Vi Nhã quay sang an ủi ba mẹ Từ: “Ba, mẹ, anh Dĩ Mặc và con có lẽ không có duyên làm vợ chồng, thôi thì đợi một thời gian nữa vào đại học, con sẽ tìm cho ba một đứa con rể ưng ý nha” Vi Nhã nháy mắt.
Ba mẹ Từ bị cô chọc cười: “Cái con bé này, vừa mới bị từ chối đấy, chưa gì đã nghĩ đến chuyện tìm người khác rồi”
Nhưng Tiểu Vũ vẫn còn nhỏ, chưa hiểu chuyện lắm, thấy chị gái bị xúc phạm như vậy, cũng thấy bất bình, cậu bé chạy tới trước mặt An Dĩ Mặc, bày ra bộ dáng hùng hổ, chỉ vào mặt hắn: “An Dĩ Mặc, chị tôi có điểm nào không tốt mà anh lại từ chối?” Cậu bé quét mắt đánh giá Tiêu Yên một lượt từ trên xuống dưới khiến cô cảm thấy như bị lột trần vậy.
Vi Nhã liền ôm mặt cậu bé đối diện về phía mình, cười dịu dàng: “Tiểu Vũ, làm như vậy là bất lịch sự đấy”
“Nhưng mà…” Cậu vẫn thấy ủy khuất cho chị.
“Chị nói em có nghe không?” Giọng Vi Nhã trở nên đanh thép, rồi lập tức trở nên dịu dàng: “Chị có làm một ít bánh ngọt để ở tủ lạnh ấy, em nhờ dì Đỗ cắt ra ăn nhé”
Tiểu Vũ xụ mặt, liền nghe lời Vi Nhã đi ăn bánh ngọt.
Mẹ Từ lắc đầu: “Aiz, thằng bé cứ bị chiều hư như vậy, lớn lên sẽ thành cái thùng phuy cho xem”
Giải quyết xong Tiểu Vũ, còn hai nhân vật chính của buổi náo loạn này, cô cười cứng đơ: “Anh Dĩ Mặc, món quà anh tặng em hôm nay đúng là lớn đó”
Tiêu Yên lập tức giải thích: “Vi Nhã, không phải như cô nghĩ đâu…” Cô chưa kịp nói hết, An Dĩ Mặc đã thay cô lên tiếng.
“Nếu tôi không làm vậy, Tiêu Yên sẽ chịu tổn thương” Hắn tự tìm cho mình một cái cớ, ba mẹ hắn đã gặp Tiêu Yên và muốn Tiêu Yên rời xa hắn. Chỉ có làm cách này, mới khiến ba mẹ hắn phải chấp thuận.
Vi Nhã vẫn bình thản: “Vậy đổi lại người tổn thương sẽ là em, anh nghĩ qua chưa?”
Chưa từng!
Bởi vì cô cũng như vậy, nên không hề ngạc nhiên.
An Dĩ Mặc cúi đầu: “Là tôi có lỗi với em”
Vi Nhã cười mỉa trong lòng: “Anh không có lỗi, em không có lỗi, cô ấy cũng không có lỗi, chỉ là trái tim anh không hướng về em mà thôi” và tôi cũng vậy.
Vi Nhã quá hiểu chuyện, quá vị tha, khiến cho An Dĩ Mặc cảm thấy bản thân thật tội lỗi, mong muốn bù đắp và che chở cho cô ngày càng lớn dần trong lòng hắn.
An Dĩ Mặc đưa tay ra: “Chúng ta vẫn sẽ là bạn bè chứ?”
Vi Nhã suýt bật cười thành tiếng. Bạn bè? Sau những chuyện hắn làm ư? Cô còn chưa tính sổ chuyện hắn đẩy nguyên chủ đập đầu mất trí nhớ đâu đấy.
Cô khẽ cười: “Tất nhiên rồi!”
Ba Từ không nghĩ rằng Vi Nhã có thể dễ dàng cho qua chuyện này như vậy, không phục bèn lên tiếng can ngăn: “Nhã Nhi, con không nhớ cậu ta vừa làm gì sao?”
“Ba yên tâm, con gái lớn rồi” Vi Nhã dùng lời nói trấn an ba Từ.
Phải rồi, hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của cô. Con gái lớn, mọc đủ lông đủ cánh, có thể lo cho mình, cũng có thể bay tới phương trời xa xôi khác. Chẳng mấy chốc sẽ không còn bên cạnh mình nữa. Ba mẹ Từ nghĩ tới đây, không khỏi cay cay khóe mắt.
“Tùy con thôi!”
Vi Nhã lại tiếp tục nói với An Dĩ Mặc: “Em vẫn sẽ là người bạn tốt của anh”
An Dĩ Mặc nghe vậy vô cùng cảm động: “Vi Nhã, cảm ơn em”
Hắn định ôm lấy cô, nhưng Vi Nhã nhanh chóng quay lại sân khấu: “Mọi người, xin lỗi vì chuyện vừa rồi, bữa tiệc có thể tiếp tục”
Minh Ngọc liếc xéo thấy Cố Đình đang đứng ghé cạnh bàn quan sát một màn vừa rồi, chân liền dịch về phía hắn: “Có ghen không?”
Cố Đình thu hồi tầm mắt của mình: “Cậu muốn nói cái gì?”
Minh Ngọc nửa thật nửa đùa: “Cậu thích cậu ấy đúng không?”
Không ngờ hắn lại gật đầu. Minh Ngọc trợn mắt kinh ngạc.
"Từ lúc nào?" Cô không khỏi tò mò.
Cố Đình không nói.
Minh Ngọc đánh giá: "Nhưng cậu và Vi Nhã ở hai tầng lớp khác nhau, cậu muốn ở bên cạnh cậu ấy không dễ."
Hắn đáp: "Tôi biết!"
"Cho nên?"
"Tôi sẽ cố gắng để có thể sóng vai bên cạnh cậu ấy"
Minh Ngọc thầm giơ ngón cái cho hắn. Cô cứ tưởng hắn sẽ biết khó mà lui nhưng không, hắn đúng là rất thú vị.
- ------------------------------
Tin tức mấy ngày nay đều đang rúng động chuyện hai nhà An-Từ hủy bỏ hôn ước. Cổ phiếu An gia giảm mạnh. An gia bây giờ chính là đang đứng trên đầu sóng ngọn gió. Cho đến khi An gia đứng trên bờ vực, Từ gia liền vươn tay giúp đỡ.
Nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó. Chuyện ba Từ cưỡng ép di dời đất từ hơn 20 năm trước, rồi cả chuyện Vi Nhã suýt trở thành cô dâu thần làng đều được công bố rộng rãi. Lúc này truyền thông lại đổi chiều, nói rằng Từ gia đạo đức giả. Vừa kéo được An gia lên thì chính mình bị rớt xuống vực. Cổ phiếu Từ gia rớt giá thê thảm, nhiều cổ đông đòi rút vốn. An gia cũng vươn tay giúp đỡ Từ gia, nhưng tình thế bây giờ không giống như lúc đó.
Vi Nhã đã mấy ngày không tới trường. Minh Ngọc có hỏi thăm thì Vi Nhã đang bận rộn với chuyện học cách quản trị công ty, vì Tiểu Vũ còn quá nhỏ để tiếp nhận, ba Từ vì quá tức giận nên đã nhập viện. Vi Nhã phải chạy ngược chạy xuôi khắp nơi để đàm phán. Lúc này cô mới thấy được quản lý một công ty lớn không dễ, mà Đường gia so với Từ gia còn phức tạp hơn nhiều.
Vi Nhã nhận ra mình đã sống núp dưới cái bóng của ba quá lâu rồi. Giờ cô mới hiểu được tại sao ba lại yêu cầu khắt khe tới như vậy. Cô vẫn là quá ngạo mạn rồi. Không có Đường gia cô không là cái gì cả.
Vi Nhã sau khi xong công việc liền trở về. Nhưng hôm nay cô muốn một mình đi bộ về nhà. Đi được một quãng cô nhìn thấy Cố Đình. Hắn đang đứng đó.
Vi Nhã gượng cười: "Cậu đợi tôi sao?"
Trông cô gầy quá. Có lẽ đã mấy ngày không ngủ rồi. Hắn bước một bước dài tới ôm cô vào lòng.
Vi Nhã phì cười: "Cậu làm sao vậy?".
Dứt lời, hắn liền cúi xuống hôn cô. Nụ hôn chất chứa nỗi nhớ nhung bao ngày. Vi Nhã cũng để mặc cho hắn hôn mình.
"Tôi thích cậu" Không biết từ khi nào, cũng không biết vì sao, nhưng tôi đã thích cậu rồi.
Vi Nhã mắt tròn mắt dẹt.
Đột nhiên… lại tỏ tình.
Vi Nhã cười: "Đừng thích tôi, nhà tôi sắp phá sản rồi"
Hắn ôm cô vào trong ngực: "Sẽ không đâu!"
Vi Nhã không hiểu. Hắn nói vậy là sao?
Danh Sách Chương: