Lý Vi Nhi vì tự ý cho rút quân nên đã bị nữ hoàng quở trách một ngày rồi cấm túc, cuối cùng mất tư cách dẫn quân.
Vi Nhã vì không ngăn cản Lý Vi Nhi nên cũng bị phạt quỳ ngoài điện.
"Đau lắm không?" Lăng Thiên đặt hai cái khăn chườm nóng lên hai đầu gối sưng đỏ của cô, trong mắt hiện ra tia thương xót.
Vi Nhã khẽ rít lên. Lăng Thiên nghe lại càng đau lòng, nhưng hắn lúc này không thể làm gì cả. Truyện Việt Nam
Khăn chườm nóng quả nhiên có tác dụng, qua nửa canh giờ Vi Nhã đã cảm thấy thoải mái hơn. Cô trêu đùa hắn: “Từ khi chàng gả vào đây, bây giờ ta mới thấy chàng giống nam nhân của Nữ nhi quốc đấy!”
Lăng Thiên nghe xong, tay đang đặt tấm chườm mới, liền ấn mạnh một cái khiến Vi Nhã không khỏi rít lên lần nữa.
Vi Nhã đành ngậm miệng lại để mặc cho hắn làm gì thì làm.
Sau một đêm được Lăng Thiên chăm sóc, Vi Nhã cảm thấy đầu gối không còn đau nhức nữa. Nhưng nhìn khắp phòng không thấy Lăng Thiên đâu.
Một lát sau, hắn trở lại cùng một bát thuốc đen ngòm. Vi Nhã ngửi xong liền nhăn mặt.
"Mau uống đi! Thái y nói phải uống để bồi bổ sức khỏe!"
Vi Nhã tay run run đưa ra rồi lại thụt lại.
Mùi ghê như vậy, thật sự rất khó uống đó.
"Sao vậy?" Thấy Vi Nhã chần chừ, Lăng Thiên hỏi nhỏ.
Vi Nhã không nói gì.
Nữ nhân đầu đội trời chân đạp đất, sợ thuốc đắng thì biết giấu mặt vào đâu.
Lăng Thiên liền móc ra một cái bọc: “Uống thuốc xong rồi ăn kẹo!”
Nhìn những viên kẹo mật ong màu nâu bọc đường óng ánh, Vi Nhã liền bịt mũi, một hơi uống cạn sạch bát thuốc, biểu cảm như thâm thù đại hận, sau đó nhanh chóng cướp lấy bọc kẹo trong tay Lăng Thiên.
“Sao lại là kẹo mật ong?” Vi Nhã thắc mắc.
“Ta thích kẹo mật ong!”
Óng ánh bên ngoài, ngọt ngào bên trong.
Giống như cô vậy.
Lăng Thiên nhận lấy bát thuốc từ tay Vi Nhã, đặt lên bàn.
Có lẽ đến lúc hắn kể bí mật của tên phạm nhân đó rồi.
“Thực ra tên phạm nhân đó là người Tây Lạp, một năm trước hắn giả thành thương gia buôn tơ lụa, tới đây buôn bán. Nhưng quãng hành trình của hắn bắt đầu từ Tây Lạp, Hàn Thôn, Kinh Thành, rồi tới Điền Châu. Ở đó hắn đã tụ tập cùng một nhóm người, mặt ngoài giả buôn bán tơ lụa, nhưng mặt sau cùng với đồng bọn tìm kiếm long mạch gì đó. Nhưng sau nửa năm không tìm được, nhóm của hắn liền phát sinh mâu thuẫn. Tên phạm nhân đó đã rời khỏi Điền Châu, trở về Tây Lạp phục mệnh. Còn những đồng bọn còn lại của hắn thì vẫn tiếp tục ở lại để tìm kiếm long mạch. Nhưng có một điều ngoài dự tính là hắn đột nhiên bị bắt lại. Ta đoán trong người bọn chúng có kẻ giật dây phản bội.”
Vi Nhã yên lặng nghe hắn nói, trong lòng có chút cảm thán.
Lời kể chi tiết, phân tích tỉ mỉ, có quan sát, có phán đoán.
Nếu hắn là nữ nhân, có lẽ đã có thể kế thừa chức thừa tướng của Hà đại nhân rồi.
“Vậy trong long mạch đó có gì khiến bọn chúng không tiếc giá nào để đoạt lấy vậy?” Cuối cùng Lăng Thiên cũng nói ra những thắc mắc của mình.
Nhưng lúc này Vi Nhã lại tránh tầm mắt của hắn: “Chàng không cần biết!”
Thái độ tránh né của Vi Nhã khiến hắn chạnh lòng. Vi Nhã chưa đủ tin tưởng hắn hay sao?
Lần đầu tiên, cho dù hắn bị bắt để uy hiếp, cô vẫn không chịu nói ra tin tức của long mạch, hắn có thể hiểu.
Lần thứ hai, khi Lê Viễn Dương bị bắt, cô quyết định nói ra tung tích của long mạch thay vì để Lê Viễn Dương bị giết. Hắn tuy tức giận trong lòng, nhưng vẫn cố gắng tìm lý do để bào chữa cho cô.
Nhưng lần này. chỉ có bọn họ, cô vẫn né tránh hắn vấn đề này.
Đến bây giờ, hắn tự tin người trong lòng cô chỉ có hắn, nhưng hắn không biết cái gì ngăn cách giữa hai người.
[Chủ nhân, sao lần này người lại ngập ngừng?] Hệ thống thắc mắc.
Chẳng phải trước đây, hắn sẽ dùng khí thế của mình áp đảo ký chủ, khiến ký chủ buộc phải làm theo lời hắn sao?
Lăng Thiên hắn cũng không biết. Nhưng chỉ là hắn cảm thấy giữa hai người thiếu một chút gì đó. Qua những lần xuyên như thế này, một Nhã Nhi chân thực, một Nhã Nhi biết giận biết hờn, một Nhã Nhi không hoàn hảo từng chút bày ra trước mắt hắn, không phải cô gái hoàn mỹ tới mức giả dối hắn từng biết.
[Dù sao chủ nhân cũng đừng quên nhiệm vụ] Hệ thống lạnh lùng nói.
“Nàng không tin tưởng ta, hay nàng không yêu ta?” Cuối cùng Lăng Thiên cũng dùng giọng điệu không tự tin để hỏi Vi Nhã.
“Đó không phải thứ tốt đẹp gì!” Vi Nhã đáp. Chuyện này càng ít người biết càng tốt.
Cô cầm lấy tay hắn, cười một chút: “Chàng đừng hỏi về nó nữa. Mấy hôm nay ta bị cấm túc trong phủ, sẽ bồi chàng chơi đùa nói chuyện phiếm. Thế nào?”
Lăng Thiên miễn cưỡng gật đầu.
Mấy ngày sau đó, Vi Nhã thực sự bồi hắn chơi đùa, rải thức ăn chó khắp phủ. Đám thị quân chỉ biết cắn nát khăn tay.
Bọn họ bây giờ tới ngồi yên hưởng lạc cũng không được nữa rồi. Vương phu nói mỗi người trong phủ đều cần có trách nhiệm nên bọn họ hết gánh nước chẻ củi tới giúp việc phòng bếp.
Đừng hỏi bọn họ sao không tìm vương gia đòi công bằng?
Bọn họ biết vương gia chắc chắn biết, nhưng nhắm mắt làm ngơ, dung túng cho vương phu làm loạn.
…
“Vương gia, triều đình báo tin, nữ hoàng hoăng rồi!” Một vị thái giám hớt hải chạy tới nói.
Chiếc bút lông trên tay Vi Nhã rơi xuống, ánh mắt trống rỗng, dường như không tin vào tai mình.
Hoăng rồi?
Vậy mà hoăng rồi?
Lăng Thiên nắm chặt tay cô, không biết làm thế nào để an ủi.
“Chẳng phải hôm trước còn rất tốt sao? Sao tự nhiên lại vậy?” Vi Nhã không tin. Cô liền đứng dậy bước tới, chất vấn thái giám nọ.
Thái giám sợ hãi quỳ xuống: “Nữ hoàng thân thể bệnh tật đã lâu, vì không muốn ngài cùng các hoàng nữ khác lo lắng nên luôn giấu bệnh.”
Vi Nhã lùi lại một bước.
“Trước khi hoăng, nữ hoàng viết di chiếu, đại hoàng nữ Lý Vi An sẽ trở thành tân đế tiếp theo!”
Lý Vi An?
Lăng Thiên nghi ngờ mà hỏi hệ thống: “Trong cốt truyện, Lý Vi An trở thành tân đế sao?”
[Vốn dĩ trong cốt truyện, Lý Vi Nhã sẽ trở thành tân đế, trước đây có lẽ nữ hoàng cũng đã từng muốn bồi dưỡng cô ấy. Nhưng vì người mà cô ấy từ chối kế vị]
Bất giác trong lòng Lăng Thiên dấy lên một chút cảm giác tội lỗi, hắn đưa tay ôm chặt cô, lúc này hắn phải trở thành bờ vai vững chắc để cô có thể dựa vào.
“Vương gia ngài ấy đang đau buồn, phiền công công trở về lo liệu!” Lăng Thiên thay cô nói.
Thái giám nhạy bén thấy mình không nên ở lại quá lâu, liền xin phép trở về. Lăng Thiên vuốt tóc cô: “Có ta ở đây! Nếu muốn, hãy khóc đi!”
Vi Nhã túm chặt lấy hắn, lắc đầu: “Không!”
Cô là Lý Vi Nhã, là nữ nhân tôn quý của Nữ nhi quốc, không thể rơi nước mắt.
Sau đại tang của tiên đế, Lý Vi An theo di chiếu, đăng cơ làm tân nữ hoàng.
“Yên vương tiếp chỉ! Yên vương vừa rồi không quản khó nhọc, giúp Trẫm lo liệu vẹn toàn đại tang của mẫu hoàng, bây giờ cũng nên nghỉ ngơi. Thời gian này không cần lo chuyện triều chính. Khâm thử!”
Vi Nhã lĩnh chỉ tạ ân. Tuy nói rằng muốn cô nghỉ ngơi, nhưng thực chất muốn cắt bỏ dần quyền lợi của cô trong triều.
Ở bên kia, Lý Vi Nhi cũng nhận được một chiếu chỉ như vậy.
“Thời gian này không có gì làm, chàng có muốn đi đâu đó không?”
Quả thực sau đại tang của mẫu hoàng, Vi Nhã quá bận rộn, không có thời gian để quan tâm tới Lăng Thiên. Ngoảnh đầu lại vẫn thấy hắn ung dung ngồi bàn tính sổ sách, liền thấy ấm áp, đặc biệt tới quan tâm.
“Tới Điền Châu đi, nơi đó không tệ!” Lăng Thiên đáp.
Hắn chưa quên nhiệm vụ của mình đâu.
Vi Nhã gật đầu.
Hai người đang chuẩn bị cho chuyến đi, bỗng nhiên Lý Vi Nhi tới. Sau một màn chào hỏi khách sáo, Lý Vi Nhi vào thẳng vấn đề: “Nhị hoàng tỷ, muội nghi ngờ mẫu hoàng không phải vì bệnh mà hoăng, mà có người cố ý hãm hại!”
Danh Sách Chương: