Vi Nhã tạm bỏ qua cảm giác kỳ lạ đó, tiếp tục đi xuống dưới. Hình như hoa hồng đỏ lại mọc thêm một bông rồi.
“Bác sĩ Phụng, anh lại tới đây ngắm hoa sao?”. Vi Nhã nhìn thấy Phụng Hi liền chạy tới.
“Tôi muốn xem bông hoa nào đẹp nhất để hái”. Phụng Hi cười “Dường như không đẹp bằng bông hoa bên cạnh tôi”.
Bác sĩ Phụng Hi khiến Vi Nhã cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Cô cười nói: “Vậy đợi khi nào ra hoa, em sẽ tặng bác sĩ bông to nhất!”.
Phụng Hi cười: “Tôi đợi!”.
“Bé Hồng, qua đây uống thuốc đi!”. Một điều dưỡng gọi Vi Nhã qua. Cô tạm biệt Phụng Hi rồi chạy đi.
- ------------------------
Mấy ngày hôm nay, Lạc Dao Dao thường xuyên chạy tới tìm Lăng Thiên hỏi này hỏi nọ. Cô ta nói muốn thi lên trở thành bác sĩ tâm lý.
“Nghe nói bác sĩ Phụng Hi là thanh mai trúc mã với cô, tìm anh ta tốt hơn so với tìm tôi chứ?”.
Lạc Dao Dao cắn môi, đáp nhẹ: “Thực ra giữa tôi và anh ấy có chút vấn đề, đến hiện tại chưa giải quyết được!”.
Lăng Thiên không nhớ trong cốt truyện có việc này.
[Cốt truyện chỉ là để tham khảo, chủ nhân không nên quá tin tưởng]
Bỗng hắn nghe thấy tiếng reo hò bên ngoài, liền đi ra ban công xem.
Vi Nhã và Phụng Hi đang đánh cầu lông.
Có thể thấy tế bào hoạt động của Vi Nhã rất tốt. Cô cầm cây vợt khống chế một bên sân. Phụng Hi cũng không tồi. Đám điều dưỡng và bệnh nhân ở bên cạnh đứng hò hét cổ vũ.
Đến màn cuối, Phụng Hi bị bắt hụt một trái, liền trở thành người thua cuộc. Vi Nhã nhảy cẫng lên reo hò.
“Chúc mừng em, tôi không ngờ em lại giỏi như vậy!” Phụng Hi khen ngợi “Nhưng vận động cũng nên có chừng mực đấy nhé!”.
Mấy cô điều dưỡng lấy nước uống và lau mồ hôi cho Vi Nhã, nói với Phụng Hi: “Tôi cũng rất bất ngờ đấy!”.
Phụng Hi cảm thấy khó hiểu. Vốn dĩ từ lúc hắn mới vào bệnh viện, luôn thấy bé Hồng ở thư viện yên tĩnh đọc truyện, không hồ không nháo, gần đây có theo chị Bảy đi trồng hoa. vừa rồi lại cùng hắn phân cao thấp.
“Ai là người phụ trách?” Phụng Hi hỏi.
Các điều dưỡng nhìn nhau, rồi nói: “Bác sĩ Vũ Văn! Khi mới chuyển công tác về đây không lâu, anh ấy có xin viện trưởng tiếp nhận trường hợp của bé Hồng”.
Vi Nhã không hiểu lắm, nhưng cũng biết mọi người đang nói về mình, liền thắc mắc: “Bác sĩ, em có vấn đề gì sao?”.
Phụng Hi lắc đầu: “Không có vấn đề gì! Em qua phòng tôi một lúc”.
Vi Nhã cảm thấy sắc mặt của Phụng Hi khá nghiêm trọng, có lẽ là việc quan trọng, cô liền theo Phụng Hi tới phòng khám.
Đến trước cửa phòng khám, hai người liền thấy bác sĩ Vũ Văn đang đứng ở đó. Lạc Dao Dao vừa mới đuổi tới nơi.
“Bác sĩ Phụng định đưa bé Hồng đi đâu?” Lăng Thiên cau mày hỏi hắn.
Phụng Hi liền chất vấn: “Bác sĩ Vũ Văn ở đây cũng tốt! Tôi cảm thấy trường hợp của bé Hồng có gì đó kỳ lạ. Anh thân là bác sĩ chủ trị mà không cảm nhận được sao? Có cần tôi nói với viện trưởng để thay thế anh tiếp nhận trường hợp này không?”.
“Ý anh là gì?”
Phụng Hi kéo Vi Nhã vượt qua hắn đi vào phòng khám.
“Là gì chốc nữa anh sẽ biết!”
Phụng Hi làm một số kiểm tra đơn giản cho Vi Nhã. Lăng Thiên và Lạc Dao Dao ngồi bên cạnh quan sát.
“Khi mới vào đây, em cảm thấy thế nào?”.
Vi Nhã cố gắng nhớ lại rồi trả lời: “Lúc đó em thấy hơi sợ! Nhưng mọi người rất quan tâm em, lúc nào cũng cho em kẹo để đỡ sợ”.
Phụng Hi nghi ngờ: “Kẹo? Em ăn mỗi ngày mấy viên!”.
Vi Nhã thành thật trả lời: “Vì sợ sâu răng nên mỗi ngày em ăn hai viên thôi. Nhưng mấy hôm trước bác sĩ Vũ Văn cảm thấy buồn nên em đã đưa hết kẹo cho anh ấy rồi!”.
Lăng Thiên cau mày, giọng nói ẩn ẩn tức giận: “Túi kẹo đó đang nằm trong tay tôi! Tôi sẽ gửi người phân tích và điều tra!”.
Sao trong cốt truyện không có diễn biến này?
[Hệ thống đã nhắc nhở chủ nhân rồi! Cốt truyện chỉ là để tham khảo. Vốn dĩ chủ nhân và ký chủ không phải nhân vật trong truyện, đương nhiên cốt truyện vì vậy cũng sẽ thay đổi!]
Lăng Thiên siết chặt nắm đấm.
Hắn mà biết ai giở trò, sẽ khiến kẻ đó không thể sống tốt.
Phụng Hi nói: “Tốt hơn tôi sẽ nhờ viện trưởng chuyển ca này cho tôi! Anh không cần can thiệp nữa!”.
“Anh…” Cướp người của hắn sao? “Anh không làm được đâu!”. Lăng Thiên thách thức.
Lạc Dao Dao cảm thấy bầu không khí căng thẳng, liền can hai người lại.
“Hai người bình tĩnh đi! Tôi biết hai người đều muốn tốt cho cô ấy, nhưng không nên cãi nhau như thế này!”. Rõ ràng Phụng Hi tiếp cận bé Hồng vì cô ta, nhưng trong một khoảnh khắc nào đó cô ta cảm thấy sự quan tâm của Phụng Hi có vài phần thật lòng trong đó.
Phụng Hi nói: “Được, vậy chờ kết quả kiểm tra rồi chúng ta sẽ nói với viện trưởng!”.
Lăng Thiên gật đầu.
- --------------------------
Kết quả kiểm tra đã được gửi tới máy tính của viện trưởng. Trong kẹo có thành phần gây kích ứng hệ thần kinh. Viện trưởng cũng rất ngỡ ngàng vì chuyện này.
“Ai đã cho cháu kẹo này?”.
Vi Nhã đáp: “Các chị điều dưỡng”.
Viện trưởng liền gọi một vài nữ điều dưỡng lên.
Những nữ điều dưỡng bị gọi lên trong tâm thế lo lắng. Sau khi nghe viện trưởng hỏi, bọn họ liền nói: “Chỗ kẹo này là bên đơn vị hỗ trợ phát cho bệnh viện hàng tháng!”.
Vậy có nghĩa là những bệnh nhân khác cũng có thể ăn loại kẹo này?
Phụng Hi thở dài một hơi: “Không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như vậy!”.
Vi Nhã không hiểu lắm, cô liền thắc mắc: “Kẹo đó có vấn đề gì sao?”.
Viện trưởng giải thích: “Trong kẹo có chất gây hại cho cháu nên bắt buộc chúng ta phải kiểm tra!”
Vi Nhã liền hỏi lại: “Có chất gây hại sao?”.
Viện trưởng gật đầu: “Xin lỗi cháu vì bây giờ chúng ta mới phát hiện ra”.
Ánh mắt cô thẫn thờ, nếu tinh ý có thể thấy hai cánh tay hơi run. Phụng Hi đặt tay lên vai cô trấn an: “Không sao đâu! Mọi người sẽ bảo vệ em!”.
Vi Nhã ngước mắt nhìn viện trưởng: “Cháu… cháu có đưa kẹo cho bác sĩ Vũ Văn, liệu anh ấy có bị làm sao không?”.
Lăng Thiên ngồi đó, nghe được câu hỏi của cô, cố gắng kìm nén không chạy nhanh tới ôm cô vào lòng thủ thỉ. Vậy mà lúc nhìn thấy cô thân thiết cùng Phụng Hi, hắn lại không tự chủ mà nghĩ cách nhốt cô lại bên mình.
Ngay sau đó, viện trưởng liền tổ chức một buổi xét nghiệm kiểm tra quy mô lớn. Quả nhiên có một số bệnh nhân cũng từng ăn loại kẹo này.
Sự việc đã được báo cáo lên Sở y tế. Một số chuyên gia được điều tới An Đức để điều tra. Sau một tháng ròng rã, cuối cùng cũng tra ra được thủ phạm đằng sau là một vị bác sĩ trưởng khoa muốn đổ tội cho viện trưởng nên làm ra chuyện này. Vị bác sĩ đó liền bị tước giấy phép hành nghề và bị truy tố. Chuyện gói kẹo cũng kết thúc tại đó.
Viện trưởng liền cho sắp xếp lại nhân sự trong bệnh viện. Phụng Hi trở thành bác sĩ chủ trị của Vi Nhã. Còn Lạc Dao Dao trở thành phụ tá của Lăng Thiên.
- ------------------------
“Bé Hồng vốn là bệnh nhân của tôi, sao ông lại chuyển cho bác sĩ Phụng Hi?” Lăng Thiên nghe được quyết định phân bổ, liền tới chất vấn viện trưởng.
Viện trưởng đẩy gọng kính, ánh mắt đanh thép, nhàn nhạt nói với hắn: “Tôi chỉ dựa vào đánh giá của mình. Sau sự việc vừa rồi, tôi cảm thấy bác sĩ Phụng Hi hiểu rõ tình hình của bé Hồng hơn cậu nên sắp xếp ca đó cho bác sĩ Phụng Hi. Vậy thôi! Nếu cậu có gì không hài lòng, có thể trực tiếp trình bày ngay tại đây!”.
Danh Sách Chương: