Phụng Hi hốt hoảng chạy tới, gắng sức buông bàn tay của Lăng Thiên ra, đấm một cái vào khuôn mặt điển trai của hắn.
Lạc Dao Dao thoát khỏi bàn tay hắn, trên cổ liền hằn lên vết xanh tím. Cô ta ngã xuống đất ho khù khụ.
“Anh điên rồi! Sao anh có thể làm thế với Dao Dao?”
Lăng Thiên kéo cao khóe miệng: “Tôi đã nói rồi đúng không? Bất cứ ai liên quan tới cái chết của Nhã Nhi, đều phải trả giá!”
Phụng Hi liền hỏi: “Ý anh là gì? Nói cho rõ ràng đã!”.
Lăng Thiên liếc nhìn Phụng Hi, rồi nhìn Lạc Dao Dao châm biếm: “Vậy tại sao khi Nhã Nhi chết, cô ta lại run rẩy hoảng sợ như vậy?”.
Lăng Thiên rút ra một con dao nhỏ chĩa vào Lạc Dao Dao.
Ánh mắt Lạc Dao Dao như lạc đi.
Hắn định giết cô ta sao?
Tại sao… tại sao mọi chuyện lại như vậy?
Phụng Hi liền lớn tiếng: “Cảnh sát chưa điều tra, vậy mà anh đang làm cái gì vậy?”.
[Chủ nhân, người đang tạo thêm nghiệp đấy!] Hệ thống cảnh báo.
Lăng Thiên bật cười. Nghiệp chướng của hắn đã chất thành núi, có thêm một chút cũng không hề gì.
Dù sao cũng chỉ là cuốn tiểu thuyết.
[Hơn nữa thủ phạm liên quan nhất chẳng phải là chủ nhân sao?]
Ánh mắt Lăng Thiên trở nên tăm tối: “Ngươi nói cái gì?”
[Những chuyện xấu chủ nhân làm chẳng phải đều dẫn đến kết quả này sao?] Hệ thống chất vấn.
Con dao trên tay Lăng Thiên nháy mắt rơi xuống.
Hắn cười như không cười, trong miệng lẩm bẩm: “Không phải, ta yêu cô ấy như vậy, sao có thể hại cô ấy đây!”.
[Chủ nhân, người chỉ yêu bản thân mình mà thôi!] Cho dù nó là hệ thống không có cảm xúc, nhưng đã được đào tạo qua để đo độ hảo cảm, ít nhiều cũng đoán được một số thứ thuộc tình cảm con người.
“Ta đã từng nói, sẽ khiến tất cả những kẻ hại chết Nhã Nhi phải trả giá. Đến lúc ta phải trả giá rồi!” Lăng Thiên nhặt con dao lên, đâm vào tim mình.
[Chủ nhân! Không được!] Nam chính hoặc nữ chính chết, thế giới liền sụp đổ. Chủ nhân không giết nữ chính, nhưng bản thân hắn là nam chính.
Chơi ngu rồi!
Đáng lẽ không nên để hắn vào vai nam chính.
Giờ cho dù giữ được mạng cho nữ chính thì sao?
Chẳng phải nam chính vẫn chết sao?
Không gian xung quanh lập tức nứt từng mảng, Lăng Thiên nghe thấy những tiếng rắc rắc. Mọi thứ trước mắt hắn vỡ tung, thay vào đó là không gian trắng xóa.
Người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng đang day day sống mũi: “Mới qua vị diện đầu tiên, không những không thu đầy được hảo cảm, mà còn phá vỡ vị diện. Rút kinh nghiệm lần sau không cho cậu vào vai nam chính nữa”.
Người đàn ông đứng dậy, tiến lên trước một bước nói với hắn: “Để trừng phạt cậu không hoàn thành nhiệm vụ. Cốt truyện lần này cậu sẽ không được biết trước!”.
Lăng Thiên chỉ hỏi một câu: “Nhã Nhi đâu?”.
“Cậu không hoàn thành được nhiệm vụ mà muốn gặp Đường tiểu thư sao?”
Lăng Thiên không những không tức giận mà còn nói: “Ông không cho tôi gặp cô ấy, lấy gì bảo đảm những việc tôi làm có thể cứu được cô ấy, cứu được mối quan hệ đang chết dần giữa chúng tôi?”.
