Lăng Thiên híp mắt.
Tiểu Phương không chậm trễ dẫn hắn tới gian phòng chính. Vi Nhã mặc một thân cung trang màu đỏ, đang ngồi ghế chủ tọa chờ hắn.
“Làm gì mà lâu vậy?” Chân mày Vi Nhã hơi nhíu lại, hiển nhiên không hài lòng. “Vào cung mà ăn mặc đơn giản như vậy! Muốn người khác nói rằng Yên vương phủ bạc đãi chàng sao?”.
Một vị thị quân trên dưới mặc một sắc tím long lanh đứng ở bên cạnh, đôi mắt đa tình nhìn Vi Nhã.
“Điện hạ, vương phu cần cù tiết kiệm, đáng lẽ nên thưởng mới đúng!”.
Tiểu Phương lập tức quỳ xuống: “Xin điện hạ tha tội, là nô tài chưa làm tròn chức trách!”.
Lăng Thiên nhíu mày nhìn Tiểu Phương.
Hắn còn chưa nói gì mà.
Lăng Thiên nhìn thẳng vào mắt cô: “Là ta yêu cầu”.
Tên nô tài này thấp cổ bé họng, không trông cậy được gì nhiều.
Vi Nhã cũng không quản là lỗi của ai, nhưng vị vương phu mới vào cửa của cô cần một chút giáo huấn.
“Chuyện lần này bổn vương không truy cứu, nhưng chàng là vương phu của bổn vương, là bộ mặt của Yên vương phủ, nên xem xét lại. Lần tới bổn vương không dễ dàng bỏ qua vậy đâu!”. Liếc nhìn Tiểu Phương quỳ sụp dưới đất, cô nghiêm khắc nói: “Không hầu hạ vương phu chu đáo, phạt tiền tháng này”.
Lăng Thiên siết chặt tay: “Nhã Nhi, nàng…”. Sao cô ấy có thể vô lý như vậy?
[Sao bằng chủ nhân được?] Hệ thống châm biếm.
“Được rồi, cũng không còn sớm nữa, chàng mau thay trang phục khác, cùng ta vào cung yết kiến mẫu hoàng”.
Xe ngựa lớn đợi ở trước cổng, Vi Nhã đưa tay ra đỡ Lăng Thiên lên trước.
Rõ ràng là chán ghét, vẫn không ngại trước mặt người khác tỏ ra ân ái.
Thân phận này của Nhã Nhi, có mấy phần thật lòng?
“Chàng nhìn lâu như vậy, trên mặt bổn vương dính gì sao?”
Nhận thấy tầm mắt của vương phu, Vi Nhã cong môi cười.
Lăng Thiên hừ một tiếng, quay mặt đi.
Vi Nhã: “...”
Bổn vương còn chưa làm gì đâu nhé!
“Bổn vương sẽ không động đến chàng! Không cần căng thẳng!”
Xe ngựa bước tới cửa cung, Vi Nhã liền đỡ hắn xuống xe, tỏ ra một màn ân ái.
So với hoàng cung mà hắn từng thấy, hoàng cung của Nữ nhi quốc cũng rất lớn, cột nhà sơn son thếp vàng, đều là gỗ quý. Ở đây nữ nhân canh gác, nam nhân thướt tha yểu điệu hầu hạ nữ hoàng.
Thật làm hắn mở rộng tầm mắt.
“Mẫu hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”. Vi Nhã theo nghi thức, hành lễ với nữ hoàng.
Lăng Thiên cũng ở đằng sau quỳ theo.
Nữ hoàng nhìn thoáng qua tầm 30 tuổi, vẻ mặt uy nghi, ngồi trên ngai vàng, khẽ đưa tay ra làm hiệu.
“Bình thân”
“Tạ mẫu hoàng!”
“Nghe nói đêm tân hôn con không ở cùng vương phu, mà tới thư phòng ngủ!”.
Tai mắt của mẫu hoàng thật nhanh nhạy. Chuyện này mới diễn ra đêm qua, vậy mà sáng sớm mẫu hoàng đã nhận được tin rồi.
“Nhi thần uống hơi quá chén, trong người thấy không khỏe, lo rằng làm ảnh hưởng tói vương phu”.
Nữ hoàng cười nhẹ: “Không sao! Chỉ là ta lo vương phu mới của con mới thay đổi nơi ở, liền không quen, chúng ta cũng khó ăn nói với Hà thừa tướng!”.
Vi Nhã cúi đầu: “Nhi thần hiểu!”
Nữ hoàng hài lòng gật đầu, tầm mắt hướng về phía Lăng Thiên, nhẹ nhàng mở miệng: “Yên vương phu, cảm thấy ở Yên vương phủ thoải mái chứ?”.
Lăng Thiên liếc nhìn Vi Nhã một lượt, cảm nhận được ánh mắt hờ hững của cô, trong lòng không khỏi lạnh đi, hướng nữ hoàng chắp tay cung kính: “Rất tốt ạ!”.
“Xem ra hôn sự Trẫm ban cho, các ngươi đều hài lòng!”.
…
Sau một hồi trò chuyện, Vi Nhã xin phép cáo lui. Hai người bước tới sân rồng liền nhìn thấy hai thân ảnh một nam một nữ tiến vào sảnh lớn.
“Tham kiến hoàng tỷ!” Lý Vi Nhi hơi cúi người hành lễ, tầm mắt hơi hướng về phía Lăng Thiên.
Vi Nhã đỡ nàng ta dậy: “Hoàng muội đứng dậy đi! Món quà lễ của muội, ta và vương phu rất thích!”. Nói xong, Vi Nhã hướng tới vị nam nhân đằng sau Lý Vi Nhi: “Đây là tân vương phu của muội đúng không?”.
Lăng Thiên nhìn Lê Viễn Dương. Xét bề ngoài, Lê Viễn Dương so với hắn có phần trẻ trung tươi mới hơn.
Lê Viễn Dương nhanh miệng đáp: “Đã nghe danh Yên vương từ lâu, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, gặp được Yên vương thật là vinh hạnh!”.
Vi Nhã gật đầu coi như đáp lễ.
“Hoàng muội mau vào đi! Đừng để mẫu hoàng đợi!”.
- --------------
Xe ngựa lắc lư chạy về phủ.
“Yên vương!” Lăng Thiên gọi.
Vi Nhã đang nhắm mắt dưỡng thiền, nghe thấy tiếng hắn cũng không thèm động mi, chỉ nói: “Giờ chàng là vương phu của ta rồi, theo lý nên gọi ta một tiếng Thê chủ!”.
Thê chủ thì thê chủ!
Lăng Thiên hắn từ lúc xuyên vào đây việc kỳ quái gì cũng gặp rồi, tự nhủ tới đâu hay tới đó. Hắn liền gọi: “Thê chủ!”
“Sao?”
Hắn suy nghĩ một hồi, mạnh bạo hỏi: “Có phải đám thị quân đó, là tai mắt của Nữ hoàng đúng không?”
Đôi mắt Vi Nhã từ từ hé mở, chớp chớp như cánh bướm vỗ, hứng thú nhìn Lăng Thiên.
Vị vương phu này của cô tưởng rằng chỉ là công tử khuê các, nhưng nhìn trái nhìn phải đã đoán được đám thị quân đó là tai mắt của mẫu hoàng.
Thú vị!
[Độ hảo cảm là âm 20 điểm] Hệ thống phát ra thông báo.
Đánh tầm bậy tầm bạ cũng tăng thêm được 10 điểm?
Vi Nhã hứng thú nhìn hắn: “Chàng còn đoán được gì nữa?”
“Quan hệ giữa nàng cùng hoàng muội không tốt!”
Vi Nhã tiến tới ngồi cạnh Lăng Thiên, tùy ý khoác tay ra đằng sau, ghé sát hắn, phả hơi thở vào vành tai: “Vương phu của bổn vương đúng là thông minh! Về phủ thưởng cho chàng!”.
Danh Sách Chương: