Trích:
Một giờ đêm, tôi tỉnh giấc, đã liên tục bảy ngày liền như vậy.
Trong những giấc mơ, luôn có một bàn tay vuốt ve cơ thể tôi, một đôi tay lạnh như băng.
Hơi thở lạnh lẽo đầy ái muội sượt qua tai tôi, thân thể tôi tế liệt không chút sức lực.
Dù cho tôi có hoảng sợ đến cỡ nào thì cơ thế vẫn không thể nhúc nhích được, chỉ có thể cảm nhận nỗi sợ hãi kéo dài đêm đêm trong bóng tối.
Trong lúc mơ hồ, một giọng nói trầm trầm lọt vào tai tôi, rằng: "Đừng sợ, một chút nữa là ổn rồi."
Sự tra tấn kéo dài làm tôi đau đến ngất đi.