Người đàn ông nâng cặp kính lên, nhìn hắn thật lâu: “Cậu còn chưa hiểu sao?”.
Tới giờ hắn vẫn không chịu hiểu lý do hắn phải làm nhiệm vụ, lý do mà khiến mối quan hệ giữa hắn và Đường Vi Nhã rơi vào bế tắc.
Người đàn ông thở dài bất lực: “Thôi được rồi, để cậu an tâm, tôi sẽ để cậu nhìn thấy Đường tiểu thư!”.
Người đàn ông lướt tay trên bàn phím, trên màn hình hiện ra một cô gái ngủ say, giống như nàng công chúa ngủ trong rừng. Người đàn ông liền tắt màn hình đi.
“Cậu cũng đã nhìn thấy rồi! Cũng nên tiếp tục làm nhiệm vụ đi!”.
- ---------------------------------
Lăng Thiên vừa xuyên tới liền nghe thấy tiếng ầm ĩ của loa kèn bên ngoài. Không gian bốn bên cứ lắc lư lắc lư. Hắn lập tức giật chiếc khăn vướng víu trên đầu.
Màu đỏ?
Bốn bên xung quanh cũng màu đỏ?
Lăng Thiên nhìn thấy một tấm rèm nhỏ như ô cửa sổ, liền vén ra ngoài. Bên ngoài liền có một ông lão trung niên béo ục ịch chạy tới, nhét hắn trở lại.
“Tân lang à, mau hạ rèm xuống, trước đại hôn mà bị thấy mặt là không hay đâu!”
Tân lang?
Ta đang kết hôn?
Vậy trong này… đừng có nói là kiệu hoa đó nhé!
Một tân lang như hắn mà lại ngồi kiệu hoa?
“Hệ thống, chúng ta cần nói chuyện!” Gương mặt Lăng Thiên cười như không cười, sát khí đằng đằng. Hệ thống run rẩy ló ra.
[Chủ nhân! Cốt truyện đây!]
Lăng Thiên mặc kệ những tiếng kèn trống cồng chiêng đinh tai nhức óc bên ngoài, chú tâm đọc kịch bản.
Nữ chính Lý Vi Nhi là hoàng nữ của Nữ Nhi quốc, văn võ song toàn, là vị hoàng nữ được người người ái mộ. Nàng được nữ hoàng ban hôn cho nam chính Lê Viễn Dương, là hoàng tử nước láng giềng. Tính khí hai bên đều nóng như lửa, vì vậy mà cãi nhau suốt ngày, chính là một đôi oan gia. Sau này trải qua nhiều biến cố thăng trầm, bọn họ dần thấu hiểu nhau, yêu thương nhau.
"Còn Nhã Nhi?"
[Nữ phụ Lý Vi Nhã, tỷ tỷ cùng mẹ khác cha của Lý Vi Nhi, là một đối thủ ngang tầm của nữ chính trên con đường bước lên hoàng vị]
"Còn ta?"
[Chủ nhân sẽ xuyên vào nam phụ Hà Thế Thiên, là ánh trăng sáng của nữ chính, nhưng vì gia tộc theo phe Lý Vi Nhã nên gả người cho nàng]
Thật nực cười!
Bây giờ là hắn được gả đi!
“Vậy bây giờ là ta đang thành thân với Nhã Nhi?”.
[Hệ thống không có quyền lựa chọn thời điểm mà chủ nhân xuất hiện]
“...” Cần ngươi làm gì?
Lăng Thiên lại vén tấm màn ra, ông mối lại chạy tới đẩy hắn vào.
“Tổ tông của tôi ơi, người chịu khó ở yên bên trong một chút đi!”.
Lăng Thiên lập tức hỏi: “Tân nương của ta là ai?”.
Ông mối tò mò nhìn hắn, cười phá lên: “Tân lang, người hồi hộp tới mức quên luôn cả tân nương của mình sao. Được rồi, để tiểu nhân nhắc lại, là Yên vương"
Lăng Thiên trầm ngâm. Yên vương là hiệu của Vi Nhã, còn hiệu của nữ chính Lý Vi Nhi là Chiếu vương.
Hắn thở phào.
Cũng còn may!
Trò chuyện với hệ thống xong thì kiệu hoa cũng đã tới nơi. Phía trên cánh cổng treo một bức hoành phi với ba chữ "Yên vương phủ"
Danh Sách Chương: