấy, chỉ cần thành tích tốt, cậu ấy có thể có được mọi thứ mà tụi em có. Mặc dù em cảm thấy yêu vốn không nên có điều kiện gì đi kèm, nhưng trên thực tế, nó không phải. Em không biết nếu thành tích thay đổi thì cậu ấy có vui vẻ hạnh phúc không, nhưng em biết, đây có thể là đường tắt duy nhất mà cậu ấy có thể thử được.”
Cơ hội duy nhất.
Lúc đưa Tân Mỹ Hương về nhà, Dư Châu Châu nhỏ giọng nói về ‘Trò chơi nhân vật chính’ kia.
Trước kia Trần An đã dùng quy tắc trò chơi này để làm cô thay đổi, bây giờ cô dùng nó để cứu vớt một cô gái khác.
Hai người một người từng mất đi sự yêu thương, một người chưa bao giờ có được sự yêu thương đó.
Ngọn lửa trong mắt Tân Mỹ Hương làm Ôn Miểu sợ hãi.
“Tớ sẽ giúp cậu.” Lúc Dư Châu Châu trở lại chỗ ngồi, nhỏ giọng hứa hẹn.
“Cậu cần gì phải thế.” Ôn Miểu ở đằng sau lắc đầu.
“Cậu không hiểu.”
“Sao tớ không hiểu?” Cậu nghiêm túc nhìn Dư Châu Châu, “Hồi trước cậu học tiểu học trực thuộc đại học sư phạm chứ gì? Trốn chạy tới ngôi trường nát bét ở xa này để học là vì trò chơi chó má kia chứ gì? Cố gắng kìm nén mọi thứ chỉ vì muốn cho mọi người thấy, cậu có năng lực, cậu có thể thi đậu Chấn Hoa chứ gì?”
“Cái này có gì sai à?” Dư Châu Châu kích động.
“Không có gì sai,” Ôn Miểu lắc đầu, “Không có gì hết.”
Vì vậy cậu mới nói với Dư Châu Châu rằng, chúng ta không giống nhau.
Một khắc đó, sự tự ti cùng mê hoặc mù mịt do buổi thi giáo viên dạy giỏi đang bao phủ lấy Ôn Miểu dần tản ra. Ôn Miểu ngồi ở vị trí của mình, mỉm cười nhìn Dư Châu Châu ở phía trước đang học tập chăm chỉ.
Bởi vì bọn họ không giống nhau.