Lăng Thiên ngồi trên ghế đợi bên ngoài phòng bệnh nhìn qua cửa.
Chẳng lẽ hắn sai rồi sao? Hắn chỉ muốn mọi chuyện giống như ban đầu mà thôi. Nụ cười của cô, sự quan tâm của cô, sự ấm áp, sự ân cần của cô, tất cả mọi thứ của cô đều làm hắn quyến luyến, khiến hắn trở nên tham lam. Lần đầu tiên hắn biết được như thế nào là bi thương, là níu kéo. Hắn muốn níu kéo cô, muốn níu kéo tình cảm của cô…
Nhưng hắn đã sai rồi!
Lý Ức Miên nói đúng.
Hắn chính là đang ép buộc cô.
Liệu em có thể cho anh thêm một cơ hội để quan tâm em?
Trời mưa tầm tã, Vi Nhã ngồi trên giường nghe tiếng mưa rơi rả rích, hệt như nỗi lòng hiện giờ của cô vậy.
Tại sao?
Tại sao hắn có thể làm vậy chứ?
Nếu hắn nghĩ cho cô một chút, hắn đã không làm vậy!
Trong lòng hắn cô là gì chứ?
Đoạn tình cảm này, là đúng hay sai?
Mặc dù cô không nhắc, nhưng vẫn luôn đau đáu một câu hỏi, gần như thế giới nào cô cũng nghe được nó: “Hắn yêu cô sao?”. Ban đầu cô có thể cười ngạo nghễ mà nói rằng người hắn yêu là cô, nhưng càng lúc khoảng cách giữa hắn và cô sao ngày càng xa vậy?
Sau một thời gian dưỡng thương, Vi Nhã cũng đã xuất viện. Trợ lý của Lăng Thiên liền đưa túi xách lấy được từ bọn Long Đảng cho cô. Còn Lăng Thiên từ lần đó đến giờ đều không thấy hắn xuất hiện.
Bên trong toàn là cuộc gọi nhỡ từ ba Đường.
Vi Nhã liền thu xếp trở về Đường gia, dù là bị đạn bắn nhưng cuối cùng cô cũng hoàn thành được mục đích chuyến đi, đó là nghỉ ngơi.
Sau khi từ bệnh viện về, trợ lý liền báo cáo lại với Lăng Thiên.
“Thiếu gia, ngài không đích thân đi tiễn Đường tiểu thư sao?”
Lăng Thiên cụp mắt, hơi thở não nề: “Cô ấy không muốn thấy tôi đâu!”.
Hắn vốn định chờ cô nguôi giận, nhưng không biết khi nào cô mới hết giận hắn đây? Dù sao đến câu chia tay cũng nói ra khỏi miệng rồi.
Trợ lý nhìn hắn mà cũng muốn sầu theo, cuối cùng không đành lòng mà nói: “Người xưa có câu liệt nữ sợ triền lang, ngài thử áp dụng xem!”.
Liệt nữ sợ triền lang? Chỉ sợ càng khiến cô ghét hắn thêm thôi!
Lăng Thiên hắn giờ càng sợ Vi Nhã càng ghét mình hơn.
Bỗng nhiên hắn nhận được cuộc gọi của Lăng lão gia, hắn có thể nghe được tiếng cười ha hả ở phía bên kia máy.
“Có chuyện gì mà ba vui vậy?”
Lăng lão gia không chờ được mà khoe thành tích của mình: “Ba chọn được con dâu cho con rồi!”.
Lăng Thiên ngỡ ngàng đến bật cả người dậy: “Con dâu? Ai?”.
“Bí mật! Con về đây đi!”. Lăng lão gia ra vẻ thần bí.
Lăng Thiên cảm thấy thật bế tắc, tự dưng khi không ba mẹ hắn lại tìm con dâu làm gì chứ!
Cuối cùng hắn thu xếp xong việc ở chi nhánh Lăng Thị tỉnh X rồi cấp tốc trở về.
Lăng phu nhân cười nói: “Con trai tôi về rồi!” rồi bà nhanh chóng đưa hắn vào thử mấy bộ quần áo mới mua, rồi chê cái này rộng quá, cái này không đủ khí chất, cái kia sặc sỡ quá. Cuối cùng hắn mặc một bộ com lê bằng vải dạ tối màu làm nổi bật vẻ yêu nghiệt của mình khiến Lăng phu nhân cực kỳ ưng ý. Bà đưa cho hắn một tờ giấy mời, bảo hắn theo đó mà tìm con dâu, không đưa được con dâu về thì cũng đừng hòng về nhà rồi còn làm điệu nháy mắt.
Lăng Thiên bị bà xoay như chong chóng, sẵn trong người đang buồn phiền liền gắt lên: “Mẹ, ba mẹ đây là ép con đó, con có người yêu rồi!”.
Lăng phu nhân mắt tròn mắt dẹt, sít sao hỏi: “Người yêu? Ai hả con?”.
Lúc này hắn mới nhận ra mình lỡ lời: “Không! Không có ai cả!”.
“Được rồi! Ngày mai nhớ mặc bộ này đi gặp người ta, đưa cả quà nữa!”. Lăng phu nhân liền lấy từ tay người giúp việc ra một hộp quà nhỏ, không biết bên trong là thứ gì “Mẹ xin được cái này từ sư thầy, đây là lời chúc phúc của sư thầy đó!”.
Lăng Thiên hắn không tin cái gì mà lời chúc phúc cả, nhưng cuối cùng vẫn cầm lấy hộp quà.
Hôm sau, hắn dựa theo tờ giấy mẹ Lăng đưa mà tới địa điểm hẹn. Nhà hàng Tây Viên, bàn số 8, hình như người chưa đến. Hắn liền ngồi xuống trước và gọi một ly nước lọc. Chờ được khoảng mười phút thì có một bóng dáng ngồi đối diện với hắn. Người đối diện mặc một chiếc váy màu đỏ rượu tinh tế, để lộ ra cánh tay trắng nõn, mái tóc dài tới vai được buộc vắt lên khiến hắn không rời mắt được.
“Nhã Nhi? Là em sao?”.
Vẻ mặt Vi Nhã có chút không kiên nhẫn, cô liền nói: “Anh lại muốn chơi trò gì? Hiện giờ đến ba mẹ anh cũng bắt đầu uy hiếp Đường Thị rồi đấy! Hay anh muốn Đường Thị sụp đổ, gia đình tôi không thể ngóc đầu lên được anh mới hả dạ?”
Uy hiếp?
Hắn không biết!
Lăng Thiên bất chấp giữ lấy cô, khẩn thiết nói: “Anh không hề biết, Nhã Nhi, em tin anh!”.
Vi Nhã cảm thấy nực cười, cô giật tay mình ra, vẻ mặt chế nhạo mà nhìn hắn: “Tin anh? Lăng Thiên, tôi lấy cái gì mà tin anh? Đến ký ức của tôi anh còn thay đổi, thì bảo tôi lấy cái gì mà tin anh đây?”
Rồi sau này thì sao? Cứ một lần hắn lừa cô, hắn lại thanh tẩy ký ức của cô, khiến mọi thứ lại trở lại như ban đầu sao?
Lăng Thiên cúi đầu nhìn cô, ánh mắt bi thương, hắn cầm túi quà mẹ Lăng chuẩn bị: “Dù em tin hay không, nhưng gia đình anh đều thật lòng muốn em trở thành một thành viên của Lăng gia”. Hắn lấy ra chiếc hộp, bên trong là chiếc vòng xanh ngọc.
Vi Nhã cầm lấy chiếc vòng, bất giác nước mắt rơi xuống.
“Lần đầu tôi thấy chiếc vòng này là ở tiểu thế giới thứ hai, lúc đó tôi là công chúa, anh là vương gia, anh đã đưa cho tôi chiếc vòng này như món quà cầu hôn, anh biết lúc đó tôi hạnh phúc lắm không?” Cô gạt nước mắt nói tiếp “Dù biết chỉ là giả, nhưng khoảnh khắc đó tôi thực sự hạnh phúc, để rồi giờ đây khi nhìn lại nó, tôi lại càng đau lòng! Nó giống như nhắc nhở tôi hồi đó tôi ngu ngốc như thế nào!”. Nói xong cô thả chiếc vòng xuống, chiếc vòng chạm tới mặt đất liền vỡ tan thành từng mảnh, vạn vật xung quanh tan biến, thay thế vào đó là một căn phòng trắng. Với hai người căn phòng đó vô cùng quen thuộc, chính là không gian hệ thống.
Thông báo đến đây bắt đầu chuỗi ngày anh nhà theo đuổi lại chị nhà và bị ngược!!!
Danh Sách Chương: